Mục lục
Chuế Tế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiễn Thì Xương Kỳ ra khỏi ngõ của Thái Bình hạng, Ninh Nghị đứng ở dưới cây ngô đồng đầu hạng xem cảnh luyện võ trong võ quán Lưu thị một lát.

Vị Thì Xương Kỳ mà hắn vừa tiễn đi kia đã đến đây lần thứ hai, lần đầu tiên là ngày hôm qua, vì Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi ra ngoài từ sáng nên đối phương chờ một mực tới tận xế chiều, mấy người Ninh Nghị ăn cơm trưa ở tửu lâu xong về nhà mới thấy. Người này tâm ý thành khẩn, xem ra hẳn là một vị quân tử khiêm nhường, Ninh Nghị cũng nguyện ý kết giao một phen.

Lúc gác chuyện lĩnh giáo thơ văn sang một bên, khi Ninh Nghị không có ác ý, thiện chí với mọi người thì buổi chiều hôm đó coi như là tán gẫu khá hợp ý. Thì Xương Kỳ kia khi cáo từ có nói là mấy hôm nữa sẽ đến tiếp, kết quả là xế chiều hôm sau lại chạy tới, không rõ là nghe ở đâu nói đến thân phận ở rể của Ninh Nghị nên vội vàng chạy tới chứng thực.

Hôm nay thời tiết khá mát mẻ nên không cần phải chạy tới Tây Hồ ngủ trưa, Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi đều ở nhà. Lúc Thì Xương Kỳ đến, Tô Đàn Nhi lại ra ngoài vì cửa hàng có chút chuyện. Đối phương hàn huyên vài câu là lập tức đi thẳng vào vấn đề, hỏi Ninh Nghị có ở rể hay không nên khiến Ninh Nghị khá bất ngờ, sau đó hắn cũng thừa nhận một cách rất thẳng thắn và tự nhiên. Đối phương lập tức vô cùng lo lắng, lại hỏi mấy câu như lúc trước Ninh Nghị có nỗi khổ trung gì đó hay không, lại mịt mờ nói đến nam nhi là phải có chí lớn, cho dù có gặp khốn cảnh thế nào cũng không nên bỏ gia mà đi ở rể, loại mịt mờ tỏ ý này chẳng có hiệu quả gì, lại nhấn mạnh ngữ khí.

Ninh Nghị nay trông chỉ khoảng hai mươi, tuy khí chất trầm ổn nhưng khuôn mặt quá trẻ sẽ khó để tạo thành sức thuyết phục và cảm giác áp bách toàn thể được. Thì Xương Kỳ nay tuổi đã hai mươi sáu hai mươi bảy, gã vốn tới bái phỏng là vì nghe được thanh danh của Ninh Nghị ở Giang Ninh, nhưng lúc tới đây nói chuyện thì lại khá hợp ý, hiển nhiên đã có cái cảm giác như chiếu cố vãn bối vậy, lúc này bởi áp lực mà đến nói một trận, Ninh Nghị chỉ trần thuật chứ không giải thích thì liền khiến gã cảm thấy khá buồn bực.

Ngươi từng này tuổi mà lại vứt bỏ tổ tông đi ở rể nhà thương nhân, đã vậy lại còn không hề ăn năn, làm người đọc sách sao có thể như vậy được...

Thái độ của Thì Xương Kỳ dần trở nên nghiêm khắc, Ninh Nghị nghe xong mới mỉm cười, mở miệng hỏi:

- Hôm nay Thì huynh gặp phải chuyện gì sao?

Nghe hỏi những lời này, Thì Xương Kỳ mới hơi nhận ra, nhưng sau đó vẫn có phần không cam tâm:

- Cho dù là thế nào, loại chuyện này, chung quy cũng là... hành vi không không khôn ngoan. Nhà thương nhân mưu tài trọng lợi, đây là thứ nhất, mà thê tử của Ninh huynh lại ngày nào cũng xuất đầu lộ diện, chúng ta...

- Thì huynh.

Ninh Nghị cười cắt ngang lời của gã:

- Hôm nay Thì huynh tới là muốn khuyên ta với thê tử ở riêng sao?

- ... Không phải là ý đó, chỉ là...

Ninh Nghị phất phất tay:

- Gia sự chỉ là chuyện nhỏ, vốn không cần người ngoài tới nói, nhưng Thì huynh nhiệt tình như vậy, tại hạ cũng cảm kích. Chuyết kinh đối nhân xử thế vô cùng tốt, ta và nàng thành thân hai năm, tình cảm cũng coi là tốt, nàng tôn trọng ta, ta cũng thích nàng. Chuyện lúc trước ta không nhắc đến, nếu muốn ở riêng thì liên quan đến rất nhiều chuyện, cực kỳ phiền toái, mà kết quả cuối cùng lại làm tổn thương tình cảm gia đình. Ta không biết Thì huynh nghĩ thế nào, nhưng với ta thì tình cảm gia đình là chuyện cực kỳ quan trọng. Thì huynh cảm thấy thế nào? Xem thêm tại ban long chấm us

Ninh Nghị đã thấy quen đủ loại chuyện nên chẳng hề tức giận vị thư sinh nhiệt huyết đột nhiên chạy tới này, cho dù có vài phần bất ngờ thì cũng không mấy hứng thú mà đi tìm tòi nghiên cứu. Lúc này thoái thác đùn đẩy một phen, không lâu sau mới khiến đối phương chẳng còn biết nói gì mà tiễn được đối phương ra đầu hẻm, làm đủ cấp bậc lễ nghĩa, mà lòng hắn thì hiểu rằng sau này không cần thiết phải lui tới nữa.

Lòng người phức tạp, Ninh Nghị trước nay luôn hiểu rõ, lúc mới đầu hắn cũng chẳng có mấy cảm giác với tên thư sinh văn khí của thời đại này lắm, không ghét không ủng hộ cũng lười để ý, dù sao lúc trước hắn vốn không hướng tới thời đại này, cũng chẳng cần tìm sự cảm thông gì cả. Hai năm này, vì sinh sống ở đây nên hắn cũng có thể thưởng thức bầu không khí và hơi thở ở thời đại này, giống như tên Thì Xương Kỳ này vậy, thứ mà gã kiên trì luôn đáng để thưởng thức, đương nhiên thưởng thức xong thì chỉ cười rồi bỏ qua.

Lúc này trời râm, mây che phủ cả ánh mặt trời chói chang kia, nhưng dù vậy thì võ quán ở đầu hẻm kia vẫn không nghỉ. Ở trong tầm mắt của Ninh Nghị, có mấy người cầm đao gỗ đối luyện với nhau. Ninh Nghị nhìn vào từ bên ngoài, mấy người luyện đao trong võ quán thi thoảng nhìn lại hắn, chỉ là biết hắn là hộ gia đình sống trong hạng kia nên cũng đã quen khi thỉnh thoảng hắn lại tới đứng xem. .

Kỳ thật đao pháp mà võ quán Lưu thị này dạy không được coi là cao thâm, gần đây không có người như Lục Hồng Đề kia, thành ra cũng chẳng có cái gì đáng để thưởng thức. Ninh Nghị nhìn một lát, đang định rời đi thì ở con đường đối diện một chiếc xe ngựa chạy tới, đến cạnh Ninh Nghị thì xốc màn xe lên.

- Muội phu.

Người trong xe ngựa là Lâu Thư Uyển và nha hoàn A Quả của nàng. Tuy lần đầu tiên gặp nhau Lâu Thư Uyển có vài phần khinh thường Ninh Nghị, nhưng trong thời gian lui tới với vợ chồng Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi, cô gái này vẫn luôn thẳng thắn cởi mở, không hề gò bó, nhưng hành vi lại có chừng mực của một cô gái nhà lành. Lúc này nàng cầm một chiếc quạt tròn nhỏ, nhìn sang bên kia đường.

- Người đó là Thì Xương Kỳ, muội phu quen hắn sao?

- Không quen lắm, hắn rất nổi danh ư?

- Có danh tiếng trong vùng Tô Hàng này.

- À.

Ninh Nghị gật đầu, nhìn Lâu Thư Uyển như có chút suy nghĩ.

Lâu Thư Uyển cũng không nói nhiều về chuyện này:

- Đàn Nhi muội muội có ở nhà không?

- Ban nãy nàng ấy đi ra cửa hàng, chắc là một lúc nữa mới về. Vào ngồi một lát thôi.

- Ừm, như vậy à...

Lâu Thư Uyển ngẫm lại rồi lắc đầu:

- Thôi, ta chỉ đi ngang qua, chút nữa cũng có một vài chuyện phải làm, muội phu chuyển lời hỏi thăm của ta cho Đàn Nhi muội muội nhé.

- Ừ.

Nói xong rồi lại tán gẫu hai ba câu, Lâu Thư Uyển thả rèm xe xuống, Ninh Nghị thì xoay người về nhà. Xe ngựa chạy tới con đường bên này, ở trong xe, vẻ mặt Lâu Thư Uyển đã lạnh lùng xuống. Tiểu tỳ Quả Nhi khẽ nói:

- Tiểu thư tới đây chỉ là để nhìn một cái thôi sao?

Lâu Thư Uyển cười cười:

- Vốn là tùy ý đến xem, thấy Thì Xương Kỳ đi về là được rồi, còn muốn nhìn gì nữa?

- Nhưng như vậy thì sẽ không biết là bọn họ cãi nhau như thế nào...

- Làm gì mà thực sự cãi nhau chứ, lúc Thì Xương Kỳ đi, sắc mặt buồn bã không vui, nhưng hiển nhiên là còn chưa nói hết hoặc là nói mà vô dụng. Vị muội phu này của ta cũng thật thú vị, lại có thể tiễn người ta tới tận ngoài đường. Đã thấy nhiều như vậy rồi, tiểu nha hoàn thì biết cái gì... đừng làm ồn ta. Xem thêm tại ban long chấm us.

Lâu Thư Uyển nhắm mắt lại suy nghĩ chuyện này, tiểu nha hoàn biết điều ngậm miệng lại. Xe ngựa chạy trên con đường trong thành Hàng Châu, không lâu sau thì trở về lâu gia. Hai chủ tớ xuống xe, đi tới một viện tử ở gần cửa hông. Sau khi đi vào, Lâu Thư Uyển trực tiếp đẩy ra cánh cửa đóng chặt ở trong viện kia, trong phòng một tên nam tử quần áo xộc xệch đang đùa giỡn với nha hoàn, thấy nàng tiến vào thì mới ngừng lại, vội khoác áo ngoài lên, đúng là nhị ca của Lâu Thư Uyển, Lâu Thư Hằng.

Đoạn ẩn nhé. Yêu cầu đòi zen :D

- Sao rồi?

- Muội tới chỗ Đàn nhi nhìn, Thì Xương Kỳ quả nhiên là đi tìm muội phu của chúng ta chứng thực, xem ra tâm tình rất khó chịu.

- Ồ? Kể đi kể đi...

Lâu Thư Hằng là kẻ phong lưu lại lắm tiền nhiều của, thường ngày cuộc sống về đêm khá phong phú, tới giờ mới rời giường, lúc này mới rửa mặt, nhưng trông có vẻ khá tỉnh táo. Lâu Thư Uyển nói vừa vặn đi nhìn qua thì y mới hơi thất vọng:

- À, ra thì thấy Thì Xương Kỳ cáo từ...

- Muội phu tiễn hắn, vẻ mặt khá ung dung, mà sắc mặt Thì Xương Kỳ lại không được tốt cho lắm, trông dáng vẻ muốn nói lại thôi, về sau các huynh cứ việc chế nhạo hắn là được, có gì mà thất vọng chứ.

- Không có gì.

Lâu Thư Hằng bĩu môi:

- Nhưng mà nghe muội nói, có vẻ tên muội phu kia lại rất có hàm dưỡng.

- Không phải hàm dưỡng mà là không đơn giản.

- Người ở rể có mấy phần không đơn giản nào.

Lâu Thư Hằng quay về chiếc gương đồng ở trên bàn, sửa sang lại mũ áo:

- Nói là đệ nhất tài tử Giang Ninh, ta gặp vài lần mà chẳng cảm nhận được chút nào. Đàn nhi muội tử cũng không phải là đơn giản, ta nghĩ có phải là Đàn nhi muội tử cố ý nâng hắn lên, không phải là làm vài bài thơ sao...

- Nghe Tô Văn Định và Tô Văn Phương nói, lúc trước Tô gia xảy ra chuyện, Đàn nhi muội tử bị bệnh, phụ thân của Đàn nhi bị đâm, chính hắn đã đột nhiên ra tay ngăn cơn sóng dữ. Ô gia ở Giang Ninh kia bị chơi khăm đến chết, đến cuối cùng mọi người mới biết được tên thư sinh ngày thường không chút tiếng tăm này lợi hại như thế nào. .

- Nói thì nói thế, nhưng hơn một tháng nay ngoài chạy theo sau mông phụ nữ thì hắn đã làm được cái gì? Ngăn sóng dữ gì chứ, có khi là kế hoạch của Tô Đàn Nhi cả. Hắn cùng lắm là biết ẩn dấu đi, mà về phần hàm dưỡng thì làm được cái gì... Tên muội phu của ta kia hàm dưỡng cũng không rất tốt?

Lâu Thư Uyển nhíu mày:

- Huynh mới dậy cau có cái gì, nói thì cứ nói, đừng dính líu đến người muội.

- Huynh là...

Lâu Thư Hằng quay đầu định giải thích, Lâu Thư Uyển lại vỗ rầm một cái xuống bàn, một lát sau hít sâu một hơi, cười lạnh nói:

- Mấy ngày trước, phụ thân nói năm đó định cho huynh kết thân với Tô gia, ta thấy huynh thật quá để tâm Đàn Nhi muội tử rồi, kèm theo là đối xử bất công với muội phu Tô gia. Hừ, hôm nay đúng là nhìn rõ...

Lâu Thư Hằng đứng ở bên kia, quay lưng về phía nàng, một lát sau mới quay đầu lại:

- Ta có hảo cảm với muội ấy đó, thì sao? Muội ấy rất tốt, có hảo cảm không có nghĩa là muốn làm gì. Ta cảm thấy không đáng thay uội ấy chẳng lẽ không được à? Muội là muội muội của ta, ta cũng sẽ cảm thấy như thế, đàn ông có bản lĩnh thì sao phải đi ở rể... Muội thưởng thức hắn thì chi bằng cho hắn đến ở rể nhà chúng ta luôn đi...

- Lâu Thư Hằng, huynh miệng thối nó vừa thôi!

Lâu Thư Uyển mắng một câu, sau đó nói:

- Cút!

Nói xong, nàng tự xoay người bỏ đi.

***

Hai huynh muội Lâu gia bên này tự dưng nổi giận với nhau, bên Thì Xương Kỳ kia cũng khá buồn bực. Lâu Thư Uyển đến Thái Bình hạng xem tình hình thật ra không phải vì Ninh Nghị, chủ yếu là vì gã.

Gã chạy tới gặp Ninh Nghị vốn là thành tâm thành ý, bởi vì Tiền Hi Văn đánh giá thi văn của Ninh Nghị khá cao, còn nói gần đây có gặp một lần, đánh giá người này cũng không tệ, bái phỏng một phen thì ấn tượng rất là tốt. Đến tối khi tham dự tụ hội ở thanh lâu, gã thuận miệng liền nói rằng đệ nhất tài tử Giang Ninh đến Hàng Châu này, gã đã gặp và nói chuyện rất vui vẻ, đối phương thoải mái không câu nệ, phong thái rất tốt...

Nơi có người là có giang hồ, giới giang hồ sống cần mặt mũi, giới văn đàn cũng là như vậy, đặc biệt là ở trong tụ hội chốn thanh lâu, trước mặt phụ nữ thì càng cần mặt mũi. Thì Xương Kỳ có tài văn thơ rất tốt, sau khi nổi tiếng về thi văn thì khá được hâm mộ, cũng là kẻ sĩ diện nữa. Gã kết giao được một vị bằng hữu, đối phương lại là người có thực lực, đương nhiên là phải thêm chút mắm chút muối ca ngợi một phen. Vấn đề là ở chỗ khen người ta lên quá cao đến lúc lại không xuống đài được. Xem thêm tại ban long chấm us.

Tô Hàng có văn hóa riêng của Tô Hàng, cùng là thi sĩ mà Thì Xương Kỳ lại ngợi ca một tên đến từ Giang Ninh hay đến như vậy, mọi người cũng đều khó chịu. Thì Xương Kỳ cũng hiểu, nhưng thi từ mà Ninh Nghị làm trước đó vẫn còn đây, gã tự tin là đối phương có thể nhìn ra chênh lệch, nói là ai hăng hái thì có thể đến cửa lĩnh giáo một phen, nhưng trước khi làm thế thì phải suy nghĩ đã. Ninh Nghị đến Hàng Châu này được hơn một tháng, đám thư sinh ở đây lại chưa từng gặp lần nào, biết mình không biết ta, mọi người nhất thời do dự. Đúng lúc Lâu Thư Hằng cũng ở đó, y thấy Thì Xương Kỳ là khó chịu, đợi cho đối phương ca ngợi không sai biệt lắm thì mới nói.

Tên kia là một kẻ đi ở rể.

Mà ở rể nhà thương gia.

Hơn một tháng đều đi theo phụ nữ đàm chuyện làm ăn, mà đều là do phụ nữ nói...

Thường ngày thì Lâu Thư Hằng chính là một kẻ lợi hại, đối với chuyện gây khó dễ thì luôn bắt được đúng chỗ. Thì Xương Kỳ đang nói hăng sa liền tung chuyện này ra, vừa vặn chặn đường quay lại của đối phương. Ngươi nói bằng hữu ngươi quen kia lợi hại như thế, khoa trương như thế, ngươi cao hứng là thế, nhưng hắn ở rể đó, ngươi có biết không...

Y quăng ra thế, mọi người cũng vui vẻ, đều nhao nhao lên. Lúc ấy Thì Xương Kỳ đỏ bừng mặt:

- Không thể nào, sao có thể có chuyện này được. Ngươi thì biết cái gì, nói lung tung!

Lâu Thư Hằng không hề nói rằng tại sao mình lại biết, bên kia do đâm lao rồi nên đành phải theo lao, nói ngày hôm sau nhất định sẽ vạch trần lời nói dối của y. Thì Xương Kỳ biết chiều Ninh Nghị mới ở nhà, nhưng buổi sáng lại gặp mấy người, bị kích một trận nên mới vội vã chạy tới Thái Bình hạng để chứng thực. Mà Lâu Thư Uyển chẳng qua là biết được chuyện thú vị này từ người khác nên sang đây xem thế nào. Ng .

Chứng thực xong, Thì Xương Kỳ ngơ ngẩn. Nếu lúc bình tĩnh hòa nhã mà biết chuyện này, gã cùng lắm là thấy kỳ quái, cho dù thấy đối phương có như vậy thì cũng sẽ chẳng mò đến nhà người ta rồi vung tay vung chân như vậy. Lần này chính gã đã trở thành trò cười cho thiên hạ, buổi tối đi thăm thầy, gã hơi không yên lòng. Gã không biết là Tiền Hi Văn có biết chuyện này không, thái độ thế nào nên không hề nói gì. Nhưng Tiền Hi Văn lại nhìn ra gã có tâm sự, nghĩ một chút rồi hỏi:

- Xương Kỳ, hôm nay trò đi bái phỏng Ninh Lập Hằng kia, thấy thế nào?

Tiền Hi Văn nghĩ là Ninh Nghị kinh tài tuyệt diễm, bày ra một tay khiến đệ tử của mình kinh sợ. Tuy nói rằng văn thì không có đệ nhất, nhưng với tài thơ văn của đối phương, có lẽ là sẽ làm được. Kết quả là Thì Xương Kỳ ấp a ấp úng một lát, cuối cùng mới nói:

- ... Nhưng là thưa thầy, tên Ninh Lập Hằng kia đúng là đi ở rể, mà còn ở rể hộ thương gia. Đệ tử quả thật cảm thấy người này... người này...

Trong lúc nhất thời, gã chẳng biết nên dùng từ gì để hình dung. Tiền Hi Văn nhíu mày:

- Ở rể? Ở rể gì cơ?

Lúc này Thì Xương Kỳ mới tường thuật lại mọi chuyện một phen. Nghe xong, Tiền Hi Văn nhất thời nhíu mày tự hỏi, cũng không tỏ thái độ gì. Không lâu sau, ông ta phái Thì Xương Kỳ về, gọi lão quản gia vẫn luôn đi theo bên người kia.

- Tiền Dũ, chuyện Ninh Nghị kia, ông có nghe nói gì không?

Lão quản gia nghĩ nghĩ rồi gật đầu:

- Lão nô... lúc trước đúng là có nghe nói một hai.

- Ồ?

- Nghe nói hắn đi tới Hàng Châu hơn một tháng mà chưa bái phỏng bất kỳ vị tài tử văn đàn nào, cũng không tham dự bất kỳ văn hội nào cả, mặc dù có chút ít quan hệ với Lâu gia, nhưng có vẻ không thân thiết lắm. Nhà vợ của hắn kinh doanh vải vóc, một tháng này hắn chỉ cùng thê tử đi bái phỏng mấy hộ thương gia, không thì du ngoạn, dường như không tính toán tham gia văn hội để hiện lộ tiếng tăm của mình. Xem thêm tại ban long chấm us

- Thảo nào...

Tiền Hi Văn gật đầu:

- Ta còn đang suy nghĩ, vì sao hắn đến đây lâu như vậy mà ta còn chưa nghe người bên ngoài kia nhắc đến tên của hắn...

- Người này thoạt trông không giống dáng vẻ đại tài tử gì cả. Mà về Thì công tử, sáng hôm nay lão nô cũng nghe nói qua, dường như... tối qua hôm qua Thì công tử còn ca ngợi Ninh công tử một phen ở Túy Hạc lâu...

Tiền Dũ nói hết đầu đuôi chuyện xảy ra tối qua. Tiền Hi Văn nghe xong thì bật cười, vừa nghĩ lại vừa lắc đầu, một lúc sau mới nhìn ra ngoài cửa, nói:

- Tin tức truyền tới đầu tháng kia, Tiền Dũ cũng biết đó...

- Vâng?

- Tần Tự Nguyên vào kinh thành, nay đã trở thành Hữu tướng, trong thiên hạ này chỉ dưới hai người mà trên vạn người. Ta nghĩ rằng lúc Ninh Lập Hằng xuôi nam, ông ta đã chuẩn bị cho việc lên kinh, tại thời điểm như vậy mà ông ta còn có thể viết ra phong thư này, nói là muốn ta quan tâm Ninh Lập Hằng một chút... Lời tuy đơn giản, nhưng ý nghĩ thì khó nói...

- Thoạt nhìn, vị Ninh Lập Hằng này là đệ tử Tần thị?

- Nếu là đệ tử Tần thị bình thường, với thân phận của mình, sao Tần công phải viết hai chữ quan tâm này vì hắn chứ.

Tiền Hi Văn ngẫm nghĩ, lại cảm thấy không thể tưởng tượng được mà cười vang lên, rồi lắc đầu:

- Hài, hắn... chắc hắn không phải huyết mạch của Tần thị, nếu không thì chắc chắn không đến nỗi phải đi ở rể. Nếu hắn là môn sinh Tần thị, ở rể mà lại được đối phương ưu ái như thế, ôi, kẻ này... không hề đơn giản đâu. Nhưng nhất thời ta lại chẳng thể nghĩ thông...

Tiền Dũ nhìn ông ta vỗ trán suy nghĩ thì nói:

- Có cần mời hắn qua phủ gặp mặt một lần không?

- Không cần, qua phủ thì thành cố ý rồi!

Tiền Hi Văn phất tay áo:

- Cũng hơn một tháng không liên lạc gì, mấy ngày nữa lập thu rồi, hội thơ bên Tiểu Doanh Châu kia, ông hãy viết một bái thiếp dùng danh thiếp của ta đưa qua, mời... mời cả nhà hắn đi du ngoạn.

- Dạ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK