Ngô Dụng tựa lưng vào thân cây, co quắp ngồi xuống, thở dài nói:
- Lẽ ra phải biết, lẽ ra phải biết. Người này đã thiết kế liên hoàn chặt chẽ như vậy, sao có thể không có chuẩn bị như vậy ở sau chứ ...
Có người quát khẽ:
- Nhưng lúc này sao có thể rút lui chứ!
- Không lùi cũng phải lui! Lúc này thoạt nhìn có lẽ còn có thể giằng co một ít nhưng một khi Võ Thụy Doanh xuất hiện, mười ngàn người chúng ta ngay cả trốn cũng trốn không thoát, lập tức sẽ sụp đổ ngay! Nếu chúng ta bị hai mặt giáp công tại đồi Độc Long này thì sẽ chết hết! Đi ra ngoài có lẽ còn có một đường sống! Đồi Độc Long đường xá quanh co, ngoắt ngoéo. Nếu bị chặn ở nơi địa hình phức tạp như thế này, lại kết hợp với tình hình quân tâm hiện tại thì thực sự là toàn quân sẽ bị diệt.
Mọi người trên sườn núi do dự một hồi.
- Vậy cũng chỉ có thể thông tri cho các đầu lĩnh, nói họ chú ý một chút, sau đó bắt đầu rút lui về phía sau ...
Nói là như vậy nhưng trong lòng ai cũng thực sự không tin tưởng cho lắm. Đúng lúc này, có binh lính mang tin tức đến: Nữ ác nhân có ngoại hiệu Nhất Trượng Thanh của Hổ gia trang mang theo năm trăm người chém giết lao ra khỏi trang, đang tiến về phía bên này.
Trong hỗn loạn, không có bao nhiêu người nhận thấy rằng có một chiếc đèn Khổng Minh rất lớn bay lên từ núi rừng bên cạnh đồi Độc Long, dần dần vượt qua khói lửa chiến tranh, bay lên trên không trung ... Trong Chúc gia trang, người đầu tiên phát hiện Lương Sơn đột nhiên có dấu hiệu tan tác lui lại chính là Loan Đình Ngọc.
Tuy rằng Ninh Nghị cũng đã cố gắng chiến đấu và đến đầu tường quan sát nhưng đối với đại thế quân trận thì hắn vẫn có chút xem không hiểu. Khi Loan Đình Ngọc bỗng nhiên tới nói với Ninh Nghị rằng hình như người của Lương Sơn đang rút lui, hắn vừa mới bị ám sát nên vẫn còn đang trong trạng thái cực kỳ cảnh giác, phản ứng đầu tiên là hỏi lại xem có thể là gian trá hay không.
- Bọn chúng không thể đùa giỡn kiểu gian trá như vậy được! Với quân tâm của bọn chúng lúc này, cho dù có làm ra thái độ như vậy thì cũng sẽ lập tức đùa quá hóa thật, không đến nửa khắc thời gian, chính bọn chúng sẽ phải loạn, muốn kìm lại cũng không nổi!
Ninh Nghị hơi hơi ngạc nhiên, vốn tưởng rằng Lương Sơn còn có thể kiên trì một đoạn thời gian. Hồi tưởng sự kiện bị ám sát trên tường đá vừa rồi, hắn đại khái hiểu được đối phương khả năng đã đã biết thân phận của hắn, thầm nghĩ sự tình sao lại khéo như vậy chứ? Hay là vừa mới biết tên của mình lập tức sợ tới mức cụp đuôi chạy trốn? Tưởng tượng như vậy đương nhiên cũng hơi phiêu phiêu nhưng thực sự là khá vớ vẩn. Đang muốn nói chuyện, hắn chợt nhìn thấy chiếc đèn Khổng Minh bay trên bầu trời phía ngoài trang liền hiểu được khả năng sự việc.
- Tới thật sự đúng lúc! Ninh Nghị mỉm cười:
- Bọn chúng phát hiện ra Võ Thụy Doanh đang ở gần đây nên bị dọa sợ vỡ mật! Loan giáo đầu, tiếp theo nên làm như thế nào?
- Đương nhiên là đến lúc chém giết đi ra rồi!
- Còn quân không?
- Cố gắng thì vẫn có thể có một, hai ngàn người!
- Ngươi quyết định, mọi người chúng ta chuẩn bị kêu gọi đầu hàng!
Ninh Nghị hưng phấn bắt đầu tổ chức người cầm loa, sau đó một lát bắt đầu hô to:
- Tống Giang đã chạy trốn
- Võ Tòng chạy trốn rồi!
- Bọn chúng muốn bỏ rơi các ngươi! Nhìn đi! Bọn chúng chạy kìa ...
- Viện quân Võ Thụy Doanh đã tới, các ngươi xong đời rồi!
Những tiếng hô liên tiếp vang lên, mọi người Lương Sơn bắt đầu quay đầu lại nhìn thế cục, phát hiện quả thật có người đang lui binh, có người đang rời khỏi, thế tan tác lập tức hình thành trong nháy mắt. Đúng như lời Loan Đình Ngọc, dưới tình huống như thế này, thế tan tác muốn kìm lại cũng không nổi. Không ai biện pháp nào giải thích được với sĩ tốt rằng chúng ta đang lùi đi một cách có chiến lược chứ không phải lui quân. Nhưng đối với đám người Ngô Dụng mà nói, cũng đã không còn nhiều lựa chọn nữa rồi. Nếu còn tiếp tục do dự, Võ Thụy Doanh mà tới, kết hợp với địa hình đồi Độc Long này, thực sự rất có thể là toàn quân bị diệt. Cục diện lúc này chỉ có thể tráng sĩ tự chặt cổ tay mà thôi.
Không biết bắt đầu từ khi nào, vô số người đã bắt đầu la lên chạy trốn. Thanh âm tan tác ở phía sau càng lớn, phía trước lại càng gấp. Đội ngũ tiền phương chạy trốn quá nhanh, trong khoảnh khắc đội ngũ liền tán loạn, tan rã. Một ít tướng lĩnh có thể còn chỉ huy được một số người tâm phúc bên cạnh, nhưng mặc dù là bọn họ cũng chỉ có thể khiến tâm phúc mau chóng mở đường rời đi. Đường xá đồi Độc Long vốn nhỏ hẹp, người ở phía sau vừa dồn đến lập tức hình thành dẫm đạp, một số người bị đẩy xuống nước, xuống rãnh, xuống ruộng.
Trên đường phía tây, đội ngũ đang định ngăn cản Hổ Tam Nương dễ dàng bị sụp đổ. Mà ở bên cạnh, hai cánh cổng lớn của Chúc gia trang cũng đang ầm ầm mở ra.
Loan Đình Ngọc và Chúc Bưu mỗi người mang theo năm trăm quân đánh giết ra, trước hết cứu những tù binh bị Lương Sơn để lại ngoài trang, sau đó bắt đầu chém giết đuổi theo sát phía sau.
Quân số lúc này đã không còn là yếu tố để xét thắng bại trong chiến đấu nữa. Ba đội ngũ một đường đuổi giết, đuổi theo phía sau đám bại binh Lương Sơn, giết như thể bổ dưa thái rau. Ngẫu nhiên có một nhóm nhỏ quân lính do đầu lĩnh dẫn dắt muốn ngăn trở cũng bị trực tiếp nghiền nát. Lúc này mới qua một nửa giờ Thân, cũng chính là khoảng bốn giờ chiều, ánh nắng mặt trời bắt đầu trở nên huyền ảo. Trong khói lửa, trời chiều dần xuống, trên đường núi, dưới ruộng nước, khắp nơi đều là cảnh tượng quân đội Lương Sơn tán loạn.
Đám người Ninh Nghị cũng cầm nỏ vừa đuổi theo chém giết, vừa hô các loại lời đồn. Mới ra khỏi thôn trang, đang chém giết thì gặp một thị vệ từ kinh thành tới, chỉ vào chiếc đèn Khổng Minh xa xa trên rừng cây.
- Mau qua bên kia, Văn Dục đang ở trong rừng. Ngươi khiến y đi truyền tin, dặn dò y, bất luận Võ Thụy Doanh có bao nhiêu người đến đây, Lương Sơn đã tan tác, bảo bọn họ chặn đám Lương Sơn lại ở phía trước.
Trong kế hoạch lần này của Ninh Nghị thì Võ Thụy Doanh cũng không chuẩn đến mức như vậy. Lúc trước hắn cũng vốn không quá trông cậy vào đám quan binh này, chỉ có điều cho Tô Văn Dục mang theo tin tức về Trịnh Bưu, đến thời điểm thích hợp thì đưa cho tướng lĩnh Võ Thụy Doanh, kết hợp với đút lót tiền bạc, lại phối hợp với mệnh lệnh của Tần Tự Nguyên, để bọn họ xuất động nhiều quân lính thêm một chút, để khi Chúc gia trang đánh nhau với Lương Sơn ở đồi Độc Long thì họ đi bắt đám người Trịnh Bưu, xem như rung cây dọa khỉ đối với đám người Lương Sơn.
Nhưng mà hiện tại khéo léo như vậy, quả thực trở thành đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Trong khi chém giết, khi hai chi đội ngũ tụ họp lại một nơi thì đột nhiên có người phát hiện phía bên Hổ gia trang dâng lên cột khói đen dày đặc. Đây là cảnh báo cực độ nguy hiểm trong Hổ gia trang. Hổ Tam Nương đang hăng hái đuổi giết chợt gào lên một tiếng bi thảm, kéo ngựa lao ngược về phía sau. Cùng lúc đó, ở giữa đội ngũ đang tan tác của Lương Sơn, đám người Ngô Dụng cũng thu được tin tức Hô Diên Chước và Chu Vũ đang đuổi tới.
Hóa ra hai ngày trước đội quân của Hô Diên Chước và Chu Vũ đã hạ được Vạn Gia Lĩnh, một mặt cho người chuyển vàng bạc, vật tư trở về Lương Sơn, một mặt phái người hỏi thăm thế cục bên này, đồng thời cũng mang theo hai, ba ngàn người đi về phía đồi Độc Long để trợ giúp.
Bọn họ đi được nửa đường thì nghe nói tình trạng bên này, cũng cảm thấy không ổn mới đẩy nhanh tốc độ hành quân. Chu Vũ lại biết bên này quân tâm đã dao động, không dễ dàng hợp quân. Buổi chiều, khi bọn họ chạy tới bên Hổ gia trang thì Hổ Tam Nương mới dẫn người đi ra ngoài chém giết không lâu. Hổ Thành thấy tình thế ở phía xa, cũng mang người ra khỏi trang muốn ném đá xuống giếng. Bởi vì nghe nói quân tâm Lương Sơn dao động, sắp sụp đổ nên phía Hổ gia trang cũng có chút sơ suất. Bởi vậy, hai ngàn người của Chu Vũ liền tìm đúng cơ hội ầm ầm lao tới, trước tiên cắt đứt đội hình, chiếm lấy cửa trang, hỗn chiến lao vào trong trang.
Chiêu đánh lén này cực kỳ cao minh nhưng bên này quân đội Lương Sơn đã hình thành thế bại trận, hơn vạn người bị giết tán loạn, tất cả mọi người đều đang cướp đường mà chạy. Đám người Chu Vũ vội la lên:
- Còn đánh cái gì nữa, chạy mau! Nói cho Hô Diên Chước đầu lĩnh, mau mau thu binh! Võ Thụy Doanh đã tới! Nếu y không đi thì tất cả mọi người sẽ không còn đường sống nữa. Quân ta hiện giờ chỉ còn y là có thể chiến. Mau mau bảo y đi ra mở đường đi!
Bên này cuống cuồng thổi kèn lui binh, bên kia lính liên lạc nghe được lệnh cũng vội vàng đi ...
Đường xá quanh co, chật chội. Dưới ánh trời chiều, đám bại binh cướp đường mà chạy kéo thành đường dài. Sau khi lọt vào trong Hổ gia trang chém giết một trận, đám quân đội Lương Sơn của Hô Diên Chước và Chu Vũ nhận được mệnh lệnh tương đối cứng rắn của bên Tống Giang và Ngô Dụng liền lập tức bỏ chạy. Nhưng dưới tình huống đó, trận xung phong liều chết này cũng đã tạo thành thương vong rất lớn ở Hổ gia trang.
Hổ Thành dẫn mấy trăm người bị đánh tan ở cửa trang, nhưng y dẫn những trang hộ còn lại muốn ngăn cản lại bị vây công nên bị trọng thương. Hộ Thái Công tổ chức trang hộ ở trong trang, miễn cưỡng bảo vệ được tòa nhà chủ nhưng có không ít phụ nữ và trẻ em đã bị giết chết. Bản thân ông cũng bị trúng một mũi tên vào đùi nhưng may mà không nguy hiểm tính mạng.