Hồng Đề được hắn nắm tay khẽ cười một tiếng, qua một lúc sau, mới thấp giọng nói: - Thực ra ta luôn nhớ tới mấy người Lương gia gia, Đoan Vân tỷ. - Ừm. - Bọn họ không thể được sống những ngày tốt đẹp, rất nhiều người đã chết, cũng không được sống như thế. Có lúc ta nhìn từ trên núi, nhớ tới những chuyện này, trong lòng cũng sẽ khó chịu. Có điều, tướng công không cần bận tâm những chuyện này. Ta ở trong núi không mấy quản việc nữa, người mới đến đương nhiên...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.