Việc Phương Thất Phật muốn gặp hắn, mặc dù đã nhận được thông báo hữu nghị của Trần Phàm, nhưng do chiều hôm đó đại quân của triều định lại bắt đầu tấn công thành lần nữa, việc này cũng không tiến hành được.
Đồng Quán tấn công Hàng Châu, việc Phương Lạp khởi binh chính là thử thách lớn nhất của triều đình Vĩnh Lạc hiện tại. Nếu có thể vượt qua, thì sau này dù có việc gì cũng đều trụ vững được, nếu như không chống được mà sụp đổ, vậy thì mọi thứ đều trở thành hư ảo. Người bên Phương Thất Phật đang tận tâm tận lực vì việc này, đột nhiên lại nhắc đến hắn khiến Ninh Nghị thấy khá bất ngờ, nhưng cũng chẳng phải là đại sự gì. Tại thời điểm quan trọng này, nếu như hắn(không biết từ 他 ở đây là ai nữa) cảm thấy được loại tôm tép như mình có vấn đề, vậy thì hiện tại mình có lẽ chẳng còn đường sống, dẫu sao khi nói đến Lưu Tây Qua mới thuận miệng nhắc tới mình, rồi lại bị Trần Phàm nhớ mà thôi.
Thượng tuần tháng mười qua đi, thời tiết đã lạnh hơn, quan điểm của Phương Thất Phật cũng tương tự của Ninh Nghị và Trần Phàm, tạm thời thành không thể hạ được, nhưng Đồng Quan chắc chắn không chịu từ bỏ, nhân lúc tuyết chưa rơi tổ chức mấy đợt tấn công đều cực kì dũng mãnh. Có hai đợt nghe nói là có nội gián trong thành tiếp ứng, lệnh cho binh sĩ triều đình đột nhập bất ngờ bất ngờ vào thành, nhưng sau đó tường thành vẫn bị cướp lại.
Trong hai lần chiến tranh này, hai cánh quân tiên phong đột nhập vào thành trái lại bị mất hoàn toàn liên lạc, sau khi chiến đấu gian khổ tử thương vô số, cũng có một số ít binh sĩ sau khi tách ra đã trà trộn vào các nơi trong thành nhưng rồi hầu như vẫn bị phát hiện. Thành Hàng Châu lúc này không bằng bốn tháng trước, thương hộ, thân sĩ cường hào, quan viên, luật pháp vẫn còn, khi đội quân tinh nhuệ của Phương Lạp vào thành, muốn tóm được thì lại thúc thủ vô sách, lúc này nhiều nghĩa quân trà trộn trong thành, đã thật sự trở thành sự lan rộng của chiến tranh nhân dân, binh sĩ nghênh ngang lục soát, dân chúng sợ phiền phức, những binh sĩ vào thành một khi bị bắt được, thì sẽ không có kết cục tốt lành gì.
Ninh Nghị không biết Văn Nhân Bất Nhị có tham dự việc này hay không. Từ khi doanh trại Bá Đao và Bao Đạo Ất chính thức bất hòa, hắn và Văn Nhân Bất Nhị cũng không liên lạc nhiều nữa, khoảng thời gian đó những mâu thuẫn nhỏ của đôi bên thậm chí giết vì báo thù đã ngày càng nghiêm trọng, Ninh Nghị cho dù muốn ra khỏi doanh trại quân đội cũng phải có một đoàn người đi theo bảo vệ mới an toàn. Sau đó tiến vào thời gian chiến trận, hắn càng ít khi ra khỏi doanh trại.
Lúc này việc mà Văn Nhân Bất Nhị muốn làm, hắn đã không thể can dự vào rồi, cũng ngại tiếp tục tham gia. Phương Thất Phật, Vương Dần đều đã trở về, hắn hiện giờ chẳng qua chỉ mang thân phận một sư gia của trại Bá Đao, hô mưa gọi gió gì cũng đã làm, thực sự đã có lý do bị xử chết rồi. Hàng Châu lúc này lại không phải xã hội pháp chế gì, kẻ khác thực sự bắt đầu kiêng dè ngươi, giết ngươi cũng chẳng cần bằng chứng.
Lúc này tại Văn Liệt Viện không còn các lớp học chính thức nữa, nhưng thầy giáo và học trò vẫn ở đó. Ngoài tổ chức nhóm văn nhân bàn luận những chi tiết về hoạt động vốn, hoạt động xã hội, viết các bài văn ẩn chứa sự khiên cưỡng mà lời lẽ lại phải bay bổng, hắn cũng sắp xếp các việc khác nhau cho các học trò tình nguyện tới học. Cơ bản nhất là để những học trò này đến gần tường thành giúp đỡ cứu chữa người bị thương, để họ học cách sơ cứu cơ bản, ngoài ra cũng bắt đầu tìm hiểu các kỹ năng hành quân dã ngoại, sinh tồn, thiết lập bẫy đến chạy trốn, xây dựng.
Những học trò này ngày trước đều xuất thân từ nông gia, vứt đến nơi hoang dã cũng có khả năng sống sót thậm chí là giết người nhiều hơn. Gia trưởng trong nhà họ dù sao cũng là tướng lĩnh trong quân đội, trên một vài chiến trường hoặc nơi hoang dã có thể dùng kỹ xảo mánh lới, cũng đều được lén dạy bảo. Việc Ninh Nghị làm chính là để họ tập hợp các kỹ năng này. Dạy lại cho nhau, hắn thì ghi lại toàn bộ, trong thời tiết ngày càng lạnh, cũng tổ chức cho học trò tập trận nhiều lần, với những thiếu niên này, những việc thế như vậy vẫn được coi là thú vị.
Trần Phàm và An Tích Phúc thường đến, hai người mặc dù khi ra tay với Bao Đạo Ất có bất đồng, nhưng giao tình thì vẫn rất tốt. Về việc Ninh Nghị huấn luyện những học trò này, Trần Phàm ở một phương diện nào đó vẫn hơi không thoải mái:
- Ngươi làm thế này chính là nghĩ bọn ta không thể giữ được Hàng Châu.
- Không phải không có khả năng giữ được, nhưng dù sao cũng nên chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, huống hồ cho dù thực sự giữ được, sau này mới là chính thức bắt đầu.
- Cũng đúng, yên tâm, có ta ở đây, thành không bị phá nổi đâu.
Trần Phàm luôn nói vậy. Chỉ có điều có một lần nghĩ một lúc lại nói:
- Này, nếu như thành thật sự bị phá rồi, ngươi định làm thế nào?
- Nương tử dù sao cũng phải nghĩ cách đưu về, còn ta thì nói sau...
- Hợp tình hợp lý.
Trần Phàm cười vỗ vỗ vai Ninh Nghị.
Vì thế anh ta mỗi lần đến, liền dạy những thanh niên này cách dùng đao, đánh võ, cũng không phải đến làm mấy động tác đẹp mắt, mà là trực tiếp để họ tay không hoặc dùng vũ khí đánh nhau, có hắn quản lý, cũng không lo xảy ra việc gì, chỉ có điều mỗi lần đều làm loạn hết cả lên như chiến trường dã chiến, một đám nhóc đánh đến mặt mũi sưng vù, lại trở thành dụng cụ tập băng bó.
Sau khi khai chiến, tình hình trị an trong thành đã không cần An Tích Phúc quản lý nữa, Hắc Linh Vệ trên tường thành đã trở thành quan quân pháp. Đối lập với sự thân thiện của Trần Phàm, An Tích Phúc lại luôn luôn lạnh nhạt, đây có lẽ là tính cách sinh ra do luôn bị ám sát, kết hợp với gương mặt tuấn tú nổi tiếng, luôn được thiếu nữ chưa chồng và phụ nữ đã thành hôn cực kì yêu thích. Hắn đã lờ mờ biết được việc doanh trại Bá Đao muốn làm từ chỗ Trần Phàm, nghe nói hai người từng khắc khẩu tranh luận mấy lần.
Với lý tưởng muốn tổ chức tuyển cử lập nên xã hội thống nhất của doanh trại Bá Đao, An Tích Phúc có thái độ không lạc quan, nhưng thường vẫn sẽ đến nhìn chút, dạy cho đám nhóc cách sinh tồn nơi hoang dã, cách để băng bó bảo vệ mạng sống, cũng sẽ nói một số việc về canh tác nông nghiệp. Theo như Trần Phàm nói người này rất giỏi về nông nghiệp, lúc cấy mạ hay thu hoạch lúa đều thục mạng.
- Khi còn nhỏ, gia cảnh rất tốt, cha ta là đồ tể, mẹ ta lại rất xinh đẹp, mọi người trong vòng mười tám dặm đều nghe danh.
Có một lần khi mọi người đang ngồi ăn lẩu, An Tích Phúc hình như từng nói thân thế của mình
- Ông ngoại ta vốn là tú tài, sức khỏe kém nên chết yểu, gia đình xuống dốc, cha ta có tiền, liền lấy được mẹ ta. Mọi người đều nói là bông hoa lài cắm bãi phân trâu, nhưng cha ta cũng coi như không tệ, tính tình rất tốt, lúc trước nhà cũng nghèo khó, sau đó từ từ khá hơn, sau khi sinh ta, thì đặt cho ta cái tên này, ý nghĩa là muốn quý trọng hạnh phúc.
- Sau này Huyện lệnh thích mẹ ta, cha ta bị kiện lên quan, bị đánh ở Huyện nha, mẹ đem biếu gần hết tài sản trong nhà, lại cầm cố điền sản tìm đại phu khắp nơi. Cha ta lúc chết có nói, làm người phải an phận, giờ gia đình mặc dù đã nghèo khó, nhưng dần dần có thể khá lên,,, Nhưng sau khi mẹ ta mất, cũng chẳng còn hạnh phúc nào để quý trọng nữa rồi, sau đó... tên quan huyện kia đương nhiên là chết rồi, ha ha...
Có lẽ là đã qua quá lâu. Nói về việc này, hắn cũng không có cảm giác gì nhiều, chỉ là tường thuật lại mà thôi, trong lời nói có chút chẳng quan tâm. Lúc cuối bật cười, còn có một chút cảm giác ấm áp, tạo nên sự tương phản khôn kể. Mọi người cũng chỉ đành cười theo, trên thực tế, nếu không phải là đau buồn đến cực điểm, ai lại muốn phung phí sinh mạng của mình, thành Hàng Châu bây giờ, những người có quá khứ như này rất nhiều.
Mùa đông đến, một trong những cách tiêu khiển tốt nhất chính là mọi người ngồi lại với nhau ăn lẩu nói chuyện, có lúc trong phòng ở cũng sẽ làm một bàn, Lưu Tây Qua cũng có mặt, Ninh Nghị, Lưu Thiên Nam, Đỗ Sát đi theo, vừa ăn vừa nói mấy câu. Ngồi lại cùng với những người bên Trần Phàm rất vui vẻ, những người bên Phương Thường cũng đều đến tham gia, nhưng đa phần là ở nhà cùng với thê tử, Tiểu Thiền và Lục Hồng Đềđến nay cũng coi như là một thành viên trong họ. Ngồi lại với nhau chơi cờ năm quân, nói chuyện phiếm.
Tô Đàn Nhi đã có thai được hơn bốn tháng, mặc dù không đến mức đi lại khó khăn, nhưng bình thường cũng chỉ đi lại gần tiểu viện thôi. Ninh Nghị sợ nàng buồn chán, bèn để nàng thỉnh thoảng đến giúp đóng một số sổ sách, hoặc là chỉnh lí tập hợp việc sinh tồn nơi dã ngoại trong đám thanh niên, tài liệu trị bệnh. Tô Đàn Nhi dù sao cũng xuất thân từ thương nhân, đối với sự lộn xộn về quan hệ sản xuất trong sổ sách, nguyên lý hoạt động tư bản tương đối mẫn cảm, thỉnh thoảng lại thảo luận vài câu với Ninh Nghị.
Nhưng mà theo lời nàng, e rằng cảm giác những đạo lý này là những thứ rất đơn giản nhiều hơn, tướng công nhà mình... dùng lời của thánh nhân giải thích về buôn bán, trừ khi là muốn trở thành thương nhân lớn như Đào Chu Phạm Lãi, muốn lưu truyền con đường kinh thương cho hậu thế? Mặc dù lúc trước chưa ai làm việc này, nhưng luôn khiến người ta cảm thấy cổ quái.
Con đường của thương gia dù sao cũng không trong sạch gì, mặc dù có thể dùng những đạo lý này giải thích một số quan hệ giao tiếp giữa người với người. Nhưng... giống như việc thu thập một vạn miếng vải bó chân của các cô nương nơi thanh lâu, mặc dù rất khó, nhưng nếu có người làm, cũng chỉ khiến người ta cảm thấy tẻ nhạt hoặc biến thái mà thôi. Ngược lại là những phương pháp sinh tồn nơi dã ngoài kia, khiến nàng cảm thấy rất có giá trị.
Tô Đàn Nhi dù sao cũng là quá hiểu rõ kinh thương, nàng khá hiểu lòng người. Nhưng lại không hiểu việc phân tích tính cách con người có tác dụng to lớn thế nào, dù sao "mọi việc không phải đều rõ ràng ở đó sao". Trái lại Lục Hồng Đề, cũng là một đầu lĩnh sơn trại, nàng càng mẫn cảm hơn với đa phần công việc trong doanh trại Bá Đao, đặc biệt là mấy tuyển thủ đánh nhau như tẻ nhạt lắm lúc trước.
- Ngươi ở đây làm gì?
- Thực hiện chế độ dân chủ.
Nàng hỏi, Ninh Nghị cũng chẳng để ý mà trả lời thẳng thắn, đồng thời dùng những từ ngữ hiện đại lừa nàng. Đương nhiên, rất nhiều những thứ có chiều sâu nàng không nghe hiểu, nhưng phương thức hoạt động đơn giản nàng đương nhiên có thể hiểu, Ninh Nghị nói cũng rất nhẹ:
- Đặt trong sơn trại, thực ra không thấy chỗ tốt gì, nhưng giả dụ đất nước này hoạt động như vậy... Các ngươi còn cần đến núi sao? Chỉ có điều cũng đừng nghĩ nhiều quá, tạm thời ở bên Lã Lương, không cần nghĩ cái này.
Ban ngày thì dạy đám thanh niên, chào hỏi vài người quen thân, đến tối những ánh nến chập chờn tỏa hương lại được đốt lên trong viện, cười cười nói nói với Tiểu Thiền và Quyên Nhi, âm thanh truyền đến từ ngoài thanh nghe thật xa xôi. Ánh trăng trên cao sáng rồi lại tắt, cây ngô đồng đã rụng sạch lá yên lặng đứng ngoài cửa sổ, mưa gió bão bùng thì vẫn sừng sững nơi ấy, có khi, giật mình cảm giác những ngày này càng giống như thế ngoại đào viên hơn ở Giang Ninh.
Ngày ngày làm những công việc tính chất nghiên cứu, đầu tháng mười một, trận tuyết đầu tiên rơi, Đồng Quan ở ngoài thành đã dừng những đợt thử nghiệm công thành, cả thành Hàng Châu lại trở nên yên bình. Có lẽ phải chờ đến sau đầu xuân năm sau, mới có nhiều việc để làm hơn, Ninh Nghị đã chuẩn bị tốt tâm lý đồng thời cũng làm một số quy hoạch sau này, song đến ngày mùng tám tháng mười một, có lẽ chính là bất ngờ cuối cùng của chuyến đi đến thành Hàng Châu này, vẫn xảy ra trong lúc không ai chú ý.
Tựa như sự sắp xếp bài bản trong bóng tối, ngày này, hắn cuối cùng vẫn là giết chết Bao Đạo Ất.