Mục lục
Chuế Tế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gió lạnh cuối thu càng thêm lạnh lẽo vào ban đêm. Trong bóng tối, núi non mờ mờ ảo ảo. Xung quanh vang lên tiếng bịch bịch, là tiếng bước chân. Theo đó là tiếng rên rỉ đau đớn. Rồi có mùi máu tanh tản ra, có người ngã xuống.

- Đứng lên đi, đứng lên đi

Thanh âm cũng vô lực. Trong bóng đêm, có người kéo người kia, lại có người tới giúp đỡ. Nhưng sau một phút ngắn ngủi, nó biến thành tiếng khóc. Tiếng khóc kia là tiếng khóc của nam tử, cho nên không hề dài. Nam nhi không dễ rơi nước mắt, hơn nữa đối với người tham gia quân ngũ, thì càng như vậy. Nhưng chính vì thế, mà tiếng khóc ngắn ngủi lại đầy thảm thiết và buồn bã.

Trong ngọn núi tối đen, có không ít người đi lại. Tất cả mọi người đều đi về phía trước, hoặc cô đơn chiếc bóng, hoặc là dìu dắt nhau.

Đi được không lâu thì có một con sông nhỏ chặn đường. Có người lội nước mà qua, cũng có người dừng lại. Nơi này cách huyện Kỳ không còn xa. Ninh Nghị vung tay lên:

- Mọi người nghỉ ngơi một lúc. Có rất nhiều người trong đội ngũ rõ ràng bị thương nặng khó chống nổi rồi.

Ninh Nghị cũng bị thương đầy mình, bả vai cánh tay đều quấn vải. Đám người Trúc Ký có người bị thương nặng, có người bị thương nhẹ. Vũ Văn Phi Độ được người ta dìu lấy, thân mình lung la lung lay, mới vừa rồi gần như ngã xuống đất. Trên đùi cậu có vết thương, dưới xương sườn cũng có vết thương. Lúc chạy trốn bởi vì bị ngã, nên khuôn mặt cũng bị xây xát. Đó chỉ là vết thương nhỏ, nhưng do thân thể mệt mỏi và mất quá nhiều máu, hơn nữa không ngừng chạy trốn, có thể chống đỡ được tới bây giờ, đều là nhờ các sư phụ của Trúc Ký rèn luyện cho cậu một nền tảng cơ thể rất tốt.

So với Vũ Văn Phi Độ, các cao thủ trong Trúc Ký rất biết kích phát tiềm năng cơ thể, cũng chịu đựng được thương tổn hơn. Một đường buôn ba, có vài người bị ngã xuống, rồi yên lặng qua đời do vết thương quá nặng. Mà xe ngựa phải tổn thất mất trăm người mới mang được tới chiến trường, cũng không còn lại chiếc xe nào.

Chiến bại như vậy, giết chóc như vậy, chạy trốn được chỉ còn lại thành viên Trúc Ký, tàn quân dưới trướng của Nhạc Phi cùng những binh lính chạy tán loạn. Lúc này có người lội sông mà qua, cũng có người nhìn thấy đội của Ninh Nghị dừng lại. Bọn họ theo bản năng dừng lại theo. Có lẽ những người này đã thấy được sự anh dũng của Trúc Ký sau khi đại chiến, mọi người chạy trốn khắp đồi núi. Còn có thể duy trì chạy tới nơi này, cũng không còn nhiều rồi.

Có một số việc rất khó suy nghĩ. Lúc ở huyện Kỳ thời gian dài như vậy, đã điều chỉnh lại du mộc pháo, cứ tưởng rằng nó sẽ phát huy được một ít tác dụng, nhưng lại phải đốt bỏ trên đường đi. Ngay cả đám người Trúc Ký cũng bị tổn thất gần nửa. Còn dư lại đều đã bị thương và kiệt sức. Cũng chẳng biết những người chạy theo mình thuộc binh đoàn nào, nên rất khó quy nạp. Nếu suy nghĩ rộng ra, thì mười vạn, hai mươi vạn quân đều tan tành. Bên mình còn giữ được như thế này là tốt lắm rồi.

Bình thường, ít nhất ở lúc Ninh Nghị còn chưa nản lòng thoái chí, hắn là người đưa ra quyết định. Nhưng cũng chính vì vậy, hắn hiểu được rằng, nếu tất cả mọi người trở thành người quyết định, vậy thì chẳng có việc nào thành công được. Hắn mang theo chỉ có ba tới năm trăm người tới hỗ trợ. Nếu điều động tất cả thuộc hạ lại, trong phạm vi chiến trường Biện Lương, thì có thể có ngàn người. Mặc dù thất vọng với tố chất của quân đội Vũ triều, cũng không thích kiểu thay đổi quyết sách xoành xoạch như trò đùa của triều đình. Nhưng đã đứng ở vị trí này, hắn sẽ làm hết sức mình, từng bước một đẩy mạnh kế hoạch vườn không nhà trống. Cho tới đêm điều binh, nói phải phối hợp với tây quân Diêu Bình Trọng tập kích doanh trại địch, phát động bao vây tiêu diệt, hắn cũng đi theo. Cho dù tố chất của quân đội Vũ triều có kém hơn nữa, thì lần này cũng vẫn phải đánh.

Nhưng thảm bại như vậy, lại biết chuyện xảy ra ở trong kinh thành, trong lòng không phẫn nộ mới là lạ.

Ngồi nghỉ trên bãi cỏ ở gần sống một lúc, hắn mới đứng dậy xem xét những người bị thương. Trúc Ký có rất nhiều người trong võ lâm, ngay cả ở trên chiến trường, bọn họ vẫn mang theo thuốc trị thương bên người. Mà phần lớn trong bọn họ đều có kinh nghiệm chữa thương. Rất nhiều người bị người Nữ Chân đuổi giết trên đường là bị thương nặng và mệt mỏi mới chết. Lúc này có thể được thở một hơi, nhiều người trọng thương, nhưng chưa chết, coi như là bảo vệ được một cái mạng.

Tuy nhiên cũng có ngoại lệ. Lúc đi xem xét, Ninh Nghị có nghe thấy võ sư tên là Lâm Niệm đang hạ giọng nói kinh nghiệm giết địch với các đệ tử. Trong số người luyện võ của Trúc Ký có một số người xuất chúng, như Chúc Bưu, huynh đệ Tề gia, có một số đầu mục từng ở Lương Sơn, như đại hán mặt sẹo Nhiếp Sơn từng đi theo Ninh Nghị qua Lữ Lương. Cũng có người lục lâm từ bên ngoài đầu nhập, như Điền Đông Hán, như hòa thượng sử dụng côn đồng Hậu Liệt Đường; cũng có Ngũ Phượng Đạo Lâm Niệm.

Trong những người lục lâm võ giả này, thì Điền Đông Hán ngay thẳng kiên định, đến cả Chu Đồng cũng rất thưởng thức y. Trận pháp lúc trước là thông qua Điền Đông Hán giao cho Ninh Nghị. Hầu Liệt Đường có tính cách dữ dằn, ham võ thành si, nhưng lại tương đối ít nói, không hợp là sẽ dùng gậy gộc để nói chuyện. Lâm Niệm tuổi gần bốn mươi, dáng người gầy, có vài phần khí chất nho sinh, tính cách hiền hòa, rất được mọi người kính trọng và ngưỡng mộ. Trong trận chiến vừa rồi, y múa đao xông vào kẻ địch, cứu được đồng bạn ra khỏi nguy hiểm. Hành động rất nhanh nhẹn, không bị thương quá nhiều, đủ thấy trình độ võ học cao thâm của y.

Ninh Nghị cũng thích võ nghệ, nên hơi dừng lại lắng nghe:

"Sau này trò luyện tập đi luyện tập lại mấy chiêu này, để khi chiến đấu, có thể có nhiều cơ hội bảo vệ mạng sống hơn"

Ninh Nghị bước tiếp, nhưng chưa bước được vài bước lại nghe đệ tử của Lâm Niệm dồn dập gọi:

- Sư phụ! Sư phụ!

Hắn vội vàng chạy tới, chỉ thấy nam tử trung niên kia dựa vào thân cây, đầu hơi nghiêng, cho dù đệ tử lắc như thế nào, cũng không thấy động tĩnh.

Có võ giả bị thương ngồi bên cạnh cố gắng đứng dậy đi tới, kiểm tra khí tức và mạch môn. Sau một lúc thì lắc đầu. Ninh Nghị cũng ngồi xổm xuống, kiểm tra mạch đập của đối phương:

- Làm sao vậy? Vừa rồi ta vẫn nghe thấy sư phụ của ngươi nói chuyện mà!

Võ giả kia lắc đầu:

- Lâm sư phụ đã như dầu hết đèn tắt. Trước kia Lâm sư phụ luyện võ công, gia đình bần hàn, thân thể vốn có bệnh trong người nên hay bị ho khan. Trải qua trận chiến vừa rồi hẳn Lâm sư phụ đã tiêu hao hết khí lực của mình

Ninh Nghị hơi sững sờ. Hắn biết gia cảnh của Lâm Niệm, cũng biết y hay ho khan. Sau khi tới Trúc Ký, Ninh Nghị không hề bạc đãi những người bán mạng cho hắn. Lương bổng cao, cũng thường xuyên tặng đồ ăn cho những võ giả. Vừa rồi thấy khuôn mặt của đối phương vẫn bình thường. Tuy nhiên ở thời này, mọi người không coi trọng dinh dưỡng cho lắm, rất nhiều người giàu bởi vì tiết kiệm, cho nên khuôn mặt thường xanh xao, cũng không phải việc kỳ lạ gì. Lúc này Ninh Nghị mắng một câu:

- Nói đùa gì vậy.

Hắn đặt Lâm Niệm nằm xuống mặt đất, một mặt hô hấp nhân tạo, một mặt kích thích cho trái tim đập. Cứ như giằng co một lúc, người xung quanh im lặng và nhìn hắn với vẻ nghi ngờ. Tới khi đệ tử của Lâm Niệm phát tiếng khóc, Ninh Nghị mới từ bỏ.

Làm mấy động tác sơ cứu này, khiến thương thế trên cánh tay phải của hắn lại chảy máu.

Hắn ngồi bên cạnh thi thể của Lâm Niệm, vỗ vai đệ tử kia:

- Về sau con gái của sư phụ ngươi phải do người chiếu cố rồi.

Sau đó mới đứng dậy rời khỏi. Trước khi Lâm Niệm đầu nhập vào hắn, có dẫn theo một nữ tử cao cao, gầy tới xương bọc da. Hắn vẫn còn nhớ con gái của y rất ốm yếu.

Tình cảnh thê lương như vậy không phải là duy nhất. Phần đông người bị thương, có người chết, có người bảo vệ được mạng sống, nhưng cũng chỉ là nửa sống nửa chết, hoặc là tay chân bị gãy. Ba huynh đệ Tề gia, thì khuỷu tay trái của Tề Tân Nghĩa gần như bị đứt lìa. Tuy đã băng bó, nhưng mất máu quá nhiều, sinh tử khó đoán. Y là một trong những người bị thương nặng không thể hành động được nữa. Mà đám người Tề Tân Hàn đã theo lệnh của Thủ trưởng tới huyện Kỷ tìm thầy thuốc tới trị liệu. Tề Tân Dũng một đường chém giết, về sau lại dốc hết toàn lực cứu huynh để giờ đã ngất đi vì trọng thương. Ninh Nghị đã xem qua tình trạng của bọn họ, nhưng không biết nên nói cái gì. Dù sao, là hắn dẫn theo những người này tới chiến trường. Mà hắn chẳng qua cũng chỉ là một đông gia mở quán rượu mà thôi.

Nghỉ ngơi một lúc, những võ giả Trúc Ký còn dư lực thì đi xung quanh trị thương cho các binh lính. Nhìn sang hướng huyện Kỷ, có thể thấy càng vào đêm nơi đó càng trở nên rối loạn. Không biết chuyện gì xảy ra ở bên con sông nhỏ kia, chỉ thấy loáng thoáng có ánh sáng mờ. Ninh Nghị đứng dậy nhìn mấy lần. Nhạc Phi cũng xách theo cây thương thép đi tới, đang định nói gì đó, thì có bóng người cưỡi ngựa xuất hiện ở bên kia sông nhỏ rồi vượt sông mà tới.

Có mấy người cưỡi ngựa đi tới. Cầm đầu chính là thành viên của Trúc Ký đi theo Tề Tân Hàn có nhiệm vụ trở lại huyện Kỷ tìm thầy thuốc. Phía sau y có hai người có vẻ là thầy thuốc, nhưng tóc tai rối bời, có chút chật vật. Một người nhảy xuống ngựa lập tức chạy tới bên cạnh Ninh Nghị, sốt ruột nói:

- Có hai nghìn kỵ binh Nữ Chân lao thẳng vào đại doanh của huyện Kỷ. Tin chiến bại từ tiền phương đã gửi tới. Binh lính bảo vệ quân doanh cũng không còn lòng dạ nào để ứng chiến, chỉ có rất ít người chống cự lại. Lúc này người Nữ Chân đang đốt giết xung quanh. Tề huynh đệ đã chạy tới giúp đỡ rồi. Các huynh đệ Trúc Ký khác thì thu lại tư liệu Hộ Bộ. Còn bọn tôi trở về trước.

- Không đúng!

Nhạc Phi tiến lên, thấp giọng quát:

- Người Nữ Chân hành động nhanh như vậy, không chỉ vì đuổi tận giết tuyệt.ngươi nói người Nữ Chân đốt giết xung quanh, có khả năng là bọn chúng đi tìm chỗ hậu cần quân nhu?

Thành viên Trúc Kỹ kia hơi ngẫn người, Ninh Nghị cũng kịp phản ứng:

- Trọng điểm của bọn chúng là lương thực!

- Không biết hiện tại Tần tướng quân đang ở nơi nào

Nhạc Phi thấp giọng nói một câu, nhìn sang Ninh Nghị. Đang trong cảnh tan tác như vậy, nếu Tần Thiệu Khiêm còn sống, dẫn theo tàn quân trở về, thì còn có thể ngăn cản được cơn sóng dữ, ít nhất khiến cho người Nữ Chân không có thời gian để tìm tòi hết đại doanh của huyện Kỷ. Nhưng vào thời điểm này nói tới việc đó, có vẻ như mơ mộng hão huyền. Dù sao bọn họ cũng đã thương tích đầy mình, cho dù phát giác được ý đồ của người Nữ Chân, thì có làm được gì.

Mấy vạn, mấy chục vạn người chiến đấu, vài trăm người làm sao có thể tham dự vào được.

Bóng đêm lạnh lùng, ánh sáng mờ ảo từ phía xa xa như đang muốn nói lên cái gì đó. Bên cạnh con sông nhỏ, sự yên tĩnh thê lương vẫn đang tiếp tục. Mọi người ở đây đều cố gắng không phát ra thanh âm quá lớn. Nhưng rốt cuộc có tiếng đá lửa vang lên, sau đó là cây đuốc sáng, quơ quơ giữa không trung. Ninh Nghi giơ cây đuốc đó lên, cắm ở một chỗ cao cao trên cành cây.

Trên người hắn cũng được băng bó, máu tươi thấm qua miếng vải. Tuy mệt mỏi, nhưng nhìn ánh mắt của mọi người, hắn vẫn lên tiếng:

- Việc hôm nay đã biến thành cái dạng này, có lẽ ta không nên nói cái gì nữa, cũng không muốn cầu cái gì, nhưng...

Hắn trầm mặc một lát:

- Vẫn không thể không nói...

Ánh đuốc sáng lên, chiếu rọi những người bị thương nặng, cũng có những thi thể nằm im vĩnh viễn. Nhưng mọi người đều đang lắng nghe hắn...

****************

Kinh thành,

Đoàn xe của Thái Kinh, Đồng Quán đã đuổi kịp đoàn xe của Hoàng Đế. Đi thêm một đoạn là tới cửa nam Nam Huân môn Biện Lương. Đoàn xe của Hoàng Hậu đã tới nơi, Quốc cữu gia Lương Phụng đi theo đang ra lệnh cho tướng lĩnh thủ thành mở cửa.

Tướng lĩnh trong của thành Nam Huân tên là Tào Nghiêm, là một tướng nhỏ vô danh, nổi tiếng trong đám đồng nghiệp là kẻ nhát gian, yếu đuối, chỉ biết bo bo giữ mình. Song lần này Hoàng Hậu ra lệnh, y lại tránh ở trên công thành không ngừng niệm A Di Đà Phật, trong lúc nhất thời không dám nhận chỉ, coi như mình không ở đây. Thái độ như vậy làm cho Quốc cữu gia đứng ở dưới thành mắng to ầm ĩ.

Mà ở đằng sau, xe ngựa của Lý Cương rốt cuộc đuổi kịp đoàn xe của Chu Triết. Ông ta lệnh cho phu xe dừng lại, rồi đi xuống quỳ lạy:

- Tội thần Lý Cương cầu kiến bệ hạ, khẩn cầu bệ hạ đừng ra khỏi thành!

Chu Triết đi xuống gặp ông ta.

- Người có tội gì đâu, trẫm cũng đâu thực sự ra khỏi thành! Chỉ có điều Hoàng Hậu bị Lương Phụng giật dây, khuyên trẫm nam tuần. Trẫm liền đích thân đuổi theo khuyên Hoàng Hậu về...

- Tây quân đã bại, người Kim tham lam, bất kỳ lúc nào cũng có thể dẫn đại quân đánh tới. Nếu bệ hạ đi về phía nam, thì cũng không an toàn. Lý Cương khẩn cầu bệ hạ hồi cung.

- Trẫm đã nói trầm không ra khỏi thành mà!

Lý Cương quỳ xuống mặt đất, liều mạng dập đầu. Trên thực tế ở Vũ triều, địa vị của văn nhân khá cao, tuy cũng phải quỳ lạy làm lễ, nhưng với thân phận của Lý Cương, không cần phải làm vậy. Nhưng cũng chính vì thế, một lão già cuốn băng vải ở đầu như ông ta không ngừng dập đầu, khiến cho Chu Triết trong lúc nhất thời không biết làm gì. Thực ra Lý Cương đâu tin Chu Triết chỉ đuổi theo Hoàng hậu, một khi ra khỏi cửa thành, phòng chừng cũng bị Hoàng Hậu cùng đám đại thần kéo đi.

Đang lúc giằng co, thì có người tới bẩm báo:

- Lễ Bộ Nghiệm Minh Chiêu cầu kiến

Đây cũng là một vị quan viên thanh lưu nổi tiếng. Vừa trông thấy Chu Triết, ông ta liền lớn tiếng nói:

- Quốc gia đang đối mặt với chiến tranh, bệ hạ chớ bỏ thành mà chạy trốn về hướng nam...

Chu Triết nghe thấy vậy liền đỏ bừng mặt, mắng to một tiếng rồi sai người kéo ông ta đi. Y cũng thừa dịp này sai người đỡ Lý Cương đứng dậy, nói:

- Trẫm sẽ xử lý việc này trước rồi phân trần với khanh sau. Khanh cứ đợi đi!

Y quay lại định ra lệnh cho đoàn xe tiếp tục lăn bánh, nhưng lại có thanh âm ồn ào truyền tới:

- Hộ Bộ Thị Lang Đường Khác cầu kiến, Công Bộ Vu Phụng Trung, Hà Kế Đình cầu kiến...

Những vị quan to trong kinh thành lần lượt chạy tới ngăn cản.

Chu Triết giận dữ, từ trong xe ném một vật ra ngoài, quát lên:

- Bọn họ muốn làm gì? Không gặp! Bọn họ muốn làm gì thì làm.

Đúng vào lúc này, thái giám tâm phúc đi theo bên cạnh khẽ gõ cửa sổ xe, thấp giọng bẩm báo:

- Khởi bẩm Thánh Thượng, Thái Thái sư nhờ nô tài chuyển lời, tối nay cấm đi lại ban đêm, không được nhiễu loạn dân chúng nữa..

Gã nhấn mạnh câu cấm đi lại ban đêm, Chu Triết nghe xong, hai mắt liền sáng ngời...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK