Gió đang thổi, Lục An Dân đi trên tường thành, nhìn ánh sáng yếu ớt từ phương nam xa xa chiếu tới, trong bóng đêm, hắn tưởng tượng có bao nhiêu người đang chờ đợi và chịu giày vò ở đó. Tâm trạng của hắn hỗn loạn, trong ngày hôm nay vậy mà nảy sinh ý nghĩ mất hết niềm tin, may mà từ lâu đã trải qua biến loạn lớn, lúc này mới không đến nỗi tung mình nhảy từ trên đầu thành xuống. Chẳng qua cảm thấy thành Trạch Châu trong đêm tối giống hệt như lao tù....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.