- Lão phu lúc còn ở Lại Bộ, từng gặp vài lần, nhưng võ nghệ rốt cuộc cao hay không cao, ta cũng không biết, chỉ là mọi người đều nói hắn rất lợi hại, có thể địch trăm người. Trước Hắc Thủy Chi Minh, hắn đã rời khỏi Ngự Quyền Quán rồi, bằng không ta đã mời hắn đến giúp đỡ rồi. Về phần sau này hắn đi đâu thì không rõ nữa ... Về tuổi tác cũng tương đương với lão phu, tới độ tuổi này rồi, hẳn là không thể đánh nhau rồi.
Triều đình đối với những chuyện như này luôn xem nhẹ, trong lòng Ninh Nghị cũng hiểu. Hai người lại hàn huyên một chút về chuyện Giang Ninh, đề cập đến chuyện Chu Bội theo thuyền lên phía bắc, Tần Tự Nguyên cũng có chút dở khóc dở cười:
- Khang Minh Doãn cũng để nó đi được, thật là hồ đồ mà ...
- Cứ để cho cô ấy được một lần làm việc mình thích làm đi, chẳng phải có một vài Thiếu Nguyên cũng không tệ sao. Nơi kinh thành, tài tử có tài học hẳn không ít, với tài hoa và thông tuệ của Chu Bội, tìm quận mã hẳn là không khó.
- Ha ha, phồn hoa thì phồn hoa, nhưng so sánh với Giang Ninh, thật ra cũng giống nhau thôi. Nếu Lập Hằng ngươi tới rồi, cũng có thể tìm hiểu mở mang kiến thức. Mấy ngày nay ta để Thiệu Du đi cùng các ngươi, nếu là đi tham gia thi hội, ngược lại cũng có thể làm giảm tính kiêu căng điên cuồng của đám tài tử đó.
Nói đến đây, thời gian cũng không còn sớm nữa, ông hẹn buổi chiều ngày mai lại đến Tần phủ để gặp mặt, Ninh Nghị xuống xe, đi vào thay Tần Thiệu Du. Đám người Tô Văn Dục chạy đến trước cửa sổ nhìn xe ngựa của Tể tướng, NInh Nghị lại dặn dò bọn họ một hồi, để bọn họ không nên đem chuyện này nói ra ngoài.
Ăn cơm tối xong, mưa cũng đã ngừng, Ninh Nghị quay lại phòng, Tiểu Thiền đang chỉ trang quần áo và các loại đồ dùng hàng ngày mang theo lên phía bắc lần này, thỉnh thoảng nói với hắn mấy câu. Không lâu sau, Tiểu Thiền lại ra khỏi phòng, có người đến gõ cửa, tiếng gõ rất khẽ. Ninh Nghị mở rộng cửa, bên ngoài là Vân Trúc mặc quần áo màu xanh nhạt, vẫn duy trì tư thái đứng ở trước cửa, cười nói với hắn:
- Có thời gian không?
- Đương nhiên.
Vân Trúc cúi đầu không định đi vào phòng, Ninh Nghị nhìn sắc trời bên ngoài một chút, thời gian vẫn chưa tối, ánh sao sáng lấp lánh, bầu trời trong như được gột rửa:
- Chúng ta vừa tới Biện Lương, hay là ra ngoài dạo một chút được không?
Vân Trúc tìm hắn rõ ràng là có chuyện để nói chứ không phải là để làm loại chuyện yêu đương vụng trộm. Ninh Nghị đề nghị như vậy, nàng cũng cười gật đầu, cầm vạt váy đi theo hắn ra ngoài. Lúc hắn đóng cửa xong, nàng lại do dự một chút:
- Có đi gọi Cẩm Nhi đi cùng không? - Không cần.
Ninh Nghị kéo tay nàng đi ra ngoài. Mặt Vân Trúc đỏ lên, bị hắn kéo nhanh ra hành lang. Chỉ đến lúc ra đến sân mới giật giật kẻ không biết xấu hổ là Ninh Nghị, trong ánh mắt đầy vẻ cầu xin hắn buông tay mình ra, đi sóng bên canh hắn.
Nàng bình thường không hay ra ngoài, đã thành thói quen tính cách thích thanh tĩnh, nhưng dù sao cũng là nữ tử, có tình lang đi dạo cùng ngắm nhìn các nơi, trong lòng nàng đương nhiên là vui vẻ hạnh phúc. Ra đến đường chính Văn Hối Lâu, đường phố bên ngoài khá náo nhiệt, hai bên có rất nhiều cửa hàng, đèn dầu kéo dài dọc theo đường phố, bởi vì mưa đã tạnh một thời gian, có một vài xe hàng bày bán hai bên đường. Trên đường phố người đi qua lại không ít, sự phồn hoa tại Biện Lương khiến người ta ngạc nhiên bất ngờ. NinH nghị và Vân Trúc tách ra qua một vũng nước trước mặt.
Tuy rằng mùa hè mưa tới nhanh dừng cũng nhanh, nhưng lúc này những vũng nước đọng rất nhiều, bất luận thế nào đây cũng là thành thị cổ đại, tình hình dơ bẩn hỗn loạn nói chung hơn thời hiện đại rất nhiều. Lúc này chất lượng giầy không thấm nước cực kỳ kém, hai người đi rất chậm, cũng hết sức cẩn thận, bước đi của Vân Trúc rõ ràng là mềm mại hơn so với Ninh Nghị, thỉnh thoảng có xe cộ đi qua, hai người liền tránh né tại ven đường. Chẳng qua kinh thành phồn hoa, ở mức độ nào đó thì vẫn hơn Giang Ninh rất nhiều, phía trước có hai người tay trong tay đi trên đường, tình huống như vậy Ninh Nghị chưa từng gặp tại Hàng Châu, lại tập trung nhìn kỹ, đó là hai nam tử mặc trang phục thư sinh, môi đỏ da trắng, tay nắm tay chẳng để tâm đến người khác.
Ninh Nghị đến nơi đây vài lần, biết loại này vốn là chuyện phong nhã hào hiệp, nhưng khi nhìn một lúc, lại quay sang nói với Vân Trúc:
- Sớm biết vậy thì để muội mặc trang phục thư sinh cho rồi.
Vân Trúc nhìn hai người kia, mặt ửng đỏ khẽ cười, gắt một câu:
- Dù gì cũng không hay.Dù sao tính cách của nàng cũng hướng nội, lúc này hai bên đường có khá nhiều quán ăn vặt, cũng có các loại đồ vật phong phú để thưởng thức, chỉ là Vân Trúc tính cách hướng nội, chắc chắn không thể ngồi ở ven đường hoặc là đứng bên đường để ăn vặt, trong lòng nàng, đây có lẽ không phải là lễ giáo từng được dạy trong thanh lâu, mà là tâm tính đã được tu dưỡng khi còn là tiểu thư nhà quan, hai người vừa đi vừa nhìn. Ninh Nghị mong muốn tính cách nàng tùy ý một chút mới có lạc thú trong cuộc sống, nhưng việc này vẫn phải từ từ. Lúc hai người ở Giang Ninh, mỗi khi ở bên nhau riêng tư, nàng đều nghe theo hắn, nhưng mỗi khi công khai, nàng thường nói là không lễ giáo không đường hòa, ở thời đại này mà nói, trên thực tế phần lớn là xuất phát từ ý nghĩa trinh tiết, thủ tiết, thuộc về một người đàn ông nào đó, có lẽ là vì tương lai sẽ dành cho một người đàn ông nào đó.
Đi như thế một chút rồi ngừng, rốt cục khi có một chiếc xe ngựa chạy qua thì phía sau có người chiếm vị trí bọn họ muốn tránh né, Ninh Nghị kéo tay Vân Trúc né tránh qua một bên, sau khi xe ngựa chạy qua, hắn cầm tay Vân Trúc dưới tay áo không buông ra, Vân Trúc từ chối hai cái, có chút thẹn thùng cúi đầu:
- Lập Hằng à ...
- Không sao đâu.
Ninh Nghị bắt chước nàng lén nhìn chung quanh, nhẹ giọng nói vào tai nàng:
- Tay áo lớn như vậy, bọn họ nhìn không thấy.
Ninh Nghị nếu cố ý làm như vậy, nàng cũng không có cách nào, mày hơi chau lại, nhưng rốt cục vẫn phải chìu theo ý hắn. Mới vừa rồi thuận tay kéo đi qua, có chút không được tự nhiên, tư thái Ninh Nghị thay đổi càng tự nhiên, nắm lấy bàn tay xinh đẹp của nàng giữ ở trong tay:
- Nàng sợ bị nhìn thấy, chúng ta đi vào chỗ vắng, qua phía trước chắc là không có nhiều người ... Nếu Ninh Nghị nổi tính trẻ con, Vân Trúc cũng chỉ đành sóng vai cùng hắn đi về phía trước, lựa chọn những chỗ vắng mà đi, thật ra muốn nói e ngại ở trong lòng cuối cùng là không thể sánh bằng với sự ấm áp cảm nhận được. Phụ nữ ở thời đại này, chung quy khó có nam nhân nào chịu cùng với các nàng nổi tính trẻ con hoặc là nguyện ý sóng vai đi cùng các nàng. Đi một lát, Ninh Nghị nhẹ giọng nói:
- Kỳ thật là, lúc ở Giang Ninh, tuy rằng thường xuyên gặp mặt, nhưng vẫn không có lúc nào dạo phố như thế này
- Cũng có lúc mà.
Vân Trúc nói:
- Lúc đi bán trứng muối.
- Cái đó không tính thôi.
- Muội, muội thấy nên tính.
- A ...
Đi đến giao lộ kế tiếp, phố xá hai bên vẫn náo nhiệt như cũ, Ninh Nghị mua một cái túi nhỏ xinh đẹp cho Vân Trúc cầm, nói "Phía trước thoạt nhìn người ít hơn", rồi chọn một phương hướng tiếp tục đi, Vân Trúc theo sau tìm được chủ đề muốn nói với hắn ...