Mục lục
Chuế Tế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đất Biện Lương này là nơi anh tài trong thiên hạ tụ tập, Giang Ninh dù là thành lớn, nhưng cái gọi là "đệ nhất tài tử Giang Ninh" ở trong phạm trù "thiên hạ" thì lại chẳng là gì, mọi người cũng chẳng sinh ra được chút nể sợ nào. Lúc này đã nghi ngờ, ấy thế là có đủ mọi cách nói. Trịnh Khải Thanh nghe xong vài câu, quay đầu nhìn lại với ánh mắt nghi ngờ: Ninh Lập Hằng đó thật sự là kẻ đi mua danh chuộc tiếng ư?

Trong một hội thơ như thế này, xuất hiện một người là bằng hữu của Lý Sư Sư, không có tài hoa gì thì cũng không sao, tất cả mọi người sẽ chẳng có cảm giác, hay địch ý gì cả. Nhưng xuất hiện một kẻ đã không có tài hoa, lại thể hiện rằng mình lợi hại, nổi tiếng như Vu Thiếu Nguyên, hay Phương Văn Dương, đó lại cho người ta cái cảm giác khác. Mà lúc này, ở bên kia cũng có người hỏi những điều này, Trịnh Khải Thanh còn chưa kịp nghe rõ thì một tiếng hét to vang lên, kinh động toàn trường:

- Nhóc con! Ngươi còn nhớ lão phu không!!!

Trên thực tế, phần lớn thời gian Ninh Nghị vẫn luôn giữ tâm tình bao dung, nguyện ý giúp mọi người làm điều tốt. Với hắn, tham gia những trường hợp xã giao thế này chẳng có gánh nặng gì, hắn cũng nguyện ý xem đám văn nhân này hăng say, chỉ trích Phương tù. Những người chuyên chú về thuật nghiệp, dồn hết tâm huyết của mình vào một lĩnh vực, với hắn thì họ đều đáng để tôn kính.

Trường hợp như vậy, nói đơn giản cũng chính là "hoa hoa kiệu tử nhân sĩ nhân", Ninh Nghị thích thú đừng một góc nhìn. Cho dù có bị người ta nói ra thân phận, lấy ra "đệ nhất tài tử Giang Ninh" gì đó, hắn cũng muốn được khen ngợi người ta, cho dù bị hỏi hay bị ý kiến, hắn vẫn luôn giữ thái độ nhận đồng với rất nhiều bài thơ ở đây.

Trong tình hình như vậy, phía Vu Hòa Trung và Trần Tư Phong thực ra đều đã viết ra một tác phẩm của bản thân, mà Ninh Nghị thì trả lời hào phóng mà thỏa đáng, lại thêm khí chất khá tốt nên cho dù hắn không có làm thơ, cũng không ai tỏ vẻ là không tốt này nọ. Không lâu sau, có người truyền bài thơ thứ hai của Vu Thiếu Nguyên tới, Ninh Nghị xem, đó là một bài "Niệm Nô Kiều":

- Sở tương cựu tục, ký bao thử trầm lưu, miễn hoài trung tiết.

Thùy vãn mịch la thiên trượng tuyết, nhất tẩy ta hồn ly biệt.

Doanh đắc nhi đồng, hồng ti triền tí, giai thoại niên niên thuyết.

Long chu tranh độ, khiên kỳ chủy cổ kiêu liệt.

Thùy niệm từ khách phong lưu, xương bồ đào liễu, ức khuê môn phô thiết.

Tước trưng hàm thương đào nhã hưng, tranh tự niên thì ngu duyệt.

Thanh hạnh viên lâm, nhất tôn chử tửu, đương vi kiêu thê thiết. Nam huân ứng giải, bả quân sầu duệ xuy liệt.

Từ tác rất hay, thậm chí có mấy ông già đều nói rằng chỉ riêng bài thơ này đã đủ để tiến vào Quốc Tử Giám. Có người hỏi:

- Lập Hằng cảm thấy thế nào?

Ninh Nghị bèn đáp:

- Quả thật là thơ hay.

Bên kia lại có người lên tiếng:

- Sao Lập Hằng không làm một bài, để so với Vu công tử xem ai cao ai thấp.

Người nói là một nữ tử. Ninh Nghị ngẩng đầu nhìn thì chính là vị Chu Tình quận chúa của Sùng vương phủ, lúc này nàng ta đang cười nhìn hắn. Ngày trước khi tới thăm hắn, Chu Bội từng nói rằng đường tỷ muội đối xử rất tốt với nàng, lúc ăn cơm cũng thuận miệng nhắc tới tên của vị quận chúa này, bởi vậy Ninh Nghị rất có hảo cảm với nàng.

Lúc này nàng bảo Ninh Nghị làm thơ, người xung quanh cũng phụ họa vài câu:

- Ninh công tử có thể làm ra từ tác "Nhất dạ ngư long vũ" như vậy, lúc này mà ra tay ắt sẽ là một giai tác.

Lại có người cười tiếp lời:

- Thật là chờ mong, hội thơ lần này sắp thành giai thoại rồi.

Ở phía bên kia, Vu Thiếu Nguyên hơi sa sầm mặt, rồi cũng ngẩng đầu, cười chắp tay mà rằng:

- Đang muốn xem tài hoa của Ninh huynh, cũng tiện thỉnh giáo Ninh huynh.

Ninh Nghị lắc đầu, cười nói:

- Vu huynh tài cao, bài Niệm nô kiều này thật đúng là tác phẩm thượng giai, tại hạ vừa coi qua là cam bái hạ phong, không dám bêu xấu.

Bên phía Vu Thiếu Nguyên, chính là vì bài thơ này nên mới có thể được tiến cử vào Quốc Tử Giám, nên gã cũng bày trận sẵn sàng với Ninh Nghị, lúc này nghe thấy Ninh Nghị thoái nhượng, đó chính là tặng danh tiếng cho gã, gã nhất thời chưa biết là nên tạm thu hay cứ ép qua, nhưng khuôn mặt đã tươi cười. Cũng lúc này, bên cạnh có người lên tiếng:

- Ngươi chính là Ninh Lập Hằng?

Ninh Nghị gần như theo bản năng đáp lời:

- Đúng vậy!

Người nọ lại hỏi:

- Ngươi thật sự là Ninh Lập Hằng?

Hai câu này khá đột ngột, Ninh Nghị nhíu mày, chỉ thấy người kia đã vỗ bàn rầm một cái:

- Nhóc con! Ngươi còn nhớ lão phu chứ!!

Người phía trước đó râu tóc đều dựng lên, đúng là Tuyển Văn xã Tiết Công Viễn. Lúc này Ninh Nghị mới có ấn tượng, tối hôm đó ở Biện Lương, lão già đứng ở cửa Phàn lâu chỉ trích hắn với Vân Trúc, xong lại bị hắn mắng đúng là người này.

Hắn cảm thấy bất đắc dĩ, mà cũng cảm thấy buồn cười, thầm mắng mình đúng là tự tạo nghiệt là không thể sống, nhưng ngoài miệng lại giả vờ như không biết gì cả:

- Vị lão nhân gia này, hà cớ gì lại nói lời ấy?

- Hừ, ngươi lại quên rồi hử, mấy ngày trước ở trước cửa Phàn lâu, ngươi ngang nhiên lôi lôi kéo kéo với một nữ tử trên đường, đúng là ác hình ác trạng! Mất mặt trí thức! Lão phu vạch trần chuyện này, ngươi lại mở miệng nói những lời ác ngôn. Lúc này đây lão phu nhận ra ngươi rồi nhá!

Ông ta nói như vậy, mọi người liền xôn xao. Ninh Nghị cũng nhíu mày, chắp tay lại:

- Lão nhân gia có nhớ nhầm không? Không hề có chuyện này, chắc chắn là nhầm lẫn rồi.

Chuyện này xảy ra khá bất ngờ, lời của Tiết Công Viên xác thực, mà trong khoảnh khắc đó Ninh Nghị cũng biểu hiện cực kỳ vô tội, chân thành vô cùng. Sư Sư cũng đã chứng kiến chuyện này, lúc trước từng từng định gọi Ninh Nghị nhắc hắn, chỉ là sau đó lại không tiện bảo Ninh Nghị rời đi, chỉ có thể chờ mong khoảng cách giữa Tiết Công Viễn và Ninh Nghị sẽ khiến Tiết Công Viễn không nhận ra được hắn.

Mà lúc này thấy Ninh Nghị biểu hiện như vậy, ngoài kinh ngạc ra thì nàng không khỏi bụm miệng cố nhịn cười. Chuyện này tới quá đột ngột, người biết cũng không làm, nàng không cho rằng đây là âm mưu của đám người Cơ Vãn Tình.

Chỉ là sau khi Ninh Nghị thề thốt phủ nhận, Tiết Công Viễn kia lại tức giận đến vỗ bàn đốp một cái nữa:

- Nhãi ranh! Ngươi lại còn phủ nhận! Vừa rồi bọn họ nói với ta, ngươi chính là kẻ mua danh chuộc tiếng, lão phu còn không tin, lúc này lão phu nhận ra ngươi rồi, ngươi còn dám giả vờ lương thiện ư!!! Giờ phút này lão phu đã có thể kết luận, ngươi là loại người càn rỡ không đức hạnh, không biết hối cải. Cái thanh danh đệ nhất tài tử Giang Ninh gì chứ, ắt hẳn là lừa gạt mà có rồi. Hôm nay nơi đây là Biện Lương chứ chẳng phải Giang Ninh, lão phu sẽ không để ngươi lừa lọc thanh danh nữa đâu!

Ông ta nói xong, bên kia Đại học sĩ Nghiêm Lệnh Trung cũng lắc đầu:

- Tiết công nè, chuyện này chưa định luận, không nên võ đoán như thế.

Trong đám người lại có kẻ nói:

- Ta thấy hắn chính là một kẻ lừa đảo ...

Chính là một gã công tử thân thiết với Chu Tình.

Mấy tiếng này vang lên, những người còn lại đều ồn ào bàn tán. Sư Sư ngồi đằng kia, đột nhiên nhíu mày lại, liếc Cơ Vãn Tình bên người một cái. Mà bên kia, Ninh Nghị cũng cau mày lại.

Sự tình ... dường như không đúng cho lắm.

Nếu chuyện này chỉ là chuyện bất ngờ do Tiết Công Viễn dựng lên, Ninh Nghị đại khái cho rằng mình không được may mắn, chỉ là trùng hợp mà thôi, nhưng tình hình hiện tại lại chưa hẳn đã là như vậy. Nhìn bọn họ nói chuyện, xem ra khoảng thời gian ban nãy đã có người nói qua về tình hình Ninh Nghị trước mặt những người đó, mà trong đám người bỗng có nhiều kẻ nghi ngờ với chỉ trích như vậy, thật sự không phù hợp với quy luật phát triển chút nào.

Ninh Nghị chỉ là đệ nhất tài tử nào đó, nếu ở Biện Lương, có lẽ sẽ vì lời đồn mà xuất hiện kẻ nghi ngờ, chuyện này không có gì lạ kỳ cả. Nhưng trong một khoảng thời gian ngắn mà biến thành cái dạng này, hơn nữa theo những gì mấy người Tiết Công Viễn và Nghiêm Lệnh Trung thể hiện thì đều đã nghiêng về cái cách nhìn rằng Ninh Nghị mua danh chuộc tiếng, nếu đây chỉ thuận túy là sự phát triển tự nhiên của lời đồn, gần như là chuyện không thể.

Hắn lập tức cảnh giác, ở bên kia, Tiết Công Viễn vỗ bàn cái rầm, thuật lại chuyện xảy ra ở Phàn lâu tối hôm đó. Người như Nghiêm Lệnh Trung vẫn giữ thái độ bảo thủ, để Tiết Công Viễn khắc chế, làm cho Ninh Nghị một cơ hội biện bạch và chứng minh. Trong đám người lại có kẻ nói Ninh Nghị lần này quả nhiên không có làm thơ viết chữ gì.

Ở đằng trước, Vu Thiếu Nguyên chắp tay lại, cất cao giọng nói:

- Tại hạ lại nguyện ý tin tưởng vị Ninh huynh đệ này! Thưa Tiết công, các vị, chi bằng cho hắn một cơ hội đi. Ninh huynh đệ, ở Giang Ninh, huynh được người ta xưng là đệ nhất tài tử, không biết bài "Niệm nô kiều" này của tại hạ liệu có lọt mắt xanh của Ninh huynh đệ, liệu có gợi lên bất kỳ thi hứng nào của Ninh huynh đệ hay không?

Bên kia, Cơ Vãn Tình uyển chuyển đứng dậy:

- Tiểu nữ tử cũng thấy rằng nên cho Ninh công tử một cơ hội, dù sao Ninh công tử cũng là do Sư Sư cô nương đưa tới. Các vị, dù sao cũng nên nể mặt Sư Sư cô nương chứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK