Thành Biện Lương hạ tuần tháng mười, thời tiết đã trở nên lạnh hơn, không khí tràn ngập trong thành không chỉ là sự náo nhiệt mà còn thêm vào đó chút căng thẳng. Sự căng thẳng này thực ra đến từ chuyện thời tiết, tuy rằng nếu đem đi so sánh với những địa phương khác thì sống qua mùa đông ở Biện Lương thành cũng không quá khó, nhưng phần lớn mọi người đều rất ngại ra khỏi nhà vào mùa đông, thời khắc này cũng trở thành lúc thích hợp để tích trữ lương thực cho mùa đông rồi.
Các loại hành nghiệp thanh lâu giống như Phàn Lâu, Tiểu Chúc phường làm ăn vẫn thịnh vượng như trước, vào mùa đông có tuyết rơi cùng lắm thì ít ra ngoài một chút, mà trong các thanh lâu nổi tiếng của Biện Lương thì ngày ngày đều đốt lò than củi ấm áp làm cho mọi người đều có cảm giác như ở nhà. Khi tuyết vừa rơi, có những vị khách có nhiều tiền thậm chí ở lại trong thanh lâu mà không hề đi ra ngoài, cứ sống như vậy qua cả mùa đông giá lạnh cho đến sang đầu mùa xuân, tiền bạc trên người đương nhiên cũng trôi ra ngoài như nước chảy.
Lý Sư Sư đang nhân lúc những ngày tuyết rơi đi thăm bạn bè, đối với một cô hoa khôi hạng nhất trong mắt không ít vị ở kinh thành mà nói, trong những ngày đông này nàng sẽ ít khi tiếp khách, nếu là đồng ý gặp thì thường cũng là những bằng hữu quen thuộc. quen thuộc.
Thứ nhất vào mùa đông ở trong căn phòng ấm áp không khí cũng sẽ trở nên có chút mờ ám, có nhiều người không kìm nổi mà muốn làm chút gì đó, nói chút gì đó, mặc dù nàng có biện pháp ứng đối, nhưng cũng khó hơn so với những ngày bình thường, vì vậy nếu bắt buộc gặp mặt người khác, thường thường cũng sẽ là một đám người đi cùng với nhau. Thứ hai tính tình của nàng có chút lười biếng, khi mùa đông đã tới thì cũng ngại đi ra ngoài, có khi ngay cả giường cũng lười muốn xuống. Vào mùa đông nếu không phải có những người quyền quý đến tụ hội, thì tốt nhất là nên đi nghỉ ngơi.
Khoảng thời gian gần đây, điều khiến nàng cảm thấy phiền toái nhất chính là có người thẳng thắn nói với nàng rằng, thời đại thịnh vượng của nàng sắp sửa qua đi. Đối với một hoa khôi thanh lâu mà nói, tuổi đẹp nhất chính là từ 16 đến 20. Khi qua cái tuổi đó rồi, thì trong mắt nhiều người nàng khó tránh khỏi sẽ biến thành một phụ nhân. Lúc này nàng đã 21 tuổi, từ lúc trở thành hoa khôi, cùng với lúc đi đến đỉnh cao của sự nghiệp, vẫn luôn rất vững vàng, tuy rằng cũng đã phải trải qua rất nhiều chuyện khác nhau, nhưng tiếp đây, thời đỉnh cao ấy sắp sửa qua đi.
Đối với những người quen biết nàng mà nói, tuy rằng sức hấp dẫn của nàng không ngừng tăng theo thời gian. Chỉ cần gặp nàng một lần, thật khó mà tránh khỏi bị nàng hấp dẫn, nhưng một khi đã chạm cái mốc 21, 22 tuổi, thì sự hấp dẫn của nàng để khiến những khách mới dám ném tiền qua cửa sổ cũng sẽ giảm đi dần, theo một ý nghĩa nào đó, nàng nên suy xét đến chuyện rời khỏi chốn này và đi lập gia đình rồi.
Đối với nàng thì đó là một quyết định vô cùng khó khăn. Nhưng không thể không suy nghĩ đến. Đương nhiên, những người nguyện ý cưới nàng về cùng rất nhiều, nàng có thể lựa chọn vô cùng nhiều những nhà có tiền để về làm thị thiếp. Hoặc có thể chọn những vị đại quan viên, văn đàn sĩ tử gì gì đó. Hoa khôi đứng đầu kinh thành mà muốn lập gia đình, cũng không phải là chuyện mà tất cả những kẻ khác có thể bắt bí được, bối cảnh cũng không thể quá tệ. Giả dụ nàng có thích những người bạn nhưng Hòa Trung, Trần Tư Phong và nguyện ý gả cho họ, thì cũng không thể gả được nổi, vì như vậy là làm hại họ.
Những người gia cảnh không được tốt lắm, nếu cưới được nàng làm vợ cũng khó mà giữ được, rồi sau con đường thăng quan tiến chức cũng trở nên gập ghềnh, nàng cũng phải chịu khổ cùng họ. Đương nhiên, ngoại trừ việc phải gả cho những nhà cực kì giàu có, nàng cũng có thể chọn làm chính thê của một nhà nào đó, trong số những người làm được như vậy, địa vị tốt cũng có, nhưng nhất định là khi gả đi sẽ không được khua chiêng rầm rộ, mà đi đến một nơi xa kinh thành.
Trong khoảng thời gian này, trong số những người mà nàng có thể được gả đi cũng phải được sàng lọc ngầm mấy lần, địa vị cao, tính cách tốt, nói chuyện hợp, vẻ ngoài cũng không tồi vân vân, đến cuối cùng vẫn khó mà quyết định được.
Vài năm nay, nhờ vào danh vị hoa khôi Phàn Lâu nàng đã nhận được không ít ưu đãi, hàng năm đều có khoảng một hai tháng để nàng có thể tự do đi du lịch đây đó, thăm viếng các vị danh gia. Lý mụ mụ cũng hiểu được, như vậy có thể bồi dưỡng nàng trở thành người độc nhất vô nhị, cũng vì vậy nàng đã nhìn thấy rất nhiều chuyện, sau khi có được kiến thức, trong lòng cũng ngầm hiểu được bản thân có thể làm được không ít sự tình, ngay đến cả chuyện của Đồng Thư Nhi, nhờ vào nàng và một số những nữ tử khác, cùng với sự giúp sức của những vị thư sinh khác, cuối cùng quan viên Lại bộ kia cũng bị phán là có tội, bị cách chức quan, lưu đày ba nghìn dặm, khiến cho mọi người đều vỗ tay tán thưởng, nhưng việc này sau khi qua đi, thì mọi chuyện cũng lắng xuống.
Khoảng thời gian gần đây, chủ đề được lưu truyền trong kinh thành là chuyện đại chiến phương bắc giữa Trương Giác và Hoàn Nhan Đồ Mẫu. đây là lần giao thủ đầu tiên giữa Vũ triều và người Kim, tất cả mọi người đều nín thở chờ đợi, nhưng sau khi tin tức đại chiến truyền tới, trận đầu tiên sau khi Trương Giác đầu hàng Vũ triều đã thất bại, nhưng đó chỉ là trận thua nhỏ, sau khi bị đánh bại thì hai bên vẫn liên tục giằng co, tiếp đó còn có trận chiến thứ hai - những chuyện này, khi Sư Sư nghe được cũng không cảm thấy có hứng thú gì.
Một hai năm sau đây, sẽ không còn là thế giới của nàng nữa rồi, nàng sắp phải gả cho một người nào đó, sống một cuộc sống đơn giản và nhàn hạ, không cần vẩy nước quét nhà, canh cửi, cũng không cần xuống bếp làm cơm, chỉ cần hỏi han tướng công một cách ân cần, lấy lòng hắn vào thời điểm thích hợp, nắm giữ được trái tim của kẻ đó cũng là đủ rồi. Trôi qua vài năm như vậy, rồi sinh thêm vài đứa nhỏ, đợi đến mấy năm sau đó nhan sắc đã không còn mặn mà thì cũng còn mấy đứa nhỏ cùng sống qua ngày.
Có những lúc nàng nghĩ như vậy, rồi không khỏi tự cười một mình, rồi cũng cảm thấy buồn, thậm chí còn có những cảm giác mà xưa nay nàng ít khi có: nếu nàng không phải là thanh lâu nữ tử, không phải là hoa khôi Lý Sư Sư nọ kia, thì tốt biết mấy.
Phàn Lâu ngoài việc tiếp đãi những quan lại quyền quý ra, thì còn có nhiều khách nữa, bọn họ phần lớn là đại thương thân hào ở những vùng khác đến. Đối với những người có tiền tài ở những vùng đất khác đến đây mà nói, nhìn thấy dung mạo của đệ nhất lâu kinh thành, rồi bỏ ra một khoản tiền lớn để được gặp hoa khôi, là đề tài nói chuyện tốt nhất khi trở về. Sư Sư có rất nhiều lựa chọn đối với những quan lại quyền quý biết gốc biết gác ở kinh thành, còn đối với những khách từ bên ngoài đến, ngoài một số văn danh tài tử ra, bọn họ thường lấy tiền làm thước đo giá trị, dù sao cũng là tiêu tiền một lần, cũng muốn gặp được dù giá có cao.
Hôm nay sau khi tham gia một hội thơ xong và quay trở lại Phàn Lâu, Lý mụ mụ nói có một tôn gia công tử đến từ phía nam, có thể gặp được. Theo như được biết đối phương chính là hào tộc quyền thế nhất vùng Hồ Nam, tuổi trẻ nhiều tiền, cách nói năng lại không tầm thường, vừa đến đây đã rộng rãi chi ra năm trăm lượng bạc, chỉ rõ là muốn gặp nàng. Dù sao cũng là kiếm tiền, Sư Sư cười cười và đi.
Sau đó những gì mà nàng nhìn thấy, quả là giống với những gì mà Lý Uẩn đã nói, cách nói năng không tầm thường, quả là một công tử được giáo dục tốt, tầm 26, 27 tuổi, diện mạo cũng được. Sư Sư đàn hát hai bài, có lúc cũng ngồi nói chuyện, khi đó cảm giác được không khí giữa họ cũng không hề tệ, đối phương bỗng vô tình hỏi đến chuyện Trúc Ký.
Nghe nói Trúc Ký ở kinh thành, là do đại tài tử Ninh Lập Hằng mở ra, Sư Sư với hắn lại rất quen biết với nhau, mỗi một lầu được mở ra, cô đều qua đó biểu diễn.
Tôn công tử kia ăn nói nửa chừng, chốc chốc cười nói:
- Tại hạ xưa nay ngưỡng mộ tài tử, không biết vị Ninh công tử kia là người thế nào, không biết hắn đã dùng thủ đoạn nào, không chỉ có thơ từ hay, mà còn có thể kinh doanh tốt như vậy
- Đâu có, cũng không phải là chỗ quá quen biết
Sư Sư đáp lại một câu, vừa nói vừa cau mày lại. Gần này nàng không hề muốn nhắc đến chuyện của Ninh Nghị, từ thời gian đó đến nay, những khách thương lui tới trong kinh thành, ai cũng biết chuyện nam bắc thiếu lương thực, Trúc Ký thì đã xử lý việc này, chuyện muốn kiếm một khoản lớn nàng cũng hiểu rõ. Vì nghĩ như vậy nên nàng cũng không hề muốn lui tới với bên đó. Ninh Nghị cũng từng nói qua tìm nàng có việc. Sau đó cũng đã hai lần hắn đến Phàn Lâu, nhưng Sư Sư đều mượn cớ có việc bảo nha hoàn cự tuyệt, mà trong khoảng thời gian này Trúc Ký vội vàng mua lương thực để kiếm tiền bất chính. Kế hoạch chuẩn bị mở mấy chi nhánh cũng tạm thời gác lại. Cũng nhờ chuyện nó mà nàng không phải thực hiện lời hứa là sẽ đi biểu diễn nữa.
- Ồ? Không phải chỗ quá quen thuộc nhưng tất nhiên là vẫn có chuyện qua lại. Theo mắt nhìn của Sư cô nương, người này rốt cuộc là tài tử, hay là thương nhân vậy?
Đối phương vẫn tỏ ra là người cực kì thông minh. Khi nói chuyện dùng từ rõ ràng là vô cùng chuẩn xác. Sư Sư trong lúc vô tình đảo mắt nhìn vào mắt đối phương một lần, trong lòng cũng dao động, vị Tôn công tử này xem ra nói chuyện tùy ý, nhưng ánh mắt sâu bên trong đó lại vô cùng trong suốt, trước đó y làm ra vẻ vô cùng quen thuộc thường tới đây gặp hoa khôi hưởng những giây phút an nhàn, nhưng xem ra không hề giống nữa rồi. Nàng bỗng nghĩ đến chuyện hai ngày trước cũng có một vị từ đất Hoài Nam đến, người này cũng hỏi tới Trúc Ký và Ninh Nghị, lúc ấy nàng chỉ tùy ý ứng đối một phen, giờ nghĩ lại thấy liên tiếp có hai nhóm người đến hỏi về hắn, tình hình có vẻ không giống với lúc trước.
Hai nhóm người này đều là hào tộc địa phương, nhưng lại cách xa nhau hơn ngàn dặm, nếu nói bọn họ đặc biệt tìm đến Ninh Nghị, thật sự là không có khả năng. Trong lòng nàng cảm thấy nghi hoặc, nên vô cùng cẩn thận ứng phó những câu hỏi của đối phương, tiện thể thăm dò ý đồ của vị Tôn công tử này. Vị Tôn công tử này hỏi qua về tính cách của Ninh Nghị, rồi hỏi đến người nhà của hắn, thậm chí còn hỏi cả chỗ ở rồi làm ra vẻ muốn đến nhà thăm hỏi.
Lúc phát hiện ra điều này khiến trong lòng nàng cảm thấy có chút cổ quái. Nàng biết rằng việc buôn bán của Ninh Nghị rất lợi hại, cũng biết rằng sau khi hắn móc nối với Hữu tướng phủ thì chuyện kinh doanh cũng có chút cáo mượn oai hùm, nhưng một gia tộc mà cách hắn đến cả ngàn dặm lại muốn tìm đến hợp tác sao? Dường như chuyện này lại càng không có khả năng. Đến tối nàng mới hỏi thăm Lý mụ mụ về bối cảnh của hai người này, cả hai đều có quan hệ với chốn quan trường, nên không thể nào là có ý muốn đến dựa dẫm vào Hữu tướng phủ, còn về việc tình hình hoạn nạn của các địa phương này.
- Ta không biết, Sư Sư cũng biết, gần đây chuyện buôn bán đều là thuận theo tình hình thiên tai mà làm, trong kinh thành cũng đang sôi sục lên. Chuyện này cũng không phải xảy ra một hai lần, dạo trước trong triều đình cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện ầm ĩ, không ít quan lớn đã bị cách chức, cũng vì việc giúp nạn thiên tai, gần đây phía bắc xảy ra chiến trận, nghe nói tâm tình của bệ hạ cũng không tốt, mọi chuyện dường như cũng chậm lại. Nữ nhân như con lại hỏi chuyện này là cớ làm sao?
- Không có gì đâu, chỉ là tùy miệng hỏi thôi
Mãi đến ngày hôm sau, khi nàng đến tham gia một hội thi thơ, thì gặp được Tả Hữu Văn cùng cháu của y là Tả Kế Lan, còn gặp được một tài tử khá nổi tiếng ở vùng đất Hà Đông là Vương Trí Trinh. Đối với Tả Hữu Văn, Sư Sư biết rằng y đang cai quản thương sự ở kinh thành này thay cho Tả gia, tài danh của người này cũng có, vì Tả gia có phần kém hơn so với vị Đại nho Tả Đoan Hữu, cũng bởi quan hệ như vậy, hai bên trước kia cũng đã chạm mặt nhau không ít lần, chỉ có điều là không thân thiết lắm. Sư Sư đã từng nghe đồn qua, nghe nói y thích những nữ tử có tính cách độc lập, hai tiểu thiếp mà y nạp trong nhà đều là những người có gia đạo sa sút, tự mình chống đỡ gia nghiệp, sau đó thì được gả cho y. Nghe nói y còn từng âm thầm hiếp bức mấy nhân phụ có tính tình kiên trinh, nhưng chuyện này cũng không được truyền rộng ra, có thể thấy được đối phương cũng khá có khả năng kiềm chế kẻ khác.
Khi hội thi thợ sắp sửa chấm dứt, Tả Hữu Văn, Tả Kế Lan và Vương Trí Trinh đến gặp nàng. Ta Kế Lan chừng 30 tuổi, tuy rằng tính tình có kiêu ngạo nhưng cũng không phải là kẻ không có năng lực, đối với nàng, chỉ đơn giản là chuyện đánh giá cao thấp, làm ra vẻ mặt không để ý, nhưng Sư Sư có thể nhìn thấy được nội tâm sâu thẳm bên trong của y có một loại khát vọng chiếm lấy sự trong sạch của nàng và đó cũng là kẻ tự cho mình là có khả năng đó. Sau khi hai bên nói mấy câu, Tả Hữu Văn không ngờ lại hỏi đến Trúc Ký, rồi chuyện của Ninh Nghị.
- Nghe nói Lý cô nương có quen biết với Ninh công tử, hình như là có vẻ rất thân thiết
- À... cũng không phải là thân thiết, chỉ là lui tới trên phương diện làm ăn thôi ạ
- Ha ha, không quen cũng không có quan hệ, cháu trai của ta muốn đến gặp hắn, có một số việc muốn trao đổi. Có người trung gian, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn, hơn nữa tính cách của cháu trai ta có chút ngang ngạnh, nếu có Lý cô nương ở bên cạnh, không chừng nó sẽ biết kiềm chế một chút
Tả Hữu Văn cười cười:
- Như vậy đi, ngày mai, à không, hai ngày kế tiếp, Kế Lan đi Phàn Lâu tìm Lý cô nương, sau đó hai người cùng nhau đến tìm Ninh công tử, cô nương thấy sao? Tả Hữu Văn tuy rằng không phải viên chức, nhưng sức ảnh hưởng trong quan trường được thừa hưởng từ Tả Đoan Hữu, có thể nói y chính là người phát ngôn của Tả Đoan Hữu ở kinh thành, y nói cũng được coi như hiệu lệnh. Cuối cùng tuy rằng có nói thêm lời nào, nhưng Sư Sư cũng chỉ biết gật đầu đồng ý. Lần này, thiên nam địa bắc đều muốn nhờ vào nàng để tìm đến Ninh Nghị, đã lên đến ba người, hơn nữa xem ra trong số bọn họ không ai có thiện ý.
Ninh Nghị cho dù có lợi hại hơn nữa, Trúc Ký cho dù là có phát triển nhanh hơn nữa, không biết khi nào mới có thể đạt được đến vị trí của một gia tộc quyền thế? Dù sao vẫn phải đắc tội với ba nhà này? Tuy nhiên, đã có đến ba nhà tìm đến nàng, chỉ e rằng sau đó sẽ càng nhiều hơn.
Trong lúc nhất thời nàng vẫn không thể hiểu được chuyện này. Qua một ngày nữa, đến tối hôm đó, Phàn Lâu vẫn vẫn nhộn nhịp như ngày thường, bên trong vô cùng ồn ào náo nhiệt, đã có hai nhóm người rất chịu chơi lọt vào mắt xanh của Lý ma ma, họ đến đây là muốn hỏi ý kiến của Lý Sư Sư. Trong số hai nhóm người đó, một nhóm là đám người từ nơi khác đến, còn đám người kia thì mời một đại hộ ở kinh thành tới, chắc họ muốn bàn chuyện làm ăn. Sư Sư không muốn ngồi riêng cùng bọn họ. Nàng chọn đám người sau, sau khi nàng quyết định không lâu, trong Phàn Lâu bỗng diễn ra tranh cãi, Sư Sư cũng mơ hồ nghe được.
- Các người là bọn cặn bã tâm địa đen tối. Chết đi sẽ phải xuống 18 tầng địa ngục
- Hơ, các ngươi không phải sao, 25 lượng với 30 lượng thì có kém nhau bao nhiêu khi kiếm đủ tiền rồi thì đến Phàn Lâu để ăn chơi, vậy mà còn dám nói là mình thiện tâm sao
- So với các ngươi, lần này chúng ta
- Muốn ăn đòn có phải không!
- Kẻ nào dám?
- Có gan thì người qua đây
Tiếng ồn ào trở nên đứt quãng khi nghe vài câu gì đó, không lâu sau đó người trong Phàn Lâu đến để hòa giải, giúp cho trận cãi vã đó bình thường trở lại. Theo sau, Sư Sư đi đến căn phòng được sưởi ấm để tiếp khách, mới phát hiện ra tiếng nói trong đám cãi nhau vừa rồi, chính là của từ đám người mời khách bên kia.
Người mời khách lần này chính là một nhóm tiểu thương ở vùng khác, kẻ cầm đầu hơn 40 tuổi, xem ra là hán tử coi bốn bể là nhà, họ Vu, theo sau y chính là vài con cháu trong nhà khoảng trên dưới 20 tuổi. Cũng có thể là đến từ vùng nông thôn, nên lời nói cũng có hơi thô tục, vị công tử trẻ tuổi kia thì có chút ngại ngùng, có vẻ không để ý đến những biểu hiện của người trước mặt mình. Còn bên được mời đến thì Sư Sư có biết được, vị họ Ngụy này chính là một thương nhân bán lương thực ở trong kinh thành, ngày bình thường có vẻ cũng có tiếng tốt, nghe nói rất thương yêu thể thiếp trong nhà, vậy nên rất ít khi đến Phàn Lâu.
Song phương cũng không có bàn đến chuyện làm ăn ở trên bàn tiệc rượu, có thể đến đây, dường như họ cũng đã có ý đồ gì rồi. Sư Sư cố gắng hết sức để làm thay đổi bầu không khí, đợi qua ba tuần, vị ông chủ họ Nguy kia cười cười, vỗ vỗ vào tay của người đàn ông họ Vu:
- Tốt lắm, ta biết rồi, chuyện này như vậy đi. Vu viên ngoại, thành ý của ông ta đã hiểu, giờ ta phải đi về trước, trong nhà còn có việc. Các ngươi ngồi đây lâu một chút, ta biết các người đã tốn không ít tiền rồi. Sư Sư, cô sắp xếp ổn thỏa cho bọn họ, không phải ta đã nói rằng, đến chỗ này một chuyến thì số tiền phải bỏ ra không ít hay sao
Sư Sư cười mang theo chút ấm ức:
- Ngụy tiên sinh nói gì vậy, trong lầu này mọi chuyện đều quy củ, Sư Sư cũng không có cách nào, Sư Sư cũng chỉ biết ra sức hầu hạ các vị thôi
Ông chủ Ngụy phất tay:
- Được, được, ta đi đây, ta đi đây
Nếu ông ta đã muốn đi, vị Vu viên ngoại kia tất nhiên là phải ra tiễn, chuyện hai người thỏa đàm với nhau, tâm tình cũng không đến nỗi tệ, giờ còn lại Sư Sư cùng với mấy vị công tử kia. Bọn nha hoàn tiếp tục mang thêm rượu và thức ăn lên, Sư Sư cũng chỉ biết cười tiếp chuyện với họ, hỏi thăm về tình hình gia đình, sau khi đàn hát mấy bài, nàng cũng thuận miệng hỏi tới việc kinh doanh của họ, nàng biết được bọn họ đang dự định hợp tác cùng ông chủ Ngụy mua lương thực bán cho vùng bị thiên tai. Rồi sau cũng có một vị công tử trẻ tuổi mở miệng:
- Nghe nói Sư Sư cô nương có quan hệ thân thiết với ông chủ Trúc Ký là Ninh Nghị, có phải không?
- Cũng không phải là quen thuộc, chỉ là chuyện lui tới làm ăn thôi ạ
Mấy ngày này Sư Sư đã nghe chán mấy câu kiểu như vậy rồi nên thuận miệng trả lời. Tuy nhiên, vị công tử này lại không giống với những người khác. Sư Sư nói không quen, đối phương liền không biết nên nói gì. Nàng mơ hồ nghe thấy hai người kia nói thầm với nhau, bởi vì nàng và Ninh Nghị quen thuộc, nên đối phương mới chọn Phàn Lâu, còn tốn cả đống tiền để mở tiệc chiêu đãi ông chủ Ngụy nữa.
Mấy người trẻ tuổi cũng muốn biểu hiện một chút trước mặt Sư Sư, bởi vậy trong bữa tiệc cũng nói không ngừng, qua một lúc, lại nghe thấy bọn họ nói đến chuyện lần này Bắc thượng là muốn làm việc thiện, Sư Sư nói bóng gió hỏi một câu, người kia đáp bên ngoài mua lương thực với giá 30 lượng một thạch, bọn họ phải bán với giá 25 lượng đấy, Sư Sư cười gật đầu, trong lòng cũng tỏ ra chán ghét mấy người này, người đến để phân phát lương thực được coi là làm việc thiện tích đức, ngày thường có hai lượng một thạch mà giờ tăng lên gấp hơn mười lần để bán thì gọi gì là làm việc thiện tích đức kia chứ.
Người trẻ tuổi kia nói xong, dường như cũng cảm thấy có chút gì đó không ổn liền mở miệng bổ sung thêm vài câu, muốn cải chính. Sư Sư cũng chỉ biết đàn mấy nhịp, mỉm cười lại. Mấy người này vẫn tiếp tục cuộc nói chuyện, qua một hồi, có một người trẻ tuổi nọ nói gì đó khá rõ ràng và mạch lạc, khiến cho dây đàn mà nàng đang đánh khẽ run lên.
- Chuyện lần này, Sư Sư cô nương chắc cũng biết, dù sao cũng là Trúc Ký đứng sau để an bài mọi chuyện, lần này giúp nạn thiên tai, nếu không nhờ có người của hắn, có thể chúng ta đã không biết làm thế nào rồi, những người ở bên phía bắc đó, quả đúng là khổ cực
Bên cạnh lại có người nói tiếp:
- Cũng không chỉ là Trúc Ký, đằng sau lưng Trúc Ký không phải là Hữu tướng đương triều sao, bên trên nhất nhất đều là sự an bài của Hữu tướng phủ. Nếu không có Hữu tướng, chúng ta sao có thể vào được Hà Đông?
Nói đến đây, người trẻ tuổi kia nhất thời kích động:
- Sao mà vào được, nếu biết là nhiều dân đói như vậy, ta có chết đi cùng muốn vận chuyển lương thực đến đó! Bọn chúng dám đánh chết ta đó (bắt đầu mắng chửi)
Sư Sư nhíu mày:
- Phương bắc hiện tại thế nào?
- Hà Đông lộ? ta cũng không biết là có được coi là tốt hay không nữa, hai bên đều đang cố hết sức. Chúng ta vận chuyển lương thực qua đó, vốn giá lương thực cũng đã xuống một chút, nhưng sau đó lại có chiều hướng tăng lên. Những tên cầu nhà giàu đó, không cho chúng ta ép giá lương thực xuống, bới móc chung quanh. Lần trước Tam ca của ta cũng bị bọn chúng đánh. Cũng may Trúc Ký bên kia đã có chuẩn bị. Vị Diệu trưởng quầy kia kêu thầy thuốc đến sau đó lại báo quan phủ bắt bọn chúng lại. Hừ, lần này chúng ta bắc tiến, tam ca của ta vẫn chưa khỏe lại, nhưng huynh ấy vẫn muốn làm loạn lên muốn đi
Một người nọ sắc mặt đỏ ửng đứng dậy:
- Vị Diệu trưởng quầy đó nói đúng, đây là đánh giặc!
Người bên ngoài phụ họa:
- Sợ bọn họ lại hèn nhát! Lần này người của chúng ta còn thiếu sao! Bọn chúng mà dám làm gì không phải, ta sẽ giết...
Sư Sư cũng nổi lên nghi ngờ. Bọn họ nói về cái gì? Nàng vốn dĩ biết, những người thanh niên này rất dễ bị chuyện gì đó ảnh hưởng hay kích động, Nhưng lúc này thoạt nhìn bỗng thấy có sự bất đồng, trong thành Biện Lương, có một đám học sinh do Trần Đông cầm đầu, họ lo cho nước cho dân, ngay cả Thái Thái Sư, Cao thái úy bọn họ cũng dám mắng. Lúc này xem ra, cảm xúc của những người trẻ tuổi kia có vẻ cũng giống như đám người Trần Đông kia.
Bọn họ bán lương thực, sao có thể bán thành bộ dạng này? Thoạt nhìn quả thực giống như đã bị người nào đó kích động.
Nàng dò hỏi:
- Mấy vị công tử đây cũng đi phát cháo sao?
- Tất nhiên là có rồi, mỗi ngày chúng tôi đều đi!
Mấy người gần như đồng thanh nói, theo sau có người nói:
- Nhưng ông chủ Ninh của Trúc Ký nói đúng, chung quy tất cả đều không thể chỉ sống qua ngày bằng cháo, chỉ có khi nào áp giá cả xuống, những người khác mới có con đường sống. Sư Sư cô nương, cô quen biết với vị Ninh công từ đó, cô nói xem rốt cuộc hắn là người như thế nào?
Sư Sư nhìn bọn họ, theo sau hạ giọng nói:
- Đúng rồi, chỉ có áp giá cả xuống, những người khác mới có con đường sống, nhưng tôi vẫn không hiểu được
Trong đám người có vị Vu công tử kia cũng muốn biểu hiện cất tiếng nói:
- Haiz, có gì mà khó hiểu được, đến ta đần như vậy còn có thể hiểu được. Sư Sư cô nương cô nghĩ xem, giá lương thực hiện giờ ở đó là 30 lượng một thạch, bán lương thực sẽ có nhiều tiền, làm ăn mà được món lãi lớn đến vậy, thì những tên cẩu nhà giàu, cẩu quan sao có thể không lao vào mà kiếm. Trên triều đình hai vị tướng gia coi như là cá cược tính mạng mình đi cũng không ngăn được lòng tham của bọn họ. Cần phải để giá lương thực hạ xuống, số lãi kiếm được không còn nhiều nữa, hơn nữa quan phủ phải là thanh quan, mới có thể khiến cho đám nhà giàu ít nhúng tay vào. Ông chủ Ninh đã nói rồi, nếu giá lương thực tiếp tục tăng lên, thì số lương thực phát được đến tay người dân sẽ mất đến chín phần, nếu như giá bị áp xuống rồi cũng có thể bảo vệ được một nửa hay càng nhiều hơn, đến lúc đó chúng ta tiếp tục đi phát cháo miễn phí, như vậy sẽ có nhiều người được sống! Cho nên số tiền lần này chúng tôi kiếm được sẽ dùng để vận chuyển đợt gạo thứ hai, chúng tôi còn phải đi mua quần áo mùa đông. Haiz, sau lần này sẽ còn lần thứ ba, đã là nam nhân của Vu gia thì đều phải đi
Người này thao thao bất tuyệt, một người bên cạnh lên tiếng:
- Chỉ sợ sau khi tuyết rơi thì đường sẽ khó đi rồi
- Đừng nói tuyết rơi đường bị phong tỏa, cho dù là bị đông chết ta cũng phải đem lương thực qua đó, ta không tin là không đánh vào được trái tim đã bị cẩu tha đi của những kẻ vô lương tâm đó
Đầu của Sư Sư cảm thấy ong ong, nàng là người thông minh, có nhiều chuyện chỉ cần người khác hé lộ ra một chút là nàng hiểu được. Sau đó, đang lúc mọi người đang đối đáp chuyện trò với nhau, nàng cũng dần dần sau chuỗi lại những sự kiện mà xảy ra trong ba tháng gần đây, bóng dáng của một "chiến trường" lớn, nàng vốn có thể cảm nhận được từng li từng tí một, chỉ có điều khi đó cũng không để ý cho lắm. Ngay sau đó, trong thăm sau trái tim nàng, cảm giác sợ hãi xông tới, nàng hiểu được, vị thương nhân mà bị nàng gần như đặt vào vị trí "tuyệt giao", cũng đã từng là bằng hữu ấy trong ba tháng này đã động chạm đến một khối lợi ích rất lớn, cũng vì thế mà đắc tội với không ít người.
Cuối cùng nàng hiểu được, gia tộc quyền thế này vào kinh thành là muốn làm gì rồi.