-Cách thứ nhất đó là các ngươi phải di chuyển chỗ ở, bởi vì xung quanh đây đều bị các ngươi đào rỗng cả rồi vì thế các ngươi mới không đủ lương thực.
Hoàng kim Thử Vương yên lặng gật đầu, nó cũng đồng ý với Lâm Thanh Phong, trước đó nó đã có ý nghĩ này, nhưng bởi vì nó vẫn tiếc đóa Thất Thải Hoa nên chưa dẫn tộc nhân di chuyển.
Lâm Thanh Phong tiếp tục đưa ra ngón tay thứ hai.
-Cách thứ hai cũng gần như cách của ngươi vẫn đang sử dụng, ngươi chỉ cần cử tộc nhân của ngươi tản ra khắp bốn phía, sau đó để chúng nó trộm bảo vật của các yêu thú khác mang về đây.
-Khi đó bọn yêu thú bị trộm bảo vật sẽ tức điên lên, rồi chúng sẽ tự tới đây nộp mạng,... Ngươi hiểu ý ta chưa?
Hoàng kim Thử Vương hai mắt sáng lên, nó điên cuồng gật đầu, tộc nhân của nó là chuyên gia trong lĩnh vực đào động, vì thế muốn chúng nó đi ăn trộm là rất dễ dàng a.
Lâm Thanh Phong tiếp tục giơ lên ngón tay thứ ba.
-Cách thứ ba mà ta nghĩ ra, đó là các ngươi hãy đi xâm chiếm những ổ Hoàng Kim Thử khác, rồi ra lệnh cho bọn chúng đào các quặng khoáng thạch đem về đây cho các ngươi, khi đó các ngươi vừa có lương thực, lại có thêm một lượng tộc nhân mới.
-Bản thân ngươi là Hoàng Kim Thử Vương, có mấy ổ Hoàng Kim Thử có được thử vương đâu chứ? Nếu có thử vương thì ta nghĩ bọn chúng cũng đang đau đầu vì không biết phải làm thế nào để giải quyết vấn đề thiếu lương thực đây, bọn chúng sẽ không rành quản tới ngươi, vì thế đây là cơ hội tốt nhất chi ngươi để gia tăng số lượng tộc nhân a.
Hoàng Kim Thử Vương lại trầm tư, ba người bọn Lâm Thanh Phong cũng im lặng chờ đợi, xung quanh chỉ còn có tiếng gió thổi cộng thêm tiếng “chít, chít” của chục vạn con chuột đang kêu réo phía dưới.
Một lúc sau, Hoàng Kim Thử Vương như là đã quyết định xong điều gì đó, nó kêu lên hai tiếng “chít, chít” rồi quay đầu về hang ổ, cả đàn Hoàng Kim Thử cũng theo đó mà lui về, rất nhanh sau đó, cả vùng đất chỉ còn sót lại vài con Hoàng Kim Thử.
Cả ba người bọn Lâm Thanh Phong thở ra một hơi nhẹ nhõm, bọn hắn cũng hiểu được Hoàng Kim Thử Vương đã quyết định bỏ qua chuyện này rồi, bọn hắn cũng không sợ Hoàng Kim Thử Vương ghi thù, nhưng nếu như bị nó ghi thù thì thật sự rất phiền phức.
Gia Cát Quang Minh thở ra một hơi lắc đầu cảm thán.
-Thật không ngờ, tới Hoàng Kim Thử Vương nổi tiếng thù dai mà ngươi cũng giải quyết được.
-Không hổ danh là người duy nhất sau Nhân Hoàng có thể tu luyện được Nhân Hoàng Thánh Kinh a, có chút không giống với người bình thường.
Lâm Thanh Phong trợn trắng hai mắt nhìn Gia Cát Quang Minh.
-Này Quang Minh thúc, ngươi nói vậy là có ý gì? Ta có chỗ nào không giống với người bình thường?
-Ngươi nhìn thử xem cả người ta từ trên xuống dưới có chỗ nào không giống người bình thường? Ngoại trừ việc ta “hơi” đẹp trai hơn người bình thường một chút thì còn chỗ nào không giống đâu?
Gia Cát Quang Minh đen mặt lại, hắn thở ra một hơi rồi lắc đầu không tiếp tục để ý tới Lâm Thanh Phong.
Ở chung hai năm thì Gia Cát Quang Minh cũng biết được Lâm Thanh Phong con hàng này mắc bệnh tự luyến nặng không có thuốc chữa, bỏ thời gian cãi với hắn thì không bằng đi cãi với đầu gối của chính mình còn tốt hơn.
Nam Cung Mị Ảnh cũng dở khóc dở cười, phu quân của nàng cái gì cũng tốt, ngoại trừ căn bệnh tự luyến này trị mãi không khỏi, nàng phải chuyển hướng câu chuyện sang đề tài khác.
-Hiện tại Thất Thải Hoa cũng đã thu được rồi, hiện tại chúng ta có thể trở về được chưa?
Lâm Thanh Phong cũng hết tự luyến, hắn cũng mang theo ánh mắt dò hỏi mà nhìn Gia Cát Quang Minh.
Gia Cát Quang Minh gãi đầu một cái rồi lấy từ nhẫn trữ vật ra một tờ giấy nhỏ, hắn nhìn vào tờ giấy một chút rồi thở ra một hơi.
-Còn chưa xong đâu, chúng ta vẫn còn phải tìm thêm hai thứ dược liệu nữa, đó là Vạn Niên Tuyết Liên cùng với Nhân Sâm Vạn Năm, độ hiếm của hai thứ này cũng không nhỏ, ở nơi của lão già kia cũng không còn.
-Vạn Niên Tuyết Liên đúng như tên gọi, đó là đóa Tuyết Liên sinh trưởng trên vạn năm ở những nơi lạnh giá, vì thế nó thường được tìm thấy ở phương Bắc, thời tiết ở nơi đó rất lạnh giá, thích hợp cho Tuyết Liên sinh trưởng.
-Còn Nhân Sâm Vạn Năm thì khác, nó có thể sinh trưởng ở bất kì điều kiện nào, nhưng Nhân Sâm Vạn Năm có một đặc điểm đặc biệt khiến nó cực kì khó tìm, đó là… nó thành tinh.
Nam Cung Mị Ảnh gãi đầu, nàng không hiểu “thành tinh” ở đây có nghĩa là gì, còn Lâm Thanh Phong trợn trắng hai mắt.
-Quang Minh thúc, ngươi đừng nói với ta là Nhân Sâm Vạn Năm có thể giống như yêu thú, có thể hóa thân thành hình người rồi đi lại nói chuyện như người bình thường nha?
Gia Cát Quang Minh cười khổ lắc đầu.
-Không tới nỗi như vậy, nhưng cũng không kém là bao đâu, theo như những gì ta biết được, thì Nhân Sâm Vạn Năm có thể di chuyển, cộng thêm cảm giác đối với nguy cơ của nó cực lớn, vì thế nó rất dễ dàng di chuyển tránh đi những mối nguy hiểm.
Gia Cát Quang Minh trầm tư một lúc rồi hắn nói tiếp.
-Thêm một nguồn tin nữa, đó là trong suốt hai vạn năm nay, vẫn không một ai tìm được Nhân Sâm Vạn Năm.
Lâm Thanh Phong cùng Nam Cung Mị Ảnh thở ra một hơi chán nản, hai thứ này hiếm như vậy thì bọn hắn phải biết đi đâu mà tìm đây?
Lâm Thanh Phong lắc đầu một cái.
-Như vậy Quang Minh Thúc, trước tiên chúng ta cứ đi tìm Vạn Niên Tuyết Liên thôi, ít ra chúng ta còn biết được có thể tìm nó ở nơi nào, còn Nhân Sâm Vạn Năm cứ tính sau.
Gia Cát Quang Minh mỉm cười gật đầu.
-Được rồi, như vậy chúng ta cứ rời khỏi nơi này rồi sẽ đi tới phương Bắc để tìm Vạn Niên Tuyết Liên, Nhân Sâm Vạn Năm quá hiếm có, cứ để tùy duyên thôi.
Ngay lúc này Nam Cung Mị Ảnh đột nhiên lên tiếng.
-Phu quân a, ngươi có thể hỏi Hỏa Vân tiền bối về tung tích của Vạn Niên Tuyết Liên không?
Gia Cát Quang Minh đều mang vẻ mặt khó hiểu mà nhìn nàng.
-Hỏa Vân tôn giả thì có liên quan gì ở đây đâu? Theo ta biết thì lão ấy cũng đâu sống tại phương Bắc?
Lâm Thanh Phong cũng ngơ ngác mà gật đầu, hắn đồng ý với lời này của Gia Cát Quang Minh, nhìn cả hai người đều ngơ ngác, Nam Cung Mị Ảnh nở nụ cười giảo hoạt.
-Phu quân a, sao đầu óc của ngươi lại hỏng vào lúc này đây? Đúng là Hỏa Vân tiền bối không biết, nhưng chẳng lẽ phu nhân của hắn lại không biết a?
Lâm Thanh Phong ngu ngơ một lúc, sau đó hai mắt hắn phát sáng, hắn vui vẻ ôm lấy Nam Cung Mị Ảnh.
-Đúng a, sao ta lại quên mất đây? Lão bà thật đúng là thiên tài a.
Gia Cát Quang Minh một mặt mộng bức ngơ ngác nhìn hai người.
-Hỏa Vân tôn giả có phu nhân sao? Từ khi nào mà hắn đã có phu nhân? Chúng ta có phải đang nói về cùng một người không?
Chuyện Hỏa Vân tôn giả chuẩn bị cưới Băng Thánh vẫn chưa được truyền ra ngoài, nên Gia Cát Quang Minh không biết là điều đương nhiên.
Lâm Thanh Phong lúc này mới buông Nam Cung Mị Ảnh ra, hắn mỉm cười giải thích.
-Đúng là chúng ta đang nói về lão già Hỏa Vân ấy, lúc trước hắn đã nói khoảng chừng 8 năm nữa, hắn sẽ mang lễ vật đi cưới hỏi Băng Thánh, cả hai người đều đồng ý với nhau rồi.
Gia Cát Quang Minh nghe xong thì cau mày.
-Có chuyện như vậy sao?
Lâm Thanh Phong mỉm cười gật đầu coi như xác nhận thông tin của chính mình là đúng.
Gia Cát Quang Minh cau mày trầm tư một lúc rồi lắc đầu thở ra một hơi.
-Như vậy 8 năm sau sẽ có một trận đại chiến diễn ra a, chuyện này thật sự không tốt chút nào.
Lâm Thanh Phong cùng Nam Cung Mị Ảnh sắc mặt đều ngưng trọng lại, Gia Cát Quang Minh nói tới chuyện này thì bọn hắn cũng nhớ tới Nam Cung Tuyết vẫn đang còn chờ bọn hắn bảo vệ nàng đây.
Lâm Thanh Phong thở ra một hơi.
-Quang Minh thúc, thúc cũng đã nghĩ tới rồi, như vậy thúc có thể cho chúng ta biết thêm thông tin của Hỏa Thánh sao?
Gia Cát Quang Minh trầm ngâm nhìn về hai người một chút rồi gật đầu.
-Hỏa Thánh vào 1000 năm trước đã đột phá tới Đại Thừa tầng 3, sau một ngàn năm thì đã có tin đồn rằng hắn muốn đột phá Đại Thừa tầng 4.
Lâm Thanh Phong cau mày.
-Đại Thừa kì tầng 3 sao? Ta nghĩ rằng Hỏa Vân lão già ấy tu vi cũng khoảng cỡ này đi? Vì sao lão ấy lại lo sợ Hỏa Thánh như vậy?
Gia Cát Quang Minh lắc đầu.
-Đúng là Hỏa Thánh tu vi không cao bằng Hỏa Vân tôn giả, nhưng hắn có một thứ mà Hỏa Vân tôn giả không có, đó chính là Dị Hỏa.
-Hỏa Vân tôn giả mà một thiên tài, nếu hắn có một loại Dị Hỏa thì ta tin chắc rằng tên gọi Hỏa Thánh hiện tại là thuộc về hắn.
…..Hết Chương 171….