Mục lục
Hạ Lưu Vô Sỉ Thông Thiên Lộ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

12 giờ trưa, là khoảng thời gian ánh nắng chói chang của mặt trời chiếu sáng khắp nơi, nhưng một vùng núi thuộc Buôn Mê Thuột vẫn tối tăm, chỉ có vài tia sáng le lói chiếu rọi.

Đứng trước hang động, Lâm Thanh Phong bên hông đeo Bách Nhân Trảm Ma Đao, sau lưng đeo một cái balo, bên trong có chứa vài chai Huyết Khí Đan pha loãng, hắn thở dài một hơi.

- Cha quyết định kĩ chưa?

Lâm Cường một thân trang phục nữ, đứng cạnh bên cạnh đỏ mặt quát.

- Đừng nói nhiều, hiện tại là khoảng thời gian ma khí yếu nhất, sau khi mẹ mày mở phong ấn thì mày hãy nhanh chóng đưa tao cùng nhau vào đó.

Không còn cách nào khác, Lâm Thanh Phong thở dài một hơi rồi gật đầu chấp nhận, quay về sau lưng nói với Nam Cung Mị Ảnh.

- Chuyện ngoài này, đành phải nhờ cô vậy.

Nam Cung Mị Ảnh gật đầu.

- Chàng nhớ phải bảo vệ phụ thân, mặc dù phụ thân đang mang trên người pháp khí hộ thân, nhưng cấp bậc của bọn chúng cũng không cao, phụ thân cũng không phải tu sĩ, không thể sử dụng pháp khí cao cấp được, nếu nhận quá nhiều công kích thì những pháp khí này sẽ bị vỡ.

- Ta đã biết. Lâm Thanh Phong gật đầu, ngay khi Lâm Cường nói cho bọn hắn quyết định của ông, thì Nam Cung Mị Ảnh cũng không nhiều lời liền lấy ra vài món pháp khí đưa cho ông mặc vào, đây đều là những pháp khí của nàng sử dụng lúc trước, sức phòng ngự của bọn chúng hơn xa áo giáp nhiều lắm, vì thế mặc dù là đồ của nữ, nhưng Lâm Cường vẫn cắn răng chấp nhận mặc vào.

- Phong ấn đã mở, hai người hãy vào mau. Trần Thị Hoa vẻ mặt nghiêm túc quát lớn.

Lâm Thanh Phong cũng không chần chờ gì nữa, hắn ngay lập tức cõng lấy Lâm Cường xông vào phong ấn.

Cũng ngay lúc phong ấn được mở ra liền có một số lượng lớn yêu ma thoát ra ngoài, nhưng bọn chúng đều một dạng là Ma Binh, không có Ma Tướng cùng Ma Vương.

Thở dài một cái, Nam Cung Mị Ảnh liền lấy ra Hàn Băng Kiếm xông vào chém giết số Ma Binh này.

Mặc dù Nam Cung Mị Ảnh lập tức hành động, nhưng để giải quyết số Ma Binh này cũng phải mất một khoảng thời gian, còn chưa kể tới nàng phải đứng cạnh bên bảo hộ Trần Thị Hoa khép lại phong ấn.

Những người khác cũng nhận ra động tĩnh bên này, bọn họ ngay lập tức chạy tới, nhìn thấy Trần Thị Hoa và Nam Cung Mị Ảnh đang đứng giữa đám Ma Binh, bọn họ không nói hai lời liền gia nhập vào tham gia chiến đấu.

Bên ngoài là như vậy, bên trong động Lâm Thanh Phong cũng không khá hơn chút nào, ngay khi vào động thì hắn liền rút đao điên cuồng chém giết ma binh nhân cơ hội này muốn thoát ra ngoài, một bên Lâm Cường cũng như Trần Thị Hoa chăm chú ra sức khép lại phong ấn.

Không biết trải qua bao lâu, Lâm Cường rốt cục dừng tay, ông lấy từ trong người ra hai lá bùa và một cây đèn pin, dán một lá bùa vào người mình, còn một cái dán vào người Lâm Thanh Phong, sau đó ông thở ra một hơi rồi nói.

- Phong ấn đã khép lại, lá bùa này khiến bọn ma binh không thấy được chúng ta, mày đừng để nó rơi khỏi người.

Hai mắt quan sát đám Ma Binh xung quanh một chút, sau khi chắc chắn rằng bọn Ma Binh này thật sự không nhìn thấy hắn thì hắn mới dừng tay thu Bách Nhân Trảm Ma Đao vào vỏ.

Hang động tối đen như mực, ánh sáng bên ngoài đã không vào được nơi đây, ma khí bao phủ xung quanh khiến nơi này càng trở nên âm u hơn nữa.

Hiện tại cửa hang chỉ có những tia sáng yếu ớt từ phong ấn chiếu rọi giúp Lâm Thanh Phong cùng Lâm Cường có thể nhìn rõ xung quanh một chút, nhưng phạm vi cũng không lớn lắm, bởi vì xung quanh đầy ắp những con yêu ma che lấp lối đi.

Lâm Cường im lặng nhìn xung quanh một chút rồi lấy từ trong người ra một tờ giấy có chút cũ nát, đặt xuống đất rồi dùng đèn pin rọi lên, Lâm Thanh Phong tò mò hỏi.

- Là địa đồ sao cha?

Lâm Cường không nói gì mà chỉ gật đầu một cái rồi trầm ngâm suy nghĩ, tay ông chỉ vào một góc tấm địa đồ rồi nói.

- Phong ấn trong động này có hai lớp, một lớp là ở trung tâm hang động, và một lớp phong ấn ở bên ngoài, lớp bên ngoài chỉ để ngăn chặn bọn Ma Binh thoát ra mà thôi.

- Còn đây là vùng trung tâm hang động, lúc trước tao và ông nội mày đã bày phong ấn Ma Vương cùng Ma Tướng tại đó.

- Phong ấn ở vùng trung tâm rất mạnh, theo kế hoạch lúc trước thì ông nội mày sẽ dẫn dụ bọn chúng tới đây sau đó sẽ phong ấn bọn chúng.

- Nhưng chuyện này ngoài tao và ông nội mày ra thì cũng không ai biết được, mặc dù tao là thiên tài nhưng bởi vì tuổi tác của tao còn quá nhỏ, bọn họ sẽ không đồng ý kế hoạch này.

- Nhưng cho tới hiện tại phong ấn bên ngoài vẫn chưa bị phá, cũng có nghĩa là kế hoạch lúc trước của tao và ông nội mày đã thành công.

Ngay lúc này Lâm Thanh Phong lại nói chen vào.

- Nhưng vấn đề cũng ở chỗ này, theo tính toán lúc trước thì phong ấn này sẽ không bị phá hủy, nhưng tới hiện tại thì không hiểu sao phong ấn đã bị suy yếu, và đã có một tên Ma Tướng thoát ra, đúng không?

Lâm Cường gật đầu.

- Ừ, đúng là như vậy, hiện tại công việc chính của tao và mày là phải sửa lại phong ấn đó.

- Trong lúc tao sửa lại phong ấn thì tao sẽ không thể phân tâm đối phó với bọn yêu ma xung quanh, khi đó phải nhờ vào mày.

Lâm Thanh Phong trầm ngâm một chút rồi gật đầu hỏi lại.

- Như vậy đây là việc mà lúc nãy cha nói cha muốn làm hay sao?

Lâm Cường gật đầu.

- Ừ, còn có một chuyện là tao phải tìm ra hài cốt của ông nội mày, hiện tại đã vào đây thì không thể nào để ông nội mày tiếp tục ở lại đây được.

Một đường đi tới, Lâm Thanh Phong đảm nhận trọng trách mở đường, bởi vì đám Ma Binh vẫn nhiều lắm, một đường càn quét Lâm Thanh Phong mới đồng ý với quyết định không để người khác cùng vào đây sửa lại phong ấn của Lâm Cường, nếu không phải hắn sử dụng Bách Nhân Trảm Ma Đao không sợ ma khí nhập thể thì hắn đã biến thành yêu ma từ sớm rồi.

Nếu là những người khác vào đây thì còn chưa tới gần phong ấn thì trên thế giới này đã xuất hiện thêm vài tên Ma Tướng, lúc đó đừng nói tới việc sửa lại phong ấn, tới mạng sống của chính bọn hắn còn khó giữ được.

Không biết trải qua bao lâu, Lâm Thanh Phong cùng Lâm Cường hai người rốt cục đi tới trung tâm hang động, ở giữa hang động tối tăm mịt mù có tồn tại một cột ánh sáng nhu hòa màu xanh lam hình tứ giác dựng thẳng đứng, nhưng cột sáng này cũng không sáng lắm, bên trong còn xen lẫn nhiều đoàn sáng màu đen.

Nhìn cột sáng này, Lâm Thanh Phong có cảm giác không đúng lắm, hắn nhíu mày hỏi.

- Cha à, đây là phong ấn sao?

- Ừ, là phong ấn. Lâm Cường thở dài một hơi rồi trả lời, sau đó ánh mắt ông liền nghiêm túc chăm chú quan sát phong ấn.

Nhìn Lâm Cường cau mày quan sát, Lâm Thanh Phong mặc dù có chuyện muốn hỏi nhưng hắn cũng không muốn đánh gãy, đành im lặng nhìn xung quanh.

Được một lúc sau, Lâm Cường chỉ tay về một hướng của phong ấn rồi nói.

- Đây là Ngũ Phương Trấn Ma Trận do tao và ông nội mày nghĩ ra, theo bình thường thì sẽ có năm góc, tạo thành năm mắt trận, nhưng hiện tại chỉ có bốn, cũng có nghĩa là một góc phong ấn đã bị phá hủy.

- Hiện tại tao phải suy nghĩ biện pháp hoàn thiện phong ấn.

- Trong khoảng thời gian này mày hãy đi xung quanh để tìm hài cốt của ông nội đi, tới lúc tao nghĩ ra xong thì tao sẽ gọi mày trở lại.

Lâm Cường nói xong liền đi tới phong ấn trầm ngâm quan sát, nhìn từ xa thì chỉ nhìn được vài đoàn sáng màu đen, nhưng tới gần phong ấn thì liền thấy được những đoàn sáng này là những tên yêu ma đang cố sức phá phong ấn từ bên trong.

Nhìn phong ấn vẫn bền chắc như vậy, không có dấu hiệu sẽ bị phá vỡ ngay lập tức Lâm Thanh Phong thở dài một hơi rồi theo lời cha mình đi tìm hài cốt của ông nội.

Ngay lúc này, bỗng dưng có một giọng nói khác lạ vang lên.

- Các ngươi là ai?

Lâm Cường cùng Lâm Thanh Phong đều đồng loạt nhìn về phía giọng nói phát ra, chỉ thấy nơi giọng nói phát ra có một hang động nhỏ, đứng trước cửa động là một người đàn ông đầu tóc bạc trắng, mặt mũi dơ bẩn, quần áo rách nát đứng tại đó.

Lâm Thanh Phong nhíu mày thật chặt, còn Lâm Cường thì trợn mắt, giọng nói run run hỏi.

- Cha?... Là cha sao?

Nghe được giọng nói của Lâm Cường, người đàn ông trợn trừng mắt nhìn về Lâm Cường, giọng nói của ông cũng run run.

- Cường… tiểu Cường?

Sau đó hai người liền hai mắt lưng tròng, chạy tới…ôm nhau khóc.

Nhìn cảnh này Lâm Thanh Phong chỉ biết im lặng, liếc mắt nhìn về cha mình, đầu óc bắt đầu nghĩ loạn. 

- Tiểu Cường? Là con gián sao? Không biết mẹ nghe được thì sẽ cảm thấy thế nào.

Tuy rằng nghĩ loạn, nhưng Lâm Thanh Phong vẫn rất bình tĩnh lên tiếng hỏi.

- Khoan đã, trước tiên hai người cứ dừng lại, có vài điều chúng ta cần phải làm rõ ở đây.

….Hết Chương 218….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK