- Đúng rồi cha à, đây là cháu nội của cha, tên nó là Thanh Phong,
Người đàn ông gật đầu một cái rồi chăm chú nhìn Lâm Thanh Phong, ông có chút kích động tiến tới vỗ vai hắn.
- Tốt, tốt, tốt, cháu trai, haha, Lâm Anh Hào ta rốt cục cũng có cháu trai.
Lâm Thanh Phong xoắn xuýt gãi đầu, nhưng dù vậy tâm trí của hắn vẫn rất bình tĩnh, hắn ho nhẹ một cái rồi hỏi.
- Ông nội sao? Trước đừng nói về phần này, nhưng có một chuyện con phải hỏi, ông đã ở đây vài chục năm rồi, làm sao ông có thể sống được?
- Im miệng. Lâm Cường ngay lập tức quát lớn, mặc dù ông cũng thắc mắc về chuyện này, nhưng sau vài chục năm cứ nghĩ rằng cha mình đã chết, hiện tại nhìn thấy ông vẫn còn sống thì Lâm Cường làm sao quản tới điều đó được?
Nhưng lúc này, Lâm Anh Hào liền phất tay ngăn cản Lâm Cường rồi nói.
- Không sao cả tiểu Cường, dù tiểu Phong không hỏi thì cha cũng sẽ nói cho bọn con biết.
Lâm Cường trầm mặc liền gật đầu im lặng.
Lâm Anh Hào thở dài.
- Thật sự ra, ta đã trở thành yêu ma.
Bầu không khí liền lâm vào im lặng, Lâm Cường hai mắt không thể tin được nhìn về cha mình, ngay cả Lâm Thanh Phong cau mày nhìn chăm chú vào ông.
Lâm Anh Hào lại thở dài.
- Nhưng cũng không tính là đã biến thành yêu ma, nói đúng hơn là…một nửa đã trở thành Yêu Ma.
Lâm Cường không còn biết phải nói gì nữa, ông cắn thật chặt hai hàm răng của mình, hai tay run run nắm chặt lại.
Lâm Thanh Phong cau mày.
- Ý của ông là sao?
Lâm Anh Hào thở dài.
- Ý của ông đúng là như vậy, một nửa của ông đã trở thành yêu ma, còn một nửa lại là người bình thường.
Nói rồi Lâm Anh Hào lại nhìn về phong ấn, thở ra một hơi.
- Sau khi ông phong ấn bọn chúng, thì ông cũng đã trọng thương sắp chết, lại thêm trước đó ông đã giết quá nhiều Ma Binh, ông không thể tự kết liễu cuộc đời mình được cũng vì thế ông đã bị biến thành một trong số bọn chúng.
- Nhưng có lẽ là do ông bị trọng thương, nên khi biến thành yêu ma thì ông cũng không hoàn toàn đánh mất ý thức, và bởi vì một nửa cơ thể là yêu ma nên ông cũng không cần ăn uống gì mà vẫn có thể sống sót cho tới bây giờ.
Lâm Cường thở dài một hơi, Lâm Thanh Phong cau mày suy nghĩ, sau đó Lâm Thanh Phong liền hỏi.
- Ông vừa nói ông chỉ có một nửa là người đúng không? Như vậy là bất kì lúc nào ông cũng có thể trở thành yêu ma?
Lâm Anh Hào mỉm cười.
- Đúng là ông có thể trở thành yêu ma, nhưng cháu cũng không cần lo lắng, sau khoảng thời gian dài đấu đá nhau, hiện tại ma khí và pháp lực trong cơ thể ông đã đạt tới trạng thái cân bằng, hiện tại cho dù ông có giết yêu ma thì cũng không sợ ma khí nhập thể.
- Nhưng do vậy mà thân thể ông liền chia làm 2 phần ý thức, một là ý thức hiện tại, còn hai là ý thức do yêu ma làm chủ, vì thế ông có thể trở thành người trong nửa ngày, còn nửa ngày sau sẽ trở thành yêu ma.
- Hiện tại ông mới trở về làm người trong vài tiếng thôi, còn có một khoảng thời gian nữa ông mới trở thành yêu ma được.
Lâm Thanh Phong gật đầu, sau đó hắn lại nhìn về phía phong ấn, mặt đất ở xung quanh phong ấn đã bị phá nát, ở đó còn có nhiều dấu vết trận pháp rồi hỏi.
- Như vậy, nơi đó bị phá là do ông sao?
Lâm Anh Hào gật đầu.
- Đúng vậy, đó là do ông phá hủy trong lúc trở thành yêu ma.
- Nên đã có vài tên Ma Tướng thoát ra, và khi ông trở về bình thường thì ông đã giết tất cả, nhưng lại để lọt mất một tên.
- Nhưng trước khi ông có thể giết nó thì nó đã phá phong ấn và thoát ra ngoài, không còn cách nào khác nên ông đành phải đóng phong ấn bên ngoài một lần nữa rồi tiếp tục ở lại đây.
Lâm Cường thở dài một hơi.
- Tên đó đã thoát ra khỏi phong ấn, và đã bị cháu của cha giết rồi.
Lâm Anh Hào cũng có chút ngạc nhiên khi nghe được lời này, hai mắt ông phát sáng cười lớn.
- Haha, giết tốt, cháu của ông làm rất tốt.
Sắc mặt Lâm Thanh Phong vẫn bình tĩnh, hắn gật đầu một cái coi như trả lời, rồi tiếp tục hỏi.
- Như vậy phong ấn vẫn còn tồn tại là do lúc bình thường ông đã tu sửa nó sao?
Lâm Anh Hào gật đầu, vẻ mặt ông có chút lo lắng.
- Đúng là như vậy, nhưng hiện tại tình huống có chút thay đổi, bởi vì phong ấn đã bị mất một góc, cộng thêm đã được ông sửa quá nhiều lần, dẫn tới uy lực của nó cũng từ từ suy yếu, tạo cơ hội cho Ma Vương phá phong ấn từ bên trong, cứ đà này thì chừng vài năm nữa phong ấn sẽ hư mất.
Lâm Cường thở dài cảm thán.
- Mấy năm nay cực khổ cho cha rồi.
Lâm Anh Hào lắc đầu mỉm cười.
Thở ra một hơi, Lâm Thanh Phong coi như đã nắm rõ tình hình lúc này, hắn suy nghĩ một chút rồi nói.
- Như vậy, hiện tại cha cùng ông, hai người cứ tiếp tục tu sửa phong ấn, nhưng lần này phải tu sửa cho thật chắc chắn, bởi vì con nghĩ chúng ta sắp phải đối mặt với một tên yêu ma rất mạnh, và nó có thể là Ma Vương, nếu phong ấn không chịu được động tĩnh thì sẽ xảy ra chuyện lớn.
Nghe được lời này, Lâm Cường theo quán tính liền nhìn về hướng phong ấn, rồi lên tiếng phủ quyết.
- Không thể, Ma Vương vẫn còn đang bị phong ấn, nó vẫn chưa thoát ra được.
Lâm Thanh Phong thở dài lắc đầu rồi liếc nhìn về Lâm Anh Hào.
- Con không nói tới Ma Vương trong phong ấn, con nói chính là ông nội.
Lâm Cường trầm mặc, Lâm Anh Hào có chút hứng thú nhìn về Lâm Thanh Phong rồi hỏi.
- Làm sao con biết?
Bĩu môi một cái, Lâm Thanh Phong đưa lên một ngón tay rồi trả lời.
- Thứ nhất nói về chuyện phong ấn, theo ông nói lúc nãy thì trong lúc trở thành yêu ma thì ông đã phá đi một góc, và có rất nhiều Ma Tướng thoát ra, nếu như vậy tại sao bọn chúng không hợp lực để phá hết phong ấn?
- Lý do rất đơn giản, không phải bọn chúng không muốn hợp lực để phá, mà là do bọn chúng phá không nổi.
- Đám đông Ma Tướng còn không phá nổi, mà phong ấn lại bị ông phá một góc, có nghĩa là khi trong trạng thái yêu ma, ông liền là Ma Vương hoặc ít nhất ông có sức mạnh ngang ngửa với Ma Vương.
Lâm Cường tiếp tục im lặng, Lâm Anh Hào vui vẻ gật đầu.
- Tốt, mau nói tiếp.
Dừng một chút, Lâm Thanh Phong lại đưa lên ngón tay thứ hai.
- Còn vấn đề thứ hai, con không biết số lượng Ma Tướng thoát ra là bao nhiêu, nhưng con tin rằng bọn chúng có thể thoát ra ngoài từ sớm, nhưng tại sao bọn chúng không làm như vậy mà lại để ông giết?
- Bởi vì ông là Ma Vương, hay nói chính xác một nửa của ông là Ma Vương, bọn chúng nghe lệnh Ma Vương, có lẽ đã bị ông ra lệnh không được thoát khỏi đây, nên mới bị ông từ từ giết chết.
Lâm Anh Hào vui vẻ vỗ tay.
- Đúng rồi, không hổ danh là cháu của ông, cháu thật sự rất giỏi, chỉ nhìn qua một lúc liền nghĩ được nhiều như vậy.
- Những năm này ông đã làm như cháu đã nói, lại thêm một phần phải lo tu sửa phong ấn để phòng khi ông biến thành yêu ma sẽ tiếp tục phá, một phần khác phải đấu trí với chính bản thân mình, không cho đám Ma Tướng thoát khỏi phong ấn nên phải tốn rất nhiều thời gian để chém giết bọn chúng.
Lâm Thanh Phong lắc đầu cười khổ, lần này hắn thật sự phục bọn yêu ma này, phân cấp bậc rõ ràng, nghiêm chỉnh tới mức mù quáng, để một người Lâm Anh Hào hai ý thức xoay mòng mòng như vậy mà vẫn tiếp tục nghe lệnh.
Lâm Anh Hào mỉm cười nhìn Lâm Cường.
- Hiện tại đừng nói những cái này, việc tu sửa phong ấn cứ để cho cha, phong ấn còn có thể chịu đựng thêm vài năm nữa, con hãy mau trở về nghĩ biện pháp đi, nếu để cha biến thành Ma Vương thì hai con sẽ gặp nguy hiểm.
Lâm Cường lắc đầu.
- Con sẽ không rời đi.
Nói đùa cái gì? Sau bao nhiêu năm mới có thể gặp lại cha của mình, làm sao ông có thể dễ dàng rời đi dễ dàng như vậy?
Lâm Thanh Phong cũng nghĩ như vậy, liền nói.
- Con cũng sẽ không rời đi.
Lâm Anh Hào có chút gấp, ông cau mày lớn tiếng.
- Hai đứa phải rời đi, nơi này rất nguy hiểm, hai con phải trở về suy nghĩ biện pháp khác, trên đường tới đây hai con đã giết rất nhiều Ma Binh rồi, nếu hai con lại biến thành yêu ma thì chúng ta phải làm thế nào?
Lâm Thanh Phong mỉm cười, tay cầm thanh Bách Nhân Trảm Ma Đao đưa về phía Lâm Anh Hào rồi nói.
- Ông đừng lo lắng, bọn con sẽ không trở thành yêu ma.
Nhìn thanh đao, Lâm Anh Hào hai mắt sáng lên, nhưng ngay lập tức ông lại cau mày.
- Không đúng, hiện tại tính ra mới tới đời 81 mà thôi, thanh thần đao này vẫn chưa thể ra khỏi vỏ được, làm sao các con có thể sử dụng được nó?