Chỉ cần bọn họ nói một câu “Muốn nhận đệ tử” thì toàn bộ thiên tài ở đại lục sẽ nhao nhao tới xếp hàng mặc cho bọn họ chọn.
Trình độ như vậy mà còn phải tốn một phần tư gia sản để nhận đệ tử? Và còn phải thiếu một cái nhân tình?
“Sao có thể như vậy?” Lão Tông chủ hít vào một hơi khí lạnh, nhìn Vô Cực Tử.
“Bởi vì hai người bọn họ muốn nhận tiểu cô nương kia làm đệ tử, nhưng nàng căn bản không muốn bái sư a.” Vô Cực Tử cười khổ không thôi.
- Lâm Thanh Phong, tên này căn bản là có độc, toàn bộ người đi theo hắn đều một dạng trung thành, người ngoài có nói như thế nào cũng không chịu nghe, chỉ nghe lời một mình hắn.
- Vì thế hai người bọn họ phải nhờ hắn nói giúp, cuối cùng phải trả hắn 100 viên linh thạch cực phẩm và còn thiếu nợ hắn một cái nhân tình.
“Tiểu cô nương không hiểu sự đời a.” Lão Tông chủ lắc đầu cảm khái không thôi.
- Tiểu cô nương ấy lúc đó không hiểu được, bái Âm Dương hai vị tôn giả làm sư phụ là cơ hội quý giá tới cỡ nào, vì thế liền để Lâm Thanh Phong tên này nhặt tiện nghi.
“Không, ngươi nói sai.” Vô Cực Tử lên tiếng phản đối lời của Lão Tông chủ, rồi thở dài nói.
- Bởi vì nàng đã theo Âm Dương hai vị tôn giả, nên nàng hiện tại chỉ mới đạt tới Nguyên Anh mà thôi.
- Nếu như tiểu cô nương ấy đi theo hắn, lúc này nàng có thể một dạng không kém Mị Ảnh là bao.
Lão Tông chủ nhíu mày nghi ngờ nhìn Vô Cực Tử, chỉ thấy hắn cười khổ nói.
- Ngươi đã gặp qua Chiến Thiên cùng Mị Nguyệt đúng không? Ngươi đánh giá cả hai thế nào?
“Chiến Thiên cùng Mị Nguyệt sao? Ta cảm thấy hai người đó đúng là bậc kì tài, cả hai đều đồng dạng tuổi trẻ, trong đó một người là Bán Yêu lại có thể đánh ngang tay với Hợp Thể Kì tầng 3.” Lão Tông chủ gật đầu.
“Chiến Thiên là đệ tử của Lâm Thanh Phong, tiểu tử Chiến Thiên được hắn dạy dỗ từ giữa đêm, sáng sớm mở mắt độ lôi kiếp tu vi sánh ngang Luyện Hư kì, toàn bộ quá trình kéo dài năm giờ đồng hồ, ta ngồi một bên đều nhìn tận mắt.” Vô Cực Tử nhàn nhạt nói.
“Ngươi đang nói về một người sao? Hay ngươi đang nói tới Thiên Đạo Hóa Thân?” Lão Tông chủ đầu óc muốn cháy hỏng, ngây ngốc hỏi một câu, nghịch thiên như vậy còn cho người khác sống hay không?
“Lâm Thanh Phong là người, điều này ta có thể xác định.” Vô Cực Tử gật đầu trả lời.
Hít vào một hơi, Lão Tông chủ lại hỏi.
- Như vậy tu vi của hắn có phải là rất cao? Thậm chí hắn đã đạt tới Tiên Cảnh đi? Chỉ có như vậy hắn mới làm được những điều như vậy a?
“Không có, ngươi lại sai, lần cuối cùng ta gặp hắn, hắn chỉ là một tên Kim Đan Viên Mãn tiểu tu sĩ, và toàn bộ quá trình tu luyện của hắn chỉ mất 2 năm.” Vô Cực Tử lại đáp.
…. Lão Tông chủ trầm mặc, yên lặng không nói gì, đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn về Vô Cực Tử, chỉ thấy Vô Cực Tử lắc đầu nói.
- Tất cả những điều ta nói, không phải ta muốn đùa bỡn ngươi, ta chỉ muốn ngươi hiểu một chuyện, Lâm Thanh Phong tiểu tử này quá mức thần bí.
- Ngươi tốt nhất đừng muốn cùng hắn làm địch nhân mới tốt.
Lão Tông chủ trầm ngâm một chút rồi gật đầu tiếp tục ngồi nghe, Vô Cực Tử lại tiếp tục nói.
- Những năm ở cùng với hắn, ta đã nhìn được một phần con người hắn.
- Mặc dù hắn có chút ham tiền, nhưng tính cách phóng khoáng, rất dễ dàng ở chung.
- Nếu ngươi đối tốt với hắn, hắn sẽ đồng dạng đối tốt với ngươi, nếu ngươi gặp chuyện, hắn sẽ tận lực ra tay giúp đỡ.
- Nhưng chỉ cần là địch nhân, hắn sẽ một dạng lãnh khốc vô tình, thẳng tay trừng phạt.
“Tốt, đừng nói những điều này, hắn là tỷ phu của tiểu Tuyết, ta sẽ không đánh chủ ý lên người hắn.” Lão Tông chủ gật đầu lạnh nhạt trả lời.
Lúc này, Vô Cực Tử mới mỉm cười nói.
- Đúng vậy, một khi ngươi có thể được hắn chấp nhận, thì ngươi sẽ nhận được nhiều thứ bất ngờ không thể tưởng tượng được đâu.
“Ồ? Nói nghe thử một chút?” Lão Tông chủ có chút tò mò hỏi.
Vô Cực Tử cũng không giấu diếm, cười nói.
- Ta lấy ví dụ một chút đi, bản thân ta, vì ta nhận Mị Ảnh làm đệ tử, hướng dẫn nàng đầu nhập vào Kiếm Tu, hắn liền tìm biện pháp giúp ta khôi phục thân thể, tu vi cũng tăng trưởng.
- Còn phần Mị Nguyệt, thê tử của tiểu tử Chiến Thiên, lúc ban đầu, tư chất của nàng không phải là quá cao, nói thẳng ra là nát không thể tả, chỉ là một đệ tử Trúc Cơ kì của một tông môn cấp 4.
- Nhưng khi trở thành thê tử của Chiến Thiên, tu vi của nàng liền tăng vọt, trong vài năm ngắn ngủi liền đạt tới trình độ như hiện tại.
“Khoan đã, Mị Nguyệt không phải là cùng Son Goku và Vegeta ba người bọn họ là đồng tộc sao? Theo lúc trước ngươi đã nói thì bọn hắn là người Saiyan gì đó? Bọn hắn có thể đạt tới mức này liền là do thiên phú của bọn hắn a?” Lão Tông chủ ngay lập tức ngắt lời.
Vô Cực Tử lắc đầu giải thích.
- Không phải, quá trình ta sẽ không nói rõ cho ngươi, ngươi chỉ cần biết Mị Nguyệt vốn là một vị nữ tu sĩ bình thường, còn hình dạng lúc này, là do nàng được Lâm Thanh Phong giúp đỡ mới trở thành như vậy.
- Nếu không có hắn ra tay, thì cả đời nàng cũng chưa chắc gì có thể đạt tới Nguyên Anh kì đâu.
Vô Cực Tử nói lời này cũng không phải nói đùa, nếu không có Lâm Thanh Phong giúp đỡ thì Mị Nguyệt đã sớm chết, ngay cả Kim Đan còn chưa đạt tới thì nói gì tới Nguyên Anh.
“Hắn thật sự nghịch thiên như vậy sao?” Lão Tông chủ lẩm bẩm, trong lòng ông lúc này đã đặt Lâm Thanh Phong vào dạng nhân vật không thể trêu chọc.
- Còn có, hơn hai mươi năm trước, Hỏa Vân tên kia cũng được hắn giúp đỡ.
Vô Cực Tử lúc này lại tiếp tục nói.
“Ồ? Ngay cả tiểu Hỏa sao? Hơn hai mươi năm trước sao? Ta nhớ lúc đó tiểu Hỏa đột nhiên giống như nổi điên vậy, điên cuồng ra lệnh cho tông môn chuẩn bị thật nhiều thứ đồ, Lâm Thanh Phong hắn đã làm gì?” Nghe tới đệ tử Hỏa Vân tôn giả cũng được giúp đỡ, lão Tông chủ liền nổi lên hứng thú hỏi.
“Hắn đã cho Hỏa Vân tên kia tin tức của Cửu Thiên Hỏa.” Vô Cực Tử nhàn nhạt trả lời.
….Vài giây im lặng…
“Tốt, ta quyết định nghe theo lời ngươi, bán mạng trở thành người của hắn.” Lão Tông chủ ngay lập tức xác định suy nghĩ của mình.
“Ngươi hiểu được là tốt rồi.” Vô Cực Tử lúc này mới thở ra một hơi, tốn công giải thích dài dòng như vậy, hắn chỉ muốn Lão Tông chủ xác định rõ quan điểm mà thôi.
Lão Tông chủ trầm ngâm suy nghĩ một chút rồi hỏi.
- Ngươi biết rõ lai lịch của tiểu tử Lâm Thanh Phong sao?
- Theo ngươi vừa kể thì hắn chẳng khác gì một kho bảo vật di động a? Có một người như vậy tồn tại nhưng mấy vạn năm qua, vì sao ta chưa từng nghe tới?
“Ta không biết.” Vô Cực Tử lắc đầu thở dài.
- Ta chỉ biết những chuyện của hắn ở những năm này, còn về lai lịch của hắn ta hoàn toàn không biết một chút gì cả.
Thở dài một hơi, Vô Cực Tử lại lắc đầu cười nói.
- Nhưng chúng ta cần biết rõ lai lịch của hắn sao? Chỉ cần chúng ta biết rõ hắn không phải địch nhân, mà là đồng bạn, ngẫu nhiên lại có thể tìm cho chúng ta chỗ tốt không tưởng là được rồi.
“Hắc hắc… về điểm này, ta đồng ý với ngươi.” Lão Tông chủ hai mắt híp lại, trên miệng nở nụ cười quái dị, nhưng rồi ông lại hỏi.
- Còn có, vị tiền bối Bán Tiên mà ngươi đã nhắc tới như thế nào? Hiện tại vị tiền bối ấy đang ở đâu?
- Vì sao ta phải cần sự giúp đỡ của Lâm Thanh Phong tên ấy?
Vô Cực Tử vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Chi tiết thì ta không biết rõ, nhưng ta nghe nói rằng vị Bán Tiên ấy được Lâm Thanh Phong mang về, và hiện tại đang ở chỗ Thận ca.
“Ngay cả Trấn Nguyên tên ấy cũng có quen biết với Lâm Thanh Phong?” Lão Tông chủ thở ra một hơi, cúi đầu cảm thán.
- Ta thật sự già rồi, chỉ có lớp trẻ các ngươi có thể nhanh chóng “đánh hơi” được “tòa bảo khố” di động ấy, còn ta thì không thể.
Không trách lão Tông chủ cảm thán, Lâm Thanh Phong được bọn hắn xem là “tòa bảo khố” di động, nhưng bọn hắn không ai biết được “tòa bảo khố” này tới lúc nào sẽ cạn kiệt a, một khi chỗ tốt đã hết thì ngươi có tới cũng chỉ có thể hít gió Tây Bắc à.
“Haha, ngươi cũng đừng lo lắng, biết đến sự tồn tại của tên ấy, tính cả ngươi thì vẫn chưa đủ mười người đâu.” Vô Cực Tử cười nói.
- Theo ta đoán, tên ấy vẫn còn rất nhiều bảo vật chờ chúng ta đi lấy đây.
“Thật vậy?” Lão Tông chủ tròn mắt.
“Thật.” Vô Cực Tử một mặt tự tin gật đầu.
... “Hắc hắc…” Hai tên cáo già híp mắt nhìn nhau cười, dù không ai nói ra, nhưng cả hai đều có chung suy nghĩ...