Một lúc sau, tên mập thở ra một hơi rồi gật đầu nói.
- Đúng vậy, trước đó anh đã làm trái lời dạy của gia tộc, sử dụng pháp thuật để hại người.
- Tổng cộng hai lần, một người gãy một chân, còn một người bị thương nhẹ.
Nghe tới đây, Nguyên Anh liền cau mày một cái, thật sự nó cũng không biết tên mập có hại người hay không, nhưng vừa lúc đi lấy thức ăn cho tên mập, Nam Cung Mị Ảnh đã nhờ nó xác định cho rõ ràng, nhưng thông tin mà Nam Cung Mị Ảnh đưa cho, cùng lời khai của tên mập này không trùng khớp, vì thế nó lạnh lùng hỏi lại.
- Thật sự chỉ có hai lần sao?
- Ta không quản vì sao ngươi lại dùng pháp thuật để hại người, nhưng ngươi phải thành thật nói cho ta biết, ngươi đã hại tổng cộng bao nhiêu người?
“Thật sự chỉ có hai người mà thôi.” Tên mập gật đầu, một dạng chắc như đinh đóng cột.
Nguyên Anh căn bản không tin, nó lắc đầu thở dài một hơi.
- Ta sẽ nói cho ngươi biết một bí mật.
- Không phải gia tộc cấm không để các thành viên sử dụng pháp thuật để hại người thường, thật ra gia tộc làm vậy là để bảo vệ các ngươi, không để các ngươi gây ra “Nhân quả”.
“Ồ? Vậy là sao?” Tên mập tròn mắt ngạc nhiên, Nguyên Anh tiếp tục nói.
- “Nhân quả” cái thứ này ta cũng không thể giải thích cho ngươi hiểu hoàn toàn, nhưng ngươi đã từng nghe câu “Gieo nhân nào, gặt quả nấy” chưa?
Tên mập cái hiểu cái không gật đầu, cẩn thận tiếp tục nghe.
- “Nhân quả” ngươi có thể không tin tưởng, nhưng thứ này nhất định tồn tại, chỉ là không một ai biết khi nào nó sẽ đến mà thôi.
- Nếu phần “Nhân” ngươi gây ra càng lớn, thì phần “Quả” mà ngươi nhận được cũng càng lớn.
- Cũng có nghĩa là, nếu ngươi ra tay giết người thì về sau ngươi nhất định phải đem mạng của mình trả lại, đây là điều mà ngươi không thể tránh khỏi.
- Lúc trước ngươi đã dùng pháp thuật để hại người, thì ngươi đã tự tay gieo phần “Nhân” cho bản thân mình, còn phần “Quả” tùy thời đều có thể rơi xuống đầu của ngươi.
- Hiện tại, mau nói thật cho ta biết, ngươi rốt cục đã hại bao nhiêu người rồi?
Tên mập nuốt một ngụm nước bọt, hoản loạn nói.
- Thật sự, anh chỉ hại hai người mà thôi.
Nguyên Anh cau mày, bởi vì nó nhìn ra, tên mập cũng không giống là đang nói dối, nhưng nếu là vậy thì phần thông tin mà Nam Cung Mị Ảnh đưa cho nó là sai sao? Trầm ngâm một chút, Nguyên Anh lắc đầu nói.
- Ngươi đừng tiếp tục nói dối.
- Bởi vì Mị Ảnh bên kia đã cho ta biết, ngươi theo dõi Phượng tỷ đã rất lâu rồi, vì những tên kia muốn hại Phượng tỷ, nên ngươi đã hại bọn hắn, một người bị thương nhẹ, một người gãy chân, và một người còn đang sống đời sống thực vật.
- Ngươi cứ tiếp tục như thế này, ta sẽ không thể nào giúp được ngươi a…
Tên mập khóc không ra nước mắt, cắn răng giải thích.
- Đúng như lời em đã nói, sự thật là anh đã theo dõi Cửu Cửu rất lâu rồi, bởi vì anh muốn biết rõ, Cửu Cửu rốt cục có kết hôn trước 30 tuổi hay không?
- Nhưng anh cũng không xen vào cuộc sống của em ấy, nên chỉ cho người tìm hiểu thông tin rồi báo cáo lại cho anh mà thôi.
- Hai tên mà anh đã hại, bọn hắn cũng không có tình cảm gì với Cửu Cửu, chỉ muốn chiếm đoạt em ấy rồi vứt bỏ, nhưng lại bị Cửu Cửu từ chối, sau đó bọn hắn liền kết hôn với người khác, vì thế anh liền dùng pháp thuật để dạy cho bọn hắn một bài học.
- Còn riêng về tên thứ ba, kể ra thì em có thể không tin, nhưng tên ấy không biết đã làm gì, sau khi vứt bỏ Cửu Cửu để đến với người khác, thì hắn liền bị tai nạn a…
Nguyên Anh khóe miệng co quắp, nhắm mắt suy nghĩ một hồi, nó lắc đầu nói.
- Tên kia có phải chỉ là do xui xẻo hay không thì ta không quản, nhưng ngươi đã nói, ngươi đã làm hại hai người, vì thế ngươi vẫn phải nhận quả báo.
Lấy ra chiếc nhẫn màu xanh lam đưa cho tên mập, Nguyên Anh giải thích.
- Đây là một kiện pháp khí mà Phượng tỷ đã xin Mị Ảnh rồi nhờ ta chuyển cho ngươi, nó có thể cứu ngươi một mạng.
- Ngươi phải nhớ là luôn luôn giữ nó trong người, một khi ngươi gặp nguy hiểm tới tính mạng thì nó sẽ cứu ngươi.
- Ngươi có thể yên tâm, chuyện này chỉ có chúng ta biết rõ nguyên do, Phượng tỷ cũng không biết những người kia bị ngươi hại.
- Còn hiện tại thì tìm một chỗ rồi ngủ đi, về phần gia tộc có phạt ngươi hay không thì khi trở về ngươi sẽ biết.
Nguyên Anh nói rồi thì đi qua một bên ngồi xuống, không để ý tới tên mập, hiện tại nó cũng không còn hứng thú để đùa giỡn nữa.
Tên mập đứng yên lặng nhìn về chiếc nhẫn trong tay mình, một lúc sau, vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc, nắm chặt chiếc nhẫn, giống như đã làm ra quyết định gì đó…
….
Mây đen che phủ bầu trời suốt mười ngày, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, những người bên ngoài cũng đã dần cảm thấy quen thuộc, sau khi được các quan chức cấp cao đảm bảo rằng, ngoại trừ không có mặt trời chiếu sáng vài ngày thì tất cả mọi thứ bên ngoài đều bình thường thì bọn họ liền trở về với công việc hàng ngày.
Tổng Thống Mỹ cũng trở về nước từ bốn ngày trước, tránh phóng viên, thăm Lâm Cường, cùng nhận chỗ tốt, cả ba mục đích của ông đều đã đạt được, ông cũng không muốn ở lại đây ngốc quá lâu, vẫn còn rất nhiều công việc cần đích thân ông xử lý mới được.
Về bên phía đám người Nam Cung Mị Ảnh thì đã có một chút tiến triển, Lâm Anh Hào kể từ khi nhận được Long Khí thì ông chỉ cần mất 5 ngày liền hoàn toàn dung hợp hết số Long Khí mà Nguyên Anh đã đưa, cơ thể ông đã dần dần chuyển hỏa thành rồng, nhưng có lẽ là do số Long Khí quá ít, lại phải dùng một phần để ngưng kết Yêu Đan, nên ông chỉ hóa rồng một nửa mà thôi.
Hiện tại Lâm Anh Hào vẫn giữ cơ thể người, chỉ khác vài chỗ, trên đầu ông có hai chiếc sừng nhỏ, lỗ mũi lớn, và một cặp râu rồng trên mép, nhìn tương tự như những nhân vật được hóa trang thành Long Vương trong Tây Du Ký như vậy.
Thân thể biến hóa ra sao, chuyện này đối với Lâm Anh Hào không quan trọng, hiện tại ông chỉ quan tâm một điều, đó là Lâm Thanh Phong, cháu trai của ông sắp sửa dung hợp Yêu Đan hoàn tất.
Theo Nam Cung Mị Ảnh xem xét, thì nội trong ngày hôm nay, Lâm Thanh Phong nhất định sẽ hoàn toàn dung hợp Yêu Đan.
Lâm Thanh Phong thì đang nằm trên đỉnh núi, còn bọn người Lâm Cường đều bị Nam Cung Mị Ảnh sắp xếp dưới chân núi, cũng không ai có thể nhìn thấy hắn.
Bởi vì Nam Cung Mị Ảnh đoán rằng, nếu để những người này thấy Lâm Thanh Phong hiện tại thì bọn họ nhất định sẽ trợn mắt kinh ngạc, khi đó sẽ gây ảnh hưởng tới hắn.
Lâm Thanh Phong trải qua mười ngày, thân thể hiện tại đã cao gần ba mét, và dài gần một trăm mét, trong quá trình này, hắn đã cuộn tròn người lại, cộng thêm nơi này trước đó đã chịu ảnh hưởng bởi đại chiến, nên phần đất xung quanh cũng khá bằng phẳng, ít nhất là Lâm Thanh Phong không cảm thấy khó chịu khi nằm tại đây.
“Mị Ảnh, thằng Phong khi nào sẽ xong? Chẳng phải đã nói trong ngày hôm nay sao? Hiện tại đã gần 12 giờ đêm rồi.” Tên mập chờ đợi thật lâu cũng có chút khó chịu, cắn răng hỏi, Lâm Cường cùng Phượng tỷ cũng gật đầu, tỏ ý muốn biết, ngay cả Lâm Anh Hào dù là một mặt không đổi sắc, nhưng ông cũng nhìn về Nam Cung Mị Ảnh chờ đợi câu trả lời.
“Chàng sắp xong rồi, mọi người cứ yên tâm chờ đợi thôi, tới lúc chàng trở lại, thì mọi người cũng đừng kinh ngạc quá mức mới tốt.” Nam Cung Mị Ảnh nhẹ nhàng mỉm cười đáp lời.
Nghe được lời này, tên mập theo bản năng liếc mắt về phía Lâm Anh Hào, thầm lẩm bẩm.
- Còn chuyện gì có thể khiến ta kinh ngạc sao? Không phải chỉ đơn giản là hóa rồng à? Bên cạnh còn có một người đây.
“Tới rồi, mọi người mau che lỗ tai lại.” Một lúc sau, Nam Cung Mị Ảnh lại bất ngờ lên tiếng, bốn người theo bản năng đưa tay lên che lỗ tai, nhưng chỉ thấy Nam Cung Mị Ảnh lắc đầu nói.
- Nguyên Anh, ngươi mau dùng Nguyên Lực để bảo vệ bọn họ, khoảng cách quá gần, bọn họ sẽ không chịu nổi, còn nếu không được thì dẫn bọn họ ra xa một chút.
“Được rồi đại tỷ, ta đã biết a.” Nguyên Anh cười khổ đáp một tiếng, nó vốn đang nằm ở một chỗ gần đó, nghe thấy lời này thì nó cũng nhanh chóng làm theo, Nguyên Lực từ thân thể nó bao trùm bốn người, bảo vệ bọn họ không chịu ảnh hưởng bởi Lâm Thanh Phong.
Ngay lúc Nguyên Anh vừa làm xong tất cả, thì mặt đất bắt đầu rung chuyển, mây đen che phủ trên bầu trời cũng nhanh chóng tụ họp lại, tạo thành một vòng xoáy khổng lồ từ từ đổ xuống đỉnh núi.
Vòng xoáy ngày càng lớn, mặt đất cũng rung chuyển ngày càng mạnh, cả ngọn núi đều run rẩy, mặt đất nứt ra, tùy thời đều có thể sụp đổ.
Nhìn thấy điểm này, Nguyên Anh không nói hai lời liền kéo theo bốn người một đường bay thật xa, để lại Nam Cung Mị Ảnh một mình ở đó, hai mắt phát sáng chăm chú nhìn về đỉnh núi.
….Hết Chương 262…