-Phong à, em có thể giúp chúng ta tăng cao sĩ khí được không? Dù biết rằng sau khi tham gia trận chiến này thì sẽ có rất nhiều người chết, nhưng trước khi ra trận mà sĩ khí quân mình thấp như vậy thì không ổn nha.
Lâm Thanh Phong lắc đầu, ngay cả tên mập cũng nhìn ra thì hắn làm sao có thể không nhìn ra? Nhưng hắn cũng không biết phải dùng cách nào để gia tăng sĩ khí cho những người này nữa, trải qua mấy chục năm không có áp lực chiến đấu với Ma Tướng cùng Ma Vương thì ý chí của bọn họ đã bị ăn mòn rất nhiều rồi, hiện tại lại biết mình sắp sửa đối đầu với bọn chúng thì những người này căng thẳng là một điều dễ hiểu.
Với tình trạng hiện tại của những người này thì Lâm Thanh Phong không tin rằng bọn họ có thể sống sót sau trận chiến lần này đâu.
Thở dài một hơi, Lâm Thanh Phong hai mắt kiên định liền làm ra quyết định, hắn muốn đơn thân độc mã xông vào hang động phong ấn bọn yêu ma để chém giết bọn chúng trước khi bọn chúng thoát ra, nhưng hiện tại hắn sẽ không nói với ai, bởi vì hắn biết nếu hắn nói ra thì những người này sẽ lập tức ngăn cản.
Nam Cung Mị Ảnh đứng một bên không nói gì, ánh mắt nàng liếc nhìn qua Lâm Thanh Phong một cái thì nàng đã đoán được một phần ý nghĩ của hắn, nàng thở dài một hơi.
-Làm như vậy rất nguy hiểm nha phu quân, còn chưa nói đến chuyện chàng dùng cách đó có nguy cơ thất bại rất cao nha.
Câu nói của Nam Cung Mị Ảnh khiến Lâm Thanh Phong trợn mắt cười khổ, hắn thật sự phục nàng về khoản này, dường như nàng đi guốc trong bụng hắn, chỉ cần hắn làm ra quyết định thì nàng liền đoán được.
-Ngoài cách đó ra ta không nghĩ được cách gì khác nha, cô có cách nào hay hơn không? - Lâm Thanh Phong thở dài chán nản.
Nam Cung Mị Ảnh im lặng, một lúc sau nàng gật đầu.
-Được, nếu chàng muốn dùng biện pháp đó thì thiếp sẽ đi cùng chàng.
Nghe được lời này, Lâm Thanh Phong có chút cảm động, nhưng hắn lại lắc đầu từ chối, nói đùa cái gì, Lâm Thanh Phong làm ra quyết định này bởi vì bản thân hắn không sợ ma khí nhập thể, còn Nam Cung Mị Ảnh thì không được, bình thường nàng đã mạnh kinh khủng, ngay cả Lâm Thanh Phong cố hết sức cũng mới bức ra một phần nhỏ thực lực của nàng, nếu lại để nàng nhiễm ma khí rồi hóa thân thành yêu ma thì bọn hắn phải làm sao bây giờ?
Nam Cung Mị Ảnh còn đang muốn nói gì đó, nhưng Lâm Thanh Phong lại đưa tay ngăn cản.
-Không được, chuyện này ta đã quyết định rồi.
Nam Cung Mị Ảnh có chút bất đắc dĩ gật đầu thở dài, nàng hiểu rằng nàng không thể ngăn cản quyết định của hắn được nữa.
Lâm Thanh Phong mỉm cười đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu nàng an ủi.
-Đừng lo lắng, ta sẽ không xảy ra chuyện, trong lúc ta đi phiền cô ở lại chăm sóc cha mẹ giùm ta.
Nam Cung Mị Ảnh gật đầu đồng ý rồi im lặng cảm thụ hơi ấm từ bàn tay hắn, bầu không khí có chút lãng mạn.
Ngay lúc này, tên mập đứng cạnh bên im lặng từ đầu tới giờ nhìn hết tất cả, hắn có chút bất đắc dĩ lên tiếng.
-Này hai người, tôi không biết hai người đang nói chuyện gì, nhưng phiền hai người để ý tới cảm giác của người khác được không?
-Đứng trước mặt F.A chơi trò này vui lắm sao?
Nam Cung Mị Ảnh khuôn mặt liển đỏ ửng, nàng liền lao tới ôm lấy Lâm Thanh Phong, dúi mặt vào người hắn để che đi sự xấu hổ, Lâm Thanh Phong có chút bất ngờ, nhưng hắn vẫn đưa hay tai ôm lấy nàng vào lòng, để lại tên mập trợn mắt há mồm.
-Hai người…hai người…
Tên mập cắn răng nói lắp bắp vài câu rồi giận dỗi bỏ đi, hắn thật không chịu nổi hai người này, hắn sợ nếu hắn tiếp tục đứng đây nhìn thì hắn sẽ bị chọc tức chết.
Đánh thì không thể, hắn tin rằng nếu hắn có hành động gì có uy hiếp tới Lâm Thanh Phong thì đừng nói cha mẹ hắn hai người sẽ ngăn cản, mà ngay lập tức trên người hắn sẽ có vài lỗ đạn.
Còn về chuyện khuyên ngăn? Không thấy hắn mới chỉ khuyên một câu thì hai người này từ xoa đầu trực tiếp chuyển thành ôm nhau sao? Biết đâu khuyên một câu nữa thì hai người này lại trực tiếp hôn nhau hoặc trực tiếp kéo nhau đi làm những chuyện không phù hợp với thiếu nhi thì sao?
…
Đêm đến…
-Không được.
Ngồi trong lều vải, Lâm Cường lớn tiếng phản bác, khuôn mặt ông mang theo vẻ tức giận, trước mặt ông là Lâm Thanh Phong cùng Nam Cung Mị Ảnh.
-Đúng, mẹ cũng không đồng ý con làm chuyện này.
Trần Thị Hoa ngồi cạnh bên bình tĩnh lên tiếng, hai hàng lông mày cau lại thật chặt.
Ánh sáng từ chiếc đèn sạc chiếu rọi lên khuôn mặt Lâm Thanh Phong, hắn có chút bất đắc dĩ thở dài.
-Con cũng biết việc này rất nguy hiểm, nhưng cha mẹ hãy nhìn thử xem sĩ khí quân ta như thế nào?
-Mặc dù bọn họ đều là những pháp sư tinh nhuệ, nhưng sau khoảng thời gian dài không chiến đấu với Ma Tướng cùng Ma Vương nên ý chí chiến đấu của bọn họ đã phai nhạt rất nhiều rồi.
-Với tình trạng hiện tại, con tin rằng bọn họ sẽ không chịu nổi Ma Tướng giày vò đâu.
-Chúng ta phải có cách nào đó kích thích sĩ khí của bọn họ.
Trần Thị Hoa thở dài.
-Điều này cha mẹ đều biết, chúng ta còn định để mọi người tập hợp đông đủ rồi sẽ nói rõ ràng với bọn họ.
-Vô ích thôi. Lâm Thanh Phong lắc đầu thở dài.
-Mẹ nghĩ xem, mỗi người bọn họ đều biết rõ lý do mà bọn họ tới đây, nhưng sĩ khí của bọn họ đều thấp như vậy, vì thế khích lệ sĩ khí theo cách bình thường là điều không thể.
-Thời gian cũng không còn nhiều lắm, nên chúng ta phải dùng một biện pháp mạnh mẽ hơn để kích thích sĩ khí của bọn họ, biện pháp mà con nghĩ ra là một trong số đó, nhưng để chắc chắn biện pháp này thành công thì phải cần một ngời ở bên ngoài khích lệ, và người đó chỉ có thể là cha.
Lâm Thanh Phong nghiêm túc nhìn về Lâm Cường chờ đợi ông quyết định.
Lâm cường trầm mặc một lúc rồi khoát tay nói.
-Hôm nay trễ rồi, hai con về lều nghỉ ngơi đi.
Lâm Thanh Phong thở dài một cái rồi gật đầu đứng dậy đi ra ngoài, Nam Cung Mị Ảnh cũng theo sau hắn.
Đi ra bên ngoài, Nam Cung Mị Ảnh thở ra một hơi.
-Chàng nghĩ xem, phụ thân sẽ quyết định như thế nào?
Lâm Thanh Phong lắc đầu, Lâm Cường đang do dự, bởi nếu ông không đồng ý thì ông sẽ trực tiếp phản đối, nhưng sau khi nghe Lâm Thanh Phong phân tích rõ ràng thì ông cũng không phải đối, mà lại bảo hai người bọn hắn trở về.
Thở ra một hơi, Lâm Thanh Phong lại nói.
-Ta cũng không biết, có lẽ ngày mai chúng ta sẽ nhận được câu trả lời.
Trong lều chỉ còn Lâm Cường cùng Trần Thị Hoa hai người, Trần Thị Hoa vẻ mặt lo lắng nhìn qua chồng mình, nhưng chỉ thấy ông đang ngồi im lặng, hai mắt nhắm chặt, trên mặt không nhìn ra biểu tình gì, bà thở dài một hơi rồi nằm qua một bên, không làm phiền ông suy nghĩ.
Được một lúc sau, Lâm Cường thở dài lên tiếng.
-Về chuyện lúc nãy, bà nghĩ sao?
-Tôi cũng không biết nữa…, ông tự mình quyết định đi. Trần Thị Hoa chậm rãi trả lời, lời nói của bà mang theo vài phần do dự.
Lâm Cường im lặng gật đầu, ông đã tự mình quyết định xong rồi, ông chỉ hỏi bà một lần để xem bà có ý nghĩ nào khác hay không, đưa tay tắt đèn rồi nằm xuống cạnh bên vợ mình, ông thở dài.
-Ngày mai, chuyện khích lệ sĩ khí mọi người đành phiền tới bà vậy.
Trần Thị Hoa cả người đều run rẩy, giọng bà có chút không nỡ.
-Ông cũng muốn đi sao?
-Ừ, tôi muốn nhân cơ hội này để tìm cha, mặc dù không biết ông ấy đã chết, hay vẫn…còn sống, nhưng chắc chắn ông ấy vẫn ở trong đó. Lâm Cường cắn răn trả lời.
Lâm Cường biết rõ, từ lúc phong ấn được đóng lại, cha của ông chỉ có hai con đường để lựa chọn, một là tự sát, hai là chấp nhận biến thành yêu ma để tiếp tục sống sót, ông không muốn cha mình phải tiếp tục nằm giữa hang ổ của địch nhân, ông muốn đích thân vào đó để đưa cha mình ra ngoài, còn nếu cha của ông đã chấp nhận trở thành yêu ma thì ông muốn dùng chính sức lực của mình để ngăn cản cha mình lại.
Trần Thị Hoa cũng không ngăn cản, bà cũng hiểu được quyết định của chồng mình, nếu bà ở trong trường hợp này thì bà cũng làm ra quyết định như vậy, hai mắt bà ướt át, áp mặt vào ngực chồng mình rồi nói nhỏ.
-Ông phải cẩn thận, những chuyện còn lại tôi sẽ lo.
-Haha, bà cứ yên tâm, vẫn còn có thằng bất hiếu kia đi cùng tôi, bản thân nó mạnh mẽ cỡ nào bà cũng hiểu được. Lâm Cường cao hứng trả lời, bản thân ông rất sợ rằng vợ mình sẽ không đồng ý, khi đó ông sẽ không thể toàn tâm toàn ý tiến vào đó.