Hắn có thể nhìn ra, A Ngưu những năm này đi theo Nguyên Anh, tu vi tinh tiến không ít, kèm theo đó là kỹ thuật vỗ mông ngựa cũng tăng theo cấp số nhân.
Nghe Nguyên Anh con hàng này lảm nhảm thì chỉ “đau đầu một ít?”, chỉ “một ít” như vậy có thể khiến Lâm Thanh Phong dù không muốn chết đi sống lại, nhưng cũng mệt mỏi không chịu nổi a.
Lâm Thanh Phong cảm thấy chính mình đang ôm lấy hai trái boom nổ chậm, tùy thời đều có thể dẫn lửa thiêu thân, âm thầm vuốt ngực để lấy lại bình tĩnh, sau đó lại nhìn về Nguyên Anh.
- Nguyên Anh, lần này ta có chuyện muốn bàn với ngươi.
“Dễ nói, dễ nói, chỉ cần đại ca ngươi có thể thả ta ra, dù là chân trời góc biển ta cũng nguyện ý đi theo ngươi a.” Nguyên Anh cười tới hai mắt híp lại nói.
“Thả ngươi? Cũng không phải là không thể.” Lâm Thanh Phong suy nghĩ một chút nói.
- Chỉ cần ngươi có thể cho ta câu trả lời, thì ta sẽ tìm Tiểu Linh nói nàng thả ngươi.
“Thành giao.” Nguyên Anh ngay lập tức gật đầu nói.
- Đại ca, vấn đề của ngươi là gì? Mau nói, ta sẽ dùng mọi thủ đoạn để cho ngươi câu trả lời thỏa đáng.
“Vì sao ta lại có cảm giác tất cả mọi thứ trên đời này đều không thoát khỏi bàn tay của ngươi à?” Lâm Thanh Phong thở ra một hơi từ từ giải thích.
- Thiên đạo vừa tìm ta, hắn nói rằng có người muốn thừa lúc hắn không thể phân tâm mà đoạt vị trí Thiên đạo của hắn.
- Hắn muốn nhờ ta tìm kiếm kẻ chủ mưu, và ngăn tên đó lại.
“Ồ? Chỉ như vậy sao?” Đợi một lúc Lâm Thanh Phong cũng không tiếp tục nói, Nguyên Anh ngây ngốc hỏi, Lâm Thanh Phong gật đầu.
- Chỉ như vậy.
“Đơn giản.” Nguyên Anh gật đầu hướng A Ngưu nói.
- A Ngưu, thuật lại câu chuyện thứ 1497 mà ta đã từng kể cho ngươi a.
“Con mẹ ngươi…mấy năm này các ngươi nhàm chán tới mức độ nào à?” Lâm Thanh Phong cảm thấy sọ não có chút đau, chuyện thứ 1497? Vậy cũng có nghĩa 1500 câu chuyện chưa phải là tất cả? Mỗi ngày kể một cái thì tới hiện tại hơn mười năm ít nhất cũng được 3600 câu chuyện đi? Nhiều như vậy đều có thể in thành một tập sách a?
“1497 sao? Lão gia, ngài đợi ta một lúc, ta nhất thời không nhớ rõ.” A Ngưu suy nghĩ một lúc, sau đó lại chạy đi, một lúc sau hắn trở về cầm theo một quyển sổ tay nhỏ, lật ra vài tờ nói.
- 1497…là câu chuyên về cuộc đời của một nữ nhân…
- Nàng vốn là công chúa của một đất nước, thực lực mạnh mẽ, thân thể bất tử, xinh như hoa như ngọc…về sau tham dự vào một trận chiến giữa hai đất nước, trong trận chiến này, nàng đã thành công xâm nhập vào lãnh thổ của kẻ địch mà không ai phát hiện ra.
- Vì thế nàng nhân cơ hội này, muốn hủy hoại đất nước của địch nhân từ bên trong.
- Nhưng không được bao lâu thì nàng đem lòng yêu vị quốc vương nước địch nhân, vì thế nàng âm thầm kiến tạo quân đội, nhằm chống lại đất nước của chính mình?
- Về sau, nàng cùng vị quốc vương này sinh hạ hai người con, hai người con sinh ra có một phần thực lực của nàng.
- Khi hai người con lớn lên, biết được mẫu thân có thân thể bất tử, bọn chúng nổi lòng tham…đem nàng giam lại.
- Từng bước từng bước hành hạ linh hồn nàng, đợi tới khi linh hồn nàng chết đi thì bọn hắn sẽ chiếm lấy thân thể bất tử của nàng.
- Sau khi thành công giam mẫu thân của chính mình, hai người con lại quyết định đánh nhau để xem ai có thể chiếm lấy thân xác của nàng.
- Kết quả là người đệ đệ bị thua, nên hắn bị ca ca của mình trục xuất lên mặt trăng, còn người ca ca thì ở lại đất nước chờ đợi linh hồn của mẫu thân tan rã sau đó chiếm lấy thân xác.
“Ừm? Câu chuyện đại khái là như vậy.” A Ngưu nói một hồi rồi gấp cuốn sách lại, lúc này Lâm Thanh Phong cau mày suy nghĩ, sau đó lại hướng Nguyên Anh hỏi.
- Ý của ngươi là…Lục đạo?
“Tuy chưa có bằng chứng xác thực, nhưng cũng không kém bao nhiêu đâu.” Nguyên Anh gật đầu giải thích.
- Mười mấy năm nay, ta ngoài nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, vì thế chỉ đành nhớ lại những chuyện lúc trước.
- Ta nhận ra, lần trước Fukasaku biết được chúng ta là tu sĩ, hắn thật sự khiếp sợ, vì thế ta sản sinh nghi ngờ.
- Lại thêm, theo nguyên tác, Cóc trưởng lão là một cái tiên nhân già không chịu nổi, nhưng Xà trưởng lão cùng Sên trưởng lão đâu? Bọn hắn vẫn sinh long hoạt hổ như thường, vẫn có thể nhảy nhót khắp nơi.
- Cóc trưởng lão ngày thường ngoài việc ngủ thì cũng chỉ có ngủ, sinh mệnh lực của hắn đáng ra phải tiêu hao ít hơn hai tên khác, cả ba bọn hắn đều tồn tại cùng thời đại với nhau, cùng là tiên nhân, vì sao lại có sự khác biệt này?
- Còn có, Cóc trưởng lão sinh thời là người thân thiết nhất với Lục đạo, Lục đạo tuy đã chết, nhưng hắn vẫn lưu lại một đạo Chakra quan sát thế giới.
- Hắn biết Cóc trưởng lão già yếu không chịu nổi, vì sao hắn không ra tay giúp đỡ cho người bạn già này đâu? Chỉ cần chỉ ra vài chỗ có thiên tài địa bảo giúp bạn già tăng lên thọ nguyên, hắn có thể tiêu tốn bao nhiêu Chakra? Vậy sao hắn lại không làm?
“Tuy rằng nói như vậy…nhưng mà chuyện này có liên quan gì tới tên đánh chủ ý vị trí Thiên đạo?” Lâm Thanh Phong gãi đầu hỏi, Nguyên Anh lại bĩu môi.
- Đại ca, ngươi thử nghĩ một chút, trên thế giới này có bao nhiêu người biết được thân thế của Kaguya?
- Kaguya là một cái mẫu thân, đương nhiên nàng rất dễ bị con trai của chính mình lừa lấy thông tin a.
- Vì thế, đáp án chỉ có một, hung thủ chính là Lục đạo.
- Lục đạo từ lâu đã bỏ đi thể xác phàm nhân của mình, linh hồn của hắn chiếm lấy thể xác của Cóc trưởng lão, để có thể tồn tại thật lâu trên thế giới này.
- Nhưng hắn vốn không quen thuộc với xác cóc, lại không muốn để đám cóc phía dưới nghi ngờ, nên hắn giả vờ lâm vào ngủ say, chờ đợi tới khi có người phá giải phong ấn giam cầm mẫu thân hắn, khi đó hắn sẽ chiếm lấy thân xác của nàng, sau khi chiếm đoạt thể xác của mẫu thân mình, hắn sẽ nhân cơ hội này mà chiếm lấy vị trí Thiên đạo.
“Con mẹ ngươi? Não bổ ra một âm mưu kinh khủng như vậy…ngươi ăn no nhàn rỗi tới nhức cả trứng à?” Lâm Thanh Phong vô lực thở dài lắc đầu.
- Đây dù gì cũng là suy đoán, ta phải đi chứng thực một chút.
Dừng một chút, hắn lại mỉm cười hướng Nguyên Anh nói.
- Nhưng dù sao, ngươi cũng đưa ra ý kiến, ta sẽ thả ngươi ra.
“Tốt a đại ca, ngươi hành động nhanh một chút, ta đã sớm không chịu nổi.” Nguyên Anh vui vẻ.
...
Hokage đại lâu, Minato thường ngày chỉ lo lắng cho riêng một mình Naruto, ngày hôm qua lại được chứng kiến một phần thực lực của Naruto, hắn đã hoàn toàn yên tâm, toàn tâm toàn ý trở về với công việc hằng ngày.
“Minato, đã lâu không gặp.” Nguyên Anh xuất hiện, một mặt đắc chí hướng Minato nói.
“Nguyên Anh đại nhân, đã lâu không gặp.” Minato hơi sững sờ một lúc rồi gật đàu cười đáp.
- Những năm này ngài đã ở đâu? Vì sao ta tới chỗ Lâm Thanh Phong đại nhân lại không nhìn thấy ngài?
“Về chuyện này nha…” Nguyên Anh thở dài lắc đầu.
- Ta bị bắt giam lại.
“Bị bắt?” Minato trợn tròn cả mắt, cười khổ nói.
- Đại nhân ngài đừng đùa ta, trình độ như ngài, ngoài Lâm Thanh Phong đại nhân thì ai có thể bắt giam ngài đây?
“Lúc trước ngươi cũng bị Kushina đè xuống ma sát à?” Nguyên Anh trực tiếp khinh thường nói.
“Đâm tâm, Nguyên Anh đại nhân” Minato im lặng một lúc, thở dài nói.
- Ta hiểu được.
Hai tên nam nhân một lớn một nhỏ đồng thời cúi đầu im lặng, trong nhà lão bà nắm quyền, đối với nam nhân thực sự là một chuyện bất hạnh.
“Không nói tới chuyện này.” Một lúc sau Nguyên Anh lấy lại tinh thần nói.
- Minato, ngươi giúp ta triệu hồi Fukasaku a, ta có chuyện muốn tìm hắn.
Minato cũng biết Nguyên Anh cũng không rảnh rỗi đi tìm chính mình lẫn nhau đâm tâm như vậy.
- Fukasaku đại nhân sao? Được rồi, ngài đợi ta một lúc.
Mười mấy năm trôi qua, Minato hiện tại muốn triệu hồi Fukasaku cũng không cần sử dụng tới Tiên nhân thuật, hắn có thể trực tiếp triệu hồi Fukasaku bất kì lúc nào mà hắn muốn.
Một làn khói trắng hiện lên, Fukasaku xuất hiện, ngay khi nhìn thấy Nguyên Anh, hắn liền nói.
- Ta chỉ là một con cóc già, đầu óc lẩm cẩm, tay chân run rẩy, cái gì cũng không biết, cáo từ...
Sau đó lấy tốc độ nhanh nhất của mình hai tay kết ấn giải trừ triệu hồi thuật.
“…” Minato, Nguyên anh cả hai trợn trừng cả mắt, Minato bất đắc dĩ nói.
- Nguyên Anh đại nhân…
“Không cần thiết, ta đã có được câu trả lời.” Nguyên Anh thở dài lắc đầu nói.
Từ biểu hiện của Fukasaku, Nguyên Anh có thể nhìn ra, Diệu Mộc Sơn, hay nói đúng hơn là Tam đại thánh địa có ẩn tình liên quan tới tu sĩ, mặc dù không chắc rằng có phải đúng như trước đó Nguyên Anh đã suy đoán hay không, nhưng ít nhất hắn đã có đầu mối thăm dò.
“Minato, ngươi biết đường đi tới Tam đại thánh địa sao?” Nguyên Anh hướng Minato hỏi.
“Không có, ta chỉ tới đó bằng nghịch hướng thông linh, vì thế ta cũng không biết đường đi tới đó như thế nào.” Minato lắc đầu đáp.
…Hết chương 368…