Nguyên Anh mỉm cười bắt đầu di chuyển khắp cơ thể Lâm Cường để tìm ma khí còn lại, cả hai Nguyên Anh đều có thể chia sẻ tầm mắt cùng ý nghĩ, nên Nguyên Anh phía bên ngoài cũng biết được mọi chuyện.
Những điều này đều diễn ra trong cơ thể Lâm Cường, Ma Vương cũng không biết được, nhưng Lâm Cường lại cảm nhận được, tuy rằng rất nhỏ bé nhưng ma khí trong cơ thể ông dần dần họp lại thành một khối, cũng không tiếp tục chạy loạn trong cơ thể nữa.
Ngay lúc này Nguyên Anh trước mặt ông lại truyền âm.
- Cha à, cứ tiếp tục ăn đi, hiện tại con sẽ giúp cha gom ma khí thành một khối trước, sau đó con sẽ thử tống bọn chúng ra ngoài, lúc đó cha hãy phối hợp với con ngồi tĩnh tâm để che mắt Ma Vương.
Mặc dù nội tâm Lâm Cường cũng cảm thấy khiếp sợ nhưng ông vẫn bất động thanh sắc tiếp tục ăn, ông biết ông phải tiếp tục diễn, bởi vì nếu biện pháp này thật sự thành công thì số ma khí trong cơ thể Lâm Anh Hào cũng có thể được loại bỏ bằng cách này.
Nguyên nhân chính mà Lâm Anh Hào không thể dùng cách tĩnh tâm để loại bỏ ma khí là do Ma Vương quấy phá, nếu ông tĩnh tâm thì Ma Vương sẽ chiếm lấy quyền kiểm soát cơ thể, Ma Vương cũng đồng dạng.
Nếu hắn muốn loại bỏ pháp lực thì hắn phải thật sự tập trung từng li từng tí dẫn pháp lực ra ngoài, bởi vì hiện tại ma khí và pháp lực trong cơ thể đang ở trạng thái cân bằng, nếu có một chút sai sót gì thì hắn sẽ bị bạo thể, nhưng một khi hắn dùng hết tâm trí của mình để loại bỏ pháp lực thì Lâm Anh Hào lại chiếm quyền kiểm soát cơ thể, và ông có thể quấy phá hắn.
Vì thế trong mấy chục năm qua, Lâm Anh Hào cùng Ma Vương cứ như vậy mà trải qua, không bên nào làm chủ được.
Hiện tại nếu Lâm Thanh Phong có thể dùng cách này để loại bỏ ma khí thì số pháp lực trong cơ thể Lâm Anh Hào sẽ chiến thắng số ma khí, Lâm Anh Hào có thể hoàn toàn kiểm soát cơ thể, khi đó Ma Vương liền nguy kịch.
Hiểu được suy nghĩ của Lâm Thanh Phong, Lâm Cường bất động thanh sắc tiếp tục ăn, nhưng tốc độ ăn của ông rất chậm rãi, ông biết Lâm Thanh Phong cần thêm thời gian để gom hết số ma khí trong cơ thể của ông.
Mãi một lúc sau, ma khí đã bị Nguyên Anh nhỏ bên trong gom thành một viên cầu nhỏ dẫn tới lỗ tai Lâm Cường, lúc này Nguyên Anh bên ngoài truyền âm cho ông.
- Cha à, đã xong rồi, con đã gom hết ma khí trong cơ thể cha về phía lỗ tai cha rồi, hiện tại cha hãy bắt đầu “tĩnh tâm” đi, con sẽ thử đẩy chúng ra ngoài thông qua lỗ tai của cha.
Lâm Cường ho nhẹ một cái rồi cất số thức ăn còn thừa vào balo của Lâm Thanh Phong, sau đó nhắm hai mắt lại.
Nguyên Anh nhỏ bên trong ngồi đợi một chút, sau khi thấy ma khí có dấu hiệu thoát ra ngoài thông qua lỗ chân lông thì nó cũng lập tức hành động, dùng tay nhỏ bắt lấy một đoàn ma khí mỏng rồi thử đưa ra ngoài thông qua lỗ tai.
Ma khí rất dễ dàng theo đó bị tống ra ngoài, nhưng đoàn ma khí này ngay lập tức quay trở lại cơ thể Lâm Cường.
Nguyên Anh nhíu mày một cái rồi mỉm cười, cách này không sử dụng được cũng nằm trong suy nghĩ của nó.
Mỉm cười một cái, rồi Nguyên Anh nhỏ lại tiếp tục dùng tay gỡ xuống một đoàn ma khí nhỏ rồi…bỏ vào miệng nhai nuốt.
Đoàn ma khí vừa vào miệng Nguyên Anh thì ngay lập tức vùng vẫy, nhưng bị Nguyên Anh nhai qua vài lần thì liền thành thật để Nguyên Anh nuốt xuống bụng.
Nguyên Anh nhỏ ở bên trong cứ tiếp tục dùng cách này, lấy từng đoàn ma khí mỏng rồi cắn nuốt, nhưng chỉ được vài lần thì nó cũng không chịu nổi, bởi vì…quá no.
“Ợ…” Nguyên Anh nhỏ ngồi xuống một bên, tay xoa xoa bụng, nó không thể nào ăn thêm được nữa.
Nguyên Anh bên ngoài trợn mắt một cái, nó cũng cảm nhận được Nguyên Anh nhỏ bên trong không thể nào ăn thêm, vì thế liền ra lệnh cho Nguyên Anh nhỏ trở về.
Nguyên Anh nhỏ từ từ rời khỏi cơ thể Lâm Cường, sau đó dung nhập vào cơ thể của Nguyên Anh, lúc này Nguyên Anh liền cảm thấy số ma khí trong cơ thể mình nhiều hơn một chút, nó nhíu mày nói với Lâm Thanh Phong.
- Có chút không tốt lắm, số lượng ma khí quá nhiều ta không có cách nào tiêu thụ được, chỉ còn cách truyền về cho ngươi mà thôi.
“Ừ, ta đã biết, ngươi cứ tiếp tục, khi nào cảm thấy không thể tiêu thụ được ma khí thì hãy truyền chúng cho ta.” Lâm Thanh Phong trả lời.
Nguyên Anh gật đầu một cái.
- Tốt, ta sẽ cố gắng để bọn chúng ngoan ngoãn, nhưng ngươi cũng phải cẩn thận một chút, hiện tại ta không ở trong cơ thể ngươi, ta sẽ không khống chế bọn chúng được, đừng để Ma Vương biết được kế hoạch của chúng ta.
Lâm Thanh Phong hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục ngồi nhắm mắt.
Nguyên Anh trở về cơ thể Lâm Thanh Phong rồi thả đoàn ma khí ra ngoài, nhưng không giống trong tưởng tượng, đoàn ma khí sau khi được thả ra ngoài thì liền ngoan ngoãn, không có biểu hiện bạo động.
Nguyên Anh gãi đầu một cái rồi cũng không tiếp tục xoắn xuýt chuyện này, nó lại trở ra ngoài ngồi trước mặt Lâm Cường, phân ra nhiều Nguyên Anh nhỏ từ từ tiến vào trong cơ thể ông, tiếp tục cắn nuốt ma khí.
Với sự giúp đỡ của Nguyên Anh, Lâm Cường cũng phải tốn vài giờ để loại bỏ hoàn toàn ma khí ra bên ngoài, vài giờ tuy rằng rất lâu, nhưng tốc độ như thế này đã nhanh lắm rồi, nếu không có sự giúp đỡ của Nguyên Anh thì Lâm Cường có thể tốn cả ngày để có thể hoàn toàn loại bỏ bọn chúng.
Lâm Cường đang còn tĩnh tâm, nên ông cũng không để ý tới tình trạng bên trong cơ thể mình, những Nguyên Anh nhỏ cũng yên lặng đi ra ngoài trở lại trong cơ thể Nguyên Anh.
Nguyên Anh mỉm cười một cái rồi trở lại bên trong người Lâm Thanh Phong, tuy rằng ma khí trong cơ thể Lâm Cường đã được xử lý hết, nhưng hiện tại Nguyên Anh vẫn chưa thể nào rảnh rỗi, nó vẫn phải kiểm tra lại số ma khí vừa được đưa vào cơ thể Lâm Thanh Phong.
Tuy số ma khí này không có biểu hiện bạo động, nhưng ai dám chắc tương lai sẽ không có đây?
Tất cả quá trình Ma Vương đều không biết được, từ đầu tới cuối hắn vẫn ngồi im lặng suy nghĩ biện pháp để thoát khỏi Lâm Thanh Phong.
Hắn thật sự rất hận, có Lâm Thanh Phong ở đây hắn không thể nào thoát khỏi phong ấn, bản thân là một Ma Vương, ở trạng thái bình thường hắn tự tin rằng hắn có rất nhiều cách để thoát khỏi sự truy bắt của Lâm Thanh Phong.
Nhưng cái phong ấn quỷ quái này khiến một thân ma khí của hắn coi như vứt hết, âm mưu quỷ kế cũng không dùng được, chỉ có thể sử dụng thân thể để ngạnh kháng, nhưng Lâm Thanh Phong thân thể quá biến thái, không cách nào ngạnh kháng.
Đứng trước thực lực nghiền ép, Ma Vương cũng không nghĩ ra cách nào hay hơn, nhưng cũng không phải hết cách, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào hướng cửa hang động, miệng thì nở nụ cười lạnh.
…
Trần Thị Hoa trong lòng lo lắng không yên nhìn về phía phong ấn, Nam Cung Mị Ảnh ở cạnh bên mỉm cười nhàn nhạt.
- Mẫu thân, người cứ yên tâm đi, có phu quân đi cùng, phụ thân sẽ không xảy ra chuyện gì.
- Nếu bọn họ thật xảy ra chuyện thì phu quân đã sớm cùng phụ thân trở ra, hiện tại bọn họ vẫn chưa ra thì cũng tức là bọn họ vẫn an toàn.
“Biết là vậy, nhưng trong lòng mẹ vẫn có chút bất an.” Trần Thị Hoa lắc đầu thở dài.
Nam Cung Mị Ảnh thở dài.
- Hiện tại mẫu thân cũng đừng lo cho bọn họ, người hãy lo cho chúng ta trước đi.
- Phong ấn bình thường đã yếu, ngày hôm qua còn bị mở ra, mặc dù chỉ mở ra một chút mà thôi sau đó chúng ta liền đóng lại, nhưng theo con cảm nhận được thì phong ấn không trụ được bao lâu nữa, chỉ cần vài giờ nữa thôi là sẽ bị phá nát.
Trần Thị Hoa sắc mặt âm trầm nhìn về phía phong ấn, không cần Nam Cung Mị Ảnh nhắc nhở thì bản thân bà cũng cảm nhận được, thở dài một hơi bà nói.
- Những người khác hiện tại như thế nào rồi?
Nam Cung Mị Ảnh mỉm cười.
- Cũng nhờ mẫu thân, lúc đầu bọn họ có chút tức giận, nhưng hiện tại đa phần đã khá hơn rồi, sĩ khí của bọn họ cũng nâng cao được một chút.
Trần Thị Hoa gật đầu thở dài.
- Con hãy bảo bọn họ tập trung lại đi, phong ấn đã sắp không chịu nổi rồi, không còn thời gian để bọn họ tự mình suy nghĩ nữa rồi.
Những người khác đã sớm được thông báo về chuyện Lâm Cường cùng Lâm Thanh Phong hai người đã đi vào phong ấn, lúc đầu bọn họ cũng tức giận với quyết định của hai người, nhưng sau khi nghe Trần Thị Hoa giải thích rõ ràng thì bọn họ liền im lặng