- Ông à, mọi việc cứ để Mị Ảnh làm như vậy ổn không?
Lâm Cường thở ra một hơi, một mặt bất đắc dĩ đáp.
- Bà cứ yên tâm đi, Mị Ảnh nó là đứa rất thông minh, nó sẽ tìm biện pháp giải quyết ổn thỏa nhất, mọi chuyện cứ giao cho nó xử lý là được rồi.
Trần Thị Hoa lắc đầu thở ra một hơi rồi nói.
- Biết là vậy, nhưng tôi vẫn cảm thấy lo, lỡ như những người kia liên hợp lại cùng nhau chèn ép Mị Ảnh thì phải làm sao bây giờ?
“Thì ngày này năm sau đều là ngày giỗ của bọn hắn chứ sao?” Lâm Cường khóe miệng co quắp, trong lòng nghĩ loạn nhưng không dám nói ra.
Sờ cằm suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy có chút không ổn, với tính tình của Tổng Thống Mỹ, thì cũng rất có thể hắn sẽ không đồng ý dễ dàng thỏa hiệp, ông lại nói.
- Nếu bà đã lo lắng như vậy, thôi thì chúng ta nhờ chị Thanh tới đó làm thuyết khách như thế nào?
- Chị ấy và chú Quang hai người những năm này đều ở Mỹ, cũng gặp mặt tên kia vài lần, có hai người bọn họ ở đó, hẳn là tên kia sẽ không làm quá tuyệt tình.
Nói xong lời này Lâm Cường lẩm bẩm.
- Còn nếu không, thì chẳng ai cứu được bọn hắn.
Trần Thị Hoa suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
- Cũng được, vậy ông gọi đi, nhớ bảo hai người đó tới nhanh một chút.
Lâm Cường gật đầu rồi lấy điện thoại ra bấm số, đợi một lúc thì đầu bên kia liền có người nhận cuộc gọi, giọng nói hí hửng của tên mập vang lên.
- Là chú Cường sao? Chú gọi cho cha con có chuyện gì?
Lâm Cường khuôn mặt nhăn lại, ông cũng không ngờ rằng tên mập sẽ là người tiếp chuyện với mình, nhưng ông cũng không xoắn xuýt nhiều, liền hỏi.
- Là thằng Dương sao? Cha con có ở đó hay không? Chú muốn gặp cha con một chút.
Tên mập bên kia gãi đầu một cái rồi xoắn xuýt nói.
- Con xin lỗi, nhưng chú gọi không đúng lúc, hôm qua cha và mẹ đều lên máy bay trở về Mỹ cả rồi, cha con đi liền để quên điện thoại ở chỗ của con.
- Chú có chuyện gì gấp muốn tìm cha con sao?
Nghe vậy, Lâm Cường thở ra một hơi tiếc nuối trả lời.
- Ừ cũng có một chút, con cũng thấy dị tượng bên ngoài chứ?
- Đó là do thằng Phong gây ra, nó cùng Mị Ảnh đang ở Buôn Mê Thuột, chỗ lúc trước chúng ta đánh Yêu Ma.
- Tổng Thống Mỹ đang trên đường tới đó, khoảng chừng vài giờ sau là sẽ tới rồi, nên chú định nhờ cha con tới đó để làm thuyết khách, nếu có chuyện gì không ổn thì sẽ đứng ra hòa giải đôi bên một chút.
- Nhưng cha con đã trở về, thì thôi chú sẽ tự mình tới đó vậy.
- Với tình hình thời tiết bên ngoài, đoán chừng không có hãng hàng không nào dám để máy bay cất cánh à.
Bên kia, tên mập sững sờ một chút rồi liền vui vẻ gật đầu nói.
- Như vậy thì chú cứ yên tâm giao chuyện này cho con, con sẽ đứng ra làm thuyết khách là được, Tổng Thống Mỹ con cũng đã gặp vài lần, hẳn là sẽ không có chuyện gì xảy ra.
“Ồ? Con đang ở đâu?” Lâm Cường trợn mắt một cái, tính tình của tên mập này mặc dù ông không hiểu nhiều, nhưng cũng nghe cha mẹ hắn kể sơ qua một hai, bình thường tên này đều giống như ông cùng Lâm Thanh Phong một dạng, lười tới chảy mỡ, nhưng hiện tại lại xung phong đứng ra lãnh trách nhiệm? Nhất định là có nguyên nhân.
Tên mập cười nói.
- Haha, rất trùng hợp là con vẫn còn đang ở Buôn Mê Thuột chơi vài ngày, nhưng ngặt nỗi vì dị tượng bên ngoài nên hiện tại con chẳng thể làm gì khác ngoài việc nằm trong khách sạn, người đều muốn mốc meo cả rồi.
Nhìn ra ngoài, bầu trời vẫn một dạng mây đen che phủ, thời tiết không tiện cho việc di chuyển đường dài, Lâm Cường đành bất đắc dĩ thở dài nói.
- Cũng được, chú sẽ giao nhiệm vụ này cho con, nhưng con phải nhớ cố gắng thuyết phục Tổng Thống Mỹ.
- Hắn là một tên ăn mềm không ăn cứng, con hãy lựa lời dễ nghe để nói với hắn.
- Nếu sự việc không ổn thì con cứ để Mị Ảnh quyết định là được.
“Dạ, con đã biết, thưa chú.” Giọng nói hí hửng của tên mập từ bên kia truyền về, sau đó hắn liền ngắt máy.
Lâm Cường khóe miệng co quắp, chuyện này vui vẻ như vậy sao? Làm không tốt liền gây ra chiến tranh thế giới à? Đưa tay bóp trán, ông cũng không biết giao việc này cho tên mập này là đúng hay sai nữa, suy nghĩ một lúc, ông liền lẩm bẩm.
- Không được, phải đề phòng cho trường hợp xấu nhất xảy ra.
Thấy chồng mình buông ra một câu rồi liền chạy đi thu xếp hành lý, Trần Thị Hoa một mặt mộng bức, nhưng bà cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh rồi đi theo sau.
…
Trở về bên phía tên mập, sau khi ngắt máy, hắn một mặt vui vẻ hí hửng nói.
- Cửu Cửu, anh đã biết Mị Ảnh đang ở đâu rồi á, chúng ta khi nào thì đi tìm em ấy?
“Thật sao? Vậy còn đợi gì nữa? Chúng ta hiện tại liền đi.” Phượng tỷ đang nằm trên giường ngay lập tức vui vẻ ngồi dậy trả lời một câu, rồi lập tức đi tìm giày mang vào, chuẩn bị chạy ra khỏi cửa.
Nhìn cảnh này, tên mập gãi đầu ho nhẹ một cái rồi nói.
- Trước tiên chúng ta cứ thu thập hành lý đã, lần này chúng ta sẽ đi trong một khoảng thời gian khá dài, cũng không thể để hành lý ở trong khách sạn được.
Nghe được lời nói của tên mập, Phượng tỷ mộng bức một chút rồi cũng gật đầu đi thu xếp hành lý.
Tên mập cau mày, nghiêm túc nói.
- Nhưng Phượng Cửu à, trước khi chúng ta rời đi thì em phải nghe anh nói trước một chút, vì chuyện này rất quan trọng.
Phượng tỷ ngay lập tức dừng tay, một mặt không hiểu thấu nhìn về tên mập, trong ấn tượng của nàng, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy bộ mặt nghiêm túc của hắn, vì thế nàng cũng biết được chuyện hắn sắp nói rất quan trọng, gật đầu một cái rồi trả lời.
- Có chuyện gì sao?
Tên mập thở ra một hơi rồi gật đầu nghiêm túc nói.
- Nếu em đồng ý đi theo lần này, thì em sẽ phải bước vào một mặt khác của thế này, cuộc sống của em sẽ có một chút thay đổi, dù không ít thì nhiều nhưng thay đổi vẫn sẽ có.
Phượng tỷ đang còn muốn nói gì đó, nhưng tên mập liền ngắt lời.
- Anh biết rằng em đã sớm ra ngoài tự lập, và cũng đã biết về thế giới ngầm không ít, nhưng đó cũng chỉ là một chút xíu bộ mặt thật của thế giới này mà thôi, còn lần này, em sẽ phải tiếp xúc tầng thứ sâu hơn.
- Em cũng đã thấy được, khi em tiếp xúc với thế giới ngầm, thì cuộc sống của em cũng theo đó mà đảo lộn không ít, còn đây là phần sâu hơn của thế giới ngầm.
- Vì thế, anh muốn em suy nghĩ kĩ một chút trước khi đi.
Phượng tỷ cau mày, nhìn chằm chằm vào tên mập, thấy hắn một mặt nghiêm túc, không giống như là đang lừa gạt, thì nàng mới gật đầu đồng ý.
Nhìn Phượng tỷ đồng ý, tên mập thở ra một hơi rồi nói.
- Em muốn đi theo anh, thì anh sẽ dẫn em đi, nhưng anh có một điều kiện, em phải đồng ý trước thì anh mới đưa em đi, còn không thì em sẽ phải ở lại đây.
“Điều kiện gì?” Phượng tỷ cau mày hỏi.
Tên mập cũng theo đó mà trả lời.
- Trước đó, chúng ta đã nói với nhau, em sẽ cùng anh đi chơi, đồng thời tìm Mị Ảnh, nhưng mọi việc đều do em làm chủ.
- Nhưng còn lần này,… mọi việc phải do anh quyết định, em không được phép xen vào, bất kể là chuyện gì thì em cũng phải nghe theo anh.
- Còn bằng không, anh sẽ lập tức đưa em trở về.
“Nghiêm trọng như vậy sao?” Phượng tỷ cau mày hỏi.
Tên mập gật đầu.
- Đúng, không những nghiêm trọng, mà là rất nghiêm trọng, nếu làm không tốt sẽ gây ra chiến tranh thế giới thứ ba.
Phượng tỷ kinh hãi hít vào một hơi thật sâu, chiến tranh thế giới thứ ba? Kinh khủng như vậy? Nếu chuyện này thật sự xảy ra thì sẽ có bao nhiêu người phải chết?
Nhận ra vẻ kinh hãi trên khuôn mặt Phượng tỷ, tên mập nói tiếp.
- Nhưng chiến tranh thế giới lần này, không giống như những lần trước, nhiều phe thế lực đấu đá nhau.
- Lần này chỉ có hai phe, một là chúng ta, hai là cả thế giới, vì thế nếu muốn đi cùng anh, thì em phải chuẩn bị đối mặt với chuyện, toàn thế giới truy nã.
Phượng tỷ trầm mặc, cúi đầu không nói, nàng thật sự bị lời nói của tên mập trấn trụ.
Phượng tỷ im lặng một lúc lâu, tên mập mới thở ra một hơi rồi nở nụ cười nói.
- Cũng đừng lo lắng nhiều quá, đó chỉ là trường hợp xấu nhất mà thôi, anh sẽ cố gắng không để trường hợp này xảy ra.
- Còn nếu không, thì anh sẽ tìm cách không để em bị liên lụy.
Phượng tỷ lúc này mới ngẩng đầu, hai mắt nhìn chăm chú vào tên mập, ấn tượng của nàng về tên mập lúc này thay đổi hoàn toàn, nội tâm nàng có chút rung động, nhận ra điểm này, nàng đỏ mặt xoay đầu bĩu môi hừ một tiếng.
- Làm như tôi cần anh giúp không bằng.
Nói rồi nàng liền đi thu dọn hành lý, tuy nàng không nói, nhưng đã thầm đồng ý với điều kiện của tên mập đưa ra.
Tên mập gãi đầu cười hắc hắc vài tiếng rồi cũng đi thu dọn đồ đạc, hắn cũng không muốn làm trễ nãi thời gian.
….Hết Chương 253….