- Từ lúc còn là Ma Vương thì ta liền hiểu được đạo lý “Nhỏ yếu là nguyên tội”, hiện tại ta chỉ muốn cùng ngươi đi ra khỏi cái thế giới nhỏ bé này mà thôi.
Lâm Thanh Phong gật gù, nhưng hắn vẫn rất bình tĩnh hỏi.
- Ngươi hiểu được đạo lý này thì tốt, nhưng tại sao ta phải dẫn ngươi đi?
“Ta biết cách để rời khỏi thế giới này.” Long Vương không tức giận, hắn chỉ nhẹ nhàng trả lời.
Lâm Thanh Phong sắc mặt có chút hồ nghi nhìn qua Long Vương, nhưng rồi hắn bĩu môi.
- Ngươi từ truyền thừa mới biết cách để rời khỏi đây đúng không? Nhưng nói về truyền thừa thì tiểu Long cũng có thể biết được, chỉ cần hắn có đủ long khí mà thôi.
- Đã như vậy, tại sao ta phải cho ngươi đi cùng đây?
“Haha, ngươi nghĩ cũng đúng, nhưng rất tiếc sự thật không phải như ngươi mong muốn.” giọng nói của Long Vương có chút vui vẻ.
- Bởi vì Lạc Long Quân chỉ truyền lại một phần truyền thừa mà thôi, trong đó bao gồm phương thức tu luyện và biện pháp để rời khỏi thế giới này.
- Bởi vì thực lực của ta mạnh mẽ, nên trước đó ta đã lấy hết phần biện pháp để rời khỏi đây cùng một phần phương thức tu luyện, nên tên tiểu Long của ngươi chỉ lấy được một phần nhỏ truyền thừa về phương pháp tu luyện mà thôi.
- Nếu như hắn có thể lấy được toàn bộ truyền thừa, thì chỉ cần vài phút ngắn ngủi hắn có thể hấp thu tất cả số Long Khí còn lại trên thế giới này, chứ không như lúc nãy.
- Nhưng ngươi cũng đừng nghĩ tới việc các ngươi có thể giết ta rồi đoạt lấy truyền thừa, phần truyền thừa này Lạc Long Quân chỉ truyền một lần duy nhất, nếu hiện tại ta chết đi thì các ngươi cũng đừng hòng rời khỏi đây.
Lâm Thanh Phong cau mày, một phần tinh thần lực liền tiến vào bên trong cơ thể để đối thoại với Nguyên Anh cùng tiểu Long.
- Hai ngươi nghĩ sao?
Tiểu Long hiện tại không còn như lúc ban đầu là một đoàn khí, kích thước đã lớn hơn Long Vương bên ngoài, thân thể từ từ chuyển thành hình dạng của rồng, có mắt, mũi, miệng đầy đủ, trên đầu hai cặp sừng nhỏ như sừng hươu, nhưng không có tay và chân, ngay cả vảy rồng cũng không có.
Tiểu Long sắc mặt âm trầm gật đầu.
- Đúng như tên đó đã nói, ta thật sự không nhận được một phần truyền thừa nào khác nữa.
“Là như vậy sao?” Lâm Thanh Phong cau mày, nếu đúng thật như vậy thì ngoại trừ Long Vương ra, hiện tại cũng không ai biết được cách rời khỏi đây.
“Các ngươi đã bàn bạc xong chưa?” Long Vương ở bên ngoài chờ đợi, hắn cũng không có chút nào gấp gáp, bởi vì những lời hắn nói đều là sự thật.
Lâm Thanh Phong sắc mặt không tốt lắm, hiện tại quyền chủ động nằm trong tay Long Vương, hắn không thể nào hành động thiếu suy nghĩ, cau mày một cái hắn đành lắc đầu.
- Không được, bọn ta không thể nào tin tưởng ngươi.
“Ta có thể cho tiểu Long biết tất cả phương thức tu luyện, để các ngươi tin tưởng.” Lời nói của Long Vương không nhanh không chậm, nhưng nghe được lời này cả người Lâm Thanh Phong liền chấn động, tiểu Long hai mắt tràn đầy khát khao nhìn chằm chằm vào Long Vương.
Nhận ra thái độ của tiểu Long, Lâm Thanh Phong trầm mặc một lúc rồi nói.
- Tốt lắm, điều kiện của ngươi đã đánh động được ta, nhưng ngươi cũng biết một điều, hiện tại cơ thể của ta không thể nào chứa được ngươi, bên trong ta đã có tiểu Long, nếu lại có thêm ngươi thì cả hai nhất định phải hợp lại làm một, và dĩ nhiên cả ngươi và bọn ta đều không muốn điều này phát sinh.
“Haha, chuyện này ngươi không phải lo, dĩ nhiên ta biết một phương thức khác, chỉ cần ngươi đồng ý là được.” Giọng nói của Long Vương trở nên vui vẻ.
“Ồ? Mau nói ta nghe thử?” Lâm Thanh Phong có chút tò mò.
Long Vương cũng từ từ nói.
- Ngươi cũng biết Lạc Long Quân suy tính xâu xa, lúc ban đầu hắn muốn dựa vào số Long Khí mỏng manh trong số lượng ma khí mà các đời truyền nhân của hắn hấp thụ vào cơ thể để đạt được truyền thừa.
- Nhưng lỡ như tất cả các đời đều không thể đạt được truyền thừa mà đồng dạng bị Oán Khí khống chế thì sao bây giờ?
- Vì thế hắn liền lưu lại đây một kiện đồ vật để giúp các đời truyền nhân về sau cưỡng ép loại bỏ số Oán Khí đó, và chỉ tiếp nhận lượng nhỏ Long Khí mà thôi.
Nghe Long Vương nói tới đây thì Lâm Thanh Phong liền đoán được, Nguyên Anh cũng ngay lập tức giúp hắn lấy ra Trảm Ma Đao từ nhẫn trữ vật.
- Ngươi nói là cái này sao?
Nhìn thấy Trảm Ma Đao phong cách cổ xưa trong tay Lâm Thanh Phong, Long Vương hô hấp trở nên dồn dập, nhưng hiện tại chỉ là đoàn khí màu bạc mà thôi, nên cũng không ai nhìn thấy được thái độ của hắn đã thay đổi.
- Đúng vậy, chính là nó.
“Như vậy ngươi muốn làm thế nào?” Lâm Thanh Phong nhíu mày hỏi.
“Ta muốn trở thành khí linh của nó.” Long Vương nhàn nhạt trả lời.
- Bản thân ngươi là một tên tu sĩ, ngươi cũng hiểu được một kiện binh khí cấp cao đi theo chủ nhân lâu năm sẽ thức tỉnh bản thân linh trí, và được gọi là khí linh.
- Ta cũng biết được, bản thân thanh đao này đã sinh ra khí linh, ta chỉ muốn cùng nó tranh giành quyền tự chủ mà thôi.
- Và tất nhiên, trước khi trở thành khí linh thì ta sẽ cho tiểu Long tất cả phần Long Khí trên người của ta, và đồng thời nói cho các ngươi biết biện pháp để rời khỏi nơi đây, riêng phần ý thức của ta sẽ tiến vào thanh đao này để tranh giành quyền tự chủ với khí linh bên trong.
- Ta đã dùng tất cả mọi thứ ta có để mua một cơ hội cùng ngươi thoát khỏi thế giới này, ngươi quyết định như thế nào?
Lâm Thanh Phong trầm mặc, phần tinh thần lực trong cơ thể lại trao đổi với Nguyên Anh, nói về vấn đề ở tu chân giới thì tiểu Long liền không hiểu được, vì thế hắn chỉ còn cách hỏi ý kiến Nguyên Anh mà thôi.
- Ngươi nghĩ sao?
Nguyên Anh lắc đầu một cái.
- Ta không có ý kiến, ngươi cứ tự mình quyết định là được.
Lâm Thanh Phong gật đầu một cái rồi nói với Long Vương.
- Nếu ngươi đã nói như vậy thì ta cũng không có ý kiến, nhưng làm sao ta biết được ngươi không phản bội ta?
Long Vương thở ra một hơi.
- Vấn đề của ngươi nhiều thật, nhưng không sao cả, ta sẽ từ từ trả lời.
- Ngươi có từng thấy một kiện binh khí biết phản chủ chưa?
- Tương tự như vậy, nếu như ta có thể trở thành khí linh của thanh đao thì làm sao ta có thể phản bội ngươi?
Lâm Thanh Phong xoắn xuýt gãi đầu, hình như hắn hơi sai lầm khi hỏi vấn đề này, một kiện binh khí đã nhận chủ thì làm sao có thể phản chủ đây?
Nhưng vấn đề liền tới, mặc dù Lâm Thanh Phong có thể sử dụng được Trảm Ma Đao, nhưng hắn chưa từng khiến nó nhận chủ, lúc trước thì không nói, nhưng hiện tại trong tâm trí hắn đã nảy sinh ý đồ với nó, bản thân nó lại là một thanh thần binh cũng có nghĩa là nó đã sinh ra một tia linh trí, tự có ý thức của riêng mình, nên nó rất dễ dàng đoán được ý đồ của Lâm Thanh Phong thông qua việc nhỏ máu nhận chủ.
Ở trường hợp như vậy thì Lâm Thanh Phong có thể khiến nó nhận chủ hay không là điều rất khó nói.
Trầm mặc một lúc, Lâm Thanh Phong liền lên tiếng hỏi.
- Trảm Ma Đao, ý của ngươi thế nào? Ta sẽ không ép buộc ngươi.
- Hiện tại ta sẽ nhỏ máu để ngươi nhận chủ, nếu ngươi muốn cùng hắn tranh giành quyền tự chủ thì hãy chấp nhận, còn nếu ngươi không muốn thì ngươi đừng chấp nhận.
Lúc này không có ai xung quanh cũng là một điều tốt, nếu lại có người xung quanh đây nhìn thấy cảnh Lâm Thanh Phong tự mình nói chuyện hỏi ý kiến một thanh đao thì ai cũng nghĩ rằng Lâm Thanh Phong điên rồi.
Lâm Thanh Phong nói xong thì liền thở ra một hơi, hắn biết rõ linh trí của thanh Trảm Ma Đao này sẽ hiểu ý định của hắn, nên hắn liền hành động.
Đưa ngón tay cái lên miệng, tùy ý cắn một cái, từ ngón tay liền có một giọt máu chảy ra, thở ra một hơi rồi ấn nhẹ ngón tay lên chuôi đao.
Máu từ ngón tay tiếp xúc với thanh đao, một lúc sau cả thanh đao liền phát sáng, sau đó vài giây thì vệt máu cũng bị thanh đao hút hết, cũng có nghĩa rằng Trảm Ma Đao đã chấp nhận điều kiện của hắn.
Cảm nhận được thanh đao truyền tới một tia thân cận, Lâm Thanh Phong thở ra một hơi, rồi lại nhìn về phía Long Vương nói.
- Ngươi cũng đã thấy rồi, hiện tại ngươi hãy thực hiện lời hứa của ngươi, cho tiểu Long biết toàn bộ truyền thừa phương pháp tu luyện, đưa tất cả Long Khí của ngươi cho nó, và đồng thời cho ta biết biện pháp để rời khỏi nơi đây.
- Cứ yên tâm, nếu ngươi thực hiện đúng lời hứa, thì ta cũng sẽ giữ đúng lời hứa của chính mình, cho ngươi một cơ hội để cùng khí linh tranh giành quyền tự chủ.
- Ngươi nên nhớ, cơ hội này là do ngươi đánh đổi tất cả để lấy được, đừng phá vỡ nó, ta vẫn còn cách để tìm ra biện pháp rời khỏi nơi này.
….Hết Chương 237….