Bước vào trong cung điện, cung kính đi tới trước mặt con Bạch Long đang say ngủ, nử tử cúi đầu nhỏ nhẹ nói.
- Thưa chủ nhân, tiểu Linh đã hoàn thành xong công việc hôm nay.
Nói xong, nàng liền một mặt háo hức chờ mong Bạch Long đáp lời, nhưng đã đợi một lúc lâu, ngoài tiếng thở đều của Bạch Long thì nàng cũng không nhận được gì khác.
“Chủ nhân lại ngủ say, không biết bao giờ ngài mới tỉnh lại để chơi đùa với ta đây?” Thở ra một hơi chán nản, tiểu Linh lắc đầu xoay người rời đi, nhưng đi được vài bước, nàng liền vứt bỏ hết bộ mặt chán nản, thầm nhủ.
- Không được, là người hầu của chủ nhân, trách nhiệm của ta là phải dọn dẹp tất cả mọi thứ, làm sao có thể buồn chán vì chủ nhân không tỉnh lại đây?
- Hiện tại có lẽ nên đi tắm một chút, không thể để chủ nhân nhìn thấy bộ mặt khi nãy được.
Tiểu Linh lấy lại tinh thần, như một con chim nhỏ vui vẻ chạy ra khỏi cung điện, nàng là khí linh của tòa cung điện này, mà tòa cung điện này là do Bạch Long luyện chế ra, dù không hiểu vì sao Bạch Long cũng không để nàng nhận chủ, nhưng trong thâm tâm nàng vẫn xem Bạch Long là chủ nhân.
Tiểu Linh từng bước trở về phòng lấy thêm một bộ y phục mới, đồng thời vừa nhìn mọi thứ xung quanh, chậm rãi đi tới cạnh hồ nước, tiểu Linh đột nhiên giật mình lẩm bẩm.
- Lúc trước hình như chủ nhân có nói, hậu nhân của ngài ấy trong vài ngày nữa sẽ tới đây a? Khi đó chủ nhân nhất định sẽ tỉnh lại, mấy ngày này ta phải cố gắng hơn nữa mới được.
Nói xong, tiểu Linh bắt đầu cởi bỏ y phục rồi nhẹ nhàng bước xuống hồ nước, vừa tắm rửa vừa khẽ hát, bỗng dưng hai mắt nàng nghi hoặc nhìn về “vùng tư mật” của bản thân mình gãi đầu lẩm bẩm.
- Vì sao lại như vậy? Chẳng lẽ lúc trước đã nhổ quá nhiều cỏ sao?
Tiểu Linh một mặt đỏ tới tận mang tai, cúi đầu lẩm bẩm.
- Cũng còn may, hiện tại hậu nhân của ngài ấy cũng chưa tới, một lúc nữa trồng lại sẽ không có người phát hiện ra.
Nói xong, tiểu Linh lại tiếp tục tắm, nửa giờ sau nàng mới từ từ lên bờ mặc lại y phục.
“Vị cô nương này, có thể cho ta hỏi một số chuyện được hay không?”
Giọng nói lạ khiến tiểu Linh trong lòng giật thót một cái, trong đầu hàng vạn con thảo nê mã chạy loạn, nhưng rất nhanh nàng liền nghĩ tới “hậu nhân” của chủ nhân nàng đã tới rồi, nên nàng phải cố gắng không thể để chủ nhân mất mặt được.
Xoay người lại, nàng chỉ thấy trước mắt nàng là một tên tiểu nhân màu vàng, hai mắt nghi hoặc thầm nghĩ.
- Đây là… hậu nhân của ngài ấy sao? Vì sao lại nhỏ như vậy? Tu vi cũng có chút yếu nha? Hẳn là Nguyên Anh kì?
Lúc này, tên tiểu nhân trước mắt nàng lại ho nhẹ một cái rồi nói.
- Đừng sợ, ta cũng không phải người xấu, ta chỉ muốn hỏi cô một chút chuyện mà thôi.
“Mặc dù hình thể có chút kì lạ, nhưng nếu đã là hậu nhân của ngài ấy thì hẳn sẽ biết Long Ngữ, trước tiên cứ dùng Long Ngữ để xác định thử xem?” Tiểu Linh vẻ nghi hoặc trên mặt ngày càng đậm hơn, trong lòng suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói.
- Ngươi là người mà chủ nhân đã nói tới sao?
Vài tiếng ngao…ngao… lên, tiểu Linh chỉ thấy tên màu vàng một mặt mộng bức, xoắn xuýt một lúc, nó lại bắt đầu hoa tay múa chân lung tung.
“Ngươi không phải người đó sao?” Thở ra một hơi tiếc nuối, mặc dù nàng cũng đoán được tên này đang muốn dùng ngôn ngữ cơ thể để giao tiếp với nàng, nhưng nếu hắn không phải là người mà chủ nhân nàng đã nói tới thì nàng nhất định phải đuổi hắn ra ngoài.
Tiểu Linh còn đang dự định ra tay, thì chỉ thấy tên tiểu nhân màu vàng này một mặt bất đắc dĩ nói.
- Cô đi theo ta, chỗ bọn ta có người có thể dùng Long Ngữ để giao tiếp, cứ yên tâm, chúng ta sẽ không làm hại cô.
Tiểu Linh một mặt nghi hoặc càng đậm hơn, đương nhiên nàng hiểu được tên tiểu nhân màu vàng này đang nói cái gì, chỉ là nàng không muốn trả lời hắn mà thôi, nội tâm lẩm bẩm.
- Lại có người có thể dùng Long Ngữ sao? Hẳn là tên này cùng hậu nhân của ngài ấy cùng nhau đi tới đây, đã như vậy thì liền đi theo hắn xem một chút, nếu không phải thì đuổi hết một lần là được.
Trong lòng âm thầm gật đầu một cái, tiểu Linh còn chưa trả lời thì tên tiểu nhân màu vàng này liền nắm lấy tay nàng dẫn nàng đi, nàng nhanh chóng đỏ mặt cúi đầu, “Ngoại trừ chủ nhân thì đây là lần đầu tiên có nam nhân nắm tay ta a.” trong lòng nghĩ loạn vài cái, nhưng nàng rất nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, một đường theo sau chăm chú đánh giá tên tiểu nhân trước mặt này.
“Nếu như các ngươi không phải là hậu nhân của ngài ấy, thì khi đánh đuổi các ngươi, ta sẽ nhẹ tay một chút.” Tiểu Linhg trong lòng âm thầm gật đầu, tên tiểu nhân này có vẻ cũng không phải là người xấu, ít nhất là nàng không cảm nhận được ý đồ xấu từ trên người hắn, vì thế nàng mới dễ dàng đi theo.
“Khoan đã, vì sao đám cỏ đằng kia lại bị nhổ sạch như vậy?” Tiểu Linh một mặt mộng bức kêu “ngao…ngao…” vài tiếng, lúc này nàng cũng cảm giác được tên tiểu nhân phía trước giật thót một cái, giống như một tên làm chuyện xấu bị phát hiện.
“Chẳng lẽ…là ngươi làm?” Nghĩ tới lúc nãy nhận ra “vùng tư mật” của mình có chút không đúng, Tiểu Linh trong lòng liền nổi nóng, nàng là khí linh của tòa cung điện này, mỗi tấc đất trong này đều là một phần thân thể của nàng, đương nhiên “đám cỏ” kia cũng không ngoại lệ.
Nhưng trước khi chưa xác định tên tiểu nhân này có phải đi cùng hậu nhân của Bạch Long hay không thì nàng cũng chưa dám làm gì quá mức, đành phải một mặt hờn dỗi dùng “oán phụ chi nhãn” nhìn chằm chằm vào nó.
Tên tiểu nhân này một đường đưa nàng tới cung điện, nơi đó có ba người khác, nhưng hai người trong số đó đang ngồi xuống hấp thu Linh Khí, một người còn lại thì đang hộ pháp cho bọn họ, lúc này tên tiểu nhân màu vàng liền buông tay nàng ra, chạy tới trước mặt người kia nói gì đó, sau đó cả hai liền đi tới trước mặt nàng.
“Xin chào vị cô nương này, ta là Lâm Thanh Phong, theo Nguyên Anh của ta nói thì cô sử dụng Long Ngữ sao?” Tên nam nhân đi tới trước mặt nàng, đương nhiên dùng Long Ngữ để nói chuyện, lúc này tiểu Linh liền xác định, người trước mặt liền là hậu nhân của Bạch Long, nàng gật đầu một cái xem như trả lời, hai mắt hờn dỗi nhìn về tên tiểu nhân màu vàng, hiện tại liền tốt, tên này là hậu nhân của Bạch Long, nàng không thể làm gì được bọn hắn.
“Vị cô nương này, ta biết Nguyên Anh của ta nhổ cỏ trong vườn là có chút không đúng, nhưng chỉ là vài cọng cỏ mà thôi, ngươi cũng không cần thiết phải như vậy a?” Lâm Thanh Phong trong lời nói mang theo vài phần bất đắc dĩ, cứ như hắn không thể thao túng hành động của Nguyên Anh một dạng như vậy.
Tiểu Linh nghi hoặc cau mày.
- Không đúng, lúc trước chủ nhân đã nói, Nguyên Anh chính là bản thân tu sĩ nhân loại hay sao? Vì sao tên này cùng Nguyên Anh của hắn giống như là hai cá thể riêng biệt như vậy?
Trong lòng nghi hoặc là một chuyện, nhưng “vùng tư mật” của bản thân bị một tên nam nhân sờ loạn, đối với nữ nhân thì chuyện này rất quan trọng, Tiểu Linh nhìn chằm chằm về phía Nguyên Anh rồi nói.
- Ngươi phải chịu trách nhiệm với ta.
“Trách nhiệm” mà Tiểu Linh muốn, chỉ là để Nguyên Anh trồng lại đám “cỏ”, hoặc thay nàng quét dọn một lần cung điện mà thôi, người trước mặt là hậu nhân của Bạch Long, nên nàng cũng không dám đòi hỏi quá mức, nhưng vẻ mặt của nàng lại khiến Lâm Thanh Phong suy nghĩ khác.
“Không thể được.” Lâm Thanh Phong ngay lập tức phản bác, khiến tiểu Linh sinh khí, chiếm tiện nghi của nàng thì cũng thôi đi, hiện tại nàng chỉ muốn hắn trồng lại một ít cỏ cũng không được?
Uy áp trong cơ thể bạo phát mà ra, dù tiểu Linh thật sinh khí, nhưng nàng chỉ muốn cho Lâm Thanh Phong một bài học mà thôi, nàng khống chế uy áp rất tốt, chỉ đè Lâm Thanh Phong xuống, để hắn hít thở không thông, không thể cử động.
Cũng nhân cơ hội này, tiểu Linh muốn xác định một chuyện, đó là Nguyên Anh cùng Lâm Thanh Phong rốt cục có phải là một hay không, hiện tại toàn bộ tâm trí của Lâm Thanh Phong đều phải dùng để chống đỡ uy áp của nàng, đương nhiên sẽ không thể ra lệnh cho Nguyên Anh, nhưng nếu Nguyên Anh tự do hành động mà không cần mệnh lệnh thì nàng liền xác thực suy đoán của nàng.
Lúc này, Nguyên Anh ở phía ngoài đột nhiên chạy vào tiểu Linh cũng sửng sốt, nàng cũng biết Nguyên Anh của tu sĩ không giống như bản thân tu sĩ một dạng, thân thể của Nguyên Anh rất yếu ớt, một khi Nguyên Anh vào vùng uy áp của nàng thì nó liền chết a.
….Hết Chương 267….