-Gia tộc chúng ta đúng là có cường giả Kim đan lão tổ tọa trấn, nhưng lão tổ đã sống gần ngàn năm, sắp đến đại nạn nhưng gia tộc thì ngày càng xuống dốc, hiện tại mạnh nhất là phụ thân của chúng ta 150 tuổi cũng mới đạt đến Trúc cơ tầng 6, đời này cũng không có hy vọng tấn cấp Kim Đan
-Còn Bạch gia thì Kim đan lão tổ mới đột phá cách đây 200 năm, gia chủ Bạch Ngọc Lâu cũng là được coi nhân tài hiện tại mới 100 tuổi đã đạt đến Trúc cơ tầng 6, hắn càng có hy vọng tấn cấp Kim Đan nên gia tộc chúng ta buộc bất đắc dĩ mới phải bỏ mặc chúng ta bị bọn hắn truy sát.
Lâm Thanh Phong miệng có chút co quắp, cái tình tiết cẩu huyết này không phải thường xuất hiện khi con cưng của thiên đạo lần đầu tiên gặp gỡ nữ chính sao? Không ngờ hiện tại hắn lại gặp được, hắn đang im lặng không biết nên nói gì thì Nam Cung Mị Ảnh lại tiếp tục nói.
-Nhưng lần này chúng ta lại tìm được hy vọng rồi, vào sáng nay trong khu rừng này, chúng ta đã phát hiện tung tích của một vị tiền bối, chúng ta có thể nhờ hắn giúp đỡ để cứu chúng ta ra khỏi kiếp nạn này a.
-???
Lâm Thanh Phong một mặt mộng bức nhìn về phía nàng, nơi này còn có người khác ở lại sao? Vì sao ta lại không nhìn thấy?
Nhìn ra vẻ nghi ngờ trong mắt của Lâm Thanh Phong, Nam Cung Mị Ảnh bĩu môi
-Làm sao? Ngươi không tin ta? Để ta chỉ cho ngươi xem, ở đằng kia lúc sáng có một vị tiền bối đã chiến đấu với quái vật rồi để dấu vết thật dài, cây cối đứt gãy đụng với nhau tạo ra một con đường thật xa.
Nam Cung Tuyết đang cúi đầu ăn từng miếng nhỏ thức ăn nhanh, nghe tỷ tỷ nhắc về vị tiền bối lúc sáng hai mắt nàng cũng lóe lên, nàng vui vẻ đáp lời.
-Đúng, đúng, vị tiền bối ấy thật mạnh a, chỉ là dư uy của chiêu thức mà lan thật xa, tới tận nơi hai chúng ta đang ngồi chữa thương, chỗ đó cách nơi đây ít nhất cũng là 5-6 dặm, với uy lực như vậy thì ít nhất vị tiền bối ấy cũng đạt cảnh giới Nguyên Anh kì à.
Nghe tới đây Lâm Thanh Phong triệt để bó tay rồi, hắn có chút ngại ngùng gãi đầu vì hắn nhận ra vì “Tiền bối” trong miệng hai người đang ngồi đây nhìn hai nàng phát ra cặp mắt sùng bái tang bốc hắn.
Nghe hồi lâu hắn cũng có chút chịu không nổi, hắn ho khan rồi nói với hai người
-Theo như hai ngươi diễn tả, thì ta tin chắc hai người không cần tìm kiếm tung tích của vị “Tiền bối” ấy nữa.
Nghe được lời của hắn Nam Cung Mị Ảnh lạnh mặt
-Tại sao? Hiện tại vị tiền bối ấy là cơ hội sống duy nhất của hai chúng ta và cũng là cơ hội sống của toàn Nam Cung gia tộc, là thành viên của gia tộc làm sao chúng ta có thể vứt bỏ vận may ngàn năm có một này a.
Nhìn thấy Nam Cung Mị Ảnh lại bắt đầu lạnh mặt, Lâm Thanh Phong vội vàng giải thích
-Không, không, ý ta không phải là như vậy, ý của ta là các ngươi đã tìm được người rồi, không cần thiết phải đi tìm nữa.
Có chút không hiểu ý tứ của Lâm Thanh Phong, Nam Cung Mị Ảnh hỏi lại
-Ý ngươi là sao? Đã tìm được người là ý gì?
Lâm Thanh Phong nhận ra đây là thời điểm tốt nhất để trang bức, hắn nhìn nàng rồi sau đó đứng dậy, tay chắp sau đít ngẩng đầu về phía ánh trăng, hắn khẽ nói
-Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt, người mà các ngươi muốn tìm chính là ta.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên im lặng, không biết từ đâu lại vang lên tiếng ….quạ….quạ….
Lâm Thanh Phong có chút lúng túng gãi đầu thầm nói với chính mình
-Quái thật? Tại sao à? Không phải lúc này những tên trang bức nên nhận được những tiếng “oa,oa” ngạc nhiên của mỹ nhân sao?? Tại sao tới lượt ta trang bức chỉ có tiếng quạ thế này???
Nam Cung Mị Ảnh cùng Nam Cung Tuyết có chút sững sờ, hai nàng đồng thời thở dài một tiếng, hai nàng cùng nhau đưa ra kết luận tuy khác nhau nhưng vẫn cùng chung chí hướng:”Tên này điên rồi”,”Phong ca ca té đập đầu bất tỉnh không phải điên rồi chứ?”
Lâm Thanh Phong ho nhẹ vài tiếng để bớt xấu hổ, hắn mặt mo hôm nay không biết ném tới tận đâu rồi,
-Làm sao? Các người không tin à? Ta nói thật á, bọn ngươi phải tin tưởng ta a.
Nam Cung Mị Ảnh và Nam Cung Tuyết hiện tại nhìn hắn với vẻ mặt thương hại, lần này hai nàng đã kết luận rằng “Tên này thật điên rồi”, hai nàng không nói chuyện, ăn hết phần thức ăn nhanh hai nàng cùng nhau đi về một phía khác rồi nằm ngủ.
Bỏ lại nơi đây trơ trọi một thanh niên vì trang bức thất bại nên ngồi ũ rũ cúi đầu ôm gối hoài nghi nhân sinh.
……
Trời sáng, bên bờ hồ trong xanh được bao quanh bởi một khu rừng rậm rạp âm u ít ánh nắng mặt trời
Nơi đó có hai mỹ nữ đang nằm ngủ, ánh nắng chiếu vào mặt, một vị mỹ nữ từ từ tỉnh giấc, mở ra đôi mắt mông lung của của mình Nam Cung Mị Ảnh có chút ngạc nhiên, không ngờ đêm qua nàng có thể ngủ say đến tận trời sáng, trong khoảng thời gian bị truy sát liên tục nàng rất ít khi được ngủ ngon giấc, nhưng lần này nàng lại ngủ thật say.
Nàng quay đầu qua một bên thì thấy Nam Cung Tuyết vẫn đang còn ngủ, nàng cũng không muốn đánh thức muội muội của mình vì trong khoảng thời gian này hai nàng đúng là mệt mỏi, thầm nghĩ nên để muội muội ngủ thêm một chút.
Nam Cung Mị Ảnh đứng dậy và bắt đầu đi xem xét xung quanh, vừa xem xét xung quanh vừa nhìn ngắm cảnh đẹp của hồ, thở dài nhẹ nhõm ngồi xuống bên hồ, nàng nhìn lên bầu trời xanh có mây trắng bay lượn trong lòng thầm nghĩ
-Nếu như được ở một nơi đẹp đẽ, vô lo vô nghĩ như nơi đây cùng người mình yêu sống hết phần đời còn lại thì cho dù đời có ngắn cũng không hối tiếc a.
Nam Cung Mị Ảnh cho dù bình thường có chút nghiêm nghị, nhưng suy cho cùng nàng vẫn là một thiếu nữ, mà thiếu nữ ai cũng có một tâm hồn mơ mộng, mơ mộng về một tương lai có thể cùng người mình yêu sống một cuộc đời tươi đẹp trong mơ.
Khi Nam Cung Mị Ảnh đang thả hồn theo mây gió, nàng không chú ý rằng bên dưới khu vực nàng ngồi có một người nam nhân đang khỏa thân tắm rửa, nam nhân này là Lâm Thanh Phong, hiện tại hắn cũng có tâm tư muốn chết rồi
-Bà cô à, không phải ta chỉ nhìn lén ngươi có hai lần sao? Ngươi lần này nhất định phải nhìn lại cho bằng được sao? Nhanh đi ra chỗ khác để ta còn lên bờ mặc lại quần áo à, cứ ngồi đó thì ta đây thật không xong.
Lâm Thanh Phong hiện tại rất gấp rồi, hắn cũng không ngờ mình đi xa tới vậy mà bà cô này vẫn có thể đi theo tới đây để nhìn mình tắm rửa.
Khi nghe tiếng bước chân của Nam Cung Mị Ảnh hắn đã thầm hô không tốt nên cố hít một hơi thật sâu rồi lặn xuống hồ, hắn chỉ mong bà cô này đi ngang qua để hắn còn lên bờ mặc quần áo.
Nhưng không ngờ được là Nam Cung Mị Ảnh bỗng dưng ngồi xuống và nhìn trời, hiên tại cũng gần 15 phút rồi, cho dù là vận động viên bơi lội cũng không thể lặn lâu như vậy a.
-Hết cách rồi, đánh phải ngoi lên thôi, nhìn thì nhìn, ai sợ ai à.
….
Ở một bên Tâm tư thiếu nữ vẫn đang bay xa cùng với người yêu sống đầu bạc răng long, trong đầu Nam Cung Mị Ảnh bỗng dưng xuất hiện một hình bóng, đó là Lâm Thanh Phong nhưng lúc này hắn lại vào vai người nam nhân cùng sống với mình tới đầu bạc răng long.
Nàng đỏ mặt, tỉnh lại thoát khỏi tâm tư thiếu nữ, nàng tự nhủ với bản thân mình.
-Làm sao ta lại tưởng tượng tới tên đó? Không phải chúng ta mới vừa gặp nhau ngày hôm qua sao?
Nam Cung Mị Ảnh lắc đầu thật mạnh, lấy lại vẻ mặt bình thường nàng lại tự nhủ
-Hừ, mới gặp mặt được một ngày mà lại nhìn hết thân thể của ta, muốn cưới ta? Nằm mơ đi thôi. Nếu hiện tại mi xuất hiện trước mặt ta mà không có một mảnh vải che thân thì có thể ta sẽ suy nghĩ lại.
Nam Cung Mị Ảnh đứng dậy khoanh tay lại, tự mình lẩm bẩm với chính bản thân, nàng cười lắc đầu.
-Làm sao chuyện đó có thể xảy ra à! Nếu là thật có chuyện đó thì thiên đạo chứng giám, suốt đời này ta chỉ có thể cưới một người và đó chính là hắn, nếu không ta cam nguyện hồn phi phách tán.
Nàng không ngờ tới lời thề vô lý của nàng được thiên đạo chấp nhận rồi, trời đất bỗng dưng tối sầm và nổi lên một tia chớp khiến Nam Cung Tuyết dù nằm ngủ thật xa cũng giật mình tỉnh giấc.
Nam Cung Mị Ảnh có chút mộng bức nàng ngẩng đầu nhìn về phía trời cao, nàng âm thầm tự hỏi
-Tại sao lại có chuyện như vậy à? Là ta hoa mắt sao? Tại sao trời lại xuất hiện sấm chớp?
Nàng quyết định không nghĩ nữa, nàng cúi đầu xuống nhìn về phía mặt hồ, đúng lúc này mặt hồ nổi lên gợn sóng, xuất hiện đúng là Lâm Thanh Phong, hắn không mảnh vải che thân đang đứng nhìn nàng.
Nam Cung Mị Ảnh triệt để mộng rồi, nàng không thể tin vào mắt của mình nữa rồi.
Bầu không khí trở nên yên tĩnh…..
…..Hết chương 7…..