Mục lục
Hạ Lưu Vô Sỉ Thông Thiên Lộ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tên nam nhân thở dài ngẩng đầu vọng thiên, bên cạnh là một tên tiểu ngân cuối đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, khuôn mặt tràn đầy bất đắc dĩ, cùng một viên ngọc nhỏ màu xanh lam đang cười điên loạn.

Tràng cảnh quỷ dị này đã diễn ra hơn nửa 10 phút rồi, Nam Cung Mị Ảnh ban đầu cũng không để ý, nhưng ngồi nhìn một lúc lâu thì nàng cũng có chút chịu không nổi, nàng cau mày nói.

- Phu quân, chàng còn muốn đứng đó tới bao giờ nữa?

- Không phải chàng đã nói chúng ta phải trở về sao?

“Ồ, đúng, chúng ta còn phải trở về nha.” Nghe được lời này, Lâm Thanh Phong mới giật mình, xoắn xuýt gãi đầu.

Ho nhẹ một cái rồi nhìn sang tiểu Long rồi nói.

- Lúc trước ngươi đã thu thập hết tất cả phần Long Khí còn lại hay chưa?

Tiểu Long gật đầu trả lời.

- Đã thu thập hết rồi, nhưng ta vẫn chưa hấp thụ bọn chúng, mà chỉ thu lại rồi để trong người Nguyên Anh.

Nghe tiểu Long trả lời như vậy, Lâm Thanh Phong liền tò mò hỏi.

- Tại sao ngươi không dung hợp? Chẳng lẽ do lượng Long Khí quá nhiều, nên ngươi cần một khoảng thời gian dài sao?

Tiểu Long lắc đầu.

- Không, ta và Nguyên Anh đã suy nghĩ một khoảng thời gian, và bọn ta cũng không nghĩ được, ta có nên hấp thụ bọn chúng hay không, vì chuyện này có liên quan tới ngươi, thế nên bọn ta muốn để ngươi quyết định.

“Ồ? Liên quan tới ta thì ta còn hiểu một chút, nhưng tại sao lại để ta quyết định đây? Ngươi cũng là một phần thực lực của ta, nếu ngươi mạnh hơn thì ta cũng mạnh hơn đúng không? Vậy tại sao ngươi không hấp thụ bọn chúng đâu?” Nghe được câu trả lời này, Lâm Thanh Phong có chút không hiểu thấu.

Với câu hỏi này của Lâm Thanh Phong, tiểu Long chỉ lắc đầu nói.

- Ta không nói tới thực lực của ngươi, ta là đang nói tới Lâm Anh Hào, cũng chính là ông nội của ngươi.

Nghe tiểu Long nhắc tới Lâm Anh Hào, Lâm Thanh Phong liền cau mày suy nghĩ một chút

- Chẳng lẽ, ngươi nói tới phần sinh mệnh lực của ông nội?

Thấy Lâm Thanh Phong đã đoán được, tiểu Long gật đầu nói.

- Đúng vậy, và đó cũng là nguyên nhân khiến ta và Nguyên Anh đắn đo suy nghĩ.

- Ngươi cũng biết rõ, Bán Yêu có thể sống lâu hơn người khác là do phần sinh mệnh lực này, theo Nguyên Anh đã nói thì một tên Bán Yêu dù là một tên nát nhất thì tuổi thọ cũng bắt đầu từ vạn năm cất bước.

- Dù ta và Nguyên Anh cũng đã tính tới phần sinh mệnh lực của ông nội ngươi đã yếu đi do trải qua nhiều thế hệ huyết mạch bị pha loãng, nhưng theo cảm nhận của ta khi còn trong cơ thể của ông nội ngươi, thì phần sinh mệnh lực đó vẫn có thể duy trì hắn sống sót hơn ba ngàn năm, thậm chí không cần ăn uống.

“Chuyện này…” Đừng nói tới Lâm Thanh Phong, mà ngay cả Nam Cung Mị Ảnh cũng trợn mắt, một người bình thường có tuổi thọ hơn ba ngàn năm đây là khái niệm gì? Phải biết hiện tại Nguyên Anh kì tu sĩ cũng chỉ có hơn một ngàn năm thọ nguyên mà thô, đây là so với Nguyên Anh kì tu sĩ còn muốn lật gấp ba lần nha.

Tiểu Long thở dài một hơi rồi nói tiếp.

- Đây là ta còn chưa kể tới việc phần sinh mệnh lực này sẽ tự động giúp ông nội của ngươi chữa trị vết thương trên cơ thể.

- Tuy không tới mức giống như thằn lằn loại bò sát này đứt đuôi còn có thể mọc lại, nhưng trừ những vết thương “chí mạng” như đầu bị phá hủy, hay “bùm” một phát thịt nát xương tan, ngay cả cặn cũng không chừa, mấy dạng tương tự ra, thì dù ông nội ngươi có bị thương tới mức nào hắn cũng không thể chết, dù cơ thể có bị phá hủy, còn sót lại một cái đầu thì hắn vẫn sống.

- Vì thế chúng ta phải tìm cách giải quyết vấn đề của ông nội ngươi trước, cũng không thể để hắn như zombie một dạng sống mãi a.

Nghe được những lời này, Lâm Thanh Phong chỉ biết im lặng, tiểu Long thở ra một hơi rồi lắc đầu nói.

- Sinh mệnh lực, cái thứ này chúng ta đều không quen thuộc, không có cách nào để lấy nó ra khỏi cơ thể ông nội ngươi, hoặc phong ấn nó lại được.

- Thế nên, ta và Nguyên Anh đã nghĩ ra ba hướng giải quyết cho ngươi lựa chọn.

- Một là, trước khi rời đi, ngươi phải tìm được cách để phong ấn lại số sinh mệnh lực của ông nội ngươi.

Nghe được điều thứ nhất, Lâm Thanh Phong chỉ biết lắc đầu nói.

- Ngươi cũng biết rõ, tính khả thi của biện pháp này rất thấp, không biết ở nơi của Lạc Long Quân có tìm được biện pháp hay không, vì thế căn bản không thể nào thành công được, hãy nói cho ta biết biện pháp tiếp theo.

Tiểu Long xoắn xuýt một lúc, rồi nói.

- Có thể, nhưng ngươi phải hứa là không được tức giận rồi đánh ta, có đánh thì đi tìm tên Nguyên Anh kia, hắn là người nghĩ ra biện pháp này.

Lâm Thanh Phong cau mày hừ lạnh.

- Có gì mau nói.

Tiểu Long cả Yêu Đan run rẩy, ngay cả Khí Linh cũng đồng dạng run rẩy theo, tiểu Long lắp bắp nói.

- Cách thứ hai… hơi “tàn nhẫn” một chút, đó là khi trở về, ngươi hãy tìm tên nào đó, để hắn “mài” dần đám sinh mệnh lực của ông nội ngươi đi…

Lời nói của tiểu Long càng ngày càng nhỏ, thậm chí chưa nói hết câu thì ngay lập tức cảm nhận được sát khí từ Lâm Thanh Phong đang hướng vào nó, Lâm Thanh Phong hừ một tiếng lạnh lẽo nói.

- Ta muốn xem thử một chút, là ai dám làm vậy?

Tiểu Long trong lòng thầm hận chết Nguyên Anh rồi, tới bây giờ nó mới nhận ra Nguyên Anh con hàng này căn bản là cái hố, hố địch nhân, hố đồng đội, và cho tới chính bản thân nó cũng tự hố chính mình.

Tiểu Long thề rằng, trên đời này chỉ có tên nào ngu ngốc mới nghe theo lời Nguyên Anh.

Để ý tới tiểu Long đang run lẩy bẩy, Lâm Thanh Phong thở ra một hơi thu lại sát ý rồi nói.

- Đừng lo lắng, nếu muốn giải quyết tình trạng của ông nội, thì đây thật sự cũng là một cách, ta sẽ không trách các ngươi, các ngươi không làm sai chuyện gì cả.

- Vậy biện pháp cuối cùng đây? Vừa nãy ngươi nói có ba biện pháp đúng không?

Nghe được lời này, tiểu Long mới gật đầu thở phào một hơi nhẹ nhõm rồi trả lời.

- Biện pháp cuối cùng, là để ông nội ngươi cùng ngươi và Mị Ảnh, đi tới tu chân giới, cùng các ngươi tu luyện.

“Không đời nào.” Lâm Thanh Phong ngay lập tức từ chối, nói đùa cái gì? Lâm Anh Hào căn bản chỉ là một người bình thường, để một người bình thường như ông tham gia vào vũng nước đục tu chân giới này, Lâm Thanh Phong là người đầu tiên không đồng ý.

“Về phần câu trả lời này, thì ngươi rất giống Nguyên Anh, ngay lúc ta vừa đưa ra đề xuất này thì hắn cũng từ chối.” Đối với câu trả lời của Lâm Thanh Phong, tiểu Long chỉ nhẹ nhàng trả lời.

- Nhưng ngươi phải hiểu được, nguyên do tại sao chúng ta phải giải quyết vấn đề của ông nội ngươi.

- Không phải là chúng ta sợ hắn sống lâu, chỉ mong hắn chết sớm dạng này, cái mà chúng ta muốn giải quyết, đó là không muốn để hắn cô độc một mình.

- Mặc dù không phải thân thiết gì, nhưng ta cùng hắn đã đấu đá nhau trong vài chục năm, một chút tình cảm là vẫn phải có, nên ta mới đưa ra biện pháp này thôi.

- Ngươi thử nghĩ một chút, sau khi ngươi rời đi, để lại hắn ở đây một mình thì hắn sẽ như thế nào đây?

- Sống một lần là ba ngàn năm, trong khoảng thời gian đó, hắn phải lần lượt nhìn con hắn chết đi, bạn bè, người thân hắn cũng theo đó mà chết đi, còn hắn hết lần này tới lần khác phải là người đưa tiễn.

- Cái cảm giác này ngươi hiểu được sao?

- Theo ta thấy, biện pháp mà ta đưa ra rất tốt, hắn đồng thời có thể cùng ngươi và Mị Ảnh tiếp tục tu luyện, đợi một thời gian sau, hắn còn có thể vui vẻ ẵm cháu nội, như vậy tốt hơn là hắn phải ở đây để “đưa tang” cho từng người mà hắn quen biết đúng hay không?

Lâm Thanh Phong trầm mặc, tiểu Long cũng im lặng không nói gì, nó biết được Lâm Thanh Phong vẫn còn phải suy nghĩ, người bình thường ai cũng ước ao được trở thành tu sĩ, nhưng chỉ có những tu sĩ mới biết cuộc sống của người bình thường vui vẻ biết bao nhiêu.

Suy nghĩ một lúc lâu, Lâm Thanh Phong lại hỏi.

- Như vậy, số Long Khí mà ngươi để lại đó là để dành cho ông nội ta sao?

“Đúng vậy, tuy ta cùng Nguyên Anh bất đồng ý kiến, nhưng quyền quyết định là của ngươi, vì thế ta đã để hắn giữ nó.” tiểu Long bình tĩnh gật đầu.

Lâm Thanh Phong lắc đầu nói.

- Ta không quyết định được, việc này trở về rồi hãy hỏi ý kiến của ông nội thôi.

- Chuyện này có liên quan tới cuộc đời của ông, chúng ta không có tư cách để thay ông lựa chọn.

- Tiểu Long, ngươi trở về cơ thể ta thôi, rồi chúng ta sẽ lên đường trở về.

Tiểu Long trầm mặc một chút rồi trả lời.

- Nói tới chuyện này, thì ngươi phải chuẩn bị tâm lý một chút.

- Theo suy đoán của ta và Nguyên Anh, thì sau khi ta trở về cơ thể ngươi, chúng ta phải trả qua một khoảng thời gian dung hợp với nhau.

- Dù gì hiện tại ta cũng là Yêu Đan, không còn là một đoàn Long Khí như lúc trước nữa, có lẽ cơ thể ngươi sẽ có một chút thay đổi, nhưng sau một khoảng thời gian ngắn khi cơ thể ngươi thích ứng với ta thì tất cả sẽ trở về bình thường.

Lâm Thanh Phong gật đầu.

- Được rồi, thời gian của chúng ta không có nhiều lắm, ngươi mau tới đây đi.

…. Hết chương 246….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK