Thiên Vận Tông được xây trên một ngọn núi diện tích khá rộng lớn, cửa vào được xây phía dưới chân núi.
Những này này Vô Cực Tử cũng không xuất hiện, hắn vẫn ở trong Dưỡng Hồn Châu tiếp tục bồi dưỡng thần hồn.
Cũng vì vậy mà Mị Nguyệt cùng Quan Phi Vân cũng không nhận biết hắn.
Mị Nguyệt có chút bội phục nhìn Chiến Thiên, suốt hai ngày đi đường, chỉ trừ bỏ sáng sớm cùng tối mịt thì Chiến Thiên lúc nào cũng tu luyện, nhưng hắn vẫn sinh long hoạt hổ chạy nhảy khắp nơi.
Quan Phi Vân nhảy xuống xe ngựa, hắn chào hỏi những tên đệ tử thủ vệ rồi nhờ bọn hắn thông báo một chút sau đó lại trở về ra hiệu cho bọn Lâm Thanh Phong xuống ngựa.
Tới đây đã là địa phận của Thiên Vận Tông vì thế bọn hắn phải đi bộ tiến vào Thiên Vận Tông.
Sắc đẹp của Nam Cung Mị Ảnh cùng Ninh Thiên Nhai nhanh chóng thu hút đám nam đệ tử tới nhìn.
Hai nàng thật sự quá đẹp khiến bọn hắn mê muội.
Nhưng Quan Phi Vân đi trước mở đường nên đám người này cũng không dám làm gì quá mức.
Quan Phi Vân là đệ tử của Trưởng Lão vì thế bọn người này cũng không dám đắc tội hắn.
Bọn người Lâm Thanh Phong theo sau Quan Phi Vân về tới đỉnh núi dành riêng cho sư phụ của Quan Phi Vân cùng Mị Nguyệt.
Trên đỉnh núi này có một tòa biệt viện, Quan Phi Vân dẫn theo bọn người Lâm Thanh Phong tới đây sau đó hắn mở miệng.
-Các vị xin chờ ta một lúc, ta sẽ vào thông báo với sư phụ.
Mị Nguyệt có chút luyến tiếc nhìn Chiến Thiên, sau đó nàng mới cùng Quan Phi Vân bước vào trong.
Một lúc sau Quan Phi Vân trở ra, hắn cúi người nói.
-Sư phụ đã đồng ý cho mọi người ở lại, trước tiên mọi người nên vào vấn an sư phụ a.
Bọn người Lâm Thanh Phong gật đầu, chào hỏi chủ nhà cũng là việc nên làm.
Bước chân vào biệt viện, Quan Phi Vân dẫn bọn người Lâm Thanh Phong tới một hồ nước lớn, giữa hồ có một đình viện và một vị nam tử trung niên đang ngồi câu cá, Mị Nguyệt thì đang đứng cạnh bên hầu trà cho hắn.
Nhìn sơ qua thì cũng biết vị nam tử trung niên trước mặt này chính là sư phụ của Quan Phi Vân cùng Mị Nguyệt.
Bọn người Lâm Thanh Phong đi tới trước mặt hắn, Lâm Thanh Phong gật đầu chào hỏi.
-Xin chào… lão chủ nhà?
Câu chào kì quái của Lâm Thanh Phong khiến mọi người đồng thời mộng bức.
Lão chủ nhà là cái gì quỷ? Còn có kiểu chào như vậy sao?
Vị nam tử trung niên ho nhẹ một cái rồi nở nụ cười, hắn đã nghe Quan Phi Vân nói sơ qua về bọn người Lâm Thanh Phong, nhất là Lâm Thanh Phong hắn có chút quái lạ nên vị nam tử trung niên này cũng không tức giận.
Hắn nở nụ cười rồi nói.
-Vị tiểu hữu này là Lâm Thanh Phong tiểu hữu đi? Cách chào của ngươi rất thú vị, tự giới thiệu một chút ta là Bạch Dạ, là sư phụ của Quan Phi Vân cùng Mị Nguyệt.
Lúc này Lâm Thanh Phong gãi đầu cười cười, hắn chắp tay rồi nói.
-Như vậy, xin chào Bạch tiền bối.
Bạch Dạ nở nụ cười gật đầu, sau đó lại mở miệng.
-Theo lời của Phi Vân cùng Nguyệt nhi thì các ngươi đã cứu bọn họ a? Thật sự cảm tạ các ngươi.
Bọn người Lâm Thanh Phong nhanh chóng chảy mồ hôi, không biết Bạch Dạ nếu như biết được bọn hắn chính là người đả thương Quan Phi Vân cùng Mị Nguyệt thì vẻ mặt hắn sẽ như thế nào?
Lâm Thanh Phong lắc tay rồi cười nói.
-Không có gì, Bạch tiền bối, đây là việc nên làm.
Bạch Dạ gật đầu nở nụ cười với Lâm Thanh Phong, hắn có vẻ ưa thích Lâm Thanh Phong, cũng có suy nghĩ muốn gả Mị Nguyệt cho Lâm Thanh Phong.
Mặc dù Lâm Thanh Phong đã có hai lão bà, nhưng việc này thì tính sao? Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường a?
Nhưng theo lời Quan Phi Vân đã kể thì Mị Nguyệt lại yêu thích một tên bán yêu khiến Bạch Dạ hơi trầm ngâm một chút.
Bạch Dạ vẫn nở nụ cười trên mặt rồi nói.
-Như vậy vị thanh niên kia chính là Chiến Thiên tiểu hữu đi?
Chiến Thiên nghe Bạch Dạ nhắc tới tên mình thì hắn nhanh chóng gật đầu rồi bước tới.
Bạch Dạ đánh giá Chiến Thiên một lúc, hắn không cảm nhận thấy trong cơ thể Chiến Thiên có một tia linh lực nào nên thất vọng thở dài, sau đó lại nói.
-Mặc dù ngươi rất khá, ta cũng rất ưa thích ngươi, nhưng ngươi vẫn không đủ tiêu chuẩn để cưới Nguyệt nhi a.
Bạch Dạ vừa dứt lời, Lâm Thanh Phong trực tiếp quỳ, lần đầu tiên hắn nhìn thấy cảnh cha vợ với con rể nói chuyện với nhau trực tiếp đi thẳng vào vấn đề như vậy.
Chiến Thiên thì có chút mộng bức gãi đầu, mặc dù mấy ngày nay được Mị Nguyệt tận tình chăm sóc hắn cảm thấy rất thoải mái, nhưng hắn cũng chưa từng nghĩ tới việc cưới nàng a.
Mị Nguyệt thì nhanh chóng đỏ mặt cúi đầu, nhưng nàng vẫn liếc mắt có chút mong chờ nhìn Chiến Thiên chờ đợi câu trả lời của hắn.
Chờ đợi một lúc lâu nhưng Chiến Thiên vẫn không trả lời, khiến nàng thất vọng, hai mắt nàng đỏ ửng rồi quay đầu chạy đi.
Nhìn Mị Nguyệt chạy đi không biết tại sao trong lòng Chiến Thiên cảm thấy có chút hối hận.
Hắn thật sự cũng không phải người ngu, nhưng vì khi trước bị mọi người truy sát nên hắn không dám tin tưởng người khác.
Chỉ riêng có mỗi mẫu thân hắn, sư phụ, hai vị sư nương cùng Vô Cực Tử là không hề ghét bỏ hắn.
Nhưng hiện tại lại thêm Mị Nguyệt đối xử tốt với hắn, không những vậy mà nàng còn muốn gả cho hắn thì làm sao hắn có thể tin tưởng được?
Bạch Dạ nhìn Mị Nguyệt ôm mặt chạy đi thì hắn cũng tức giận, hắn nhìn Chiến Thiên rồi hừ một cái cũng không nói gì.
Nhưng vẻ mặt của Bạch Dạ đen kịt khiến ai nhìn vào cũng biết được là hắn đang tức giận.
Lâm Thanh Phong nhận thấy bầu không khí có chút không ổn, hắn nhanh chóng bước tới trước mặt Bạch Dạ nở nụ cười rồi nói.
-Bạch lão tiền bối, xin ngài cũng đừng tức giận, Chiến Thiên hiện tại chỉ là không thể tiếp nhận được thôi, đợi sau khi hắn hiểu ra thì hắn sẽ cho ngài một câu trả lời thỏa đáng.
Bạch Dạ nghe xong thì gật đầu một cái sau đó hắn nói.
-Được rồi, thời gian cũng không còn sớm, các ngươi ra ngoài đi, ta muốn nghỉ ngơi một chút.
Lâm Thanh Phong sắc mặt cứng đờ, mặc dù hắn biết đây là Bạch Dạ đang ra lệnh đuổi khách, nhưng Bạch Dạ lấy cái cớ này cũng quá giả đi?
Hiện tại trời mới vừa sáng thì lấy đâu ra không còn sớm?
Tuy trong lòng có chút khó chịu nhưng Lâm Thanh Phong vẫn cúi đầu với Bạch Dạ rồi dẫn theo bọn người Nam Cung Mị Ảnh ra ngoài.
Quan Phi Vân nhíu mày rồi mở miệng.
-Sư phụ, tại sao người lại phải gấp gáp như vậy? Chúng ta chỉ mới gặp bọn hắn được vài ngày a.
Bạch Dạ thở dài một hơi rồi trả lời.
-Ta biết lần này ta quá gấp gáp, nhưng cũng không còn cách nào khác, tông môn cũng không biết có thể chống đỡ được bao lâu nên ta muốn đưa Nguyệt nhi đi trước.
Quan Phi Vân nghe xong cũng thở ra một hơi rồi gật đầu đồng ý.
Bọn người Lâm Thanh Phong sau khi bước ra khỏi tiểu viện của Bạch Dạ thì liền trở về những căn phòng mà Quan Phi Vân đã chuẩn bị trước.
Nhìn Chiến Thiên hiện tại vẫn đang cúi đầu suy nghĩ, Lâm Thanh Phong cũng không làm phiền hắn, sau vài tháng đi đường thì điều mà hiện tại Lâm Thanh Phong muốn làm nhất đó chính là động phòng cùng với hai lão bà a.
Nghĩ tới việc lại sắp có thể động phòng thì Lâm Thanh Phong nở nụ cười “hắc, hắc” rồi nhanh chóng kéo tay Nam Cung Mị Ảnh cùng Ninh Thiên Nhai vào phòng.
….
Trời đã tối, Chiến Thiên vẫn đang ngồi trong phòng mà suy nghĩ về chuyện của Mị Nguyệt.
Hắn không dám tin tưởng rằng Mị Nguyệt muốn gả cho hắn, hắn cũng có chút tự ti bởi vì hắn chỉ là bán yêu, nếu Mị Nguyệt thật sự đi theo hắn thì cả đời này nàng cũng không thể ngẩng mặt nhìn người.
Lâm Thanh Phong sau khi đại chiến cả ngày cùng hai lão bà, hiện tại hắn vui vẻ, sinh long hoạt hổ chạy nhảy khắp nơi.
Nhìn về căn phòng của Chiến Thiên, hiện tại đèn vẫn còn sáng, Lâm Thanh Phong quyết định đi thông não tên đệ tử này một chút.
Hắn đứng trước phòng của Chiến Thiên rồi gõ cửa.
Chiến Thiên đang trầm tư suy nghĩ, sau khi nghe được tiếng gõ cửa hắn nhanh chóng mở miệng.
-Mời vào.
Lâm Thanh Phong bước vào phòng nhìn Chiến Thiên một cái.
Hiện tại đầu tóc Chiến Thiên có chút rối bời, hai mắt hắn bắt đầu nổi lên vầng đen khiến Lâm Thanh Phong nhíu mày.
Nhìn thấy người tới là Lâm Thanh Phong, Chiến Thiên thở ra một hơi rồi nói.
-Là sư phụ a.
Lâm Thanh Phong cũng không nói gì, hắn bước vào phòng rồi ngồi lên ghế, nhìn vẻ mặt tiều tụy của Chiến Thiên, Lâm Thanh Phong hỏi.
-Đang suy nghĩ chuyện gì sao?
Chiến Thiên gật đầu một cái rồi trả lời.
-Đệ tử vẫn đang suy nghĩ về chuyện lúc sáng.
Lâm Thanh Phong gật đầu, hắn cũng biết rõ Chiến Thiên đang suy nghĩ về chuyện cưới Mị Nguyệt nên lại hỏi.
-Tại sao ngươi lại suy nghĩ về chuyện này?
Nghe Lâm Thanh Phong hỏi, Chiến Thiên gãi đầu một cái rồi trả lời.
-Đệ tử cũng không biết, nhưng không hiểu sao đệ tử lại luôn nghĩ tới Mị Nguyệt.
Lâm Thanh Phong nở nụ cười rồi lại hỏi.
-Tại sao ngươi lại nghĩ tới nàng ta?
Chiến Thiên vò đầu bứt tai một hồi rồi lại trả lời.
-Đệ tử không biết phải trả lời Bạch Dạ tiền bối như thế nào, nếu đệ tử đồng ý thì đệ tử sợ Mị Nguyệt sẽ không thể ngẩng mặt nhìn người, còn nếu đệ tử bảo không thì trong lòng đệ tử lại không muốn.
…..Hết Chương 83….