“Như vậy là… cả hai người các ngươi không người nào biết đường tới Hỏa Vân Tông?” Ngồi trước đống lửa, Lâm Thanh Phong khóe miệng co quắp nhìn Tiếu Hồng Trần cùng Lam Ngọc hai người, chỉ thấy hai người đều thành thật gật đầu, Tiếu Hồng Trần giải thích.
- Tỷ phu, ngươi cũng biết, từ khi ta được sư phụ nhận về, phần lớn thời gian ta đều ở tại tông môn tu luyện, rất ít khi ra ngoài, và nếu có thì chỉ đi một số chỗ gần tông môn làm nhiệm vụ mà thôi.
- Còn về Lam Ngọc, muội ấy chỉ vừa được nhận vào tông môn vài năm nay mà thôi, lần trước cũng là lần đầu tiên muội ấy được ra ngoài làm nhiệm vụ a.
“Không phải Băng Thánh tiền bối đã cho đệ biết vị trí của Hỏa Vân Tông sao?” Lâm Thanh Phong có chút bất đắc dĩ hỏi.
“Đúng là sư phụ đã cho đệ biết…” Tiếu Hồng Trần thành thật gật đầu nói.
- Nhưng khi đó đệ quá háo hức… nên đệ quên…
“Ừ? Sao ngày đó ngươi không nói?” Lâm Thanh Phong vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, im lặng không biết phải nói gì tiếp theo.
Sau khi dùng truyền tống trận ở Hàn Băng Tông, thì bọn hắn được dịch chuyển tới một tòa thành thị, nếu lúc đó Tiếu Hồng Trần nói hắn không biết đường thì bọn người Lâm Thanh Phong còn có thể hỏi một chút, nhưng hiện tại bọn hắn đã đi khỏi khu vực truyền tống trận đã hơn một tuần rồi, cũng không thể quay ngược trở về hỏi a?
Lâm Thanh Phong chỉ đành thở ra một hơi rồi nói.
- Tốt, chỉ đành tìm người hỏi đường a.
“Hắc…” Tiếu Hồng Trần xoắn xuýt gãi đầu cười trừ, xung quanh là một mảnh rừng rậm, không có một bóng người thì bọn hắn phải biết hỏi ai đây?
Nhận ra ánh mắt của Tiếu Hồng Trần đang nhìn khu vực xung quanh, Lâm Thanh Phong phất tay nói.
- Tốt, đừng lo lắng về vấn đề này, trước sau gì chúng ta cũng sẽ gặp người để hỏi đường mà thôi.
- Hiện tại hai người các ngươi đều đã học được Rasengan, như vậy hiện tại ta sẽ dạy hai người RasenShuriken a.
Tiếu Hồng Trần nghe tới RasenShuriken hai mắt liền sáng lên, nhưng hắn vẫn rất bình tĩnh nói.
- Tỷ phu, ta vẫn có chuyện muốn hỏi.
“Ồ? Ngươi muốn hỏi chuyện gì?” Lâm Thanh Phong có chút tò mò hỏi lại.
Tiếu Hồng Trần thở ra một hơi, trên tay xuất hiện một viên Rasengan đưa tới trước mặt Lâm Thanh Phong rồi nói.
- Đệ muốn hỏi về uy lực của Rasengan pháp thuật này.
- Lúc trước ở tông môn, đệ đã từng nhờ Tiêu Hà Đại Trưởng lão thử uy lực của Rasengan pháp thuật này.
- Nhưng khi đó Đại Trưởng Lão lại nói cho đệ biết, mặc dù Rasengan của đệ có thể vượt cấp làm tổn thương địch nhân, nhưng chỉ giới hạn ở địch nhân có tu vi Nguyên Anh kì tầng 3 mà thôi.
- Còn Lam Ngọc hiện tại đang ở Luyện Khí kì tầng 9, Rasengan của nàng thậm chí còn không thể vượt cấp làm trọng thương cho Trúc Cơ kì tầng 1, cũng không giống như của tỷ phu ở Luyện Khí viên mãn liền có thể vượt cấp làm tổn thương Luyện Hư kì như vậy.
“A? Về chuyện này sao?” Lâm Thanh Phong trầm ngâm một chút rồi gật đầu nói.
- Đó là do công pháp của ta gây nên.
“Ồ? Công pháp của tỷ phu có gì khác biệt sao?” Tiếu Hồng Trần cùng Lam Ngọc cả hai đều chăm chú chờ đợi Lâm Thanh Phong giải thích.
- Ta chỉ có thể nói đơn giản, là do Linh Lực của hai người áp súc không đủ.
“Linh Lực áp súc không đủ? Có ý gì?” Tiếu Hồng Trần cùng Lam Ngọc một mặt mộng bức nhìn Lâm Thanh Phong, chỉ thấy hắn gật đầu nói.
- Ta lấy một ví dụ đi.
- Nếu một tên Luyện Khí kì muốn đột phá, thì trước tiên Linh Lực phải đầy đủ có đúng hay không?
Tiếu Hồng Trần cùng Lam Ngọc cả hai đều gật đầu đồng ý, Lâm Thanh Phong tiếp tục nói.
- Như vậy, ta thử ví dụ, Linh Lực là một sợi dây nhỏ, còn một tên Luyện Khí tầng 1 muốn đột phá lên Luyện Khí tầng 2, thì hắn phải tích lũy đủ 100 sợi dây thì mới có thể đột phá, sau đó hắn mới có thể tiếp tục tích lũy thêm những sợi dây khác.
Tiếu Hồng Trần cùng Lam Ngọc, cả hai suy nghĩ một chút rồi gật đầu, bởi điều Lâm Thanh Phong nói là chuyện rất bình thường, bọn họ rất dễ dàng tiếp nhận, nhìn hai người gật đầu đồng ý, Lâm Thanh Phong lại nói tiếp.
- Nhưng trong trường hợp, hắn tích lũy đủ 100 sợi dây, nhưng lại không muốn đột phá đâu? Như vậy làm sao hắn có thể hấp thụ thêm Linh Khí đây?
“Tích lũy đủ 100 sợi Linh Lực lại không muốn đột phá?” Tiếu Hồng Trần cùng Lam Ngọc hai người đồng thời sửng sốt, sau đó Tiếu Hồng Trần liền lắc đầu nói.
- Không thể, nếu hắn không đột phá, lại muốn hấp thụ thêm Linh Khí, thì hắn chỉ có một con đường bạo thể mà chết.
Đối với lời nói của Tiếu Hồng Trần, Lam Ngọc cũng gật đầu đồng ý, nàng hiện tại chỉ là Luyện Khí tầng 9, vì thế nàng cũng hiểu rõ cảm giác tùy thời đều có thể bạo thể khi Linh Lực đạt tới mức giới hạn mà không đột phá là như thế nào, còn về phần Lâm Thanh Phong, hắn chỉ lắc đầu cười nói.
- Ngươi sai lầm.
- Nếu hắn muốn tiếp tục hấp thụ Linh Khí, thì hắn vẫn còn nhiều con đường khác để làm.
“Ồ? Vẫn còn có con đường khác?” Tiếu Hồng Trần cùng Lam Ngọc cả hai đều ngạc nhiên, Lâm Thanh Phong cười nói.
- Nếu hắn dùng số Linh Lực hắn tạo ra để nuôi dưỡng thân thể đây?
- Khi đó Linh Lực liền dùng hết, không phải hắn có thể tiếp tục hấp thu Linh Khí rồi?
“Như vậy cũng được sao?” Lam Ngọc một mặt mộng bức, như để chứng thực lời nói của Lâm Thanh Phong, nàng liền thử vận chuyển một tia Linh Lực đi nuôi dưỡng thân thể, sự thật liền đúng như lời Lâm Thanh Phong đã nói, tia Linh Lực đó liền biến mất, không còn sót lại chút gì, và cơ thể của nàng cũng mạnh hơn một chút xíu.
“Không cần thử, trừ khi ngươi muốn trở thành một vị Thể Tu, thì ngươi tốt nhất không nên làm như vậy.” Đoán được hành động của Lam Ngọc, Lâm Thanh Phong cười nói.
“A? Haha, muội chỉ muốn thử một chút mà thôi.” Lam Ngọc đỏ mặt cúi đầu cười nói.
Nhìn biểu hiện của Lam Ngọc, Tiếu Hồng Trần cũng đoán được lời nói của Lâm Thanh Phong thật sự đúng, hắn cau mày hỏi.
- Tỷ phu, nếu như đúng theo lời ngươi nói, như vậy tại sao sư phụ không nhắc nhở ta? Nàng dù gì cũng là một vị Đại Thừa kì, nàng nên sớm nhận ra mới phải.
“Bởi vì thọ nguyên a.” Lâm Thanh Phong giải thích.
- Ngươi cũng biết, một tên Luyện Khí kì thọ nguyên cũng không nhiều lắm, có thể cao hơn phàm nhân một chút, nhưng cũng chỉ có một trăm năm mà thôi.
- Cộng thêm việc, ngươi dùng vài tia Linh Lực nhỏ bé đó đi nuôi thân thể, thì sức lực của ngươi tăng trưởng được bao nhiêu đây?
- Giống như Lam Ngọc vừa làm, sức lực của nàng liền tăng trưởng một chút xíu, từ 1 lên 1,00000001 đi? Thậm chí còn không tới mức đó.
- Tăng trưởng một chút như vậy, thì ai muốn bỏ thời gian ra làm a? Còn không bằng trực tiếp đột phá, có thể trực tiếp tăng từ 1 lên 2.
“Ra là vậy sao?” Tiếu Hồng Trần cùng Lam Ngọc cả hai như hiểu ra, rồi gật đầu đồng ý, Tiếu Hồng Trần lại hỏi tiếp.
- Như vậy, chuyện này có liên quan gì tới việc Linh Lực của đệ cùng Lam Ngọc áp súc không đủ?
“Đương nhiên là có liên quan a.” Lâm Thanh Phong cười nói.
- Quay lại vấn đề lúc trước, một vị Luyện Khí kì tầng 1, cơ thể có thể chứa đựng nhiều nhất 100 sợi Linh Lực là cực hạn.
- Nhưng Linh Lực dù gì cũng là một sợi dây nhỏ, đệ thử nghĩ, nếu hắn đem những sợi dây đó bện vào nhau, tạo thành một sợi dây khác, to lớn hơn thì sao?
- Như vậy cơ thể hắn liền có thể chứa thêm 99 sợi Linh Lực khác a.
“Ồ? Còn có thể làm như vậy?” Tiếu Hồng Trần cùng Lam Ngọc hai người đều trợn mắt há mồm, một dạng không thể tin mà nhìn về Lâm Thanh Phong, chỉ thấy hắn cười nói.
- Hai người thử nghĩ, một bên là sợi dây nhỏ, còn một bên là sợi dây thừng thô to, uy lực của bọn chúng sẽ giống nhau sao?
“A lặc? Như vậy cũng được?” Tiếu Hồng Trần cùng Lam Ngọc khóe miệng cả hai đều co quắp, Lâm Thanh Phong lại nói tiếp.
- Cũng như vậy, trung bình một viên Rasengan chứa đựng 200 sợi Linh Lực, nếu như thay bằng 200 sợi dây thừng thì uy lực của chúng sẽ tương tự nhau sao?
Tiếu Hồng Trần cùng Lam Ngọc cả hai đều im lặng không nói, đương nhiên bọn họ cũng đã hiểu được lời nói của Lâm Thanh Phong, Tiếu Hồng Trần lại hỏi.
- Nếu là như vậy, vì sao sư phụ lại không nhắc nhở đệ?
“Ta đã nói, tất cả đều do Thọ Nguyên a.” Lâm Thanh Phong cười nói.
- Đệ mất bao nhiêu thời gian để tấn cấp Trúc Cơ kì?
“Hai năm.” Tiếu Hồng Trần ngay lập tức trả lời.
“Như vậy liền lấy ví dụ, 1000 sợi Linh Lực là cực hạn để đệ từ Luyện Khí Viên Mãn đạt tới Trúc Cơ, đệ mất 2 năm để có đủ 1000 sợi Linh Lực, đệ liền áp súc bọn chúng thành một sợi dây thừng, sau đó đệ vẫn phải tiếp tục làm như vậy, thì đệ phải mất bao nhiêu thời gian mới đạt đủ 1000 sợi?” Lâm Thanh Phong cười nói.
“Hai ngàn năm…” Tiếu Hồng Trần cùng Lam Ngọc đều trầm mặc thở dài.
….Hết chương 298….