- Lão bà, có lẽ ngươi không biết, nhưng ở quê nhà của đại ca có lưu truyền một câu nói…
“Câu nói gì?” Tiểu Linh có chút ngạc nhiên hỏi lại.
“Một khi trời nổi sấm sét, cũng tức là lão thiên gia đang đánh rắm.” Nguyên Anh khoanh tay một dạng chắc chắn gật đầu nói.
- Vì thế ta đang nhìn xem lão ấy đang đứng ở nơi nào đánh rắm.
“...”
“Rốt cục là ngươi chỉ muốn đứng xem kịch vui có đúng không?” Tiểu Linh chỉ đành lắc đầu thở dài một hơi.
“Lão bà a, ngươi phải tin tưởng ta à.” Nhìn Tiểu Linh một dạng thất vọng, Nguyên Anh liền xoắn xuýt, nhưng Tiểu Linh cũng không chú ý tới nó, đương nhiên những lời nó vừa nói đơn thuần chỉ là nói nhảm mà thôi, nhưng một khi đã nói ra, nó nhất định sẽ không rút lại lời nói của mình.
Tự mình suy nghĩ một lúc, lúc này ba người Lâm Thanh Phong đã trải qua đợt Lôi Kiếp thứ 7, có uy lực ngang với một kích toàn lực của Đại Thừa kì tầng 6, Lâm Thanh Phong thì không có chuyện, nhưng Mị Nguyệt cùng Chiến Thiên hai người đều đồng dạng rất chật vật, có lẽ cũng không chống đỡ được lâu, rốt cục Nguyên Anh cắn răng nói.
- Để ta chứng mình cho ngươi xem.
Nguyên Anh vừa nói, Nguyên Lực trên người cũng lập tức thôi động, hai bàn tay xuất hiện một cây cung và một mũi tên đều đồng dạng được tạo thành bằng Nguyên Lực.
Đặt mũi tên lên dây cung, Nguyên Anh ngay lập tức nhắm thẳng lên bầu trời hét lớn.
- Lão Thiên gia, ngươi xuống đây cho ta.
“Ngươi muốn làm gì?” Nhìn thấy Nguyên Anh hành động, Tiểu Linh cả người chảy đầy mồ hôi lạnh, Lão Thiên gia không dễ phạm như vậy, đối mặt với Lôi Kiếp, nếu lại phản kháng chỉ khiến uy lực của Lôi Kiếp nhanh chóng tăng thêm mà thôi, nhưng Tiểu Linh đã phản ứng trễ.
Ngay khi nàng vừa dứt lời thì Nguyên Anh cũng buông ra dây cung, mũi tên rời dây cung, một đường thẳng tắp lao nhanh, đâm thẳng vào đám Lôi Vân trên bầu trời.
“Xong…xong…” Tiểu Linh chỉ biết ngây ngốc đứng nhìn, đầu não nàng đều chậm nhịp, trong đầu chỉ biết nghĩ tới một từ duy nhất, chỉ trong giây lát, nàng liền lấy lại bình tĩnh, đưa tay nắm chặt lấy Nguyên Anh rồi hét lớn.
- Ngươi đã làm gì?
“Đương nhiên là lôi lão ta xuống a.” Nguyên Anh một mặt bình tĩnh nói, chỉ thấy nó vừa dứt lời, từ trên bầu trời, đạo Lôi Kiếp thứ 8, uy lực có thể so sánh với một kích mạnh nhất của Đại Thừa Kì tầng 7 gần như đánh xuống ba người bọn Lâm Thanh Phong liền biến mất, và từ bầu trời liền vang liên tiếng hét thảm.
“A…a….a….”
“Cái gì?” Tiểu Linh mộng bức, thậm chí ba người bọn Lâm Thanh Phong cũng đồng dạng mộng bức, ngây ngốc nhìn lên bầu trời.
“Cái gì? Vì sao lại không nhìn thấy gì?” Ở Hỏa Vân Tông, đang quan sát đám người Lâm Thanh Phong độ kiếp, bỗng dưng tầm mắt lại bị che mất, Lão Tông chủ cùng Vô Cực Tử hai người đều mộng bức.
….
“Con mẹ nó, Nhân Hoàng, ngươi chơi ta…” Từ trên đám Lôi Vân trên bầu trời lộ ra một tròng mắt, tràn đầy sát khí nhìn chòng chọc vào Lâm Thanh Phong, giữa nhãn cầu còn dính lấy một mũi tên.
Nguyên Anh là người bắn nó, nó biết rõ điều này, nhưng Nguyên Anh được xem là chính bản thân tu sĩ, nên tất cả mọi tội lỗi của Nguyên Anh đều được tính lên đầu Lâm Thanh Phong.
“A lặc? Mũi tên ở đâu ra?” Lâm Thanh Phong ngây ngốc hỏi, sau đó liền đưa mắt nhìn sang Nguyên Anh, mặc dù khoảng cách khá xa, nhưng với tầm mắt hiện tại của Lâm Thanh Phong thì hắn vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt đắc chí của Nguyên Anh lúc này, nó đang vui vẻ cười nói.
- Haha, lão bà, ngươi nhìn, ta bắn trúng lão thiên gia.
- Mặc dù vị trí có chút sai lệch, nhưng ta vẫn lôi hắn ra à.
“…”
Tiểu Linh, Lâm Thanh Phong khóe miệng cả hai đều co quắp không nói một lời.
“Ta chỉ thực hiện chức trách của ta,… cũng không chọc tới ngươi… hà cớ gì ngươi lại bắn ta?” Tròng mắt phía trên bầu trời tràn ngập sát khí gào thét hỏi.
“A…” Lâm Thanh Phong còn đang muốn giải thích, chỉ thấy tròng mắt phía trên bầu trời gào thét nói.
- Cút, ta không cần biết vì sao tu vi hiện tại của ngươi lại yếu ớt như vậy, nhưng về sau cũng đừng hòng ta dẫn Lôi Kiếp tới để ngươi tấn cấp.
“A lặc?” Dưới ánh mắt mộng bức của năm người, nói chính xác hơn là ba người, một Thần Khí và một Nguyên Anh, con mắt cùng Lôi Vân trên bầu trời từ từ tan biến.
“A? Khoan đi nha.” Nguyên Anh đầu não có chút chậm nhịp, nhưng nó phản ứng rất nhanh, nó là nguyên nhân dẫn tới sự kiện này, nhưng nó cũng không muốn vì vậy mà về sau Lâm Thanh Phong cũng không thể tấn cấp nha, trách nhiệm này nó gánh không nổi, ngay lập tức lấy ra mũi tên thứ hai, nhắm thẳng về đám Lôi Vân còn chưa kịp tiêu tán trên bầu trời mà bắn.
“AAAA….”
Tiếng kêu gào lại một lần nữa như heo bị thọc tiết cất lên, tròng mắt lại xuất hiện, và trên đó cũng dính mũi tên thứ hai.
“Con mẹ ngươi… ngươi rốt cục muốn gì?” Chỉ cần nghe được giọng điệu này thì ai cũng dễ dàng nhận ra, tròng mắt trên bầu trời thực sự rất tức giận.
“Tròng mắt đại gia, không phải ta bắn ngươi à.” Lâm Thanh Phong khóc không ra nước mắt, hắn vẫn còn muốn trải qua vài lượt Nhân Tiên Kiếp đây, có muốn bắn thì cũng phải đợi một lúc nữa a.
Ho nhẹ một cái, Lâm Thanh Phong lấy lại bình tĩnh rồi hướng lên bầu trời nói.
- Tròng mắt đại gia, ngài có thể xuống đây sao?
- Chúng ta nói chuyện một lúc như thế nào?
“Cút.” Tròng mắt trên bầu trời hét một tiếng rồi lại bắt đầu biến mất, ngay lúc này, Lâm Thanh Phong cũng đồng thời hét lên.
- Nguyên Anh, lại tới một phát.
“A lặc? Lại muốn để ta tới một phát? Một cái nhấc tay a…” Nguyên Anh ở phía xa, tuy rằng nó không nghe thấy Lâm Thanh Phong nói gì, nhưng nhìn khẩu hình miệng của hắn thì nó vẫn đoán được.
Phập…
“A…a…Con mẹ nhà ngươi, quá tam ba bận a, ngươi muốn chết sao?” Con mắt lại một lần nữa xuất hiện, lần này cả con mắt đều đỏ lên.
“Ta chỉ muốn nói chuyện một lúc.” Lâm Thanh Phong nội tâm nhảy loạn một cái, nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh nói, hắn cũng biết lai lịch của tròng mắt trước mặt này không đơn giản, dùng biện pháp này cưỡng ép tròng mắt ở lại chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, hắn cũng không muốn về sau hắn lại không thể độ kiếp nữa a.
“Có gì mau nói, có rắm mau thả.” Tròng mắt hừ lạnh một cái rồi liền thành thật bay xuống bên cạnh Lâm Thanh Phong.
“Chiến Thiên, Mị Nguyệt hai người tới đây.” Nhìn con mắt đã bay tới bên cạnh, lúc này Lâm Thanh Phong mới gọi Chiến Thiên cùng Mị Nguyệt hai người tới bên cạnh rồi nói.
- Tròng mắt đại gia, theo lời ngươi vừa nói, thì ngươi chưởng quản việc Độ Kiếp đi?
“Ngươi đã giao cho ta việc này a? Bây giờ lại hỏi ngược lại ta?” Tròng mắt hừ lạnh một tiếng rồi đáp lời.
“Nhân hoàng đã giao cho hắn việc này sao? Như vậy thì dễ làm.” Lâm Thanh Phong trong lòng thầm nghĩ, nhưng bề ngoài cười gật đầu, chỉ tay về phía mình rồi nói.
- Trước tiên là ta, bởi vì ta hiện tại đã là Yêu Thú cấp 8 đỉnh phong, hẳn là ta phải độ Bán Tiên Lôi Kiếp.
Sau đó hắn lại chỉ tay về phía Mị Nguyệt rồi tiếp tục nói.
- Còn nàng, nàng chỉ là một tên Nguyên Anh kì tu sĩ mà thôi, nàng có muốn độ thì hẳn là phải độ Hóa Thần Kì lôi kiếp đi?
- Dù cho cả hai người bọn ta có đồng thời độ kiếp, nhưng Nhân Tiên cấp bậc Lôi Kiếp có phải hơi quá đáng hay không?
- Phải biết Nhân Tiên và Bán Tiên chênh lệch cũng không nhỏ như vậy a? Cùng lắm chúng ta chỉ độ Bán Tiên Lôi Kiếp hơi mạnh mẽ một chút có đúng hay không?
“Các ngươi là ba người Độ Kiếp, đương nhiên uy lực sẽ gia tăng, đồng thời ngươi là Nhân Hoàng, độ khó đương nhiên sẽ cao hơn người thường.” Tròng mắt ngay lập tức trả lời.
“Tròng mắt đại gia, đây cũng là điểm ta nói ngươi sai a.” Lâm Thanh Phong gật đầu một cái, sau đó chỉ tay về Chiến Thiên rồi nói.
- Những điều ngươi nói ta đều hiểu, nhưng hắn chỉ là Bán Yêu, cũng không phải tu sĩ, đồng thời cũng không thuộc hàng Yêu Thú, vì sao ngươi lại cưỡng ép bắt hắn Độ Kiếp?
- Ngươi từng thấy qua tên Bán Yêu nào độ Nhân Tiên Lôi Kiếp chưa?
Lâm Thanh Phong nói những lời này, nội tâm hắn cũng đang điên cuồng nhảy loạn, hắn chỉ muốn đánh cược một lần mà thôi, tất cả đều dựa theo lời của Lạc Long Quân, trong lúc tập luyện cùng Lạc Long Quân, hắn đã từng hỏi về việc Bán Yêu có thể tu luyện hay không, ngay lập tức Lạc Long Quân liền lắc đầu khẳng định là không thể.
Vì thế hắn muốn lợi dụng điểm này để che lấp đi việc Nguyên Anh đã “gây sự” với con mắt mà thôi.
Đương nhiên lời nói của Lâm Thanh Phong cũng có lỗ hổng, tròng mắt có thể trả lời là do lần trước Lâm Thanh Phong đã bỏ chạy khỏi Lôi Kiếp, vì thế lần này nó gia tăng độ khó gấp nhiều lần, và đây cũng là điểm khiến cho Lâm Thanh Phong cảm thấy lo lắng.
“…” Có lẽ do bị trúng vài mũi tên khiến cho tròng mắt bị che mờ lý trí, hoặc là nghĩ Lâm Thanh Phong là Nhân Hoàng, vì thế tròng mắt có lẽ đã quên việc Lâm Thanh Phong đã từng bỏ chạy khi Độ Kiếp, cũng không nghe nó nhắc tới điều này, mà ngược lại, khi nghe được câu hỏi của Lâm Thanh Phong, tròng mắt lúc này liền im lặng, Lâm Thanh Phong cũng theo đó mà im lặng chờ đợi, một lúc sau màu đỏ trên tròng mắt cũng dần dịu lại, từ từ trở thành một tròng mắt bình thường.
- Tốt,…lần này là ta sai, về sau ta sẽ chú ý, đa tạ ngươi đã nhắc nhở.
- Ngươi còn muốn nói gì sao?
“Tốt a, nó đã quên.” Lâm Thanh Phong thở phào nhẹ nhõm, đạt được mục đính, hắn liền cười hắc hắc nói.
- Còn a, về sau tròng mắt đại gia, ngài lại có thể cho ta Độ Kiếp sao?
“Ngươi còn muốn độ kiếp?” Tròng mắt liền run rẩy, màu đỏ trên tròng mắt lại một lần nữa nổi lên, nội tâm Lâm Thanh Phong cũng đập loạn, một lúc sau tròng mắt lại trở về bình thường rồi nói.
- Tốt, như vậy lần sau lại gặp.
Tròng mắt nói xong liền bay lên bầu trời, rồi ngay lập tức biến mất.
“A, khoan đã tròng mắt đại gia…” Tròng mắt hành động thực sự quá nhanh, Lâm Thanh Phong còn chưa kịp hỏi làm thế nào để hắn Độ Kiếp đâu.
….Hết Chương 308….