-Còn ngươi thì sao? Ngươi muốn đi theo Phượng tỷ hay đi cùng bọn ta?
Tên mập trầm ngâm một chút rồi trả lời.
-Không, mục đích mà tôi tới đây là để gặp Phượng Cửu mà thôi, hiện tại mục đích đã đạt được, vì thế tôi sẽ trở về.
Tên mập nói xong thì liền đi ngay, Lâm Thanh Phong cũng không ngăn cản.
Nhìn tên mập rời đi, Lâm thở dài một hơi.
-May quá, thằng điên này đã đi rồi, anh còn sợ rằng hắn sẽ tiếp tục ở lại đây gây phiền toái.
Nam Cung Mị Ảnh một mặt bình tĩnh, Lâm Thanh Phong thì gật đầu cười khổ, hắn cũng sợ tên mập ở đây sẽ tiếp tục lên cơn, khi đó hắn sẽ làm những gì thì không ai biết được.
Tên mập đi khuất được một lúc, chưa được bao lâu thì Nam Cung Mị Ảnh lên tiếng.
-Hắn trở lại.
Lâm, cùng Lâm Thanh Phong hai người đều giật mình, trong tầm mắt của bọn họ, chỉ thấy hắn lại hớt hải chạy trở về, đứng trước mặt Lâm Thanh Phong thở ra từng hơi, Lâm Thanh Phong cau mày.
-Sao ngươi còn chưa đi? Lại quay về đây làm gì?
Tên mập đưa tay ra hiệu cho Lâm Thanh Phong đợi một lúc, hắn thở gấp vài hơi rồi mới lên tiếng hỏi.
-Cậu…là con trai của Hùng Vương, là Thái tử sao?
Mặc dù không biết con hàng này làm sao biết được, nhưng nếu hắn đã biết thì Lâm Thanh Phong cũng không muốn giấu diếm liền gật đầu, tên mập cười hắc hắc.
-Haha, thật ngại quá, thì ra tất cả đều là người nhà.
Lâm Thanh Phong cau mày.
-Người nhà? Ngươi là ai?
Tên mập hít vào một hơi rồi quỳ một chân xuống giới thiệu.
-Ta là tên Dương, là pháp sư đời này của một trong chín mươi chín người con nuôi của Lạc Long Quân tổ tiên, nay được lệnh của cha tới đây giúp Hùng Vương ngăn cản yêu ma.
Lâm mộng bức, Lâm Thanh Phong trầm mặc, theo lời con hàng này nói cũng có nghĩa là hắn sẽ tiếp tục ở lại đây sao? Nếu vậy thì không ổn rồi, hắn điên như vậy lỡ hắn làm bậy thì Lâm Thanh Phong phải làm sao đây?
Lâm Thanh Phong suy tư một chút rồi hỏi.
-Ngươi được lệnh tới đây? Vì sao ta không biết?
Dương liếc nhìn xung quanh, mọi người của đoàn làm phim đều đang thu dọn ở trong hang động, nên xung quanh ngoại trừ bọn họ bốn người ra cũng không còn ai khác, hắn không muốn Lâm nghe được nên ánh mắt dừng lại trên người Lâm cùng Nam Cung Mị Ảnh.
Lâm Thanh Phong cũng hiểu được ý định của tên mập nên liền lên tiếng.
-Anh Lâm, anh có thể đi tìm anh Khánh sao? Bọn ta có chút chuyện riêng cần phải nói.
Lâm thở dài một hơi rồi gật đầu đi về biệt thự tìm Khánh, hắn mặc dù thân với Lâm Thanh Phong, nhưng dù gì hắn cũng là người ngoài, có nhiều việc Lâm Thanh Phong không thể nói cho hắn, còn chưa kể đây là chuyện của Hùng Vương, ngay cả chính phủ cũng không được biết thì hắn càng không có tư cách để biết.
Lâm đã đi, Dương lại hướng mắt về Nam Cung Mị Ảnh, nhưng Lâm Thanh Phong liền nói.
-Có gì thì cứ nói, nàng không phải người ngoài, cho nàng biết cũng không sao.
Dương chần chờ một lúc, nhưng nghĩ lại Nam Cung Mị Ảnh là vợ của Lâm Thanh Phong, cũng tức là Thái Tử Phi vì thế hắn cũng yên lòng nỏi.
-Ngày hôm trước, chúng tôi đã nhận được tín hiệu, vì thế hôm nay tôi được lệnh tới đây để giúp đỡ ngài tiêu diệt bọn yêu ma.
Lâm Thanh Phong gãi đầu.
-Tín hiệu nào? Ta đâu nhớ rằng bọn ta có phát tín hiệu?
Dương gãi đầu giải thích.
-Tôi cũng không biết rõ, nhưng theo như trong sách mà tổ tiên lưu truyền lại, một khi có người rút ra thanh thần đao thì trời đất sẽ tối sầm lại, chỉ có người học pháp thuật của tổ tiên Lạc Long Quân truyền cho mới có thể nhìn thấy, khi đó tất cả hậu nhân sẽ phải tập trung tới chỗ Hùng Vương để giải quyết bọn yêu ma.
Lâm Thanh Phong nhìn qua Nam Cung Mị Ảnh một chút, chỉ thấy nàng gật đầu.
-Hôm trước đúng là thiên địa có tồi sầm lại, nhưng chỉ trong khoảng thời gian không dài, và có vẻ như người bình thường không nhìn thấy được.
Lâm Thanh Phong gãi đầu một cái.
-Như vậy, theo ý của ngươi là những ngày này sẽ có thêm người tới đây để giải quyết bọn yêu ma sao?
Dương nghĩ nghĩ một chút rồi gật đầu.
-Sẽ có người tới, nhưng đa phần những người khác đều đã đợi sẵn ở Buôn Mê Thuột rồi, bởi bọn họ còn phải canh chừng phong ấn, còn một số khác trong những ngày này sẽ tập trung lại đây.
Lâm Thanh Phong gật đầu.
-Được rồi, như vậy ngươi cứ tiếp tục ở lại đây, nhưng nhớ đừng gây ra phiền phức được chứ?
Dương bĩu môi.
-Tôi làm gì gây phiền phức?
“Ừ, ngươi không gây phiền phức, ngươi lúc nãy chỉ muốn đánh chết người ta thôi” Lâm Thanh Phong thầm nghĩ.
Một lúc sau, Phượng tỷ từ trong hang động đi ra, bên cạnh còn có Cường, hai người cười nói vui vẻ đi tới trước mặt Nam Cung Mị Ảnh, nhìn bên cạnh nàng còn có Lâm Thanh Phuong cùng Dương, sắc mặt Phượng tỷ đen lại, nhưng Cường thì khác, hắn vẫn mang theo vẻ mặt bình thản hỏi.
-Mị Ảnh, hiện tại anh cùng chị Phượng sẽ ra ngoài, em muốn đi cùng không?
Nam Cung Mị Ảnh mặt không đổi sắc lắc đầu.
-Không, ta sẽ đi cùng phu quân.
Sắc mặt Cường cứng đờ, trong mắt hắn lóe lên một tia thù hận, nhưng rất nhanh chóng bị hắn giấu đi mất, Nam Cung Mị Ảnh cùng Lâm Thanh Phong đều nhận ra nhưng cả hai đều không nói gì.
Cường mỉm cười quay sang Lâm Thanh Phong rồi hỏi.
-Phong, còn em thì sao? Em muốn đi cùng bọn anh không?
Phượng tỷ ánh mắt hình viên đạn nhìn về Lâm Thanh Phong, chờ đợi hắn trả lời.
Lâm Thanh Phong trầm ngâm một chút rồi gật đầu.
-Không sao, nhiều người đi cùng càng vui.
Cường gật đầu mỉm cười, đối với hắn Lâm Thanh Phong có đi cùng hay không đều không quan trọng, hắn chỉ quan tâm là Nam Cung Mị Ảnh có đi cùng hay không, còn về Lâm Thanh Phong thì hắn có rất nhiều cách để đẩy Lâm Thanh Phong qua chỗ khác.
Lâm Thanh Phong đồng ý thì Nam Cung Mị Ảnh cũng không có ý kiến, lúc này tên mập lên tiếng.
-Ta cũng muốn đi theo.
Lâm Thanh Phong đưa tay bóp trán, tên mập này đang muốn tiếp tục gây chuyện sao? Nhưng cũng không thể vứt hắn ở nhà, hắn muốn đi theo thì Lâm Thanh Phong cũng không cản được.
Phượng tỷ hừ lạnh.
-Hai cậu muốn đi thì tự mình lấy xe mà đi, xe bọn tôi không đủ chỗ để các cậu ngồi cùng.
Cường đen mặt lại, hắn không hiểu được tại sao Phượng tỷ lại có thể nói ra lời này, bởi vì chỉ cần nhìn qua là biết Nam Cung Mị Ảnh sẽ đi cùng Lâm Thanh Phong, nếu không cho Lâm Thanh Phong lên xe thì đồng nghĩa với việc Nam Cung Mị Ảnh cũng sẽ không đi cùng, nếu Nam Cung Mị Ảnh không đi theo thì công sức của hắn coi như vứt hết, vì thế hắn nhanh chóng xin lỗi.
-Phong, em đừng để ý tới chị Phượng, xe của bọn anh vẫn còn rất nhiều chỗ ngồi, đủ để đưa chúng ta đi cùng.
Lâm Thanh Phong đối với Cường gật đầu một cái, hắn cũng không để ý tới Phượng tỷ, bởi vì hắn cũng không muốn ngồi cùng xe với nàng, nếu thật sự ngồi cùng với nàng thì hắn sợ rằng hắn sẽ bị nàng chọc cho tức chết.
Một lúc sau, Khánh cùng Lâm hai người cũng đem xe tới, mở cửa ra đứng trước mặt Lâm Thanh Phong, Khánh lên tiếng.
-Phong, bọn anh đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, hiện tại chúng ta có thể đi.
Nhìn chiếc xe, sắc mặt Phượng tỷ càng lạnh hơn, trong ấn tượng của nàng thì Lâm Thanh Phong chỉ là một tên nghèo kiết xác đeo bám theo Nam Cung Mị Ảnh mà thôi, nàng nghĩ rằng chiếc xe này là do Nam Cung Mị Ảnh bỏ tiền ra mua cho hắn, vì thế nàng càng khinh thường hắn nhiều hơn.
Sắc mặt của Cường cũng không khác gì, hiện tại hắn liền cảm thấy Lâm Thanh Phong thật sự khó chơi, lúc đầu Lâm Thanh Phong có thể tiến vào đây mặc dù khiến hắn cảm thấy ngạc nhiên một chút, nhưng nghĩ tới có thể là do Nam Cung Mị Ảnh đưa hắn vào nên Cường cũng không để tâm lắm.
Cho tới hiện tại Lâm Thanh Phong lại có một chiếc xe riêng để chở Nam Cung Mị Ảnh đi cùng liền phá hủy hết đa phần kế hoạch của hắn.
Lâm Thanh Phong nhìn qua Phượng tỷ một cái rồi nói.
-Hiện tại hai người cứ đi cùng nhau, ta sẽ cùng Mị Ảnh đi phía sau là được, muốn đi đâu thì tùy hai người chọn.
Cường sắc mặt đen kịt gật đầu một cái rồi cũng đi lấy xe, Phượng tỷ hừ lạnh rồi đi theo Cường, hai người cũng không muốn tốn thời gian ở đây.
Lâm Thanh Phong đối với Khánh gật đầu, sau đó hắn đi tới chiếc xe, mở cửa ra mời Nam Cung Mị Ảnh bước vào.
Tên mập nhìn qua Phượng tỷ một cái rồi chạy tới xe của Lâm Thanh Phong rồi dùng ánh mắt tội nghiệp cầu xin hắn.
-Thái tử à, ngài cho tôi đi cùng nha, tôi hứa rằng tôi sẽ ngoan ngoãn mà.
Lâm Thanh Phong bĩu môi một cái “Có quỷ mới tin ngươi ngoan ngoãn”, nhưng hắn cũng không nói gì mà chỉ gật đầu biểu thị cho tên mập có thể tiến vào trong, hắn cũng sợ rằng nếu để tên mập này đi chung xe với Phượng tỷ cùng đạo diễn Cường thì tên mập này sẽ gây ra chuyện.