Đứng trong bếp, Lâm Thanh Phong đứng chống tay vào thành bếp thở ra một hơi, đưa ánh mắt ngao ngán nhìn về mấy chục tờ giấy viết đầy những thứ mà khách hàng đã gọi còn trên bàn, hắn chỉ biết im lặng.
Đã biết trước rằng lượng khách hàng vào chủ nhật sẽ rất đông, nhưng bình thường sẽ không đông như hiện tại, khoảng sân bên ngoài đã không còn chỗ để đứng, nhưng khách hàng vẫn vào như không có gì xảy ra, bọn họ còn tự giác đứng ngay ngắn xếp hàng kiên nhẫn chờ tới lượt để gọi nước.
-Phu quân, chàng đang ngẩn ngơ suy nghĩ gì đây? Bên ngoài khách hàng vẫn còn rất nhiều nha.
Giọng nói êm dịu của Nam Cung Mị Ảnh vang lên bên tai lập tức khiến Lâm Thanh Phong hoàn hồn, xoay người nhìn nàng, hắn lắc đầu cười khổ.
-Ta đành chịu, hiện tại trong nhà đã hết cafe rồi, ta phải ra chỗ dì ba để lấy thêm, đồng thời phải đi mua thêm đá lạnh, phiền cô giúp ta làm trước cho những người gọi nước ngọt, còn những người gọi cafe thì ta sẽ làm sau khi về.
Nam Cung Mị Ảnh mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu, nàng cũng không từ chối mà ngay lập tức tiến tới làm nước, nói là làm nước vậy thôi, nhưng công việc của nàng chỉ là lấy một cái ly sạch bỏ đá lạnh vào đó rồi đưa nó cùng chai nước ngọt ra cho khách.
Không phải là Lâm Thanh Phong không muốn giao hết toàn bộ công việc trong bếp cho nàng, nhưng vấn đề ở đây là nàng không làm được, dù cho trước đó hắn đã cẩn thận chỉ dẫn, nhưng nhờ vào một phép màu nào đó... nàng vẫn không thể làm xong.
Thứ duy nhất nàng có thể làm đó là... nấu nước sôi để làm mì gói, thậm chí công việc gần như tương tự việc nấu mì gói là pha cafe mà nàng cũng không thể làm được, dường như có một thế lực đen tối nào đó khiến nàng lúc nào cũng thất bại vào phút chót, vì thế Lâm Thanh Phong cũng hết cách.
Còn về phần hai người Lâm Cường cùng Trần Thị Hoa, sau khi cả hai sử dụng nửa viên Huyết Khí Đan của Nam Cung Mị Ảnh đưa cho thì những vết thương trên người đa phần đã khỏi hẳn, nhưng bọn họ vẫn cần thêm một ít thời gian để tĩnh dưỡng nên chỉ có thể làm những việc nhẹ nhàng, ít phải vận động, hiện tại Lâm Cường đang ngồi cặm cụi rửa ly, còn Trần Thị Hoa thì đang ở bên ngoài thu tiền cùng viết lại yêu cầu của khách.
Thở ra một hơi chán ngán, Lâm Thanh Phong bước ra ngoài, nhìn lượng người xếp hàng dài hơn 20m bên ngoài, miệng hắn co quắp lại, nếu như là một nhà hàng sang trọng thì hắn cũng không ngạc nhiên, nhưng gia đình hắn chỉ mở một quán cafe nhỏ mà thôi, nhưng lượng khách hàng lại đông tới mức này thì hắn cũng phải bó tay.
Hắn xuất hiện cũng được nhiều người nhìn thấy, bọn họ hai mắt đều phát sáng âm thầm nghĩ tới một vấn đề, vẫn không nhận ra sự thay đổi của mọi người Lâm Thanh Phong thầm tính toán trong đầu một chút rồi tiến tới đầu hàng người, ở đây có Trần Thị Hoa đang cầm một xấp giấy viết những thứ mà khách hàng gọi đồng thời thu tiền, hắn tới gần rồi lên tiếng.
-Mẹ à, bên trong hết cafe rồi, mẹ đưa con ít tiền để con đi mua thêm, cùng với mua thêm đá nữa.
Trần Thị Hoa cũng không nói nhiều, bà liền đưa hai tờ năm trăm ngàn cho hắn rồi tiếp tục viết yêu cầu của khách hàng, cầm tiền trên tay Lâm Thanh Phong thở ra một hơi rồi xoay người nói với khách hàng.
-Xin lỗi những vị khách gọi cafe, bên trong đã hết cafe rồi, hiện tại ta sẽ đi mua thêm, nếu các vị không ngại thì khi ta về ta sẽ lập tức làm ngay, còn không thì phiền các vị hãy gọi đồ uống khác, nhưng chỉ có thể gọi nước ngọt các loại thôi nhé, bởi vì bên trong cũng không còn ai có thể pha nước được.
Lâm Thanh Phong nói ra những lời này xong thì bỏ ra ngoài, hắn cũng không sợ những người này rời đi, vì hắn biết rõ quán cafe của gia đình hắn sẽ không thu hút được nhiều khách hàng như vậy, mục đích chính của bọn họ tới đây chỉ là để gặp mặt Nam Cung Mị Ảnh, còn mua nước uống chỉ là lý do phụ.
Cũng đúng như suy nghĩ của Lâm Thanh Phong, những người khách này một phần thì chuyển sang gọi nước ngọt, còn một phần khác thì vẫn ngồi chờ đợi, cũng không ai rời đi.
Lâm Thanh Phong bước chân ra ngoài, hiện tại đang là buổi trưa nắng gắt, lại nhìn hàng người nối đuôi phía sau, hắn cũng đành lắc đầu thở dài, cũng không lên tiếng nhắc nhở, bọn người này đều đã lớn cả rồi, muốn làm gì là quyền của bọn hắn, không tới phiên một người lạ mặt như Lâm Thanh Phong quan tâm.
Không biết hữu ý hay vô ý, nhưng sau khi Lâm Thanh Phong bước ra khỏi cửa thì trong số những người khách cũng có vài người đứng dậy rồi đồng thời bước theo sau hắn, những người này đều đeo khẩu trang trên mặt, nếu ở điều kiện bình thường thì cũng chỉ khiến người ta chú ý một chút, nhưng hiện tại bởi vì lượng khách quá đông, vì thế cũng không ai quản bọn hắn.
Mới rời khỏi nhà vài bước chân, Lâm Thanh Phong đột nhiên cau mày, bởi vì hắn cảm nhận được có vài đạo ánh mắt đang nhìn về phía hắn, nhưng hắn cũng không để ý, bởi vì người xung quanh nhiều lắm, chưa nói tới người dân qua đường, đi chợ, chỉ riêng đám người còn đang xếp hàng thôi cũng đủ nhiều rồi, có người để ý nhìn hắn cũng không có gì lạ.
Lắc đầu một cái, Lâm Thanh Phong tiếp tục tiến về phía cửa hàng của Trần Mỹ Duyên, hiện tại đã là giữa trưa, người đi chợ cũng dần ít đi, đa phần chỉ có người bán hàng là ở lại, nhưng Lâm Thanh Phong vẫn cảm giác được có vài đạo ánh mắt đang nhìn chằm chằm về mình, hắn nhíu mày một cái rồi nở nụ cười lạnh.
Để khẳng định suy nghĩ của mình, Lâm Thanh Phong không tiếp tục đi về phía cửa hàng của Trần Mỹ Duyên, hắn lại chuyển sang một đoạn đường khác, đi vào một ngõ nhỏ, hiện tại đang là giữa trưa, nên ngõ nhỏ này cũng không có ai khác, chỉ có một mình hắn cùng đám người đi theo sau.
Bởi vì chỉ nhìn được bóng lưng, nên những người đi theo sau Lâm Thanh Phong cũng không biết rằng chính mình đã bị phát hiện, bọn họ vẫn cứ chầm chậm đi theo hắn, khi thấy hắn đi vào ngõ, bọn người này liếc nhìn nhau một cái rồi đồng thời gật đầu, mỗi người đều lấy ra một cây roi điện cầm sẵn trên tay, sau đó cả bọn đều nhẹ nhàng từng bước tiến tới gần Lâm Thanh Phong.
Đi vào ngõ nhỏ được một lúc, nụ cười trên khuôn mặt Lâm Thanh Phong ngày càng lạnh hơn, bởi vì hắn vẫn cảm giác được rằng có người đang theo sau hắn, cũng tức là suy đoán vừa nãy của hắn là chính xác.
Lâm Thanh Phong dừng lại, hắn thở dài một hơi rồi lên tiếng.
-Xuất hiện đi, đi theo ta lâu như vậy ta nghĩ rằng các ngươi cũng mệt mỏi nha.
Bọn người phía sau lúc này mới giật mình bởi vì bọn hắn đã bị phát hiện, nhưng bọn hắn cũng không còn đường lui, cả bọn đồng thời dùng hết sức mình chạy tới bên cạnh Lâm Thanh Phong, một người ngay lập tức dùng tay khống chế hai tay Lâm Thanh Phong đưa ra sau lưng, còn những người khác dùng roi điện đánh hắn.
Lâm Thanh Phong khuôn mặt vẫn bình tĩnh, hắn không biết đám người này từ đâu tới, nhưng nếu đã muốn dùng roi điện đánh hắn thì bọn người này cũng không phải dạng tốt lành gì.
Mặc dù không đoán được Lôi Kiếp mạnh hơn lôi điện bình thường bao nhiêu lần, nhưng Lâm Thanh Phong đã từng bị Lôi Kiếp đánh vài chục lần mà vẫn không chết, thì những cây roi điện này căn bản không thể tổn thương được hắn.
Bị những cây roi điện đập trúng người, Lâm Thanh Phong cũng không có cảm giác gì khác biệt, hắn vẫn đứng đó bình tĩnh nhìn bọn người trước mặt.
Sau khi đánh liên tục, bọn người này cũng có chút mệt mỏi, một tên liền dừng tay lại, hắn cũng không nhìn Lâm Thanh Phong mà chỉ thở ra một hơi rồi lên tiếng.
-Thôi đủ rồi, chúng ta chỉ nhận lệnh dạy dỗ nó một chút thôi, còn đánh nữa sẽ chết người.
Bọn người còn lại rốt cục cũng dừng tay, bọn hắn cũng có chút mệt mỏi, không ai nhìn về Lâm Thanh Phong, bởi vì trong ấn tượng của bọn hắn, người bình thường sau khi bị đánh bằng nhiều đòn roi điện như vậy thì đều đã ngất đi, hiện tại Lâm Thanh Phong còn đứng được là do tên đằng sau đang dùng thân đỡ hắn, nên cũng không ai thấy lạ.
Chỉ riêng tên đang dùng tay khống chế Lâm Thanh Phong mới biết được rằng, hắn không hề đỡ lấy Lâm Thanh Phong, hắn chỉ khống chế hai bàn tay mà thôi, thấy đồng bọn dừng tay, hắn mới lớn tiếng hét to.
-Mau đánh tiếp, thằng này còn chưa bất tỉnh đâu.
Lời nói của hắn liền khiến cho bọn người kia giật mình, cả bọn đều dùng hai mắt kinh dị mà nhìn về Lâm Thanh Phong, chỉ thấy Lâm Thanh Phong lạnh nhạt mỉm cười hỏi.
-Các ngươi đánh đã tay chưa? Nếu đã tay rồi thì phiền các ngươi mau nói ra ai là người đã sai các ngươi đánh ta nha.
…..Hết Chương 197….