Trời xanh, mây trắng, không gian yên bình lặng lẽ, tiếng gió thổi rì rào cùng tiếng chim hót vang vọng khắp núi rừng.
Dưới một gốc cây cổ thụ thuộc vùng núi Buôn Mê Thuột, có một cặp thanh niên nam nữ đang ngồi đây, tên thanh niên nằm ngửa, hai mắt khép lại, hơi thở nhẹ nhàng, đầu gối lên đùi người thiếu nữ nằm ngủ rất say, thiếu nữ cả người thư giãn thoải mái ngồi tựa vào gốc cây, khóe miệng mỉm cười nhẹ nhàng, tạo nên một khung cảnh khiến người ta cảm thấy thật nhẹ nhõm khi nhìn vào.
Không biết đã trải qua bao lâu, ánh nắng chiều tà cuối cùng đã chiếu xuống, lúc này tên thanh niên rốt cục tỉnh lại, hắn từ từ mở ra hai mắt vẫn còn mơ màng.
- Đã tỉnh rồi sao phu quân?
Giọng nói nhẹ nhàng của vị thiếu nữ cất lên khiến tên thanh niên ngay lập tức tỉnh táo trở lại, hắn có chút lúng túng.
- Haha…, ta đã tỉnh, phiền ngươi ngồi đợi lâu như vậy.
Nói xong hắn lại nhìn xung quanh một lúc rồi hỏi.
- Bọn tiểu Long vẫn chưa xong a?
Tên thanh niên này dĩ nhiên là Lâm Thanh Phong, chờ đợi tiểu Long học được phương pháp tu luyện từ Long Vương quá nhàm chán, nên hắn cùng Nam Cung Mị Ảnh đã đi tới đây nghỉ ngơi, khoảng cách từ chỗ này tới chỗ bọn tiểu Long cũng không xa lắm, vì thế hắn liền để Nguyên Anh ở lại hộ pháp cho bọn tiểu Long.
“Dường như là vẫn chưa xong, chúng ta đã ngồi đây cả ngày nhưng bọn hắn vẫn chưa về.” Nam Cung Mị Ảnh nhẹ nhàng gật đầu trả lời.
Ngồi dậy duỗi người một cái, Lâm Thanh Phong còn chưa kịp nói gì thì liền nhận được truyền âm của Nguyên Anh.
- Mau trở lại, ta vừa phát hiện một thứ đồ chơi rất thú vị.
Lâm Thanh Phong sững sờ, hắn có chút tò mò không biết Nguyên Anh tìm ra thứ gì, tại sao lại phải truyền âm cho hắn, gãi đầu một cái hắn lại nói với Nam Cung Mị Ảnh.
- Chúng ta trở về thôi, bên kia Nguyên Anh dường như đã phát hiện được thứ gì đó, nó muốn ta qua đó xem thử.
Nghe được lời này, Nam Cung Mị Ảnh ánh mắt có chút thất lạc, nhưng rất nhanh chóng nàng lại nở nụ cười gật đầu đồng ý.
Tuy Nam Cung Mị Ảnh rất nhanh thu lại ánh mắt, nhưng Lâm Thanh Phong vẫn nhận ra, hắn mỉm cười đưa nhẹ nhàng xoa đầu nàng, nói nhỏ vào tai.
- Ta biết những ngày này nàng chịu nhiều khổ cực, sau khi chuyện này kết thúc ta sẽ bù đắp lại cho, đồng ý không?
Nam Cung Mị Ảnh ngay lập tức trở nên vui vẻ, khóe miệng nở nụ cười.
- Chàng nhớ đấy.
Lâm Thanh Phong gật đầu cười, sau đó liền nắm tay của nàng rồi dẫn nàng đi.
…
Trở lại một bên khác, Nguyên Anh ngồi im lặng nhắm mắt ngưng tụ ra pháp lực, đồng thời hộ pháp cho, Long Vương, tiểu Long cùng Trảm Ma Đao.
Nguyên nhân chính để Nguyên Anh ngưng tụ pháp lực là do Long Vương đã nói rằng, muốn rời khỏi thế giới này thì phải cần Pháp Lực cùng Long Khí, hai thứ kết hợp lại mới được.
Không giống như Lâm Thanh Phong một mặt lười biếng dẫn Nam Cung Mị Ảnh đi tìm một chỗ nghỉ ngơi, Nguyên Anh phải ở lại nơi này để hộ pháp, công việc này quá nhàm chán, vì thế nó đành phải bất đắc dĩ nhận nhiệm vụ ngưng tụ pháp lực để giết thời gian.
Tốc độ tu luyện ra pháp lực của Nguyên Anh cũng không chậm, mà phải nói là rất nhanh, lúc trước nó cùng Lâm Thanh Phong cả hai đồng thời ngưng tụ pháp lực chỉ cần vài giờ ngắn ngủi thì đã ngưng tụ ra số pháp lực ngang bằng với Lâm Cường tu luyện hơn vài chục năm.
Hiện tại mặc dù không có Lâm Thanh Phong ở đây nhưng thời gian tu luyện của nó kéo dài gần cả ngày, vì thế số pháp lực mà nó ngưng tụ được phải gọi là nhiều không kể xiết, hiện tại đã từ dạng khí chuyển thành dạng lỏng, và đang từng bước chuyển thành dạng rắn.
Nhận ra được điểm này, Nguyên Anh nội tâm thầm thắc mắc.
- Cái dạng này… không phải giống như tu sĩ tu luyện sao?
- Ở Luyện khí kì thì linh lực hấp thụ vào cơ thể liền ở dạng khí, tới Trúc Cơ thì linh lực hóa dạng lỏng…
- Nếu như vậy…
Nghĩ tới điểm này, Nguyên Anh hai mắt phát sáng, nó muốn thử xem nếu nó tu luyện ra một cái Kim Đan từ pháp lực thì sẽ như thế nào, nhưng trước tiên nó cũng chưa nói cho Lâm Thanh Phong biết, mà muốn chính mình thử.
Mặc dù mang tiếng là dùng chung bộ não, nhưng thực chất giữa Nguyên Anh, Lâm Thanh Phong cùng tiểu Long cả ba cũng tương tự như một cái máy tính có 3 “ổ cứng”, cả ba đều có suy nghĩ riêng biệt, bình thường cũng không ai có thể hiểu được suy nghĩ của người kia, chỉ khi nào bọn hắn muốn truyền đạt suy nghĩ thì người kia mới có thể biết được.
Tuy cả ba đều có suy nghĩ riêng nhưng Lâm Thanh Phong vẫn được xem là “ổ cứng chính”, bởi vì nguyên bản Nguyên Anh cùng tiểu Long đều là một phần sức mạnh của Lâm Thanh Phong, không có “ổ cứng chính” Lâm Thanh Phong thì ổ phụ cũng không dùng được.
Tuy rằng “ổ cứng phụ” cũng có thể chuyển đổi thành “ổ cứng chính”, nhưng hiện tại Nguyên Anh cùng tiểu Long không làm được điều này, nếu như hiện tại Lâm Thanh Phong chết đi thì Nguyên Anh cùng tiểu Long cũng không tốt lắm, mặc dù cả hai vẫn có thể sống sót nhưng bản thể đã chết nên cả hai cũng không thể nào tăng trưởng thực lực, vì thế trước mắt sẽ không tồn tại chuyện Nguyên Anh cùng tiểu Long sẽ gây bất lợi cho Lâm Thanh Phong.
Nguyên Anh hiểu được điểm này thì Lâm Thanh Phong cũng hiểu được, dù thế nào thì Nguyên Anh cũng do Lâm Thanh Phong tạo ra, nó như là một bản sao thu nhỏ của Lâm Thanh Phong, tất cả mọi thứ đều tương tự, ngay từ tính cách cho tới lối suy nghĩ và hành động.
Thế nên Lâm Thanh Phong có một lý do để tin tưởng rằng Nguyên Anh sẽ không làm chuyện gây bất lợi cho hắn, đó là do…hắn rất lười.
Nếu phải nghĩ tới việc phải tự mình tìm cách tách ra, sau đó tự mình tìm cách nâng cao thực lực, tự mình giải quyết vấn đề tiếp theo phải đối mặt… chỉ cần nghĩ tới nhiều chuyện phiền phức như vậy thì Lâm Thanh Phong thà chấp nhận trở thành một đầu cá ướp muối, cứ để mọi chuyện cho người khác giải quyết, còn riêng phần mình chỉ việc an an ổn ổn sống qua ngày liền tốt.
Nhưng hiện tại lại có thêm tiểu Long, Lâm Thanh Phong không biết được suy nghĩ của hắn như thế nào, vì vậy mới để Nguyên Anh ở lại đây hộ pháp, đồng thời theo dõi tiểu Long.
Mặc dù hiện tại thực lực của tiểu Long rất yếu, trước mắt tiểu Long sẽ không làm ra hành động gì khác, nhưng lúc này mới là lúc tiểu Long dễ dàng lộ ra sơ hở nhất, chỉ cần nhìn ra tiểu Long có một chút nào đó bất mãn thì Nguyên Anh cùng Lâm Thanh Phong về sau phải lên kế hoạch đề phòng.
Trở lại phần Nguyên Anh, từ lúc nó nhận ra pháp lực dần dần từ dạng lỏng chuyển sang dạng rắn cho tới hiện tại đã gần 5 giờ đồng hồ, trong khoảng thời gian như vậy thì tất cả số pháp lực mà nó ngưng tụ được đã hoàn toàn trở thành dạng rắn, và đang từ từ kết hợp lại thành một viên cầu nhỏ, Nguyên Anh nhếch mép cười một bên truyền âm cho Lâm Thanh Phong.
- Mau trở lại, ta vừa phát hiện một thứ đồ chơi rất thú vị.
Nguyên Anh sau khi truyền âm thì cũng không phải chờ đợi lâu, chỉ một lúc sau Lâm Thanh Phong cùng Nam Cung Mị Ảnh liền xuất hiện, Lâm Thanh Phong liền hỏi.
- Có chuyện gì mà lại gọi ta về gấp như vậy?
“Ngươi nhìn thử xem.” Nguyên Anh nở nụ cười thần bí, sau đó từ cơ thể nhỏ nhắn màu vàng óng của nó lại có một khối cầu tròn trĩnh không tì vết màu xanh lam nhạt đi ra.
Nhìn thấy khối cầu này, Lâm Thanh Phong cùng Nam Cung Mị Ảnh đều kinh ngạc, đồng loạt kêu lên.
- Kim Đan???
Nguyên Anh lúc này mới lắc đầu nói.
- Trong khoảng thời gian nhàm chán tu luyện pháp lực, ta liền ngưng tụ ra thứ này.
- Bản thân của nó có một chút thiếu sót, ta không biết nó thiếu thứ gì nhưng ta chắc chắn rằng nó không phải Kim Đan.
Nghe được lời này của Nguyên Anh, Lâm Thanh Phong cùng Nam Cung Mị Ảnh đều đồng loạt cau mày trầm ngâm suy nghĩ, lúc này hai mắt Nguyên Anh lại liếc nhìn về phía tiểu Long đang hấp thu Long Khí từ Long Vương, và đang dần mọc ra tứ chi cùng Long Lân rồi nói.
- Nhưng ta nghĩ có lẽ nó có liên quan tới Lạc Long Quân.
Lâm Thanh Phong trầm tư suy nghĩ một chút rồi nói.
- Ngươi đang nghĩ tới Yêu Đan sao?
Nguyên Anh lúc này mới gật đầu, Nam Cung Mị Ảnh một mặt mộng bức ngơ ngác hỏi.
- Tại sao lại là Yêu Đan? Yêu Đan không phải chỉ có Yêu Thú mới ngưng tụ ra được sao?
Nghe câu hỏi của Nam Cung Mị Ảnh, Lâm Thanh Phong thở ra một hơi rồi từ từ giải thích.
- Ngày hôm qua nàng không ở đây nên nàng không biết được một số chuyện, nhưng ta sẽ nói ngắn gọn một chút.
- Như lúc trước đã nói, Lạc Long Quân - tổ tiên của ta là một đầu thần Long, mặc dù không biết huyết mạch mà hắn lưu lại tới đời của ta đã trở nên mỏng manh tới trình độ nào, nhưng cũng có thể nói rằng ta chính là một tên Bán Yêu.
….Hết Chương 238….