Mục lục
Hạ Lưu Vô Sỉ Thông Thiên Lộ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có lẽ là do khi xưa rời đi nơi này, Chiến Thiên vẫn còn quá nhỏ, nên ngoài chuyện mẫu tử hai người phải sống trong một căn nhà nhỏ cách thôn một khoảng cách khá xa nhưng vẫn bị người ta đuổi đánh, thì chuyện gì hắn cũng không nhớ rõ lắm.

Nhìn Chiến Thiên im lặng không nói, Mị Nguyệt đi tới bên cạnh nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, vẻ mặt quan tâm hỏi.

- Tưởng niệm chuyện lúc xưa sao?

“Cũng có một chút.” Chiến Thiên hít vào một hơi thật sâu, ở một bên khác, Lâm Thanh Phong vừa chỉ tay về một hướng khác, xa xa khỏi thôn trấn phía trước, lại nói.

- Chiến Thiên, bên kia có người gặp chuyện phiền phức, ngươi qua bên đó nhìn một chút đi.

“Hiểu rồi, sư phụ.” Chiến Thiên đáp ứng một tiếng, sau đó thân ảnh lập tức biến mất, Nguyên Anh lúc này đột nhiên xuất hiện bên cạnh Lâm Thanh Phong, vui vẻ cười nói.

- Hắc? Đại ca, ngươi có để ý hay không, người bị đánh nhìn qua có chút quen mặt nha.

“Ta biết rồi, chỉ là không biết ngày hôm nay Chiến Thiên hắn có soi gương hay không mà thôi.” Lâm Thanh Phong cũng vui vẻ đáp.

“Là người quen sao phu quân?” Nghe được lời này, Nam Cung Mị Ảnh tò mò hỏi, Mị Nguyệt cũng tò mò nhìn sang, chỉ thấy Lâm Thanh Phong một dạng thần bí cười nói.

- Nơi này khoảng cách có chút xa, Mị Nguyệt thì ta không chắc có thể quan sát được hay không, nhưng lão bà, ngươi dùng thần niệm nhìn một chút là được rồi.

- Đoán chừng chuyến đi này của chúng ta sẽ sớm kết thúc thôi.

“Ồ?” Nam Cung Mị Ảnh thả ra thần niệm quan sát một lúc, sau đó nàng cũng đồng dạng giống Lâm Thanh Phong cười nói.

- Có lẽ thật là người quen a, Mị Nguyệt ngươi chuẩn bị tinh thần đi.

“???” Mị Nguyệt một mặt đầy dấu hỏi.

Ở một bên khác.

“Một đám chết dẫm, ta chỉ muốn đi viếng mộ mà thôi, cũng không trộm cắp của các ngươi bất kì thứ gì, vì sao các ngươi cứ bám theo ta không bỏ?”

Nam nhân đầu tóc bạc trắng, toàn thân mồ hôi nhễ nhại một đường cắn chặt răng chạy như điên, phía sau hắn là một đám người đủ loại lứa tuổi già có, trẻ có, cũng đồng dạng mệt mỏi chạy theo sau, người dẫn đầu là một nam tử trung niên một mặt nhăn nhó hét lên.

- Thiểu tộc trưởng, ngài đừng chạy a, ngài không chạy thì chúng ta sẽ không đuổi.

“Đánh rắm, ta không chạy, chẳng lẽ để các ngươi bắt mang về sao?” Nam nhân chạy phía trước cắn răng hét lên.

“Thiếu tộc trưởng, là ngài ép bọn ta phải ra tay a.” Nam tử trung niên bất đắc dĩ, người mà bọn hắn đang truy đuổi là thiếu tộc trưởng của bọn hắn, một đường vừa đuổi vừa chạy, tính tới hiện tại bọn hắn đã đuổi hết nửa năm thời gian rồi, hắn cũng không chịu nổi.

Nam tử trung niên không nói hai lời, ngay lập tức điều động linh lực trong cơ thể tập trung tại một bàn tay, sau đó dùng sức vung quyền, sau khi nhận được mệnh lệnh, những người phía sau không nói hai lời đều đồng loạt hành động.

Một đám quyền đầu hình kim sắc xuất hiện, ngưng tụ với nhau thành một quyền đầu cực lớn, thẳng tiến hướng nam tử phía trước bay tới.

“Con mẹ ngươi chơi thật a?” Nam tử lúc này cũng phát hiện đám người phía sau không tiếp tục đùa giỡn, sắc mặt hắn dần trở nên ngưng trọng, xoay người một cái dễ dàng né tránh kim sắc quyền đầu.

Nhưng do hắn né tránh, khiến cho tốc độ của hắn cũng vì vậy mà chậm lại, một bầy người nhanh chóng bao vây tứ phía.

Tứ phía đã bị chắn ngang, Nam tử lúc này cũng không còn ý định chạy trốn, cau mày nhìn về người đầu lĩnh một mặt bất đắc dĩ hỏi.

- Các ngươi rốt cục muốn như thế nào mới buông tha cho ta?

Tên đầu lĩnh được hỏi, cũng không ngay lập tức trả lời, mà đứng yên lặng thở dốc từng hồi, một lúc sau mới trả lời.

- Thiếu tộc trưởng, ngài cũng biết chúng ta là do tộc trưởng ra lệnh mang ngài về, chúng ta chỉ làm theo lệnh mà thôi, là ngài đang làm khó bọn ta a.

Đám tay sai đồng loạt gật đầu, nam tử tròng mắt đảo một vòng, sau đó cau mày, sát khí trong hai mắt cũng từ từ nổi lên, một dạng hung thần ác sát hỏi.

- Như vậy… các ngươi nhất định dùng bất cứ giá nào cũng phải bắt ta trở về mới chịu thôi?

“Thiếu tộc trưởng…đắc tội rồi.” Tên đầu lĩnh đáp một tiếng, sau đó hắn cùng đám tay sai sắc mặt đồng dạng ngưng trọng lên, bọn hắn cũng biết vị nam tử mặc dù một đường bị bọn hắn truy đuổi, nhưng thực chất là do nam tử không muốn làm tổn thương bọn hắn mà thôi, nếu nam tử muốn ra tay thì bọn hắn đám người này sẽ không cản nổi.

Bầu không khí bỗng dưng ngưng trọng hẳn lên, ngay lúc này, sắc mặt của nam tử đột nhiên biến đổi, từ một bộ ngưng trọng trở thành một dạng hòa ái dễ gần, tiến lại gần tên đầu lĩnh, khoác vai cười nói.

- Như vậy liền dễ làm nha.

“???” Đoàn người đồng thời mộng bức, chỉ thấy nam tử tiếp tục nói.

- Các ngươi nghĩ thử một chút.

- Lão già kia muốn các ngươi mang ta trở về, lão cũng không gia hạn thời gian cho các ngươi đúng không?

Đầu lĩnh ngây ngốc gật đầu, lúc này nam tử liền híp mắt cười nói.

- Như vậy, vì sao chúng ta không hợp tác một chút đâu?

- Ta chỉ muốn đi viếng mộ mà thôi, các ngươi thả ta đi viếng mộ, tiện thể đi tìm nhi tử, sau khi làm xong ta liền cùng các ngươi trở về.

- Khi đó ta cũng được lợi, mà các ngươi cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ, một công đôi việc không tổn thương hòa khí, vì sao lại không làm đâu?

Tên đầu lĩnh hai mắt đảo một vòng, nhất thời hắn cũng không biết nên trả lời như thế nào, mặc dù đúng thật tộc trưởng chỉ giao cho hắn nhiệm vụ là mang nam tử trở về, nhưng thực chất là không muốn để nam tử đi tìm nhi tử a, nếu để nam tử tìm thấy nhi tử sau đó mới chịu trở về thì nhiệm vụ của bọn hắn cũng xem như thất bại.

Ngay lúc này lại có một giọng nói xa lạ từ phía trên cao vọng xuống.

- Một đám người liên hợp với nhau bắt giữ một người, các ngươi có biết xấu hổ hay không?

Đám người đồng loạt giật mình, ngây ngốc ngẩng cao đầu nhìn lên, chỉ thấy trên đỉnh đầu có một nam tử trẻ tuổi mang một bộ y phục cổ quái màu cam, lạnh nhạt nhìn xuống.

“Vị huynh đệ này, ngươi là ai? Vì sao nhìn quen mặt như vậy?” Nam tử ngay lập tức hỏi, Chiến Thiên nghe được lời này cũng cau mày nhìn chằm chằm nam tử rồi tùy ý nói.

- Ta cũng nhận thấy ngươi có chút quen mặt, nhưng nhất thời không nhớ rõ đã từng gặp qua ở đâu.

“…” Tên đầu lĩnh cùng đám tay sai đồng loạt chảy mồ hôi, ngây ngốc nhìn hai người này, bởi vì bọn họ nhìn thấy, nét mặt hai người quá mức tương tự, tuy không được mười phần nhưng cũng được bảy phần giống nhau rồi.

“Chuyện của bọn ta, không cần ngươi lo.” Tên đầu lĩnh mặt đen lại, người vừa xuất hiện quá mức giống thiếu tộc trưởng của bọn hắn, nếu không phải là tên nhi tử thì cũng có thể là cháu trai, nhân lúc hai tên này não tử còn đang ngây ngốc thì đầu lĩnh nhanh chóng nghĩ kỹ lên tiếng nói.

- Người đâu, nhanh chóng đuổi hắn đi.

Thật ra không cần tên đầu lĩnh nói, thì tất cả những người ở đây đều đồng dạng nghĩ như vậy, ngay khi nhận được mệnh lệnh, vài người ngay lập tức xuất thủ.

Nhìn bọn người này không nói một lời liền xuất thủ, Chiến Thiên hừ lạnh một tiếng, mái tóc đen không gió tự bay phấp phới, hai mắt lóe lên ánh sáng màu bạc, luồng khí xanh lam nóng tỏa ra bao phủ lấy thân thể, trong nháy mắt đã tiến nhập trạng thái nửa Bản Năng Vô Cực.

“Đây là…” Nhìn Chiến Thiên biến đổi, tên đầu lĩnh cau mày thật chặt, hắn chưa từng nhìn thấy loại biến đổi kì lạ này bao giờ, nam tử nhìn thấy Chiến Thiên biến đổi, hai mắt liền phát sáng, một dạng tiểu nữ sinh phạm mê trai chắp hai tay lẩm bẩm.

- Hảo soái a…ta muốn sinh cho ngươi một tên hầu tử…

“…” Tên đầu lĩnh một mặt bất đắc dĩ đưa tay che trán thầm nói.

- Thiếu tộc trưởng…ngài có cái sở thích này…phụ thân ngài biết không?

Đối với thế tiến công của mấy người này, Chiến Thiên chỉ tùy ý lách người né tránh, thậm chí hắn cũng không nhìn người tới, từ đầu tới cuối, hai mắt chỉ gắt gao dán chặt vào tên đầu lĩnh, dưới trường hợp này mà tất cả những tên kia ngay cả một cọng tóc của Chiến Thiên cũng không thể chạm được.

Đám người này càng đánh càng hăng, căn bản cũng không có ý định dừng tay, lúc này Chiến Thiên mới hừ một tiếng.

- Các ngươi qua một bên chơi đi.

Chiến Thiên vừa nói, vừa di chuyển, dưới thế tấn công của đám người kia, nhanh chóng tìm ra sơ hở của bọn họ rồi vung quyền phản kích, trong thời gian chưa đầy một hơi thở, tất cả những người này đều đồng dạng rơi xuống đất bất tỉnh.

“Hảo soái…” Nam tử phạm mê trai quá độ rồi, nước dãi trên miệng đều chảy ra, tên đầu lĩnh lúc này cũng không muốn quản thiếu tộc trưởng nhà mình nữa mà chỉ chăm chăm nhìn Chiến Thiên cau mày hỏi.

- Các hạ là ai?

….Hết chương 338….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK