-Ngươi có thể nhìn ra được?
Lâm Thanh Phong vẻ mặt khinh bỉ nhìn ngược lại.
-Làm sao? Chuyện này rất khó nhận ra sao? Nên nhớ đó là Bạch gia a, Kim Đan kì thì không nói nhưng Trúc Cơ kì không có năm thì cũng có mười tên à, phái một người đi bắt hai tên Luyện Khí kì rất khó sao?
Nam Cung Phi Vân thở dài, rồi tiếp tục nói.
-Nếu ngươi đã nhìn ra nhiều như vậy thì hẳn cũng nhìn ra tình cảnh hiện giờ của Ảnh nhi và Tuyết nhi đi? Tại sao ngươi lại dẫn bọn họ trở về?
Lâm Thanh Phong gật đầu rồi giơ lên ba ngón tay.
-Thứ nhất, cũng là do Mị Ảnh muốn trở về để dẫn ta tới gặp ngươi.
-Thứ hai là tiểu Tuyết trở về để cáo biệt ngươi rồi theo Hỏa Vân tôn giả gia nhập tông môn.
-Thứ ba cũng là quan trọng nhất, chúng ta trở lại để giải quyết Bạch Ngọc Lâu, hắn dám đụng tới lão bà của ta thì cũng phải có can đảm để trả giá.
Nam Cung Phi Vân nghe hết những lý do của Lâm Thanh Phong, hắn hít một hơi dài rồi nói.
-Ngươi không biết, Bạch Ngọc Lâu từ vài ngày trước đã đạt tới cảnh giới Trúc Cơ tầng 9, trong những năm này hắn ẩn dấu quá sâu không để lộ ra ngoài nên ai cũng nghĩ hắn cao nhất chỉ là Trúc Cơ tầng 7.
Lâm Thanh Phong nghe được lời của Nam Cung Phi Vân nói thì vẻ mặt cũng không có biến hóa.
Đừng nói là Trúc Cơ tầng 9, cho dù hắn là Kim Đan hay Nguyên Anh tới đây cũng chỉ có tới mà không về.
Không nói Lâm Thanh Phong lúc trước đã từng tiện tay giết một tên tu sĩ thấp nhất là Nguyên Anh kì, nhưng chỉ với Hỏa Vân tôn giả thì cho dù kéo tới vài trăm tên Nguyên Anh kì cũng không đủ cho hắn giết.
Nhìn về Nam Cung Phi Vân, Lâm Thanh Phong nói.
-Chuyện đó ngươi không cần lo lắng, hiện tại ngươi nên trân quý một ít thời gian còn lại để nói rõ với tiểu Tuyết đi, nàng là một thiên tài không nên vì ngươi mà lưu lại tâm ma trong lòng nàng khiến việc tu luyện của nàng trễ nãi.
Nam Cung Phi Vân thở dài một hơi ngẩng đầu nhìn mặt trăng rồi lẩm bẩm.
-Thật sự cũng đã quá lâu rồi, cũng tới lúc ta phải đối mặt với sự thật này.
Một lúc sau Nam Cung Phi Vân đứng dậy rồi bỏ đi.
Sau khi Nam Cung Phi Vân đã đi xa thì Hỏa Vân tôn giả xuất hiện bên cạnh Lâm Thanh Phong, hắn nói.
-Đúng như lời Mị Ảnh, thật ra tên này cũng không xấu.
Lâm Thanh Phong cười cười, không phản bác, chỉ nói.
-Đúng là hắn không xấu, chỉ là do hắn không dám đối mặt với thực tại thôi.
Hỏa Vân tôn giả đứng một bên gật đầu, hai người không nói gì mà chỉ im lặng.
…..
Trời vừa sáng Nam Cung Phi Vân đã xuất hiện tại đình viện hắn đã dậy từ rất sớm, để ra ngoài mua điểm tâm rồi mang lại đây.
Lâm Thanh Phong cũng tỉnh dậy nhìn thấy Nam Cung Phi Vân, hắn gật đầu xem như chào hỏi rồi bước tới phòng của Nam Cung Mị Ảnh đánh thức nàng.
Nam Cung Mị Ảnh còn đang ngủ rất say, đã nhiều ngày nàng không được ngủ trên chiếc giường quen thuộc của mình nên nàng cảm thấy rất thoải mái.
Khi Lâm Thanh Phong bước vào gọi nàng dậy thì nàng vẫn uốn éo làm nũng không muốn tỉnh, Lâm Thanh Phong cười cười rồi nói nhỏ vào tai nàng.
-Nhạc phụ đại nhân đã mua điểm tâm, hắn ngồi chờ ở đình viện từ sáng sớm ngươi còn không tỉnh là hắn muốn bỏ đi à.
Nghe được Nam Cung Phi Vân đã tới, còn ngồi chờ ở đình viện thì Nam Cung Mị Ảnh nhanh chóng bật dậy nàng khó chịu nhìn Lâm Thanh Phong.
-Phụ thân đã tới thì tại sao phu quân không nói sớm? Lại để phụ thân chờ lâu như vậy?
Lâm Thanh Phong cười cười từ chối giải thích.
Nam Cung Mị Ảnh cũng không để ý tới hắn, nàng nhanh chóng rửa mặt rồi chạy đi gọi Nam Cung Tuyết, sau đó hai nàng rất nhanh đã xuất hiện tại đình viện.
Nam Cung Mị Ảnh nhìn thấy Nam Cung Phi Vân thật sự ngồi đó nên nàng vui mừng chạy tới, còn Nam Cung Tuyết rụt rè từ từ bước lại gần.
Thấy hai nàng rốt cục đã đến thì Nam Cung Phi Vân nở nụ cười, đây là lần đầu tiên hắn cười với hai nàng từ khi Nam Cung Tuyết sinh ra, hắn xoa đầu Nam Cung Mị Ảnh rồi nói.
-Những năm này thật sự khổ cực cho con.
Nam Cung Mị Ảnh hai mắt ươn ướt, nàng lắc đầu.
-Không…không khổ cực, tiểu Tuyết rất hiểu chuyện, nên con cũng không khổ cực.
Nhìn thấy Nam Cung Mị Ảnh như vậy thì Nam Cung Phi Vân nở nụ cười hạnh phúc, hắn nhìn qua Nam Cung Tuyết rồi vẫy tay.
-Tuyết nhi, cũng lại đây a.
Nam Cung Tuyết rụt rè, nàng cảm thấy hôm nay vị phụ thân của nàng rất khác, nhưng cũng từ từ tiến lại gần.
Nam Cung Phi Vân gật đầu với nàng rồi nói.
-Những năm này, thật sự ta rất xin lỗi hai con, ta không làm tròn trách nhiệm của một người phụ thân đã để hai con khổ cực rồi.
Nam Cung Tuyết hốc mắt cũng ươn ướt, nàng nhào vào lòng Nam Cung Phi Vân rồi khóc.
Sống mũi Nam Cung Phi Vân cũng cay cay, hai tay ôm lấy hai đứa con của chính mình rồi hắn cũng khóc.
Lâm Thanh Phong đứng ở ngoài nhìn rồi gãi đầu, hắn quay đầu hỏi Hỏa Vân tôn giả.
-Tình cảnh như vầy thì làm sao có thể ăn sáng à?
Hỏa Vân tôn giả nhổ nước bọt, ngươi không còn gì để chú ý sao? Gia đình người ta nhận lại nhau cảm động như vậy còn người chỉ để ý tới ăn sáng?
Hỏa Vân tôn giả không thèm để ý tới Lâm Thanh Phong, hắn quay sang một bên tìm tới tiểu Hắc ném cho nó một viên linh thạch Trung phẩm rồi quay về phòng.
Đứng trước cửa phòng Hỏa Vân tôn giả nhíu mày rồi nói với Lâm Thanh Phong.
-Xem ra Bạch Tiểu Phụng làm việc không tốt lắm.
Để lại một câu không đầu không đuôi Hỏa Vân tôn giả tiếp tục bước vào phòng.
Lâm Thanh Phong nghe được lời của Hỏa Vân tôn giả hắn thở dài, rồi nhìn về phía ba người bọn Nam Cung Mị Ảnh đang còn ôm nhau khóc sướt mướt.
Lâm Thanh Phong quyết định bước ra khỏi viện, hướng tới trước cửa Nam Cung gia tộc rồi đứng đó chờ.
Một bên khác Bạch Ngọc Lâu đã dẫn theo toàn bộ phe phái của hắn tiến về Nam Cung gia tộc, trong đó có hai mươi vị Trúc Cơ kì, cùng với trăm tên Luyện Khí kì tay cầm đủ loại vũ khí.
Tới trước cửa Nam Cung gia tộc Bạch Ngọc Lâu giơ tay ra hiệu cho những người phía sau dừng lại, hắn nhìn vào Lâm Thanh Phong đang đứng trước cửa Nam Cung gia tộc rồi nói.
-Mau trở về bẩm báo với gia chủ các ngươi là Bạch gia Bạch Ngọc Lâu đã đến, mau giao ra Nam Cung Mị Ảnh cùng với Nam Cung Tuyết.
Nghe xong lời nói của Bạch Ngọc Lâu, Lâm Thanh Phong chỉ đứng đó ngoáy tai, móc ra một viên ráy tai thổi một cái rồi nói.
-Thật sự không biết hôm nay là ngày gì, mới sáng sớm lại có người thả chó ra sủa bậy.
Bạch Ngọc Lâu nhíu mày, hắn không biết người thanh niên trước mặt là ai, nhưng đã đứng trước cửa Nam Cung gia tộc còn nói chuyện với hắn bằng giọng nói xấc xược như vậy thì thật sự muốn chết.
Bạch Ngọc Lâu phất tay với một tên Trúc Cơ kì phía sau rồi ra lệnh.
-Tiến lên giết hắn.
Tên Trúc Cơ kì được ra lệnh bước lên gật đầu với Bạch Ngọc Lâu, tay nắm chặt vũ khí rồi chạy thẳng tới Lâm Thanh Phong.
Khi hắn tới gần, thấy Lâm Thanh Phong chưa có hành động gì thì hắn cười lạnh, hét ra một câu.
-Muốn chết.
Nhưng sau đó hắn cảm thấy trời đất quay cuồng, hai mắt hắn tối đen rồi hắn cũng không cảm thấy gì nữa, hắn đã chết.
Khi tên này bước tới gần Lâm Thanh Phong thì Lâm Thanh Phong cũng ra tay tát hắn một cái, lực đạo tuy không mạnh nhưng đủ để khiến tên Trúc Cơ kì này đi gặp Diêm Vương báo danh.
Lâm Thanh Phong nhìn một chút thi thể của tên này còn đang nằm trước mặt mình, hắn tiện tay đá một cái khiến thi thể lao như tên bắn bay về phía một tên tay sai Luyện Khí kì của Bạch Ngọc Lâu.
Chỉ thấy tên này đưa tay ra đỡ lấy thi thể thì bùm một cái tên này cùng với thi thể của tên trước đó cùng nhau bạo tạc.
Bạch Ngọc Lâu nhíu mày rồi nhìn về Lâm Thanh Phong hắn hét lớn.
-Ngươi là ai? Mau xưng danh.
Lâm Thanh Phong ngáp một cái rồi nói.
-Thật sự, ta cũng không muốn giết các ngươi nhưng các ngươi đã tìm đến thì các ngươi cũng có thể chết rồi, ta lại không rảnh hơi để nói nhiều với người chết, nên hiện tại các ngươi có thể đi chết.
Lâm Thanh Phong dứt lời trên hai tay hắn xuất hiện hai viên cầu Rasengan, hắn nhanh chóng xông vào đám thủ hạ của Bạch Ngọc Lâu.
Rất nhiều tên tiến lên ngăn cản Lâm Thanh Phong nhưng chỉ cần đụng vào Rasengan trên tay Lâm Thanh Phong thì toàn thân sẽ bị xoắn nát mà chết.
Lâm Thanh Phong như đi đến chỗ không người, chỉ cần hắn đi qua là sẽ có người chết.
Rất nhanh sau đó chỉ còn lại Bạch Ngọc Lâu cùng với Lâm Thanh Phong hai người nhìn nhau, toàn bộ tay sai của Bạch Ngọc Lâu đã chết hết, chết không thể chết lại.
Bạch Ngọc Lâu chảy đầy mồ hôi lạnh nhìn Lâm Thanh Phong như nhìn một con quái vật, tay hắn run run chỉ vào Lâm Thanh Phong rồi nói.
-Ngươi…ngươi…ngươi dám giết hết tinh anh của Bạch gia, Bạch gia và ngươi không đội trời chung.
Lâm Thanh Phong vẫn đứng đó nhìn Bạch Ngọc Lâu với vẻ mặt bình thản.
Bạch Ngọc Lâu lấy từ nhẫn trữ vật ra một cái truyền tin phù, hắn bắn lên trời rồi nở nụ cười lạnh nhìn về Lâm Thanh Phong.
-Ta đã báo hiệu cho Kim Đan lão tổ, tiểu tử hôm nay chính là ngày chết của ngươi.
….Hết Chương 39…..