184: Đại Loạn Sắp Đến
Bình thân!
Giọng Độc Cô Đại Đế nhẹ nhàng vang lên.
- Tạ ơn bệ hạ!
Mấy vạn người đồng thời hô vang rồi đứng dậy nhưng vẫn bảo trì tư thế ôm quyền khom lưng, ngay cả mặt cũng không dám ngước lên.
Duy chỉ có hai người trung niên, một mặc giáp trụ màu bạc sáng loáng, một mặt trường bào màu đen là đứng thẳng người, sau đó chậm rãi bước tới phía trước ngựa của Độc Cô Đại Đế.
- Vũ Văn Bác ra mắt bệ hạ!
- Độc Cô Trì ra mắt bệ hạ!
Độc Cô Đại Đế nhìn qua hai người này, thần thái Độc Cô Trì đang mặc giáp trụ bạc cực kỳ ngang tàng, đây chính là Đại tư mã nắm quyền chưởng quản toàn bộ quân đội thánh hoàng triều, tu vi nửa bước Đế giả.
Người mặc trường bào đen cũng không kém cạnh, tuy đứng trước mặt Đại Đế nhưng vẻ mặt hết sức ung dung điềm tĩnh, giống như bầu trời dù có sập xuống cũng khó làm ánh mắt ông ta lay chuyển.
Đây chính là Vũ Văn Bác, đương kim thừa tướng của Độc Cô thánh hoàng triều.
Cả hai người này đều thuộc Chánh Nhất Phẩm quan, một người đứng đầu võ giai, một người đứng đầu văn giai, vì Độc Cô Đại Đế không thường xuyên tham dự triều chính mà giao lại toàn bộ công việc nên bọn họ nghiễm nhiên trở thành nhân vật nắm quyền sinh sát bậc nhất chỉ sau Độc Cô Đại Đế.
Không những vậy, mưa dầm thấm lâu, thế lực của Vũ Văn gia tới thời điểm hiện tại cơ hồ không thua kém Độc Cô gia là bao, chỉ thiếu duy nhất một vị Đế giả tọa trấn.
Nếu Độc Cô gia có vị thái tử thần bí kia làm niềm kiêu hãnh thì Vũ Văn gia cũng có một Vũ Văn Dục phong hoa tuyệt đại, tuy y không tham dự vào tu luyện giới, chỉ tập trung vào sự nghiệp chính trị ở thánh hoàng triều nhưng tu vi thì sâu không lường.
Đại tư mã Độc Cô Trì lại là ca ca ruột của Độc Cô Đại Đế, năm xưa trong trận chiến vương quyền chỉ vì tiến triển tu vi chậm hơn mà ông ta đã thất bại trong lúc đột phá Phong Vị cảnh.
Có điều Độc Cô Đại Đế không vì việc này mà đuổi giết Độc Cô Trì, trái lại còn phong ông ta là Đại tư mã, nắm toàn bộ hùng binh trấn thủ thánh hoàng triều.
Sự kiện này đã dấy lên rất nhiều hoài nghi của mọi người.
Hiện nay trong thánh hoàng triều ai ai cũng biết về mối quan hệ giữa Độc Cô Trì và Vũ Văn Bác, một người chưởng văn, một người chưởng võ quyền khuynh thiên hạ.
Mà Độc Cô gia thì vẫn duy trì phong thái của Độc Cô Đại Đế, không tham dự tranh đấu tu luyện giới, không sa đà vào chính trị, chỉ một mực ở trong hoàng cung hoặc phạm vi lãnh thổ Trung Thổ để tu luyện.
Thế nên càng lúc càng có nhiều lời đồn về tương lai của Độc Cô gia sau khi Độc Cô Đại Đế cạn kiệt thọ nguyên, mặc dù đây là chuyện mấy vạn năm nữa mới phát sinh, nhưng loạn thế sắp đến, ai biết được ông ta có vẫn lạc trước thời hạn hay không.
Vì vậy tình chính trị ở Độc Cô thánh hoàng triều nhìn thì yên ổn, song thực chất chỉ có thể dùng một chữ để hình dung là “loạn”.
Độc Cô Đại Đế nói:
- Thừa tướng và Đại Tư Mã thật linh mẫn, ta đi chẳng thông báo với ai, về cũng chẳng truyền tin, vậy mà nhất cử nhất động của ta các ngươi đều biết…
Vũ Văn Bác mỉm cười, thần thái vẫn rất ung dung:
- Bệ hạ quá lời, an nguy của bệ hạ với xã tắc rất quan trọng, chúng thần không thể không quan tâm.
Độc Cô Trì nói:
- Nghe tin bệ hạ đích thân tới bộ lạc Tây Phong đón ngũ hoàng tử và thất công chúa về, bên cạnh đó còn là Minh Tước gia đã thất lạc nhiều năm, thần lập tức chuẩn bị nghi thức long trọng nhất để tẩy trần cho mọi người.
Nhưng đáng tiếc Minh Tước gia đã ở lại bộ lạc Tây Phong để tu luyện.
Vậy nên thần đã dời yến tiệc lại cho tới khi nào Minh Tước gia xuất quan sẽ tổ chức lại.
Độc Cô Đại Đế gật đầu, cũng chẳng tỏ vẻ gì ngạc nhiên.
Tai mắt của bọn họ có thể nói phủ khắp Trung Thổ, ngay trong bộ lạc Tây Phong cũng không thiếu nội gián.
Trong nửa canh giờ sau khi bất kỳ sự kiện trọng đại nào phát sinh, toàn bộ tin tức sẽ được truyền về phủ đệ của hai người bọn họ ngay lập tức.
- Đại Tư Mã rất chu đáo, cứ làm theo ý ngươi đi…
Chúng quần thần đứng sau lưng Độc Cô Trì và Vũ Văn Bác nghe thấy tể tướng và Đại Tư Mã đối đáp với hoàng đế bằng giọng điệu như vậy mà vẫn được khoan dung, không khỏi cúi đầu trầm mặc.
Ngay cả ngũ hoàng tử cũng nghiến răng ken két, nuốt giận vào lòng.
Độc Cô Mạn không nói gì, những việc này thường xuyên xảy ra trong thánh hoàng triều.
Vũ Văn Bác và Độc Cô Trì bá đạo vô cùng, nhưng điều khiến người ta không hiểu là Độc Cô Đại Đế tu vi thông thiên triệt địa vì sao lại để cho điều này xảy ra, e dè không hề đụng chạm tới hai người này.
Có vài vị quan viên nghe thấy ba chữ “Minh Tước gia” thì liền nảy sinh một trận xôn xao.
Tể tướng đột nhiên thở dài rồi ôm quyền nói:
- Minh Tước phủ đã bỏ trống nhiều năm, năm xưa để an lòng hai vị đại nhân kia mà bệ hạ đã sắc phong cho Minh Tước gia trở thành Tử Tước trong ngũ đẳng, còn hứa lúc Minh Tước gia trưởng thành sẽ được nhậm chức Hình bộ thượng thư kiêm Đề đốc Diêu quận, đều là chức quan Tòng Nhị Phẩm..
Hình bộ thượng thư thuộc văn giai, mà Đề đốc lại thuộc võ giai.
Lúc này đây hai vị trí này đều đang được Lục thượng thư và Phương đề đốc đảm nhiệm rất tốt, nếu Minh Tước gia tiếp nhận lại thì hệ thống quan viên sẽ có sự xáo trộn rất lớn.
Hy vọng bệ hạ suy nghĩ kỹ, thu hồi thánh mệnh…
Đại Tư Mã thêm vào:
- Đúng như Vũ Văn tể tướng nói, năm xưa chỉ là lời hứa để an lòng cố nhân.
Thử thời nhất dã, bỉ thời nhất dã.
Có lúc thế này, có lúc thế khác, không thể vì chút tình cảm riêng tư mà ảnh hưởng tới chính trị thánh hoàng triều được.
Ngũ hoàng tử biến sắc, mà Độc Cô Mạn cũng cau mày.
Trước giờ tể tướng và Đại Tư Mã tuy lộng quyền nhưng chưa từng dám thể hiện thẳng thừng như vậy.
Hôm nay bọn họ gọi hết văn võ bá quan trong triều ra đây, nói là tiếp đón Đại Đế, song thực chất nhìn giống bức ép ông ta phải phế bỏ vị Minh Tước gia bí ẩn kia thì đúng hơn.
Độc Cô Đại Đế cười cười:
- Chuyện này cứ đợi Như Nguyện trở về sẽ bàn sau…
Dứt lời ông ta cũng không tranh luận gì thêm mà cưỡi ngựa đủng đỉnh đi tới trước.
Vũ Văn Bác và Độc Cô Trì nhìn nhau, sau cùng vội né đường cho Độc Cô Đại Đế dẫn ngũ hoàng tử và thất công chúa rời đi.
- Giải tán đi!
Hồi lâu sau, Vũ Văn Bác mới lạnh giọng quát lớn.
Nghe giọng y tất cả quần thần đều run lên như cầy sấy, vội vàng hành lễ rồi rời đi, sự kính trọng dường như còn nằm trên Độc Cô Đại Đế một bậc.
Vũ Văn Bác phất tay áo, vẻ mặt cực kỳ không vui:
- Không ngờ đứa con của cặp phu phụ kia vẫn còn sống.
Thông qua điều tra của ta thì nhiều khả năng hắn chính là tên tiểu tử đã làm loạn ở Tuyệt Vọng Ma Uyên, sau đó bị Kiếp chủ đoạt xá.
Bây giờ một khi nghe tin hắn tái xuất tu luyện giới thì Kiếp chủ nhất định bất chấp tất cả mà cưỡi Đào Ngột tới đây diệt hắn.
Việc này sẽ làm kế hoạch của mấy thế lực chúng ta bị đảo lộn.
Độc Cô Trì nói:
- Chỉ một tên tiểu tử Khổ Hải mà có thể dấy lên phong vân như thế sao? Ta cũng không hiểu Độc Cô Thiết Tâm nghĩ gì.
Chẳng lẽ hắn quên câu sấm truyền trong Độc Cô gia từ xưa đến này là “Trường Sinh vi đế, Độc Cô vạn thế” hay sao? Cũng chính vì câu nói này mà chi nhánh Độc Cô gia chúng ta suýt bị người đến từ nơi kia diệt trừ, phải đuổi cặp phu phụ năm xưa đến Nam Hoang.
Cũng may Cách Thế Phàm kiều bị hủy trước khi thái tử sinh ra, bằng không nếu biết trong một thời đại mà chi nhánh chúng ta xuất hiện tới hai Trường Sinh thể thì thật là tai kiếp khôn cùng…
Vũ Văn Bác cười cười:
- Nếu Độc Cô Thiết Tâm đã cố chấp như vậy thì sao không diệt hắn, Trì huynh trí dũng song toàn, năm xưa nếu không phải khí vận của nhân giới quá ít ỏi, tên Độc Cô Thiết Tâm kia may mắn hơn huynh thì người trở thành Đại Đế giờ này là huynh chứ không phải hắn.
Độc Cô Thiết Tâm chính là tên thật của Độc Cô Đại Đế, thật không ngờ tới ở sau lưng ông ta, hai vị tể tướng và Đại Tư Mã này lại bất chấp thân phận, buông ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy.
Sắc mặt Độc Cô Trì đỏ bừng bừng, hai nắm đấm siết chặt:
- Không thể nói vậy, may mắn cũng là một loại thực lực.
Nhưng cuộc tỷ đấu của ta với Thiết Tâm chưa bao giờ kết thúc, tương lai người thắng cuối cùng mới hào kiệt.
Cách Thế Phàm kiều đã sắp sửa chữa xong, người đến từ nơi kia rất nhanh sẽ đổ bộ xuống nhân giới.
Đến lúc đó ta sẽ mở ra một cuộc thanh trừng Độc Cô gia, tất cả những kẻ nào liên quan tới Trường Sinh thể đều phải bị giết chết.
Trước mắt là tên tiểu tử kia, năm xưa hắn mệnh lớn không ngờ có thể sống sót tới tận giờ này, lại còn liên quan tới Kiếp chủ thời thượng cổ.
Lời sấm truyền kia không phải vô căn cứ.
Tuyệt đối không được để hắn sống sót rời khỏi bộ lạc Tây Phong.
Vũ Văn Bác điềm đạm nói:
- Việc này Trì huynh yên tâm.
Chim khôn biết lựa cành mà đậu, Trì huynh hùng tâm tráng trí, so với tên Thiết Tâm vô dụng kia thì tốt hơn gấp vạn lần.
Vũ Văn gia nguyện ý phò tá cho huynh.
Không những chúng ta mà “ngài ấy” cũng vậy.
Độc Cô Thiết Tâm tuy có tu vi vấn đỉnh nhân giới nhưng vẫn e ngại thế lực đứng sau lưng chúng ta nên mãi không dám xuống tay.
Đến khi Cách Thế Phàm kiều được sửa chữa xong thì ngài ấy cũng sẽ buông xuống nhân giới hòng lập lại trật tự nơi này… Theo ta dự đoán là sau sự kiện vây giết Kiếp chủ tầm một năm.
Mà giết tiểu tử Khổ Hải kia quá đơn giản, sai Dục Nhi và Yên Nhiên tiểu thư của nhà Trì huynh đi làm là được.
Thêm vào đó ta sẽ thông báo cho những kẻ thù của hắn là thất hoàng tử Quan Thất của Thiên Địch thánh hoàng triều, Diệp Chính của Hạo Nhiên tông Đông Hải...!Tổng cộng có tới ba mươi mấy người ta có thể liên hệ được.
Bọn chúng đều là nhân kiệt thế hệ này của nhân giới, không sợ bị lật thuyền trong mương như ở Tuyệt Vọng Ma Uyên.
- Nhưng mà phải nhắc bọn chúng kín miệng, phải gọi hắn là Như Nguyện, không được để cho Kiếp chủ nghe được phong thanh gì, bằng không sẽ hỏng chuyện.
- Yên tâm, thế lực sau lưng bọn chúng cũng tham gia vào trận vây giết Kiếp chủ.
Không cần chúng ta dặn dò cũng sẽ giữ kín chuyện này.
Độc Cô Trì nghe xong không thể vui mừng hơn, liền ngẩng đầu cười lớn:
- Ha ha, Bác huynh chu đáo như vậy thì ta cần gì phải lo… Nhân giới này sắp sửa đại loạn rồi!
Vũ Văn Bác gật đầu cười theo, nhưng ánh mắt lại loé lên tia xảo trá..
Trong căn lều ở bộ lạc Tây Phong, Độc Cô Minh đang ngồi xếp bằng cởi trần trên một bồ đoàn ở dưới đất.
Đại Phân Thân thuật, Trục Ma đan, Hư Thần kinh, Đạo Ma kinh, Chúng Sinh Thất biến đây chính là những thứ mấu chốt để phá tan bình cảnh đang giam cầm hắn ở Khổ Hải.
Hư Thần kinh chia làm hai bộ, bộ tiền do Vân Hư tổ sư sáng tạo, chính là cải biên từ Đạo Ma kinh nhưng lại có tác dụng ngưng tụ ra tôn thần thực chất bên ngoài cơ thể, điều mà Đạo Ma kinh gần như không làm được.
Yếu lĩnh của Đạo Ma kinh chỉ hướng đến việc tạo ra đạo tâm và ma tâm, sau đó lợi dụng việc cắn nuốt thôn phệ lẫn nhau để tiến đến đẳng cấp linh hồn hoàn mỹ. Giống như thái cực đồ vốn dĩ chia làm hai thái cực âm và dương đối kháng với nhau, giờ đây hợp chung thành một trở về trạng thái “vô cực” nguyên bản. Ngoài mục đích này ra, Đạo Ma kinh chẳng còn tác dụng nào khác.
Về sau, đến thời đại của Giang Trần, y lại cải biến Hư Thần kinh một lần nữa, đem đoạn kinh văn móc nối với bản ngã của Đạo Ma kinh vào trong Hư Thần kinh, dùng bản ngã làm chủ đạo để điều khiển tôn thần ngưng tụ ra được. Đến đây xem như Đạo Ma kinh và Hư Thần kinh đã chính thức dung hợp lại với nhau, vừa có công năng phân tách linh hồn, vừa có thể ngưng tụ tôn thần, hoặc nói theo cách chính xác hơn là một “phân thân” chân chính bên ngoài cơ thể. Chỉ là “phân thân” này sẽ không có máu thịt, tu vi phụ thuộc vào bản tôn, cũng không thể rời quá xa khỏi bản tôn.
Đại Phân Thân Thuật thì ngược lại với công pháp này, nó có thể tạo ra phân thân máu thịt, sở hữu trí tuệ và linh tính không khác gì nhân loại bình thường. Thậm chí có thể tách nhau ra khá xa và thông qua thần giao cách cảm để ra lệnh cho nhau, đây tương tự như tình trạng của bổn tôn Độc Cô Minh đang nằm dưới đáy huyết hà, phàm thể ở Việt quốc và đạo thể đang ngồi tại đây. Nhưng đẳng cấp linh hồn của phân thân này không thể nào cao bằng linh hồn mà Đạo Ma kinh tạo ra, và số lượng cũng giới hạn là ba, bởi vì linh hồn chỉ có thể bị chia tách tối đa làm ba phần.
Độc Cô Minh không khỏi cảm khái:
- Không rõ Vân Hư sư tổ có phải là kiếp trước của Giang Trần hay không, nhưng thiên tư của y thật khiến người khác phải khiếp đảm. Đạo Ma kinh là cấm kỵ công pháp mà bị y dựa theo đó lần lượt cải biên, bổ sung yếu điểm, đến nay càng lúc càng hoàn mỹ.
Suy nghĩ đến đây hắn chợt nhíu mày:
- Không đúng! Ma vật ở dưới Tử Hư sơn theo lời truyền miệng lại thì có cả thân thể máu thịt lẫn thần trí riêng. Chỉ có hai khả năng, một là Vân Hư sư tổ năm xưa đã dùng Trục Ma đan trục xuất ma tâm của mình vào một bộ ma thi. Còn khả năng thứ hai… ma vật đó chính là Vân Hư tổ sư còn sống sót từ thời thượng cổ đến ngày nay. Vẫn không đúng… Nếu vậy thì Giang Trần sẽ không phải kiếp sau của Vân Hư tổ sư, mà làm gì có sinh linh nào đủ khả năng sống tới năm mươi vạn năm kia chứ?
Trong quá trình nghiên cứu để dung hợp Đại Phân Thân thuật và Hư Thần kinh đã được cải biên với nhau, Độc Cô Minh chợt phát hiện có điều gì đó rất bất thường trong cái chết của Giang Trần. Giống như y cố tình dụ Kiếp chủ dùng lôi kiếp mười hai màu để hủy diệt mình cùng ma vật dưới Tử Hư sơn cùng lúc vậy.
Giang Trần là kỳ tài thế gian, điều này đã được chứng minh qua dấu vết Hư Thần kinh mà y để lại. Độc Cô Minh không tin y lại cam tâm đi chịu chết.
- Có lẽ Giang Trần đã ngộ ra một loại công pháp gì đó, có thể là lần cải biên thứ ba của Hư Thần kinh… Ta không biết con đường ta sắp làm có giống y không, nhưng ta cũng cần dựa vào Trục Ma đan, mà y tại truyền thừa của Thiên Ảnh Nhân có học được phần nào của Đại Phân Thân Thuật không cũng là dấu hỏi lớn. Có lẽ suy nghĩ giữa ta và y giống nhau…
Cửu vi cực, thân thể nhân loại không cách nào chứa đựng được mười loại đạo vận.
Độc Cô Minh dựa theo nguyên lý xếp chồng của Cực Dương Chí Cương công, lại dựa theo nguyên lý tạo phân thân của Hư Thần kinh và Đại Phân Thân Thuật, sau đó liên hợp với công dụng trục xuất bản tâm của Trục Ma đan và Đạo Ma kinh để thực hiện ý tưởng của mình.
- Vẫn phải biến đổi một chút cho thích hợp, vì thứ ta muốn trục xuất không phải bản tâm mà là đạo vận.
Bản tâm chính là giống như tâm ma của hắn, có ý niệm và lý trí.
Còn đạo vận lại chỉ là những luồng cảm ngộ, hoàn toàn vô tri vô giác.
Độc Cô Minh muốn từ mười loại đạo vận diễn biến ra mười loại bản tâm riêng biệt, sau đó dùng Trục Ma đan trục xuất nó ra khỏi cơ thể. Kế đến lại dùng những phân thân xác thịt đã được ngưng tụ ra từ Đại Phân Thân thuật và Hư Thần kinh để làm thân thể mới cho chúng.
Chỉ có như vậy mới trừ bỏ được khả năng phải tách linh hồn vốn đã khiếm khuyết ra, vì bản tâm kia đều là nhân tạo, không phải linh hồn chân chính của hắn. Nếu làm được như thế thì hắn sẽ chỉ có ba bổn tôn chân chính sở hữu linh hồn nguyên bản là phàm thể, đạo thể và kiếp thể đang nằm ở dưới huyết hà Tuyệt Vọng Ma Uyên. Những phân thân được tạo sau như kiếm, đao, khinh hành, diệu âm, hỏa, phong, chân, giả, cuồng, chiến sẽ phải xoay quanh ba bổn tôn chân chính này để hoạt động.
Trừ khi ba bổn tôn chết đi, bằng không những phân thân kia dù bị diệt vong cũng không ảnh hưởng đến hắn, chỉ là mất đi đạo vận, sẽ phải bắt đầu cảm ngộ lại từ đầu mà thôi.
- Hiện tại Trục Ma đan chỉ có bảy, cũng không rõ xác xuất thành công của một phân thân là bao nhiêu. Theo lý thuyết thì chỉ cần tách một ra, để bổn tôn đạo thể còn lại chín đạo vận, sau đó nhập vào xếp chồng lên nhau thì cũng có thể đột phá Hỗn Nguyên cảnh như thường. Nghĩ xuông chẳng được ích gì, phải thử mới biết!
Nói đoạn Độc Cô Minh bắt đầu nhắm mắt nhập định, bắt đầu tiến hành bước đầu tiên: “Tạo ra bản tâm từ đạo vận”. Thứ đạo vận hắn chọn để thực hiện chính là hỏa đạo vận. Một khi thành công lôi nó ra bên ngoài thì việc ngưng luyện thể xác phân thân sẽ không gặp nhiều trở ngại.
——————————————
Phàm thể Độc Cô Minh đã đến Thiên Huyễn thành.
Sau cuộc chiến ở Minh Không thành, bệnh tình của Nhân Phi Nhân ngày một trầm trọng. Một chưởng của Lâm Kiệt đã khiến lục phủ ngũ tạng gã vỡ nát hoàn toàn, nếu không nhờ nội lực quá thâm hậu thì đã chết từ lâu rồi. Hiện tại gã không còn kiềm chế được cơn ho khan nữa, lần nào ho xong thì chiếc khăn nhỏ màu trắng đều thấm đầy máu tươi.
- Ta không sao, mệnh ta do trời không do ta. Vui vẻ lên đừng rầu rĩ. Kiếm khách chốn nhân gian không như tu sĩ, bọn ta không cầu trường sinh bất tử, chỉ cầu vài chục năm tiêu sái hành hiệp trượng nghĩa, sống không thẹn với lòng là đủ rồi...
Khoảnh khắc hắn và Nhân Phi Nhân vừa đến cổng Thiên Huyễn thành thì giống như đã có người biết trước. Một chiếc xe ngựa đã đứng chờ sẵn từ bao giờ, hai vị cô nương như hoa như ngọc từ trên xe bước xuống vội hành lễ với bọn hắn.
- Cố Lý công tử đã nghe được tin tức Kiếm Thánh trọng thương nhưng vẫn cố sức đi đến Thiên Huyễn thành, vì vậy phỏng đoán ngài đang muốn tìm công tử gấp. Mời Kiếm Thánh lên xe ngựa di giá tới Tế Vũ lâu, công tử đã pha trà đợi ngài được một canh giờ rồi…
Độc Cô Minh nghe xong liền kinh ngạc. Suốt hành trình hắn và Nhân Phi Nhân đi hoàn toàn không thấy bóng người nào, vậy mà Cố Lý công tử kia không những đoán được hành tung của bọn hắn mà còn đoán được cả mục đích, thật không tầm thường.
- Đa tạ hai cô nương, Độc Cô huynh, huynh cứ tùy tiện tìm chỗ nghỉ ngơi trước… Ta sẽ tới gặp huynh sau. Yên tâm, chưa làm xong việc này, ta nhất định không chết được…
Nghe gã nói vậy, Độc Cô Minh đành gật đầu.
Chiếc xe ngựa dần dần lăn bánh sau đó hòa vào dòng người đông đúc rồi biến mất.
Sau khi tìm được quán trọ, Độc Cô Minh để con ngựa đen lại rồi một mình đi dạo phố.
Thiên Huyễn thành thật sự sầm uất hơn Minh Không thành rất nhiều, người đi lại nhiều như nêm. Ai nấy đều chìm trong nhịp sống mưu sinh hối hả.
- Bánh bao đây, mời công tử dùng một cái...
Một ông chủ sạp bánh bao nhỏ bên đường cất lời mời chào Độc Cô Minh.
Hắn cũng mỉm cười tiến lại, lấy ra hai quan tiền đưa cho ông chủ sạp.
Bánh bao nóng hổi cầm vào tay chỉ thấy nóng rát vô cùng.
Ông chủ thấy hắn cứ ngắm nghía cái bánh bao này mãi, mặc kệ bàn tay đã đỏ ửng vì nóng thì liền hỏi:
- Khách quan, bánh bao ăn lúc đang nóng mới là ngon nhất. Ngài cầm lâu trong tay như vậy sẽ bị bỏng đấy...
Độc Cô Minh lắc đầu:
- Cách đây ít năm trong lúc nghèo hèn ta từng ăn trộm mấy cái bánh bao, bị người ta đuổi đánh trối chết, bây giờ mỗi lần nhìn lại thì trong lòng liền xuất hiện hoài niệm khó tả...
- Thì ra là vậy...
Ông chủ vội lấy lại cái bánh bao Độc Cô Minh đang cầm trong tay. Hắn còn kinh ngạc không biết ông ta đang làm gì thì đã thấy cái bánh bao mình vừa cầm đã được bọc kỹ lại trong một lớp khăn giấy dày cộm.
Ông chủ kia cười khà khà, đưa lại cái bánh bao đã được bọc lót cẩn thận cho hắn.
- Hoài niệm là tốt, nhưng không nên để cho những ký ức đau buồn làm tổn thương mình. Cuộc sống này có kẻ xấu, tự cho mình thông minh không màng lợi ích, cũng có người tốt, sống vì hai chữ hiệp nghĩa, mặc kệ thế nhân cười chê. Ta bán bánh bao ở đây đã hai mươi năm, cứ ba ngày lại lỗ nặng một lần vì đem hết bánh bao đi phân phát cho những đứa trẻ mồ côi trong Nhất Tự am, nhưng lòng ta rất khoan khoái, cảm thấy mình trẻ hẳn ra mười tuổi.
Đoạn ông thở dài:
- Người trong con phố này đều chê cười ta giả nhân giả nghĩa, nghèo túng còn làm ra vẻ thiện nhân. Bọn họ chính là chưa từng chịu cảnh đói khát, hoàn toàn không hiểu được lúc mình khó khăn nhất có một bàn tay vươn tới giúp đỡ là cảm giác nghẹn ngào đến thế nào. Công tử, nếu sau này có khó khăn gì cứ đến đây, bánh bao của ta thu tiền người giàu, nhưng tuyệt đối không lấy của người nghèo một đồng...
Nghe ông chủ tiệm bánh bao nói xong, Độc Cô Minh chỉ biết im lặng. Phàm trần lấy hiệp nghĩa làm đầu, mà đạo lộ lại lấy vô tình làm tôn chỉ.
"Thiên đạo bất nhân, địa đạo vô tình, dĩ vạn vật vi sô cẩu... Mà nhân đạo lại hữu tình, dĩ chí tình vi bất diệt tâm, hướng đến một đời thống khoái..."
Trước đây Độc Cô Minh cứ cho rằng nhân là cầu trường sinh bất tử, nhưng xem ra hắn đã sai. Mệnh người do trời không do người, sống không uổng kiếp này mới là điều phàm nhân suy nghĩ. Mấy năm qua hắn mang thân phàm, nhưng tâm lại không phải là phàm, bây giờ mới thực sự hiểu thấu.
- Đa tạ...
Độc Cô Minh ôm quyền chào ông chủ tiệm bánh bao, kế đến đi tới hồ Vô Ưu chính giữa thành, nơi có sự hiện diện của Tế Vũ lâu nổi danh Việt quốc bởi tiếng đàn rung động lòng người của Cố Lý công tử.
Muốn đến được Tế Vũ lâu phải đi ngang qua cầu Bất Quy Lai. Mà trên cầu lúc này có khá đông người qua lại, dù vậy tốc độ của họ không nhanh lắm, có lẽ là bị phong cảnh hữu tình nơi đây làm cho ảnh hưởng.
Độc Cô Minh đến chân cầu, đưa mắt nhìn mặt hồ xanh ngát không gợn chút sóng, phía đầu bên kia là Tế Vũ lâu cao vời vợi, toả ra hơi thở cổ kính khiến người ta cảm giác trầm lắng.
Đột nhiên trời đổ mưa to, từng hạt mưa nặng nề ào ạt trút xuống khiến dòng người đông đúc chạy tán loạn, vội vàng tới chân cầu mua ô che mưa.
Độc Cô Minh thở dài, cũng may ban nãy hắn nhìn tiết trời âm u nên có chuẩn bị sẵn.