190: Xem Thiên Hạ Là Bàn Cờ
Ở Phong Lôi thánh địa, Tiết Hồng Y đang đứng trên một đỉnh núi cao chọc trời.
Nàng không sở hữu vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành như Lưu Tích Quân và Độc Cô Yên Nhiên, cũng không có sự dịu dàng si tình giống Trần Mạn Dao, nhưng ở nàng có một sự điềm đạm sẽ chỉ thường thấy ở nam nhân.
Nàng rất bình tĩnh, dù chuyện gì xảy ra thì mặt cũng không đổi sắc, sau đó từ từ tìm cách giải quyết.
Cẩn thận, điềm đạm, đây chính là những đức tính đã giúp nàng vươn lên trở thành cao thủ trẻ tuổi nằm trong tốp đầu nhân giới.
Bên cạnh nàng là Phong Diệt và Lôi Diệt, hai vị thánh tử từng một thời khiến Nam Hoang dậy sóng, mỗi khi những tu sĩ trẻ tuổi nghe thấy tên họ đều có biểu cảm ngưỡng mộ và khát khao.
Nhưng đó chỉ là quá khứ, hiện tại cao thủ trẻ tuổi mọc lên như nấm.
Minh giáo xuất hiện vô số nhân tài, thậm chí còn xuất hiện một thánh tử không thua kém Tây Tử Phượng năm xưa là bao.
Thực ra người này với Độc Cô Minh cũng có rất nhiều thù oán, đệ đệ Trương Giác của y đã chết tức tưởi dưới tay hắn.
Đó chính là Trương Kiệt, nhân vật phong vân mới nổi ở Nam Hoang, thậm chí dưới tình huống không có khí vận Đế giả gia trì mà vẫn có thể đánh một trận nảy lửa với Ngũ Hành tử mấy năm về trước.
Nếu xếp hạng hào kiệt ở riêng Nam Hoang không theo Nhân Giới Chí Tôn bảng thì Trương Kiệt đứng ở vị trí thứ hai, đứng thứ ba là Tiết Hồng Y, thứ tư Tiêu Ức Tình, còn vị trí đầu tiên thuộc về Lưu Bình.
Thứ năm, thứ sáu mới đến Tiêu Mịch Nhi và Quỷ Diện Quân.
Xa hơn nữa là những thiên kiêu tầm cỡ Doãn Chí Bình, Phong Diệt, Lôi Diệt.
Lưu Bình kể từ sau khi trở về từ Tuyệt Vọng Ma Uyên thì đã thay đổi hoàn toàn, thân thể bốc lên quỷ khí ngùn ngụt Nếu không phải y vẫn còn khuôn mặt của nhân loại thì mọi người đã nhầm tưởng y là quỷ vật rồi.
Đáng sợ nhất là chiến lực của y tăng tiến đến mức độ khủng bố không cách nào hình dung nổi.
Có người còn đồn rằng một mình Lưu Bình thừa sức giao với toàn bộ những tu sĩ xếp phía sau mình.
Nhưng dù sao đây cũng chỉ là lời đồn, y rất ít khi ra tay, nhưng đã ra tay rồi thì đều là một đòn miểu sát, không ai đoán được nông sâu của y ra sao.
Quay lại hiện tại, Phong Diệt chắp tay sau lưng thở dài:
- Đúng là vật đổi sao dời, mười bốn năm trước hai người chúng tung hoành Nam Hoang, đánh ngang tay với bọn Quan Thất, Tiêu Ức Tình.
Nhưng chỉ vì không thích nghi nổi với đại thế mà bắt đầu trở nên tụt hậu lỗi thời.
Người cùng thời đại đã vậy, chả trách những tu sĩ Đạo Đài trở lên đã bắt đầu lui dần về sau hậu trường, nhường chỗ cho thế hệ trẻ tuổi phô diễn.
Lôi Diệt mỉm cười:
- Cũng may vẫn còn có tiểu sư muội làm trụ cột cho Phong Lôi thánh địa.
Trong vòng mấy trăm năm nữa, một khi đột phá Đạo Đài thì muội sẽ ngay lập tức trở thành tông chủ, gánh vác trọng trách lèo lái cả thánh địa vượt qua khoảng thời gian cấm kỵ.
Thấy Tiết Hồng Y yên lặng không đáp, Phong Diệt cất tiếng hỏi:
- Muội đang suy nghĩ Độc Cô Như Nguyện có phải Độc Cô Minh không đấy à? Do muội quá ám ảnh về hắn thôi, kẻ cùng tên trên thế gian này có rất nhiều, ngay cả Kiếp chủ cũng tự xưng là Độc Cô Minh.
Hắn chẳng có chút quan hệ gì với Độc Cô gia Trung Thổ cả.
Tiết Hồng Y điềm đạm nói:
- Không phải không có khả năng này.
Lai lịch của Độc Cô Minh rất thần bí, theo muội âm thầm điều tra lại thì hắn đến từ thôn Hạnh Hoa, huyện Quan Khẩu núi Côn Luân.
Nhưng người dân ở đó đã bị Lưu Bình sát hại không chừa một ai.
Muội phải rất cực khổ mới tìm được một trong những tên tham gia vào trận tàn sát năm xưa.
Qua lời y kể liền biết được thật ra Độc Cô Minh là cô nhi, năm xưa có một cặp vợ chồng toàn thân dính đầy máu tươi trên đường tránh địch nhân truy sát đã gửi nhờ hắn vào thôn, xin dân làng nuôi dưỡng hắn mười năm.
Tuy vậy, bọn họ một đi không trở lại, để Độc Cô Minh lớn lên trở thành một đứa trẻ si si dại dại, cả ngày nằm ngủ mê man.
Nếu Độc Cô Minh biết nàng đã điều tra toàn bộ về thân thế của mình thì chắc chắn sẽ rất bất ngờ vì có những chi tiết thậm chí hắn còn chưa biết.
Nhưng dù sao cũng vì hắn đã bị giam trong Tuyệt Vọng Ma Uyên tận mười năm, mà Tiết Hồng Y lại dùng mười năm này đi điều tra tìm kiếm mọi thông tin về hắn.
Nàng quá cố chấp, quá cẩn thận, rốt cuộc đã thành công lần mò ra thân phận thật sự của hắn.
- Về hoàng thất Độc Cô, trùng hợp vào thời gian đó cũng có một cặp phu phụ ghé thăm.
Chuyện này rất bí mật, ta phải bỏ ra đại lượng tài bảo mới thu thập được từ phủ Vũ Văn tể tướng.
Minh Tước phủ ở đế đô Độc Cô là để dành sẵn cho hắn ở.
Nghe Tiết Hồng Y phân tích, mặt Phong Diệt đen như than:
- Muội thật lợi hại, chẳng trách tông chủ luôn nói rằng muội sẽ một trong những nhân vật sáng chói nhất thế hệ này.
Không chỉ sở hữu thiên tư tuyệt đỉnh mà ngay khả năng phân tích tìm tòi cũng thuộc hạng siêu đẳng.
Tiết Hồng Y lắc đầu thở dài:
- Khi huynh quá để tâm tới một người, chắc chắn sẽ dùng mọi cách để hiểu hơn về người ấy.
Lần này muội phải tới bộ lạc Tây Phong một chuyến, hy vọng hai huynh sẽ giúp sức!
Lôi Diệt trầm mặc:
- Chúng ta đã đồng ý hợp tác tham gia sự kiệt Diệt Kiếp, bây giờ Quan Thất muốn diễn tập với Độc Cô Minh, nếu không làm theo có lẽ sẽ vấp phải sự dị nghị đến từ các thế lực khác.
Tiết Hồng Y mỉm cười:
- Diễn tập cũng có thể thất bại mà.
Còn nữa, ai bảo chúng ta sẽ ra mặt kia chứ? Thuật ẩn giấu dung mạo, thay đổi khí tức có rất nhiều.
Chỉ cần không chân chính lộ mặt, dẫu có phát hiện qua thần thông chúng ta sử dụng cũng không cách nào gây khó dễ được.
Phong Diệt gật đầu:
- Quyết định vậy đi, ta sẽ báo tin cho cả Doãn Chí Bình và Côn Vũ, Thẩm Yến.
Bọn họ có giao tình không tệ với Độc Cô Minh, chắc chắn sẽ giúp hắn.
——————
Vì kẻ tầm đạo tay không nhuốm máu, Thẩm Yến cũng không có lòng dạ tham gia vào phân tranh của tu luyện giới.
Việc thường ngày của gã chỉ có hai thứ, một là bế quan tu luyện, hai là tu họp những thiên kiêu Đông Hải về Thượng Thanh cung để đàm luận về đạo pháp.
Những năm gần đây gã luận đạo rất hòa nhã không gây chết người nữa nên cũng không bị người khác xa lánh như xưa.
Thẩm Yến rất tưởng niệm Độc Cô Minh, luôn ngồi một mình ngẩn ngơ thở dài.
Con đường đạo vận này nói cho chuẩn xác thì chính là bắt nguồn từ một tia kiếp lực trên người hắn.
- Đại sư huynh, ở Phong Lôi thánh địa có tin tức truyền tới!
Một gã đệ tử hớt hải chạy vào, hai tay dâng lên một miếng ngọc giản màu trắng.
Thẩm Yến nhận lấy rồi ngay lập tức đưa nó lên giữa trán.
Ít lâu sâu khóe môi gã nở nụ cười cực kỳ tươi tắn, khác hẳn với bộ dạng chán chường thường ngày.
Gã đệ tử kia thấy lạ bèn hỏi:
- Có tin tức tốt lành gì sao đại sư huynh, đã lâu lắm rồi không thấy huynh vui như vậy!
Thẩm Yến nói:
- Vui chứ! Ta đã kiếm được đối tượng thích hợp để luận đạo cho thỏa thích rồi!
Nói đoạn liền đứng dậy xoay người đi thẳng ra phía sau hậu sơn, nơi có bố trí một truyền tống trận ngàn vạn dặm để tới được Trung Thổ.
————————
Việt quốc, Thiên Huyễn thành.
Độc Cô Minh một mình đứng trước bia mộ của Nhân Phi Nhân mà trầm mặc hồi lâu.
Trong tay hắn đang cầm cuốn Liễu gia bí điển mới tinh do Cố Lý phiên dịch lại.
Nội dung của nó hắn đã đọc được toàn bộ, vì vậy nó không còn bất cứ tác dụng gì nữa.
Thở dài một hơi, rốt cuộc hắn mới đặt cuốn sách này vào một cái hố sâu trước mặt mộ của Nhân Phi Nhân, kế đến dùng tay lấp đất lại.
- Trong Liễu gia bí điển nguyên bản vẫn còn ba trang ghi theo những văn tự rất lạ, khác hẳn với văn tự những trang trước vậy nên Cố Lý để nguyên không động chạm.
Ta giữ bản gốc là được, huynh hãy giữ bản này xem như đây là tín vật chứng minh cho việc ta đồng ý thực hiện yêu cầu thứ nhất của huynh.
Còn yêu cầu thứ hai, ta sẽ hoàn thành ngay trong kiếp phàm nhân này, huynh cứ yên tâm an nghỉ…
Sau khi rời khỏi nơi đây, Độc Cô Minh đi thẳng một mạch tới Tế Vũ lâu xin cầu kiến Cố Lý.
Trải qua mấy hôm tĩnh dưỡng, vết thương của y đã chuyển biến tốt hơn rất nhiều.
Vừa thấy hắn xuất hiện, Cố Lý đã hỏi:
- Nhân huynh ra đi có nhẹ nhàng không?
Độc Cô Minh gật đầu:
- Ra đi rất nhẹ nhàng, huynh ấy nở nụ cười đã mãn nguyện.
Hôm nay ta tới đây là để xin Cố công tử chỉ giáo làm sao mới vực dậy được Việt quốc, đây là nguyện vọng mà Nhân huynh giao lại cho ta, nhưng ta vốn chỉ là một văn sĩ tầm thường, không hề hiểu về thuật mưu quyền hay chính trị.
Cố công tử hiểu biết sâu rộng, có thể chỉ bảo cho ta đôi chút chăng?
Cố Lý mỉm cười:
- Đã là nguyện vọng cuối cùng của Nhân huynh, dù chết ta cũng sẽ cố gắng giúp đỡ.
Hạng người ta tiếp xúc nếu không phải vương tôn quý tộc phàm nhân thì đều là chí tôn thiên kiêu trẻ tuổi ở năm châu lục của nhân giới.
Thông qua bọn họ, bức tranh chính trị tổng thế hai giới phàm và đạo đã được ta phác họa ra.
Thuật quyền mưu, cách để bố cục giúp Việt quốc thống nhất lục quốc cũng đã được ta chuẩn bị sẵn.
Chỉ là ta không có tham vọng làm bá chủ gì cả, ngoài việc góp ít sức lực nhằm chiến thắng Bách Gia Luận Đạo đại hội để lấy danh dự cho Việt quốc ra thì ta chỉ muốn ở trên Tế Vũ lâu nghiên cứu âm luật, ngày ngày nghiền ngẫm nhân sinh thôi.
Độc Cô Minh nhíu mày:
- Công tử thật khiến ta nhìn không thấu.
Không màng danh lợi nhưng vẫn nghiên cứu thuật quyền mưu, thế gian có chuyện kỳ lạ vậy sao?
Cố Lý nhẹ nhàng đáp:
- Huynh có suy nghĩ như vậy là vì trong mắt huynh thiên hạ quá to lớn, còn trong mắt ta thiên hạ chỉ nhỏ bé như bàn cờ.
Ta nghiên cứu thuật mưu quyền chính là đang nghiên cứu kỳ nghệ, bố cục thiên hạ chính là đang đánh cờ.
Ta xem đánh cờ là thú vui thì cũng có thể xem việc bố cục thiên hạ như thú vui mà thôi..
Dưới cái nhìn đầy tra xét của Độc Cô Minh, Cố Lý vẫn tỏ ra điềm nhiên, hẹn hắn một tuần nữa khi vết thương mình khá hơn hãy đến Tế Vũ lâu để cùng nhau luyện kỳ nghệ.
Độc Cô Minh đương nhiên đồng ý. Dẫu sao quãng thời gian này hắn cũng rất rảnh rỗi. Đạo thể vẫn đang trong quá trình ngưng tụ ra hỏa phân thân. Mặc dù không thuận lợi cho lắm, tiêu tốn gần ba viên Trục Ma đan nhưng cũng đã sắp hoàn thành. Lúc này đây nó đang hóa thành một người mặc áo đỏ ngồi đối diện xếp bằng với đạo thể, sức nóng từ nó tỏa ra sánh ngang với hỏa diễm cấp hai của tu sĩ Hỗn Nguyên cảnh.
Ở thế giới này, dù là hỏa diễm, trận pháp, đan dược hay phù lục đều được chia thành thập cấp phẩm chất. Từ cấp một tới cấp mười là cực hạn từng xuất hiện trong lịch sử, riêng cấp mười một và mười hai chỉ có thể thấy trong thiên kiếp diệt thế mà thôi.
Dựa vào nguồn gốc tạo thành của chúng mà người ta lại phân loại một lần nữa. Nếu là nhân tạo thì sẽ là nhân hỏa, thiên tạo sẽ là thiên hỏa, cứ như vậy, phẩm chất chất chỉ có mười bậc nhưng chủng loại lại nhiều vô số kể. Có rất nhiều loại hỏa diễm cho đến nay người ta cũng không phân biệt nổi nên đặt tên nó là gì.
Đơn cử là Tịnh Liên Chân Hỏa ở dưới đáy Tử Hư sơn Chân Đại Đạo. Hỏa diễm này không rõ xuất xứ, là do Vân Hư sư tổ lấy ra từ trong Tuyệt Vọng Ma Uyên, gần như nằm ngoài lục đạo. Chính vì vậy nó mới có đủ uy lực trấn áp ma vật Đế cảnh kia. Theo sự sụp đổ của Tử Hư sơn, Tịnh Liên Chân Hỏa cũng đã vĩnh viễn bị chôn vùi dưới lòng đất. Dạo gần đây có không ít muốn lần mò đào bới hòng thu loại hỏa diễm này về nhưng vẫn lực bất tòng tâm. Ngay cả Đế giả chữ Thiên cũng phải dùng hết sức mới chịu được sự thiêu đốt của nó, đừng nói chỉ là những tu sĩ tầm thường đạo hạnh kém cỏi.
Quay lại hiện tại, một khi hỏa phân thân chính thức hình thành thì Độc Cô Minh sẽ sở hữu nhân hỏa cấp hai do chính bản thân hắn tạo ra. Nói theo một nghĩa nào đó, hỏa phân thân chính là hỏa diễm biến thành. Nó có thể thông qua cắn nuốt nhiều loại hỏa diễm khác để tăng tiến sức mạnh, không nhất thiết cứ phải đi theo còn đường của tu sĩ. Nhưng con đường trở thành tinh linh này cần tiêu tốn rất nhiều thời gian và tài bảo, không phải một sớm một chiều mà thành công được.
Nên biết rằng điều kiện để trở thành một tinh linh hết sức ngặt nghèo, cần trải qua tuế nguyệt vô tận, thiên địa mài dũa mới có thể sản sinh linh trí. Kế đến lại mất vô số năm tháng ngưng tụ bổn nguyên lực để dần dần tiến cấp.
Ở đây hỏa phân thân của Độc Cô Minh chưa phải là một tinh linh chân chính. Có thể xem nó có một phần tinh linh là nhờ sinh ra từ hỏa đạo vận, chín phần tu sĩ là vì sử dụng huyết nhục của Độc Cô Minh để ngưng tụ chân thân. Đường lối tu luyện của nó cũng sẽ do hắn lựa chọn nên đi theo con đường nào. Trở thành một hỏa tu là kết quả không tệ, nhưng tinh linh cũng có điểm mạnh riêng là không bao giờ xuất hiện bình cảnh, chỉ cần đủ bổn nguyên lực là liền có thể tiến giai ngay lập tức. Dẫu sao ngày tháng còn dài, hắn cũng chưa muốn nghĩ vội đến chuyện này.
- Cũng may ta là Trường Sinh thể, lại thêm cơ duyên lúc ở tế đàn ngưng tụ ra được mười giọt kim huyết sau khi thôn phệ gần ba trăm thiên kiêu yêu tộc. Bằng không chẳng có cách nào chịu nổi sự tổn thương khi phải liên tục phân chia huyết nhục cho phân thân.
— QUẢNG CÁO —
Hỏa phân thân càng lúc càng tỏa ra ánh sáng đỏ rực, giống như sắp biến thành một ngọn lửa cháy bỏng xuất hiện ở thế gian. Đại Phân Thân Thuật là thiên cổ kỳ thuật không phải bắt nguồn ở nhân giới mà là tiên giới, năm xưa Thiên Ảnh Nhân phải vất vả đến tiên giới đại sát tứ phương, giết sạch huynh đệ tỷ muội của Diệu Âm Phạm Thiên mới đoạt về được. Mà Thiên Ảnh Nhân cũng không tu luyện, chỉ giữ lại trong truyền thừa của mình chờ người có duyên đoạt lấy. Người có duyên nào thì không rõ, nhưng hiện tại công pháp này nằm trong tay Độc Cô Minh, và có lẽ cũng chỉ có Trường Sinh thể của hắn mới phát huy được nó tới tận cùng.
Bảy ngày sau, phàm thể Độc Cô Minh đi đến Tế Vũ lâu tái ngộ với Cố Lý công tử.
Lúc này trên bàn đã bày sẵn một bàn cờ vây, giữa bàn cờ có một quân đen đã hạ xuống từ bao giờ. Cố Lý mỉm cười:
- Mời Phàm huynh!
Độc Cô Minh gật đầu, tay phải thò vào cái bát đang đựng sẵn những quân cờ màu trắng bốc lấy một con. Sau khi nghiền ngẫm, hắn đang định hạ cờ xuống thì chợt nghe Cố Lý nói:
- Mỗi một quân cờ, nhìn thì giống nhau nhưng đều có những tác dụng riêng. Một khi huynh quyết định sử dụng thì sẽ không cách nào vãn hồi lại được, suy nghĩ cho kỹ nên đánh ở đâu. Nhớ, chúng ta tuy đang đánh cờ nhưng là đang bố cục thiên hạ. Thuật mưu quyền là một loại lý tưởng, ta có thể nói huỵch toẹt lý tưởng của ta cho huynh, nhưng huynh sẽ vĩnh viễn không thể hiểu thấu nó. Chỉ có tự bản thân mình không ngừng suy tư thôi diễn mới thấm nhuần được.
Độc Cô Minh cười khổ:
- Ta chỉ biết sơ sơ luật lệ chơi cờ, hoàn toàn không rõ nên đánh thế nào…
Cố Lý mỉm cười, tay cầm một quân cờ trắng lên đánh xuống nơi góc trong cùng giúp hắn rồi nói:— QUẢNG CÁO —
- Sở dĩ ta đánh quân cờ đen ở chính giữa bàn cờ là vì ta đã nắm trọng thiên hạ vào lòng, còn huynh là một kẻ tay ngang, vốn liếng không có, kiến thức cũng không, nên ẩn nhẫn giấu mình bắt đầu từ trong góc.
Thấy hắn nhăn mặt, điều này đi ngược lại với triết lý sống của Độc Cô Minh. Thường ngày hắn vẫn luôn khinh thường kiểu ẩn nhẫn này, cho rằng chỉ có cuồng ngạo, không ngại va chạm thì mới có thể thành đạo. Bây giờ bắt hắn phải ẩn nhẫn chẳng khác gì giết hắn.
- Không làm được sao?
Cố Lý điềm tĩnh:
- Huynh còn trẻ, huyết khí phương cương dĩ nhiên sẽ không có đủ sự điềm tĩnh và tàn độc. Chỉ khi gặp phải tang thương, uất hận ngút trời thì người ta mới trở nên lãnh khốc dần dần. Huynh có thể dùng huyết khí phương cương để giao chiến sinh tử với một cao thủ tầm cỡ mình, nhưng gặp người mạnh hơn gấp nhiều lần thì sao? Hoặc giả kẻ huynh phải đối phó là ngũ quốc Tấn, Tần, Hán, Sở, Ngụy. Bọn họ ai cũng sở hữu mấy chục vạn đại quân, võ lâm giang hồ mạnh mẽ gấp Việt quốc mấy lần, mỗi người bọn họ nhổ một bãi nước bọt cũng đủ dìm chết huynh.
Đoạn y thở dài:
- Quên cái lý tưởng “nhân giả vô địch” đi! Nhân giới có Bá Luân đánh khắp lục giới không đối thủ, nhưng kết quả thế nào? Nhân giới chẳng phải vẫn bị ngũ giới còn lại tàn sát máu chảy thành sông, thây chất thành đồng đó sao? Vô địch mà không thể bảo vệ dân tộc mình, không thể bảo vệ bằng hữu thân nhân, vô địch đó có tác dụng gì? Anh hùng thường không thọ, kiêu hùng nhiều bi thương, duy chỉ có gian hùng mới là kẻ gánh trên vai trách nhiệm nhất thống thiên hạ, trả về một thái bình thịnh thế ngàn đời không suy chuyển…
Độc Cô Minh nhìn chằm chằm Cố Lý. Càng tiếp xúc hắn càng hoài nghi về thân phận của y. Chủ công của Hắc Thủ luôn nấp sau tấm màn không ra, thao túng cả hai giới phàm và đạo. Cuộc nói chuyện năm xưa giữa Tây Tử Phượng và Sát Tướng khiến Độc Cô Minh nhớ mãi tới giờ.
— QUẢNG CÁO —
“Cho dù quyền mưu của thái tử thua xa tên kia thì sao? Tuổi thọ của người rất nhiều, có thể từ từ thực hiện hoài bão. Còn tên kia chỉ có ba trăm năm. Là ba trăm năm, chỉ ngang với một tu sĩ Hỗn Nguyên đó. Ban đầu nghe những lời lẽ lý thuyết đó của y, ai cũng sẽ thấy nội tâm chấn động, nhiệt huyết nổi lên, muốn cùng y nghịch thiên, nghịch mệnh, nghịch nhân. May ma chúng ta đã sớm đề phòng mới không bị y mê hoặc…”
“Dù các ngươi tìm cách nào để hạ thấp chủ công thì cũng không thể phủ nhận những thành tựu ngài đã từng làm được… Tru Hùng trận Vạn Ma lĩnh, giết chết bảy trăm chí tôn thiên kiêu mạnh nhất. Đảo lộn hoàng tộc, khiến máu chảy thành sông, đế tinh hoán vị… Khiến chúng thần tử chia làm hai phe, đại chiến kịch liệt mở ra đường máu cho chủ công lánh nạn. Trước khi đi còn bày mưu đoạt Bạch Hoàng Đế Vương ấn, hủy đi Cách Thế Phàm Kiều, chặn đứng truy binh trong hai mươi năm… Những việc như thế này, đổi lại là thái tử của các ngươi có làm được hay không?”
Trong đầu Độc Cô Minh đang có rất nhiều luồng suy nghĩ. Bạch Hoàng là người khai sinh ra nhân tộc, cũng là nhờ phàm ý tồn tại trong Bạch Hoàng Đế Vương ấn và Thái Hoàng kiếm mà cỗ phàm thể bất tử bất diệt này của hắn mới được ngưng tụ thành. Hắn đã như vậy, hậu nhân của y có khi nào cũng giống như hắn, chỉ là phàm nhân hay không?
Nhưng vẫn không đúng. Cang Tướng từng nói thái tử Bạch tộc là nhân vật tu đạo xuất chúng nhất thế hệ này. Kiếm đạo điên phong, dùng kiếm chứng đạo, cho dù là Kiếm Thiên Tôn thời thượng cổ có sống lại cũng chưa chắc đã thấu hiểu kiếm hơn y. Điều này chứng minh Bạch tộc có thể tu luyện, không những thế xét về thiên tư còn ngạo nghễ thế gian. Duy chỉ có chủ công Hắc Thủ là gặp phải vấn đề nào đó khiến thọ nguyên chỉ còn lại đúng ba trăm năm.
Với người tu đạo ba trăm năm chỉ là một cái chớp mắt, còn với y ba trăm năm chính là khoảng thời gian có thể khiến cho phong vân đảo lộn, càn khôn xoay chuyển.
Thấy ánh mắt Độc Cô Minh nhìn mình càng lúc càng nhiều sát khí, Cố Lý mỉm cười:
- Huynh muốn giết ta sao?