322: Sinh Tử Bất Hối!
Sau khi vị cường giả Đế cảnh kia nói về Bá Luân xong, Thanh Thiện chỉ cười rồi hỏi một câu không liên quan khiến tất cả nhíu mày nghi hoặc.
Bọn họ có dự cảm về điều gì đó bất tường đang sắp sửa phát sinh song không tài nào lần mò ra manh mối về nó.
Nhất là Nguyệt Quang Thánh Mẫu trong lòng ngập tràn bất an.
Cứ ít lâu lại nhìn về phía đại truyền tống trận được bố trí cách sơn môn của Thiên Tàng thánh địa mấy trăm dặm, nằm phía cuối hòn đảo.
Từ nơi đó bà ta cảm nhận được một cỗ nguy cơ khủng bố khó lòng nói rõ thành lời, giống như có một đầu hồng hoang cổ thú vừa mới thức tỉnh đang lặng lẽ quan sát mình, chực chờ mình sơ hở sẽ lập tức lao tới đoạt mạng.
- Các ngươi có nghe thấy gì không?
Giọng thì thào đầy ma mị của Thanh Thiện chậm rãi cất lên khiến cõi lòng ai nấy lạnh toát.
Nguyệt Quang Thánh Mẫu hừ lạnh:
- Giả thần giả quỷ!
Uyên Thâm tôn giả tỏ ra cẩn trọng, cố gắng lắng tai nghe, quả nhiên phát hiện có tiếng bùm bùm rất nhỏ đang dần vang vọng tới đây.
Hai mươi vị Đế giả còn lại cũng nghe được âm thanh kỳ lạ này, vẻ mặt kinh nghi bất định.
Vân Mộc lão tổ nói:
- Là tiếng trống...
Từ Tuyết Thương phát ra giọng nói đầy sự hoài niệm của Thanh Thủy:
- Đúng vậy, là tiếng trống! Tiếng trống này một khi cất lên cũng đại biểu cho Tuyết Thương quật khởi, trở thành đại cự đầu của nhân giới...
Thanh Thiện ngẩng đầu lên trời cười bi thống:
- Ngót nghét năm ngàn năm! Đã năm ngàn năm rồi a! Từ thời Vô Vi tổ sư đến giờ chúng ta đã không ngừng nín nhịn, chịu đựng đủ sự khinh chê khiêu khích đến từ chúng tu sĩ cùng thế hệ! Hôm nay mới được bùng nổ một lần khiến thế gian chấn kinh, nhật nguyệt hoán đổi! Các ngươi cùng chống mắt lên đi, xem thiên hạ này rốt cuộc là của ai!
- Bọn hắn...
Nguyệt Quan Thánh Mẫu biến sắc.
Bà ta đột nhiên cảm nhận được cỗ khí tức kỳ lạ kia đang chậm rãi hiển lộ ở vị trí đại truyền tống trận của mình như đang cảnh cáo.
- Thiên cấp đỉnh phong...!Không ngờ lại có một vị Đế giả mạnh mẽ như vậy ở bên cạnh tông môn ta, thậm chí còn đóng giả một trưởng lão tầm thường giữ nhiệm vụ canh gác đại truyền tống trận này suốt bao năm mà chúng ta không hề hay biết.
Để che mắt được ta, rốt cuộc tu vi y phải khủng bố tới cỡ nào? Đây chẳng lẽ là lá bài tẩy của Tuyết Thương?
-------------------------
Đoàn nhân mã gồm bảy mươi người di chuyển thật nhanh, chớp mắt đã đến được địa phương trong lời miêu tả của Bá Luân.
Nơi đây nằm cách bờ biển tầm mấy chục dặm đường, bên trong là một phế tích cổ xưa đã từ rất lâu không có bóng người lui đến.
Ở điểm tận cùng của phế tích, trước một đại môn khổng lồ bề ngang cả mấy trăm thước đang có một lão nhân đầu tóc bù xù đang cầm cây chổi đứng quét rác.
Từ khí tức lão toả ra thì có thể đoán tu vi lão nằm ở giữa Đạo Đài và Ứng Kiếp, song cũng có lúc trông lão chẳng khác gì phàm nhân, từ thần thái đến cử chỉ đều chậm chạp và ôn hoà đến mức không thể bình thường hơn.
Lúc thấy đoàn người ngựa của Bá Luân và Độc Cô Minh xuất hiện, lão cũng không tỏ vẻ gì mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái, sau đó rút một tấm lệnh bài có chữ "Phương" giơ lên trước đại môn khổng lồ sau lưng.
Lạch cạch, lạch cạch!
Những hoa văn trên đại môn sáng rực lên, đến khi đã phủ kín cả mặt ngoài thì cửa đá nặng nề cũng chầm chậm mở ra, để lộ một vòng xoáy màu xám đang không ngừng xoay tròn.
Đang lúc mọi người chưa hiểu gì thì Bá Luân đã hướng về lão nhân này ôm quyền, sau đó thúc ngựa đi thẳng vào vòng xoáy.
Đám Độc Cô Minh, Tần Mạc và Tuyết Thương Thất Tử sau khi vái chào lão nhân cũng nối đuôi tiến vào bên trong.
Đây quả nhiên là đại truyền tống trận quy mô lớn, chớp mắt một cái mà bọn họ đã đến được Tranh Túc đảo, địa điểm Thiên Tàng thánh địa toạ lạc.
Chứng kiến thánh địa nguy nga hùng vĩ ngay trước mặt, bảy ngươi người bọn họ không khỏi hít vào hơi lạnh, lòng dạ có chút bồn chồn.
- Lần đầu tiên đi đánh người cảm giác thật lạ...
Bá Luân trầm ngâm.
Đến bây giờ gã vẫn giữ được sự điềm tĩnh không khỏi khiến những kẻ khác cảm thấy bội phục.
A Nhị nhìn vết chém xé rách kết giới bảo vệ Thiên Tàng thánh địa, biểu tình nghiêm túc:
- Hai sư phụ làm thế này chẳng khác nào mở đường cho chúng ta! Rõ ràng huynh và hai lão nhân gia thông đồng với nhau từ trước...
Bá Luân không phản bác, coi như đã thừa nhận.
- Tuy là thông đồng nhưng nguy hiểm trước mắt là thật.
Vào đến Thiên Tàng rồi cũng giống như tiến vào hang cọp, trước mặt Đế cảnh, Ứng kiếp và Đạo Đài mà dám làm loạn, các vị hiểu kết cục rồi chứ?
Mọi người đồng thời gật đầu.
Đã đến đây rồi, kết cục ra sao ai nấy đều đã rõ ràng minh bạch.
Độc Cô Minh cười nói:
- Bá huynh, sau trận này nếu chúng ta còn sống sót trở về, hy vọng huynh sẽ suy nghĩ về việc gia nhập thế lực của chúng ta...
- Thế lực của huynh?
Bá Luân nhướng mày, vốn tưởng rằng gã đinj từ chối nhưng câu tiếp theo lại khiến Độc Cô Minh và Tần Mạc không khỏi cảm phục:
- Từ lúc các huynh đệ ở đây dám cùng ta sóng vai đi tìm chết thì Bá Luân này đã là người của các huynh rồi! Mà các huynh cũng đã xem như một nửa thành viên của Tuyết Thương, có gì phải khách sáo kia chứ!
- Hay lắm! Vậy chúng ta bắt đầu đi!
Độc Cô Minh kéo dây cương, Đạp Nguyệt Ô Truy giơ hai chân trước lên hí vang trời, bắt đầu di chuyển về phía Thiên Tàng thánh địa.
- Được! Cùng nhau đánh Thiên Tàng, diệt Tào Khê!
Bá Luân, Tuyết Thương Thất Tử và chúng nhân đồng thanh hô lớn, sau đó thúc ngựa chạy thật nhanh theo sau lưng Độc Cô Minh.
Đúng lúc này, tiếng trống thùm thùm kỳ lạ bắt đầu to dần rồi vang vọng khắp trời đất, sau đó truyền vào tai mỗi một sinh linh ở Đông Hải, giống như dung hợp với nhịp tim của họ, càng đánh càng khiến máu nóng trong người tất cả trở nên sục sôi.
Tiếng trống này phối hợp với nhiệt huyết tuổi trẻ và hào tình vạn trượng của đám Bá Luân, Độc Cô Minh khiến cho khung cảnh bảy mươi thanh niên trẻ tuổi tiến đánh Thiên Tàng thánh địa hùng vĩ đồ sộ càng thêm phần kinh tâm động phách.
Mắt thấy chỉ còn cách thánh địa trước mặt một dặm đường, Độc Cô Minh mới nghiêm giọng nói lớn:
- Chúng ta sắp sửa vào hang cọp rồi, các huynh đệ nếu có ai hối hận vì chuyến đi này thì rút lui hãy còn kịp! Chúng ta tuyệt đối không trách móc các ngươi!
Tần Mạc hiện tại cũng đã không còn vẻ sợ sệt, y nghiến răng nghiến lợi, cùng với sáu mươi tu sĩ đồng thanh hô:
- Nguyện cùng đại ca vào sinh ra tử, vô oán vô hối!
Bá Luân cười lớn:
- Hay lắm! Tuyết Thương xuất thế dấy binh chinh phạt chư hầu cũng chỉ vì muốn thống nhất thiên hạ, đem nhân giới quy về một mối trước khi kiếp nạn xảy ra.
Độc Cô huynh có muốn cùng ta thực hiện chí nguyện này hay không? Hay chỉ đơn giản muốn xông pha một trận để thoả chí nam nhi?
Đến nước này rồi Độc Cô Minh cũng hiểu ý Bá Luân.
Gã ta muốn một lần nửa khẳng định lại hướng đi của mình trong tương lai, để hắn nhìn nhận rõ trước khi bắt tay cùng nhau.
- Tất nhiên là vĩnh cố nhân giới, sinh tử bất hối! Thề cùng nhau xây dựng thiên thu đại nghiệp!
Độc Cô Minh nhìn gã cười vang, lại một lần nữa thúc ngựa vượt lên phía trước.
- Tốt! Hay cho câu vĩnh cố nhân giới!
Bá Luân thu lại nụ cười, ánh mắt sắc như dao cạo chuyển sang Thiên Tàng thánh địa trước mặt, lần đầu tiên bộc lộ vẻ dữ tợn, miệng quát lớn.
- Vĩnh cố nhân giới!
- Vĩnh cố nhân giới!
Tuyết Thương Thất Tử và sáu mươi tu sĩ nhân tộc quát theo, sát khí toả ra rợp trời.
- Sinh tử bất hối! Thề cùng nhau xây dựng thiên thu đại nghiệp!
- Sinh tử bất hối! Thề cùng nhau xây dựng thiên thu đại nghiệp!
Bá Luân gằn giọng lần nữa, hào khí lúc này đây không chỉ bao trùm khắp trời đất mà còn giống như hoá thành dấu ấn khắc sâu vào dòng chảy thời gian, hoá thành một cột mốc không thể nào quên trong lịch sử.
Bảy mươi tu sĩ trẻ tuổi như những con thiêu thân lao vào biển lửa.
Dẫu biến phía trước là thập tử vô sinh nhưng vẫn không hề nao núng, muốn dùng sự khinh cuồng của mình thay đổi số mệnh, cải biến càn khôn.
---------------
- Cấp báo! Có người lợi dụng vết rách ở kết giới xâm nhập vào thánh địa chúng ta!
Đám đệ tử canh gác ngoài cửa vội vã truyền âm vào bên trong.
Tào Khê thấy sắc mặt âm trầm của Nguyệt Quang Thánh Mẫu và Thiên Tàng tông chủ thì hiểu họ đang vướng bận điều gì đó, bèn tự mình xử lý.
Y lạnh lùng hỏi:
- Địch nhân là ai? Có bao nhiêu người? Tu vi gì?
Bên ngoài truyền âm vào lại:
- Bẩm thiếu chủ, bọn chúng có bảy mươi người, tu vi tất cả đều chỉ dừng ở Tiên Thai...!A...
Gã đệ tử đang truyền âm la hét thảm thiết rồi im bặt.
Kế đến một tiếng quát lớn thay thế vào đó nhưng lần này không phải truyền âm mà là công khai trước toàn thể tu sĩ Thiên Tàng thánh địa.
- Chúng ta - Tu Chân Liên Minh do Bá Luân và Độc Cô dẫn đầu hôm nay tiến đánh Thiên Tàng, diệt Tào Khê! Kẻ nào thức thời mau cút! Dám cản đường giết không tha!
- Tu Chân Liên Minh? Bá Luân và Độc Cô?
Tròng mắt Thiên Tàng tông chủ như muốn rớt ra khi thấy bảy mươi tu sĩ trẻ tuổi tu vi chỉ có Tiên Thai cảnh mà dám xông thẳng vào giữa tông môn của mình.
Họ đối diện với đám tu sĩ Đạo Đài, Ứng Kiếp và bảy vạn đệ tử phía sau mà gương mặt chẳng có vẻ gì sợ hãi.
Chớp mắg một cái đã ra tay đánh chết hơn trăm người.
- Láo xược!
Thiên Tàng tông chủ giận dữ, ống tay áo vung lên định nhất chiêu diệt sát đám tiểu tặc này nhưng không ngờ lại nghe một giọng nói trầm trầm đầy sát khí vang lên.
- Các ngươi chẳng phải nói chuyện của lớp trẻ chỉ có lớp trẻ mới giải quyết được hay sao? Ngươi cứ thử động vào một cọng tóc của sư điệt ta xem, đừng nói là ngươi, đến Nguyệt Quang ta cũng sẽ giết ngay lập tức!
Kế đến một uy áp trầm trọng như núi sâu biển cao khó lòng hình nổi buông xuống từ trên bầu trời Thiên Tàng tông, khiến tất cả tu sĩ từ Đạo Đài cảnh trở lên toàn thân tê cứng, khí huyết trong người ứ đọng không cách vận chuyển được. Ngay cả nguyên lực hùng hậu trong Khổ Hải bọn họ cũng bị phong bế, gần như đã biến thành phàm nhân.
Ai nấy hoảng sợ đến tột cùng. Rõ ràng trước mặt kẻ toả ra uy áp kia, bọn họ chẳng khác nào con kiến hôi, sinh tử vận mệnh đều nằm trong tay đối phương.
- Phương Trác Nhiên... Không, Phương tiền bối...
Thiên Tàng tông chủ vừa nghe giọng đã hiểu ngay cao thủ ẩn tàng trong lời nói Nguyệt Quang Thánh Mẫu là ai.
Phương Trác Nhiên gia nhập tông môn đã từ rất lâu, tu vi Đạo Đài hậu kỳ. Điểm đặc biệt của Phương Trác Nhiên này là sự đôn hậu trung thực, tận tâm tận tụy vì công việc. Thế nên mặc dù tu vi không cao lắm nhưng lão vẫn rất được Nguyệt Quang Thánh Mẫu tin tưởng, qua hai ngàn năm cống hiến cho Thiên Tàng liền được giao phó trọng trách trấn thủ đại truyền tống trận kia. Chẳng dám nghĩ tới lão già hiền hậu này vậy mà lại chính là tu sĩ Đế cảnh đỉnh phong, khí thế cơ hồ còn mạnh hơn Thanh Thiện và Thanh Thủy một bậc. Tu vi giữa lão và Nguyệt Quang cách nhau tới hai cấp độ, lại cố tình ẩn giấu tu vi làm một Đạo Đài ngoan ngoãn lo không tranh với đời, một câu dạ hai câu vâng, thảo nào bà ta suốt mấy ngàn qua chẳng hề phát giác điểm khác lạ gì.
Thiên Tàng tông chủ ngoài mặt thì khiếp nhược song lại truyền âm cho Nguyệt Quang Thánh Mẫu đang trầm mặc giữa không trung, gấp rút nói:
- Sư phụ, chúng ta còn có lá bài tẩy do các đời tổ sư để lại bên dưới lòng đất. Chỉ cần vận chuyển sẽ đủ sức diệt lão tặc này, vì sao người chưa dùng?
Bất kỳ cự đầu thế lực nào cũng có lá bài tẩy riêng của mình dành những thời khắc nguy cơ sinh tử diệt môn ập đến. Thiên Tàng thánh địa không phải ngoại lệ, thậm chí bọn họ còn sở hữu một thứ đến tu sĩ cường đại như Vương Trung Hư còn cảm thấy cố kỵ.
Đó là một đầu quỷ hồn bất tử đã tồn tại từ đầu thời kỳ tiền thái cổ đến nay. Nói bất tử cũng không đúng vì thực ra vòng đời của nó khá ngắn, ý thức liên tục chết đi nhưng quỷ thân lại được Thiên Tàng thánh địa dùng bí thuật bảo tồn, liên tục bồi dưỡng. Cứ tưởng tượng sẽ một quỷ thân tồn tại vô số tuế nguyệt như vậy, cho đến ngày hôm nay sẽ khủng bố cỡ nào. Dưới sự hung tàn của nó, đến cả cấp độ hào kiệt còn chưa chắc toàn mạng.
Đó là lý do vì sao Thiên Tàng mặc dù chỉ có một Đế cảnh chữ Chân toạ trấn lại đứng đầu tam tuyệt Đông Hải, có tiếng nói cực lớn trong các thế lực nhân giới.
- Sư phụ, khẩn xin người thả quỷ hồn ra giết chết Phương Trác Nhiên! Bằng không chúng ta hôm nay sẽ đi đến diệt vong...
Thiên Tàng tông chủ truyền âm lần nữa nhưng vẫn thấy Nguyệt Quang bảo trì sự im lặng.
Bà ta gượng cười, gương mặt biểu tình chua xót:
- Khá khen cho Tuyết Thương, các ngươi lại có thể nhẫn nại ẩn giấu sâu như vậy. Mưu tính mấy ngàn năm đến khi thời cơ chín muồi mới ra tay xuất thủ, một trận đoạt Đông Hải.
- Ý sư phụ là?
Nguyệt Quang lắc đầu tự giễu:
- Ta quá ngu ngốc lại tin tưởng Phương Trác Nhiên kia đến mức giao trọng trách chăm sóc quỷ hồn ba năm một lần cho y! Vừa rồi ta dùng bí thuật kêu gọi nó nhưng nó không hề đáp lại, còn thể hiện sự phẫn nộ căm thù với ta, giống như xem ta là sự uy hiếp với chủ nhân nó vậy!
Phương Trác Nhiên gia nhập Thiên Tàng từ ba hai ngàn năm trước, cứ ba năm một lần lão lại được phái đi cho quỷ hồn ăn. Tất nhiên vì tu vi quá kiệt xuất, còn trên cơ Nguyệt Quang Thánh Mẫu mấy bậc nên lão hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, khiến bà ta không thể không thán phục, càng thêm phần tin tưởng.
Hai ngàn năm cho quỷ hồn ăn, chưa nói đến việc lão có đủ thời gian tìm ra phương pháp khống chế nó, chỉ riêng chuyện tiếp cận thân mật thường xuyên đã khiến nó nảy sinh tình cảm với lão rồi. Giờ đây nó xem lão như chủ nhân chân chính, chỉ cần nghe được hiệu lệnh sẽ lập tức phá vỡ mặt đất bò lên, đại khai sát giới diệt toàn bộ Thiên Tàng thánh địa.
Giọng Phương Trác Nhiên tiếp tục vang xa:
- Tất nhiên bổn toạ sẽ không ỷ vào tu vi để khi dễ các ngươi! Nguyệt Quang, chẳng phải ngươi tự tin vào Tào Khê đệ tử mình lắm hay sao? Trận chiến giữa nó và sư điệt của ta, ta sẽ không can dự. Ta phải để các ngươi thấy việc tôn Bá Luân làm minh chủ sẽ là quyết định sáng suốt nhất trong cuộc đời các ngươi!
Nguyệt Quang tuy thất thế nhưng vẫn cười lạnh:
- Vậy thì chúng ta chờ xem bảy mươi tên tiểu tử miệng còn hôi sữa kia làm nên điều gì?
--------------
Tiếng trống bí ẩn càng lúc càng dồn dập như muốn kích phát nhiệt huyết trong lòng người. Khơi dậy chiến tâm đã ngủ say suốt mấy ngàn năm của chúng tu sĩ Tuyết Thương.
- Lá bài tẩy của Tuyết Thương là tu sĩ Đế cảnh Thiên cấp đỉnh phong thứ ba... Nhờ đó nhất cử nắm Thiên Tàng vào tay... Nhưng chỉ vậy mà bọn họ cũng dám khiêu chiến uy nghiêm của Tổ Miếu sao? Thực lực vẫn còn kém quá xa, hai mươi mốt tu sĩ Đế cảnh, trong số đó có sáu Thiên cấp đỉnh phong, riêng Vương Trung Hư Miếu chủ sánh ngang cấp độ hào kiệt, vẫn sẽ áp đảo ba tên kia!
Bỗng nhiên một vị Thiên cấp biến sắc, biểu tình không cách nào tin nổi nhìn về phía quần đảo nơi Phá Hư môn đóng quân. Mà Vân Mộc lão tổ cũng tỏ ra kinh hoàng, huy động toàn tông giới bị.
Trên bờ biển cát trắng trải dài xuất hiện một lão già ăn mày đang chống gậy chậm rãi đi về hướng sơn môn Phá Hư tông. Nếu để ý kỹ thì tay phải lão ta có cầm một cái trống nhỏ giống như dành con nít chơi. Theo động tác lắc nhẹ của lão, thanh âm trống trận cũng từ nó lan toả ra bốn phương tám hướng rồi vang vọng khắp trời đất, quanh quẩn bên tai mỗi người.
- Lại thêm một Thiên cấp đỉnh phong, rốt cuộc Tuyết Thương phái kiếm đâu ra nhiều cường giả như vậy?
Không ít Đế giả cảm thấy trời đất như xoay chuyển. Chỉ nghe Thanh Thiện nói bằng giọng cảm thán:
- Các ngươi có thấy bảy thiếu niên đang cùng Bá Luân đại đệ tử ta tấn công Thiên Tàng thánh địa hay không?
Mọi người còn đang mờ mịt thì Thanh Thủy tiếp lời sư huynh mình:
- Năm xưa hai ta cũng như bọn chúng, cùng với năm vị huynh đệ khác tình như thủ túc. Tuyết Thương Thất Tử, danh hiệu đó không phải đời này mới có mà là được truyền lại sau thế hệ của chúng ta. Đáng tiếc đại sư huynh yểu mệnh chết sớm, bằng không chúng ta đã xưng bá nhân giới từ lâu, sao để đến lượt một kẻ tầm đạo luôn được xếp hạng yếu nhất trong số hào kiệt cùng thời đại trở thành người bảo vệ của nhân giới cơ chứ?
Uyên Thâm tôn giả như muốn rớt tròng mắt ra vì quá kinh hãi:
- Bảy người chết một, bốn người xuất hiện đều là Thiên cấp đỉnh phong? Hai ngươi, Phương Trác Nhiên, lão ăn mày cầm trống, vậy vẫn còn hai Đế giả khác sao! Chẳng lẽ bọn họ cũng...
Thanh Thiện cười ha hả, vuốt râu nói lớn:
- Đúng vậy! Trong đó thất sư đệ của ta tư chất không thua kém đại sư huynh bao nhiêu, có lẽ tiếp cận rất gần với đẳng cấp hào kiệt. Nó lại không chết yểu mà một mực sống đến hôm nay, các ngươi đoán xem một khi nó xuất hiện thì sẽ cường đại thế nào?
Tin tức này chẳng khác nào một quả bom oanh tạc khiến toàn Đông Hải chấn động. Nếu những gì lão nói là đúng thì việc Tuyết Thương đứng đầu Đông Hải cũng hợp lẽ tự nhiên, thậm chí dù có độc chiếm Di địa, cát cứ xưng hoàng một phương thì Bạch Hoàng cũng sẽ không dám trách móc.
- Không cần lo lắng, có Miếu Chủ ở đây đủ sức đối phó bọn chúng rồi!
Mấy vị Đế giả trấn an lẫn nhau.
Vương Trung Hư sắc mặt như thường:
- Đã tới nước này không thể không nhường Đông Hải cho Tuyết Thương để tránh nhiều thiệt hại nếu trận chiến cấp Đế nổ ra. Họ đã chứng minh được thực lực hùng mạnh, đủ tư cách xưng hùng.
Ai nấy im lặng không nói gì. Bọn họ nghĩ tới việc tam đại tông Đông Hải trừ Tổ Miếu ra phải khom lưng trước một tiểu tử miệng còn hôi sữa thì không khỏi bất mãn.
- Để xem Bá Luân kia có tài cán gì! Chuyện lớp trẻ để lớp trẻ giải quyết! Chỉ cần nó bị Tào Khê đánh chết thì mọi mưu tính của Tuyết Thương xem như sụp đổ ba phần mười!