360: Từng Gặp Bên Cầu
Lúc này đây ngoài thành chỉ còn mấy người Độc Cô Minh, Nguyệt Nhi, Tỏa Cốt, Tẫn Cốt, Đông Hoa thái tử, Sát Tiếu Thiên, Sơ Tuyết và Mộng Tiểu Phàm.
Ai nấy đều đặt ánh nhìn lên người Độc Cô Minh, chờ đợi hắn mở lời.
- Đa tạ các vị bằng hữu…
Hồi lâu sau, hắn mới ôm quyền hướng về phía họ vái một cái, thần sắc chân thành khẩn khoản.
Nếu không có họ đừng nói là vào được Thiên Huyễn thành, gặp được Tam Sinh lão nhân để tìm ra manh mối cứu Lưu Tích Quân.
Hắn chắc chắn sẽ bị đám Vương Nhất, Kiếp Chủ, Ngũ Hành tử hủy diệt tại đây.
Dù sao đạo thể đã mất tích một cách bí ẩn suốt mấy tháng qua, ngoài nó ra thì bộ kiếp thể này chính là phương tiện duy nhất giúp hắn tranh phong với kẻ sĩ trong tu luyện giới.
Nếu bây giờ kiếp thể bị hủy diệt thì tương lai phàm thể trong Thiên Huyễn thành sẽ chẳng còn cách nào ngoài sống vất vưởng những ngày tháng còn lại trong vô vọng.
Với thân thể phàm nhân nhưng bất tử như vậy, sống là loại dày vò không cách nào hình dung, khi mà hình bóng Lưu Tích Quân lúc này đã trở thành nỗi ám ảnh không thể phai nhòa.
Sát Tiếu Thiên định hỏi hắn gì đó song khi thấy nét buồn đượm đang hằn sâu trong đáy mắt thì ngừng lại, chuyển ánh mắt sang Mộng Tiểu Phàm bên cạnh.
Chỉ nghe Mộng Tiểu Phàm thở dài nói:
- Lưu cô nương đi rồi! Có một vị bằng hữu của cô ấy nơi phàm trần đang an táng cô ấy bên trong thành…
Tẫn Cốt và Tỏa Cốt nghe thấy ba chữ “Lưu cô nương” thì liền hình dung ra thân ảnh một nữ tử áo trắng từng cùng bọn họ sát cánh ở Tuyệt Vọng Ma Uyên.
Khi ấy tất cả đều quay lưng lại với Độc Cô Minh, ngay cả Thẩm Yến cũng không tình nguyện tương trợ.
Bọn họ vừa sợ liên quan, cũng vừa sợ đưa bản thân vào chỗ nguy hiểm một cách vô ích.
Nhưng nữ tử áo trắng kia trước sau vẫn như một, đơn thương độc mã đứng ra địch lấy quần hùng, tranh thủ thời cơ cho hắn cứu lấy một người con gái khác làTrần Mạn Dao.
Sau khi hai bộ khô lâu hồi sinh lại, ký ức dần trở nên rõ ràng hơn.
Bọn họ với nữ tử áo trắng cực kỳ bội phục, chưa từng quên đi danh xưng của nàng.
- Lưu Tích Quân… Tại hạ không có duyên gặp nàng ấy, nhưng trước đây phụ thân nàng là Lưu Tông tiền bối từng có ơn với ta.
Chính vì lẽ đó khi nghe tin nàng ở Thiên Huyễn thành gặp chuyện, ta liền tức tốc tới đây phối hợp với Sát huynh, đáng tiếc là không kịp…
Nam tử lạ mặt đứng bên Sát Tiếu Thiên thở dài.
Khi thấy Độc Cô Minh nhìn mình, liền hiểu hắn vẫn còn chưa rõ thân phận mình là ai, bèn ôm quyền giới thiệu:
- Tại hạ Đông Hoa thái tử, tục danh Mộ Dung Uyên Bác…
- Đa tạ thái tử ra tay tương trợ, sẽ vĩnh viễn khắc ghi!
Hiện tại ngoài cảm tạ ra, hắn thực sự không biết nói gì thêm.
Dĩ nhiên, Mộ Dung Uyên Bác giúp hắn một lần, tương lai phần ân tình này hắn nhất định hoàn trả.
Ngoài ra vẫn còn chuyện hắn muốn hỏi riêng y, đương nhiên là liên quan tới thông tin về Lưu Tông bí ẩn kia.
Qua sự việc Sổ Tư sở hữu thần phù của ông ta thì có thể thấy ông ta vẫn còn sống, tuy nhiên đã tẩu hỏa nhập ma, không rõ là đang mắc kẹt ở địa phương nào.
Hắn đã không cứu được Lưu Tích Quân thì thôi, cha nàng hắn nhất định bằng mọi giá phải cứu, xem như bù đắp lại một phần ít ỏi nào đó sự day dứt.
Tới lượt mình, Sơ Tuyết chỉ lãnh đạm nói:
- Ta theo lời nhờ vả của Đinh trưởng lão phải tới đây giúp ngươi vào thời khắc nguy khốn.
Ta chưa làm được gì cả, không cần cảm ơn ta.
Đinh trưởng lão còn truyền lời thêm rằng, Chân Đại Đạo lúc nào cũng là nhà của ngươi, ngươi có thể tùy ý trở về… Chỉ bấy nhiêu thôi, tông môn còn đang trong giai đoạn kiến thiết, ta với thân phận tông chủ không thể rời đi quá lâu…
Dứt lời nàng liền quay lưng hóa thành đạo tàn ảnh biến mất nơi đường chân trời.
Nữ tử lạnh lùng như vậy trước nay Độc Cô Minh chưa từng gặp phải.
Nhìn sự thể hiện của nàng, có lẽ nàng đã trung hòa được đạo tâm và ma tâm, chính vì vậy mới khiến cho bản thân dù lãnh đạm nhưng không tà ác, vẫn luôn bảo lưu được nhân tính trong cách hành xử của mình.
- Ca ca, muội nhớ huynh…
Khoảnh khắc ánh mắt hắn lướt đến thiếu nữ áo đó đang đứng tách biệt với đám người phía xa.
Thiếu nữ này đứng đơn độc một mình, mái tóc đen nhánh xõa dài phất phơ trong gió, đôi mắt phượng viền đen xếch cao đã mất đi sự hắc ám mà thay vào đó là vẻ nỉ non, ủy khuất.
- Ta cũng vậy, muội của ta.
Mấy năm qua muội khổ rồi…
- Ca ca đi với muội đi, chúng ta vĩnh viễn không rời xa nhau! Muội sẽ thôn phệ tất cả chúng sinh để giúp huynh thành đạo, muội có năng lực đó…
Lời nói của Nguyệt Nhi truyền ra vẻ huyết tinh lãnh khốc khiến đám Tỏa Cốt, Tẫn Cốt thoáng rùng mình.
Nhớ năm đó nàng còn là một đứa bé gái mười mấy tuổi mà nay thoáng chốc đã thành đại ma đầu trứ danh vậy rồi.
Ngay cả Thần Tiêu Nhân Chủ cũng không muốn giết nàng ta, chứng tỏ nàng ta còn rất hữu dụng trong tương lai.
- Muội muội của lão đại là kẻ diệt đạo, phân thân là Kiếp Chủ thượng cổ, mà Lưu cô nương kia lại là truyền nhân của Cửu Chuyển Thiên công, cha của nàng là Nam Cuồng thiên kiêu bất bại thế hệ trước… Còn có chúng ta hai tùy tùng, một người kế thừa đạo thống Đông Hoa Nhân Chủ, một người kế thừa kiếm đạo điên phong của Kiếm thiên tôn.
Với bối cảnh như vậy, tương lai ai mà ngăn lão đại quật khởi được chứ?
Tẫn Cốt nuốt nước bọt ừng ực.
Cảm thấy bối cảnh của lão đại trước mắt quá ư là khủng bố, đi theo hắn không hẳn là tối tăm vô định mà thậm chí là quang hoa rực rỡ, huy hoàng chờ đón.
Nếu gã biết được cỗ đạo thể kia còn có thân phận khiếp người hơn, làm bạn với Bá Luân Đại Thần, cùng sát cánh Vạn Vô Địch, minh chủ đời đầu tiên của Tu Chân Liên Minh, thậm chí còn là sư phủ của tổ sư Bá Đao phái, sư phụ Cửu Thiên Huyền Nữ, cả Tàng Ảnh các, Độc Cô gia đại cự đầu thánh giới đều do hắn sáng lập nên thì chẳng biết sẽ biểu tình thế nào.
Có khi trực tiếp ngất xỉu cũng không chừng.
- Xin lỗi, tạm thời ta không thể…
Độc Cô Minh thở dài.
Hắn hiểu chấp niệm của thiện niệm Nguyệt Nhi trước lúc lâm chung đã khiến Nguyệt Nhi trước mắt rất cố chấp với vấn đề chiếm hữu hắn cho riêng mình.
Ở một khía cạnh nào đó việc này sẽ là tốt vì nàng ấy sẽ không ngừng dùng cả tính mạng bảo hộ hắn như hôm này, nhưng một khía cạnh khác thì lại trở thành sự miễn cưỡng.
Muốn bức ép hắn bằng mọi giá phải đi theo mình.
- Không được, ca ca phải theo ta… Ta cảm nhận được rất nhiều khí tức tà ác đang xuất hiện ở vùng đất này, huynh sẽ gặp nguy hiểm… Hôm nay cho dù phải đánh gãy hai tay hai chân huynh, ta cũng nhất định phải đưa huynh theo.
Đúng vậy, nếu huynh tàn phế ta sẽ có thể cõng huynh theo cả đời, vĩnh viễn không chia ly!
Quả nhiên Nguyệt Nhi lạnh lùng nói, trảo thủ vung lên chuẩn bị chế trụ hắn.
Mọi người đang từ trạng thái vui vẻ chuyển qua trương cung bạt kiếp.
Với thực lực Nguyệt Nhi, nếu cố chấp muốn đưa Độc Cô Minh đi thì tuy không thể nhưng trận chiến sẽ khốc liệt không phải bàn cãi.
Nhưng đúng lúc này phật âm bỗng nhiên vang vọng khắp không trung khiến nàng ta thoáng biến sắc.
Không thể tin được đường đường là kẻ diệt đạo giết người không ghê tay, thậm chí ăn tươi nuốt sống không ít sinh linh, vừa rồi giao chiến bất bại trước Kiếp Chủ mà lại có biểu tình này.
- Thiện tại, thí chủ sát nghiệp rất nặng, nên buông bỏ đồ đao chắp tay thành phật!
Tiếng thở dài quen thuộc vang lên phương xa.
Kẻ xuất hiện là Pháp Táng hòa thượng có đôi mắt tang thương bi ai, mặc áo cà sa màu nâu chậm rãi bước tới.
- Pháp Táng, không ngờ đến giờ này ngươi mới xuất hiện…
Độc Cô Minh nói.
Mấy hôm trước gã đã nghe tin tức Pháp Táng đến Thiên Huyễn thành nhưng chẳng ngờ lại không tham gia Luận Đạo Đại Hội mà lại đi tới vùng ngoại thành.
- Thí chủ, cách đây ít lâu ta và ngươi từng gặp nhau bên cầu…Đạo lý của ngươi, sau khi ta nghiền ngẫm đã thấu hiểu được phần nào…
Pháp Táng đột nhiên nói ra một câu khiến Độc Cô Minh lạnh hết sống lưng, vẻ mặt trở nên ngưng trọng nhìn y.
Đúng là hắn và hòa thượng trước mắt từng cùng nhau luận đạo bên hồ nhưng đó là với phàm thể, không phải bộ kiếp thể này.
Ngay cả Tam Sinh lão nhân cũng không thể biết về việc hắn nhất thể chia ba, vì sao y lại phát hiện ra được?
- Các vị thí chủ, bần tăng hôm nay đến đây là để hóa giải sát nghiệp của kẻ diệt đạo, cũng không phải làm hại nàng ấy mà là siêu độ cho những oan hồn đang đeo bám nàng ấy.
Mong các vị không hiểu lầm!
Lời y vừa dứt mọi người đều đề phòng trong lòng.
Pháp Táng không hề giết người bao giờ, đó là sự thật.
Nhưng việc y độ hóa rất nhiều thiên kiêu khiến tâm lý họ biến đổi, tự nhiên lại phản bội tông môn, bằng mọi giá đi đến Tây Thiên cạo đầu xuất gia đã từ lâu lan truyền trong khắp tu luyện giới.
- Không thể nào, Nguyệt Nhi nằm ở đẳng cấp tương đương Kiếp Chủ, mà Pháp Táng cùng lắm cũng chỉ đánh ngang tay với Ngũ Hành tử, làm sao nàng ta lại sợ y đến vậy chứ?
Tràng cảnh phát sinh trước mặt đã giải thích tất cả.
Chỉ thấy Nguyệt Nhi thét lên chói tai, dùng Đại Thôn Phệ thuật tấn công Pháp Táng.
Tất cả sinh mệnh sống từ cỏ cây cho tới côn trùng, hay thậm chí sỏi đá đều bị nghiền cho nát vụn sau đó hoá thành từng luồng huyết khí phủ kín trời đất, bao phủ lấy Pháp Táng bên trong.
Những tưởng hoà thượng sẽ chịu chung số phận, thân thể bị thôn phệ lực xé tan thành từng mảnh nhưng không.
Giữa làn huyết khí tràn ngập, hòa thượng kia vẫn bình thản đứng yên tại chỗ. Hai mắt y từ từ nhắm nghiền lại, chân phải khẽ dậm một cái. Lập tức lấy y làm trung tâm, một vòng ánh sáng vàng thần thánh thuộc về phật môn lan tỏa ra khắp bốn phương tám hướng, biến không gian vạn trượng xung quanh thành một tịnh thổ trang nghiêm.
- Tịnh Thổ Chân Ngôn!
Pháp Táng khẽ lẩm bẩm, tụng niệm phật hiệu càng lúc càng nhiều.
Chẳng mấy chốc những đoàn ánh sáng vàng trong vùng tịnh thổ do y tạo thành liên tục cuộn xoắn rồi ngựng tụ thành hình vô số cổ tự, kế đến công kích đám mây huyết khí của Nguyệt Nhi. Thật khó tin là đám mây huyết khí lại nhanh chóng bị những ký tự đánh tan, thậm chí đồng hóa thành màu vàng trang nghiêm giống như màu sắc của chúng.
Nguyệt Nhi thét lên đầy phẫn hận sau đó liền bỏ chạy, giống như đã chịu thiệt dưới một thức thần thông này rất nhiều lần, mà Pháp Táng cũng nhanh chóng đuổi theo như hình với bóng. Chẳng mấy chốc cả hai đã rời khỏi vùng ngoại biên Thiên Huyễn thành này, hòa mình cùng làn thú triều đang điên cuồng chạy tứ tán nơi xa.
Độc Cô Minh đang định tương cứu thì bị Sát Tiếu Thiên cản lại:
- Không nên! Nếu huynh giúp nàng ta thì sẽ bị nàng cưỡng ép quấn lấy, thậm chí vì nguyện vọng muốn được ở bên cạnh huynh mà bất chấp tất cả. Hiện tại tuy bị Pháp Táng theo đuôi nhưng với thực lực kẻ diệt đạo chắc chắn sẽ an toàn. Có khi nhờ phật pháp hóa giải mà ma tâm sẽ bị thuần hóa, biến thành thiện niệm lại cũng chưa biết chừng…
Nghe vậy, hắn thở dài một hơi, bỗng dưng sắc mặt hắn thoáng biến đổi khi nghe trên bầu trời phát ra tiếng sấm rền vang, mường tượng một đầu thái cổ hung thú đang gầm gừ chực chờ vồ lấy con mồi.
Lôi kiếp!
Lôi kiếp vẫn còn đang như lưỡi đao treo trên đầu gắn bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống!
Hiện tại vì hắn đang trong trạng thái nghịch chuyển sinh tử kiếp, sinh cơ cực kỳ nồng đậm nên được xem như một sinh linh sống bình thường. Giả dụ sinh tử kiếp qua đi, tử khí cùng kiếp lực lại tràn ngập trên cơ thể thì chắc chắn sấm sét mười hai màu đang ẩn tàng trong mây đen trên cao sẽ không kiêng nể gì giáng xuống hủy diệt hắn.
Bây giờ trước khi tìm ra giải pháp "dối trời qua biển" như Kiếp Chủ vẫn thường làm, hắn buộc phải ở chung một chỗ với huyết hà, mượn sức mạnh của nó để bảo vệ bản thân. Đồng thời việc tiếp tục dung hợp đại lượng chúng sinh huyết cũng sẽ giúp hắn tăng tiến tu vi. Đây chính là lựa chọn duy nhất của hắn hiện tại.
- Độc Cô huynh, sự kiện Diệt Kiếp sắp sửa diễn ra. Thông qua trận chiến hôm nay mọi người đều đã ước chừng được chiến lực thực sự của Kiếp Chủ, đồng thời đa phần thần thông y sử dụng đều đã lộ ra, bọn họ sẽ rất nhanh tìm được cách hóa giải. Sự kiện Diệt Kiếp này rất quan trọng, nó vừa là cơ hội để huynh kết thúc ân oán với y, cũng vừa là cơ hội để dương danh lập vạn trong hạo kiếp, hy vọng huynh sẽ cân nhắc tham dự. Còn nữa, Cách Giới Phàm kiều được nối liền trở lại, Cửu Thiên Thập Địa thời thượng cổ sắp chân chính tái hiện nhân gian. Cánh cửa dẫn đến thế giới thương khung bên ngoài cũng sẽ mở toang. Việc này mặc dù sẽ dẫn đến đại chiến lục giới một lần nữa nhưng bắt buộc phải xảy ra! Bằng không nhân tộc chúng ta vĩnh viễn không thể quật khởi, ngày một tàn lụi ở nơi thâm sơn cùng cốc này! Nếu ngày ấy xảy ra, cũng rất hy vọng Độc Cô huynh sẽ bỏ qua lợi ích cá nhân, cùng ta bảo vệ nhân giới!
Sát Tiếu Thiên nói rất nhiều, đều liên quan tới tình hình chính trị và đại cục thời điểm hiện tại.
Độc Cô Minh lắng nghe toàn bộ, nhưng thực sự bây giờ ngoài việc chìm mình vào huyết hà để né tránh thiên kiếp, đồng thời gia tăng tu vi ra thì hắn chẳng còn lựa chọn nào khác.
Hắn cũng hỏi Đông Hoa thái tử về tung tích Lưu Tông thì nhận được tin tức kinh người.
Vị cường giả được mệnh danh Nam Cuồng này từng xuất hiện ở Hoang địa Bắc Vực.
Đây không tính là cấm địa gì mà đơn thuần chỉ là một vùng đất hoang vu tràn ngập hơi thở hoang dã, nhiều người tương truyền rằng đây là nơi còn sót lại lực lượng yêu tộc kỷ hồng hoang. Ngay cả Long Sào Tổ Địa hay Trạch Hầu sơn của Chân Long Nhất Mạch và Thần Hầu Nhất Mạch đều là tạo thành từ tài nguyên lấy ra từ đây.
Năm ấy Mộ Dung Uyên Bác xâm nhập vào Hoang địa hòng tìm kiếm cơ duyên, bất ngờ gặp được Sổ Tư đang lén lén lút lút ở nơi này. Gã bí mật theo sau thì liền đến được Vạn Yêu Mộ Địa có lịch sử vô cùng xa xưa, niên đại của nó e rằng có khi tồn tại cả trước thời thái cổ. Tài nguyên được truyền miệng tạo thành tổ địa căn cơ của hai mạch yêu tộc cường đại nhất kia đích xác là thu hoạch từ Vạn Yêu Mộ Địa.
Dù vậy nơi đây hung hiểm vạn phần, tử khí ngập tràn, kèm theo đó là oán niệm không cam tâm của rất nhiều đời cường giả yêu tộc, thậm chí xương cổ thú đẳng cấp Nghịch Linh cũng có không ít. Chính nhờ điều này mà Mộ Dung Uyên Bác mới phát hiện ra rằng những thời đại trước vốn dĩ không cùng hệ thống tu luyện với thời kỳ thái cổ trở về sau, khí cơ hấp thu cũng khác nhau hoàn toàn. Mà hệ thống tu luyện cũ của họ thậm chí đã đạt đến đỉnh phong, vô cùng hoàn chỉnh, giúp sinh mệnh sống đi đến tận cùng của lực lượng, hơn xa hệ thống thời bấy giờ mấy vạn dặm.
- Lưu Tông tiền bối bị yêu khí cùng oán niệm ở Vạn Yêu Tổ Địa làm cho tẩu hỏa nhập ma. Dù vậy, ông ta bằng cách nào đó lại đột phá tu vi đến Đế cảnh, chẳng những thế còn hùng mạnh đến mức đủ sức giao chiến với những thây ma nơi đó ngày đêm không dứt. Nếu ông ấy thoát khốn ra được chắc chắn sẽ trở thành một trụ cột của Di địa vào thời điểm hiện tại.
Độc Cô Minh gật đầu, không thắc mắc gì thêm, âm thầm ghi nhớ mấy chữ “Hoang địa, Vạn Yêu Tổ Địa” này vào đầu. Phải có thực lực thì mới tính tới chuyện xông vào nơi nguy hiểm như thế, đó là còn chưa kể đến tạm thời hắn còn chưa nghĩ ra cách trợ giúp Lưu Tông khôi phục thần trí. Trước mắt vẫn nên kiên tâm dung hợp chúng sinh huyết gia tăng tu vi chiến lực bản thân là hơn.
Sau khi bái tạ bọn Sát Tiếu Thiên, Mộ Dung Uyên Bác, Mộng Tiểu Phàm lẫn nữa, tiễn bọn họ rời đi. Hắn bèn tâm sự với Tẫn Cốt và Tỏa Cốt ít lâu, nhờ vậy liền hiểu được hành trình của họ mấy năm nay. Quả là hạng thiên kiêu xuất chúng luôn phải trải qua không ít trắc trở thì mới dương danh lập vạn được. Những tao ngộ mà họ trải qua kinh diễm không hề kém hắn là mấy.
Tại vài vùng đất thần bí Tẫn Cốt va chạm với một ít thế gia lánh đời, đánh nhau với thiên kiêu ở đó. Sau khi dùng tiểu huynh đệ bạo cúc hoa bọn chúng, cả nam lẫn nữ đều không tha, hút sạch hết tinh khí thì Tẫn Cốt liền bỏ chạy thật nhanh. Kết quả liên tục bảy năm một đường bị đuổi giết không ngừng, phải đến khi tới được biên giới Nam Hoang thì đám người kia mới dừng lại, cuối cùng bỏ cuộc không truy đuổi nữa.
Tỏa Cốt không bị người ta đuổi giết nhưng lại kẹt trong rất nhiều cấm địa thượng cổ, cơ hồ nhiều lần tưởng như thập tử vô sinh nhưng rốt cuộc vẫn sống sót, còn hàng phục được một đội ngũ quy tụ những thanh niên có sở thích tầm bảo, khai quật di tích lại với nhau.
- Huynh đệ tốt, nhìn các ngươi như vậy từ tận đáy lòng ta cũng thấy vui…
Độc Cô Minh mỉm cười nói. Nhưng nụ cười hắn giờ đây đầy vẻ gượng gạo chua xót, không còn sự sảng khoái như ngày trước nữa. Tẫn Cốt và Tỏa Cốt thở dài, cảm thấy rất thương cảm cho hắn.
- Tạm thời các đệ hãy tới Kim Phong lâu ở Độc Cô thánh hoàng triều Trung Thổ, tìm một lão già Tô Viễn mà chờ ta. Sau khi hóa giải được thiên kiếp ta nhất định sẽ tới tìm các đệ!
- Lão đại bảo trọng! Lần tới chúng ta gặp lại không được tiếp tục chia ly như vậy nữa mà phải là cùng nhau xông pha tu luyện giới, viết nên những truyền kỳ mà chúng ta chưa từng!
- Được! Tin tưởng ta, ta sẽ không để hai đệ thất vọng…
Sau cùng bên cạnh Độc Cô Minh cũng chẳng còn ai, vẫn là hắn đứng trơ trọi một mình giữa thiên địa bao la rộng lớn này, đón gió lớn khiến tà áo và mái tóc màu tím bay phần phật.
Bầu trời mây đen chớp giật cuồn cuộn, mặt đất đầy những hỏa vực sâu vạn trượng, nơi xa thú triều cuồng loạn ngược xuôi, vô số đàn châu chấu số lượng hàng ức ức con bay rợp trời, tạo thành cảnh tượng mạt thế điêu linh.
- Rời đi thôi!
Đứng thẫn thờ nhìn về Thiên Huyễn thành hồi lâu, rốt cuộc hắn cũng phải tạm thời buông bỏ hồi ức ở đó, hoá thành đạo thân ảnh màu tím trở về Tuyệt Vong Ma Uyên nơi cách đó không xa.