221: Quân Lâm Thiên Hạ
Nguy cơ kia không phải chỉ mình Độc Cô Minh cảm nhận được.
Chúng thiên kiêu cũng biểu tình nghiêm trọng, từ nơi chân trời bỗng nhiên xuất hiện một áp lực khủng khiếp muốn đè ép tất cả mọi người giống như để khẳng định ta đây mới là “duy ngã độc tôn”.
Ba phần ngang tàng, ba phần cuồng ngạo, ba phần vững chãi cộng thêm một phần bá đạo cuối cùng.
Kẻ này chưa xuất hiện nhưng đã khiến mọi người ảo giác phong vân biến sắc, trời đất xoay vần, mặt trời giống như bị một bàn tay khổng lồ che mất ánh sáng, đêm tối bắt đầu bao phủ thế gian.
Trong vô thức, cả Côn Vũ, Độc Cô Yên Nhiên, Quan Thất, Thẩm Yến đều xuất ra sát chiêu thứ hai, nhưng không phải để tranh phong với nhau mà nhằm giải tỏa áp lực kia.
Nếu không hành động nhanh thì rất có thể đạo tâm sẽ tan vỡ, hoặc chí ít để lại một nỗi khiếp sợ không bao giờ có thể xóa nhòa.
- Là ai mà mạnh đến vậy?
Côn Vũ trầm mặc, chân bước ra bước thứ hai, thi triển “Ngạo Thế Cửu Trùng Thiên - Nhị Bộ Chiến Thiên”.
Ngạo khí của hắn dâng lên tột cùng sau đó hóa thành chiến ý muốn chống chọi với áp lực đến từ phương xa.
Độc Cô Yên Nhiên lần đầu tiên thu liễm lại sự ngông cuồng, vẻ mặt đầy điềm tĩnh, dưới sự hoảng sợ của mọi người thân hình nàng ta lại thoáng biến đổi.
Lần này không còn một màu sắc đơn điệu mà là nửa đỏ nửa trắng, tử khí màu tím hóa thành hư ảnh phượng hoàng uốn lượn xung quanh cơ thể, đây là trạng thái mạnh nhất của nàng ta khi đã dung hợp hồng y, tử y và bạch y, chiến lực tăng tiến vượt bậc trong thời gian ngắn.
Song có vẻ trạng thái này không thể giữ vững được lâu khi mà nàng ta bắt đầu run lên bần bật, lỗ chân lông toàn thân đều ứa máu.
Ngay cả Độc Cô Minh và Côn Vũ cũng chưa bức Độc Cô Yên Nhiên đi đến bước này, vậy mà người thần bí kia còn chưa xuất hiện đã khiến nàng ta phải dốc toàn lực ứng phó nếu không muốn bị đàn áp.
- Ngã Mệnh Bất Do Nhân! Dĩ Thân Vi Địch!
Quan Thất thét lớn, thiên địch đạo vận được thúc dục đến cực hạn.
Năm xưa, Thiên Địch Nhân Chủ dùng một thức này để chống lại kẻ được tôn xưng mạnh nhất thời đại ấy.
Muốn thành tựu nhất thế vô địch không những phải nghịch thiên, nghịch địa mà còn phải nghịch nhân.
Muốn nghịch nhân, trước tiên phải không đem hào kiệt cùng thế hệ đặt vào mắt, chỉ coi bản thân là đối thủ duy nhất cần chiến thắng.
Vượt qua sinh tử, vượt qua kiếp nạn, trở thành kẻ địch của thiên địa, dùng sức một người địch cả thiên hạ, không ngừng đánh phá cực hạn bản thân, đó chính là áo nghĩa của hai chữ thiên địch.
Một thức này vừa ra, Quan Thất giống như hóa điên, trong tiếng thét của y, Tầm Đạo Vô Định cước của Thẩm Yến liền bị phá vỡ.
Mà Thẩm Yến cũng không dám chậm trễ, tiếp tục xuất ra loại đạo vận thứ ba của mình - tự nhiên đạo vận.
Nếu “truy cầu” và “mê man” tương đương với hai trạng thái âm dương tách biệt, thì “tự nhiên” lại giống như vòng tròn thái cực bao phủ cả hai vào trong, giúp chúng dung hòa lẫn nhau.
Khoảnh khắc ba loại đạo vận này phối hợp thì trước mặt Thẩm Yến cũng hiện ra một hư ảnh đồ án thái cực trắng đen xoay tròn, không ngừng chống chọi lại đạo vận thiên địch đang cuồng bạo dọc xuôi khắp trời đất.
Lần lượt chúng thiên kiêu đều xuất ra tuyệt học của mình, bao gồm cả Độc Cô Minh đang trọng thương nặng nề.
— QUẢNG CÁO —
Thân thể hắn đầy rẫy những vết thương đang rỉ máu, tử khí giống như dòi bọ đục xương không ngừng làm miệng vết thương thối rữa, sinh mệnh lực đang suy giảm với tốc độ chóng mặt.
Nhưng càng trong hiểm cảnh thì hai mắt hắn lại càng sáng, tám loại đạo vận càng bộc phát khí tức tinh thuần hơn giống như đã đạt đến cực hạn, muốn phá vỡ bình chướng để ngưng tụ ra cây nguyên khí.
- Một trận này chỉ cần không chết, tương lai chẳng nơi nào cản được bước chân ta!
Độc Cô Minh ngẩng đầu cười điên cuồng, tám loại đạo vận đồng thời phát uy.
Diệu âm, chân, giả, phong, kiếm, chiến, cuồng, đao… Mỗi loại là một sắc thái riêng, khi kết hợp lại có đôi chút hỗn loạn nhưng vẫn đủ sức khiến chúng thiên kiêu xung quanh kinh hãi.
- Không ngờ hắn lại ngộ ra nhiều đạo vận như vậy, nếu tính cả hỏa và khinh hành đã bị phá đi thì tổng cộng có tới mười loại.
Cửu vi cực, kẻ này phá vỡ được cực hạn của thân thể nhân loại.
Chẳng lẽ hắn là sinh linh của ngũ đạo tự phong hay sao?
Trong đầu ai nấy đều chợt lóe lên suy nghĩ này.
Tất cả đã xuất ra gần như chín phần nội tình để xua tan áp lực đến từ người thần bí nơi chân trời.
Chỉ thấy dấu chấm đen nơi phương xa từ từ biến lớn, cuối cùng hiện ra bóng dáng một nam tử áo trắng tóc đen, mái tóc xõa dài tung bay trong gió, đôi mắt quắc thước sáng như ánh sao ban đêm, thêm cặp lông mày hình kiếm đuôi chĩa lên cao, khiến người ta cảm tưởng chúng giống như do hai thanh bảo kiếm sắc bén hóa thành.
- Đó là Vương Nhất!
Tiêu Ức Tình tỏ ra âm trầm, Tiêu Hồn cầm trong tay đánh ra những tiếng đàn thánh thót.
Nếu cảm nhận kỹ thì trong tiếng đàn của y có dung hợp tổng cộng bảy loại kiếm pháp, tám loại thương pháp, chín loại côn pháp, mười loại đao pháp đỉnh cấp của nhân giới.
Tiếng đàn giống như hóa thành hàng ngàn thần binh lợi khí đồng thời đánh về phía chân trời, như muốn chặn đứng bước tiến của Vương Nhất.
Nói về người này, Tiêu Ức Tình từng gặp qua y duy nhất một lần ở lễ chúc thọ Vương gia chủ.
Khi ấy Vương Nhất khá tách biệt với sáu người em trai của mình.
Y đứng riêng một góc, mặc kể biển người đông đúc đang cười đùa vui vẻ tiến vào Vương gia.
Mặc dù lúc đó y cực kỳ trầm lặng nhưng lại khiến Tiêu Ức Tình cảm giác y như hạc giữa bầy gà, hoa sen mọc giữa đầm lầy, trên người sở hữu một loại khí chất đặc biệt không thể nào nhầm lẫn với ai.
Mười mấy năm trôi qua gặp lại Vương Nhất một lần nữa, nhưng hiện tại y đã mạnh tới mức khó tưởng tượng nổi, chỉ cần dùng khí thế đã ép cho gần ba mươi chí tôn thiên kiêu ở đây hít thở không thông.
- Y rốt cuộc tu luyện thế nào mà có thể sánh ngang với Kiếp chủ? Người được tôn xưng là vô địch thượng cổ?
Mã Tư Thuần đột nhiên nảy sinh ra nghi vấn này.
Độc Cô Minh cười nói:
— QUẢNG CÁO —
- Vì sao không thể? Hậu nhân chắc chắn vượt qua được tiền nhân! Đừng nói gì Kiếp chủ, dù là Bá Luân tái sinh lại vào thời đại này cũng sẽ bị người khác vượt qua.
Không ngừng phát triển, không ngừng phá vỡ cực hạn, không thích nghi kịp sẽ lạc hậu, đó gọi là đại thế!
Diệp Chính ở phía xa nghe xong thoáng đại ngộ, trong tiếng cười vang liền bước lên phía trước, ngón trỏ và ngón giữa duỗi ra điểm thẳng về phía trước.
Một chỉ này kình lực đạt tới điên phong, mang theo ý cảnh “muốn hỏi trời xanh cao bao nhiêu?”, giống như một mũi tên vô kiên bất tồi lao vút tới bóng người nơi chân trời.
- Loạn Thế Giai Nhân, Hồng Nhan Bạch Phát!
Độc Cô Yên Nhiên thét lớn, cũng bắt đầu chuyển hướng tấn công, nhắm thẳng vào kẻ kia.
Lúc này chiến trường từ đuổi giết Độc Cô Minh đã có biến chuyển cực kỳ vi diệu, toàn bộ đổ dồn sang Vương Nhất kẻ vừa xuất hiện.
Không phải bọn họ muốn như vậy mà là vì bị khí thế do Vương Nhất tạo thành áp bức, nếu không phản kháng đạo tâm ắt tan vỡ, để lại một nỗi khiếp sợ vĩnh viễn tồn tại trong tâm, tương lai gặp lại y cũng sẽ không cách nào tranh phong nổi.
Bọn họ không cam lòng đứng dưới một người như vậy.
Đời này không tu luyện thì thôi, nếu đã tu luyện thì phải dùng hết sức vấn đỉnh, tuyệt đối không được thua kém người khác.
Bầu trời tràn ngập thần thông rực rỡ sắc màu, kim châm, ngạo khí, truy tung, mê man, tự nhiên, đao, kiếm, cuồng, chiến, quỷ khí, tiếng đàn…
Tất cả đều nhắm thẳng vào bóng trắng đang dần hiện rõ ở phía chân trời.
Vương Nhất xuất hiện, dùng sức một mình địch gần ba mươi nhân kiệt xuất chúng nhất của nhân giới nhưng mặt vẫn không đổi sắc.
Chỉ thấy y lạnh lùng vung tay, lần lượt đánh ra bốn đòn.
Một quyền, một chỉ, một chưởng, một trảo.
Đây là bốn đòn đánh thô sơ cơ bản nhất, không hàm chứa bất kỳ loại thần thông nào nhưng khi được y thi triển ra lại có uy lực không cách nào hình dung.
Một quyền phá tan Nhị Bộ Chiến Thiên của Côn Vũ.
Một chỉ chấn nát Dĩ Thân Vi Địch của Quan Thất.
— QUẢNG CÁO —
Một chưởng thổi tan Loạn Thế Giai Nhân và Hồng Nhan Bạch Phát của Độc Cô Yên Nhiên.
Một trảo chộp trúng thái cực đồ của Thẩm Yến, khiến nó gần như tan vỡ.
Chưa dừng lại ở đó, Vương Nhất lạnh lùng bước tới một bước, tư thế cực kỳ giống với cách Côn Vũ thi triển thần thông, nhưng ý cảnh lại khác biệt, giống như đế vương giáng xuống cõi phàm trần, khiến chúng sinh bốn phương tám hướng phải cúi đầu quỳ bái.
- Quân Lâm Thiên Hạ!
Một bước chân của y nhấn xuống, xương cốt trên người gần ba mươi thiên kiêu phát ra những tiếng răng rắc đáng sợ, có một số Thập Nhân Địch không chịu nổi mà cơ thể nổ tung biến thành đống máu tươi thấm đẫm mặt đất.
Tất cả thần thông trên bầu trời tan nát, tiếng đàn của Tiêu Ức Tình ngưng bặt, hoàn toàn bị nghiền ép.
Giờ phút này đây Vương Nhất chẳng khác nào hóa thân thành đế vương vô thượng, kẻ không khuất phục tất bị tru diệt.
Loại đế ý này lan tỏa khắp trời đất, chạm tới đỉnh phong của “xuất thế gian đạo” trong cảnh giới Hỗn Nguyên, vượt qua tất cả mọi loại đạo khác.
Không những thế, nó còn kèm theo một ít bá đạo, dù không rõ ràng nhưng vẫn khiến mọi người cảm giác Vương Nhất giờ phút này chính là vô địch.
- Đây là thức đầu tiên trong Bá Vương Thập Bát Thức, y thực sự nắm được truyền thừa của Bá Luân đại thần!
Quan Thất học sâu hiểu rộng, nếu tính trong lớp trẻ thì kiến thức xếp vào hàng ngũ uyên thâm nhất.
Vì để tìm ra cách khắc chế Kiếp chủ mà từng vùi đầu suốt năm năm trong đống điển tịch của hai thánh hoàng triều là Thiên Địch và Đông Hoa.
Thông qua chuyện này, gã đã đọc được rất nhiều những mẩu tin tức rời rạc nói về thời thái cổ và thượng cổ, sau đó lại dùng Đại Diễn quyết phân tích tính toán, liên kết chúng lại với nhau.
Độc Cô Yên Nhiên hướng về Vương Nhất hỏi:
- Ngươi rốt cuộc là địch hay bạn? Vì sao lại ra tay với toàn bộ chúng ta?
Mọi người đều cảm nhận được sát ý điên cuồng của y với Độc Cô Minh, nhưng vẫn chưa hiểu lý do gì mà y lại xuống tay với tất cả quần hùng đang có mặt.
Chỉ nghe Vương Nhất lạnh lùng buông:
- Mạng hắn là của ta! Ta chưa cho phép, các ngươi không có tư cách xen vào… Trợ giúp không được, bảo vệ không được, cũng không được làm tổn thương hắn! Đừng kết nhân quả với ta, bằng không chỉ có một kết cục máu chảy thành sông, phơi thây ngoài hoang địa.
Nể tình các ngươi tu luyện không dễ, tương lai chính là hạt giống hào kiệt của nhân giới, ta tha cho các ngươi một con đường sống! Mau cút hết đi!.
Nghe Vương Nhất nói vậy, Độc Cô Yên Nhiên gượng gạo hỏi lại:
- Ngươi đang kể chuyện cười sao? Chúng ta ở đây người đông thế mạnh, bằng vào một mình ngươi mà muốn địch lại tất cả?
Vương Nhất không đáp.
Y dùng hành động để chứng minh.
Y lạnh lùng nhìn chúng thiên kiêu đang ngưng trọng quan sát mình ở phía đối diện, toàn bộ khí thế quân lâm thiên hạ thu liễm lại, kể cả áp lực nặng nề đang bao phủ bốn phương tám hướng cũng đột ngột biến mất khiến mọi người thở hắt một hơi như được đại xá.
- Cẩn thận!
Vào lúc bầu không khí trở nên tĩnh lặng nhất, Quan Thất bỗng biến sắc, trong đầu chợt nhớ đến một thức thần thông khủng bố khác của Bá Vương Thập Bát thức.
Như bầu trời tĩnh lặng trước mưa dông, mặt biển yên ả lúc sóng thần chuẩn bị ập xuống, thiên địa linh khí không cách nào vận chuyển, mà tâm thần người đối diện cũng như rơi vào đáy giếng, hoàn toàn trở nên trầm mặc, động tác suy nghĩ trì trệ, Tương truyền Bá Luân đại thần từng dùng một thức này hủy diệt mười ba cường giả Hồn Điện Đế cảnh, khởi đầu cho sự diệt vong của chức nghiệp luyện hồn sư.
- Cút!
Sau khi áp súc tinh thần, linh lực, khí thế tới mức cực điểm, lồng ngực Vương Nhất chợt căng phồng ra, gân xanh toàn thân chạy ngược chạy xuôi hiện rõ cả trên khuôn mặt. Cuối cùng khi tất cả đã không còn cách nào đè nén thêm được nữa, y mới há miệng ra hét lớn.
Một luồng sóng âm kinh khủng bộc phát từ miệng y lan tỏa ra chu vi mấy ngàn trượng xung quanh, khiến toàn bộ những chí tôn thiên kiêu ở đây đồng thời lui lại mấy bước, thất khiếu chảy máu, mặt mũi tái nhợt, chiến ý tan rã. Có năm Bách Nhân Địch vì không chịu nổi làn sóng xung kích này mà chết ngay tại chỗ, hai mắt trợn trừng biểu tình không cách nào tin nổi.
Cánh tay duy nhất của Côn Vũ run lên bần bật, làn sóng kia quá mức đáng sợ, không những chấn tan hoàn toàn ngạo đạo vận của gã mà còn khiến cho tu vi Hỗn Nguyên cảnh đỉnh phong lung lay như sắp sụp đổ tới nơi. Nhưng rõ ràng tu vi mà Vương Nhất đang thể hiện ra cũng chỉ ngang bằng mọi người, chẳng ai hiểu được y tu luyện cách nào mà linh lực lại hùng hậu chẳng kém Tiên Thai cảnh là bao.
Độc Cô Yên Nhiên lần đầu tiên không còn dám nói những lời ngông cuồng, đưa vạt áo lên lau đi vệt máu tươi vừa ứa ra nơi khóe miệng, chỉ biết nhìn Vương Nhất bằng ánh mắt bất lực.
Thẩm Yến thì ngơ ngẩn, liên tục lẩm bẩm:
- Không đúng! Không thể nào! Việc này không “tự nhiên”!
- Đây là Bá Vương Nộ Hống, đích xác thuộc về Bá Vương Thập Bát Thức!
Quan Thất khẽ thì thào, mà khoảnh khắc đám Độc Cô Yên Nhiên, Thẩm Yến, Côn Vũ nghe thấy bốn chữ này thì liền tỏ ra trầm mặc.
— QUẢNG CÁO —
Vào thời thái cổ, bốn chữ “Bá Vương Nộ Hống” chính là sự khiếp sợ của đám luyện hồn sư, đồng thời đưa tên tuổi Bá Luân đại thần lên tột đỉnh danh vọng.
Bá Vương Thập Bát thức là tổ hợp thần thông hùng mạnh nhất mà lục giới từng chứng kiến xuyên suốt từ thời thái cổ đến nay. Tuy chúng chưa chạm đến ngưỡng của cấm kỵ thần thông nhưng đều là vô địch dưới cấm kỵ
Bá Luân đại thần chỉ đơn giản dùng mười tám thức này, không cần thần binh lợi khí, không cần con đường phụ trợ mà đã quét ngang lục giới không đối thủ. Ngay cả lúc đối đầu với Bất Động Minh Vương cũng đánh cho y phải gục ngã, chấp nhận chịu thua dưới một chiêu ba thức.
Mà ba thức này chính là ba món thần thông trứ danh nhất, thường được gọi với cái tên Bá Vương Tam Tuyệt, bao gồm: Bá Vương Nộ Hống, Bá Vương Cử Đỉnh và Bá Vương Nghịch Đạo.
- Hắn nắm trong tay truyền thừa của Bá Luân đại thần, khí thế vô địch đã thành, còn đánh cái gì nữa?
Quỷ Diện Quân cất giọng the thé, là người đầu tiên quay lưng bỏ chạy.
- Đi!
Diệp Chính lau đi vệt máu nơi khóe miệng, dẫn toàn bộ thiên kiêu Đông Hải rời khỏi.
Độc Cô Yên Nhiên hết nhìn Độc Cô Minh, rồi lại nhìn Vương Nhất, trong đáy mắt tràn ngập oán hận, nhưng vẫn nhanh chóng chộp lấy Vũ Văn Dục đang nằm một đống dưới đất rồi cùng với người Trung Thổ rời khỏi.
Quần hùng lũ lượt bỏ chạy dưới sự bá đạo ngang tàng của Vương Nhất, mà y cũng chẳng thèm ngăn cản, chỉ lạnh lùng đứng giữa không trung, hai tay chắp sau lưng quan sát bọn họ.
Đây là loại khí thế “thiên thượng thiên hạ”, nhưng không hẳn là “duy ngã độc tôn”, nên thay thế hai chữ duy ngã thành “đế đạo” có lẽ sẽ chuẩn xác hơn.
Vương Nhất đứng ở đây, ánh mắt bao quát tất cả mọi người, giống như sinh tử của bọn họ là do y định đoạt, ngay cả những hoàng thất tứ đại thánh hoàng triều cũng không sở hữu loại khí chất đế vương mạnh mẽ đến như vậy. Ai cũng không hiểu rốt cuộc Vương Nhất đã tu luyện thế nào, trải qua những gì, vì thực sự mà nói ở nhân giới trước giờ hoàn toàn không nghe đến tung tích của y, ngoại trừ những lần xuất hiện ít ỏi ở Vương gia Nam Hoang.
Chừng nửa canh giờ sau, quần hùng đều đã rời khỏi, chỉ còn sót lại mấy người Côn Vũ, Thẩm Yến, Tiêu Ức Tình, Tiết Hồng Y, Tiêu Mịch Nhi, Doãn Chí Bình và Mã Tư Thuần bên cạnh Độc Cô Minh.
Phe Quan Thất còn đúng ba người ở lại, là bản thân gã, Lưu Bình, ngoài ra còn một vị Thập Nhân Địch dung mạo bình phàm mặc lam y, trên lưng đeo một cái hòm gỗ dài hẹp phủ đầy bụi bặm. Kẻ này rất lạ mặt, gần như không ai biết y là thiên kiêu thế lực nào, nhưng vì khí chất quá đỗi tầm thường như hòa lẫn với biển người mênh mông của y nên Quan Thất mới không hề chú ý tới. Giờ phút này khi quần hùng đã bỏ đi hết, gã mới bắt đầu quay sang nhìn y bằng ánh mắt nghi hoặc.
Mà tên Thập Nhân Địch kia lại thoáng nở nụ cười ngô nghê, quét mắt xung quanh một vòng sau đó dừng lại trên người Vương Nhất ở trên cao:
- Quả nhiên là hậu nhân của Bá Luân đại thần! Nhưng truyền thừa của ngươi có khuyết thiếu, chỉ đoạt được nửa đầu công pháp, vậy nên trong hai thức thần thông ngươi thi triển không ẩn chứa bá đạo hoàn chỉnh. Nhưng ngươi là một kỳ tài, đã nghĩ ra cách dùng đế đạo để thay cho bá đạo, hiệu quả đạt được tuy thua kém một chút nhưng vẫn đủ xưng hùng nhân giới.
— QUẢNG CÁO —
Vương Nhất đối với tất cả quần hùng đều kiêu ngạo, nhưng khi đối diện với gã thanh niên đeo hòm sau lưng này lại thu liễm đến cực độ, giống như gặp phải đại địch.
- Ngươi là ai?
Thanh niên đeo hòm cười cười:
- Tại hạ họ Hàn, tên Phi... Là một tán tu tầm thường, có lẽ Vương công tử chưa từng nghe đến tên của ta đâu...
Vương Nhất nhạt giọng:
- Đích xác chưa từng nghe tới. Ở ngươi có một loại khí chất rất cổ quái, rõ ràng tu vi kém ta nhưng lại khiến ta cảm nhận được nguy cơ sinh tử...
Đám Độc Cô Minh, Mã Tư Thuần khi nghe tới hai chữ "Hàn Phi" thì ánh mắt chợt lóe. Đó là kẻ mà Mã Tư Thuần từng nhắc tới khi cùng hắn ở trong lều, đánh giá ngang với Vương Nhất và Hạ Thương Lan.
"Y tên Hàn Phi, là một tán tu vô danh ở Thiên Địch thánh hoàng triều Trung Thổ. Cách đây ba năm ta từng gặp y một lần. Kẻ này rất mạnh, cực mạnh, không những mạnh mà còn tính toán thâm sâu. Gần như trong mọi cuộc tranh đoạt truyền thừa bí bảo người được lợi sau cùng đều là y. Nhưng y hành động rất âm thầm, không muốn lưu lại bất kỳ danh tiếng nào. Đây là kẻ ta cảm thấy khâm phục sau Côn Vũ và Thẩm Yến. Cả ba có nét gì đó rất giống nhau. Một người không màng thế sự, chỉ cầu một đời vô địch. Một người tay không nhuốm máu, chỉ cầu sáng sớm nghe đạo, chiều tử vong cũng cam lòng. Người còn lại thì không màng danh lợi, chỉ cầu trường sinh..."
Tiêu Ức Tình nói:
- Hôm nay nhân kiệt hội tụ quá nhiều, trong đó có hai nhân vật đã hoàn toàn tiến vào cảnh giới Thiên Nhân Địch là Hàn Phi và Vương Nhất. Nhưng Hàn Phi vì sao lại ở đây? Nhìn gã giống như đang muốn đối địch với Vương Nhất để cứu Độc Cô huynh, huynh quen biết hắn sao?
Độc Cô Minh lắc đầu:
- Không quen…
Nhưng rồi hắn chợt nhíu mày, sực nhớ đến lời Tô lâu chủ Tô Viễn trước khi rời đi. Ông ta nói đã sắp đặt sẵn mọi việc, nhưng vẫn hy vọng hắn có thể tự mình vượt qua kiếp nạn này trước.
- Chẳng lẽ y chính là kẻ Tô Viễn tìm tới để hóa giải kiếp nạn này cho ta?
Phía bên kia, Hàn Phi rất linh mẫn, giống như hiểu được suy nghĩ của Độc Cô Minh nên liền mỉm cười nhìn hắn, đoạn nói với Vương Nhất:
- Thực lực ta đích xác thua ngươi một bậc, nhưng ta lại hơn ngươi ở rất nhiều phương diện khác. Ta không giỏi tu luyện nhưng lại biết cách để giết chết một người, cho dù đó là Thiên Nhân Địch hay Vạn Nhân Địch. Nếu ngươi không tin có thể cùng ta giao thủ?
— QUẢNG CÁO —
Vương Nhất cười ha hả:
- Ngươi dám uy hiếp ta sao? Được lắm, anh hùng trọng anh hùng. Ngươi có đủ tư cách để khiến ta tôn trọng. Có điều ta vẫn không hiểu, hào kiệt như ngươi đáng lý sẽ không lo chuyện bao đồng mới đúng. Cớ gì lại muốn ngăn cản ta giết Độc Cô Minh?
Hàn Phi lắc đầu thở dài:
- Nhận tiền của người, lo phiền não cho người. Ta chẳng có quan hệ gì với hắn, chỉ là nhận được phó thác, nhất định phải nhặt mạng hắn về giao cho lão bằng hữu của ta.
- Lão bằng hữu?
Vương Nhất biểu tình cổ quái, hai tay chắp sau lưng, đầu hơi ngẩng, thần thái chẳng khác gì một đế vương đang muốn thần phục một thần tử bất kham:
- Hào kiệt như ngươi, nếu đồng ý quy thuận ta, ta thề với trời sẽ cùng ngươi kết bái huynh đệ, tại Tuyết Thương đứng ngang hàng với ta, tương lai cùng ta chinh phạt nhân giới!
Lời y vừa buông ra đã khiến đáy lòng tất cả những người ở đây dậy sóng.
Không ngờ Vương Nhất lại đánh giá cao Hàn Phi như vậy ở lần đầu tiên gặp gỡ, thậm chí cả hai còn chưa cùng nhau giao thủ qua.
Vương Nhất nói tiếp:
- Đạo ta tu là đế vương chi đạo, lòng ôm thiên hạ thương sinh, muốn dùng sức bản thân định lại thế cục này, đưa nhân giới tái hiện phong quang năm xưa. Tất cả các ngươi, trừ Độc Cô Minh ra nếu muốn quy hàng ta cũng có thể. Chỉ cần là hào kiệt giống như Hàn Phi, ta lập tức sẽ cùng kẻ đó kết bái huynh đệ, sinh tử có nhau!
Hàn Phi ngẩn ra:
- Vì sao lại trừ hắn ra? Ngươi nói lòng ngươi ôm thiên hạ thương sinh, nhưng vì sao không thể dung hắn?
Vương Nhất lạnh lùng gằn giọng:
- Hắn giết sáu đệ đệ ruột của ta, khiến phụ thân ta đau khổ đến mức thổ huyết suýt nữa tẩu hỏa nhập ma. Mặc dù nói việc tranh phong ở tu luyện giới, sống chết là chuyện thường tình nhưng ta vẫn muốn giết hắn. Ta coi trọng ngươi, nhưng nếu ngươi dám cản đường ta ắt cũng phải chôn cùng!