268: Không Phải Đường Thẳng Mà Là Vòng Tròn
Kiếp đầu tiên mà Ma Tổ sáng tạo ra, gửi gắm vào Nhất Sắc tiễn của mình còn có tên gọi Sơ Tâm.
Ma từ đâu mà sinh?
Nếu nhân tộc có câu nói nổi tiếng “từ bạch hóa phàm, từ phàm thành nhân”, thì ma tộc cũng có câu nói tương tự “từ hắc hóa niệm, nhất niệm thành ma!”
“Ma” là chủng tộc sinh ra từ khí cơ màu đen tồn tại từ lúc vũ trụ mới khai sinh, nhưng hiểu theo nghĩa rộng hơn thì “ma” chính là mặt trái của vạn vật, là thứ bị bản ngã chôn kín, đối lập với "thiện", chỉ đến khi tam độc tham sân si nổi lên thì “ma” mới chính thức khởi phát, khiến chủ thể thay đổi hoàn toàn theo chiều hướng tiêu cực.
Tiên vốn vô tình, ma cực tà ác, yêu hay thay đổi, thần chủ cương liệt, mà nhân thì sống có tình…
Ma Tổ sáng tạo ra Sơ Tâm kiếp, nhất tiễn bắn ra làm dấy lên tâm ma trong lòng người, hắc hóa ý niệm của bọn họ, giống như gieo xuống một mầm mống tà ác.
Đợi đến ngày hạt giống này nảy nở đơm hoa kết trái thì ma tộc cũng chính thức có thêm một thành viên.
Mông Điềm tất nhiên không thể nào so sánh với Ma Tổ nhưng dù sao y cũng là nhất thế anh kiệt ma tộc vào thời đại này.
Sự lãnh ngộ của y với Sơ Tâm tiễn có thể nói cực kỳ thấu triệt.
Từ lúc y xuất đạo đến nay chỉ duy nhất bốn người từng thành công phá tan Sơ Tâm tiễn, không hề bị mũi tên này lưu lại hậu hoạn.
Người đầu tiên là Vạn Vô Địch.
Người thứ hai là Dịch Thiếu Quân.
Người thứ ba đương nhiên là Lý Ẩn.
Còn người thứ tư chẳng phải ai khác ngoài thanh niên vô danh tu vi chỉ có vỏn vẹn Hỗn Nguyên trung kỳ trước mặt.
Hạo nhiên chính khí của Độc Cô Minh tuy cũng có chữ “chính” nhưng lại đi theo “trung dung” đạo, không hề giống với bất kỳ môn nhân Hạo Nhiên tông nào mà y từng gặp.
Uy lực của Quân Tử Đệ Nhất đạp kia cũng mạnh mẽ gấp mấy lần do đích thân Lý Ẩn thi triển.
Ở lần giao thủ đầu tiên, để chống lại Sơ Tâm tiễn, Lý Ẩn phải dùng tới bảy món Đạo bảo thượng phẩm, cực kỳ chật vật.
Mông Điềm chỉ bại lui dưới Đệ Tam đạp của Lý Ẩn, mà tình thế lúc đó cũng khác hẳn bây giờ.
Gã thư sinh kia dùng quá nhiều con đường phụ trợ để ép y phân tâm tinh thần sức mạnh.
Từ trận, phù, binh, trớ thuật, linh thú, linh trùng, thậm chí cả độc dược vô hình cũng được Lý Ẩn sử dụng một cách linh hoạt.
Cuối cùng khiến cho Mông Điềm ngay cả Giáng Kiếp Tam Sắc tiễn còn chưa kịp bắn ra đã phải thua cuộc, vậy nên y vẫn luôn không phục, cho rằng Lý Ẩn không phải dựa vào tu vi chân chính mà thắng được mình.
Quay lại hiện tại, theo mũi tên nhị sắc từ tay Mông Điềm bắn ra, tiếng khóc than đòi mạng của cô hồn dã quỷ vang vọng khắp trời đất làm tâm thần người nghe như muốn điên loạn.
Mông Điềm lạnh giọng:
- Giáng Kiếp Nhị Sắc tiễn, kiếp thứ hai giáng xuống là Bi Thống kiếp.
Ma Tổ từng nói ma từ tâm sinh, vì bi thống mà xuất hiện si, vì si mà tham, vì tham nhưng không được như ý nguyện nên sân.
Sân là ngọn lửa khởi phát dẫn dắt vạn vật chúng sinh sa chân vào ma đạo, vĩnh viễn trầm luân...
Mũi tên lao vút đi trong không trung, vô số bóng đen do ma khí ngưng tụ ra tạo thành bay lượn xung quanh mũi tên tạo thành một cảnh tượng như diệt thế.
Độc Cô Minh điềm tĩnh tích tụ toàn bộ nguyên lực trong cơ thể mình, hai mắt từ từ nhắm nghiền lại.
Một kích này hắn dự định không sử dụng bất kỳ thần thông nào khác ngoài Quân Tử Thất Đạp Thiên, có điều Đệ Nhị Đạp là do hắn chân chính sáng tạo ra, không phải cùng hình thức nhưng khác ý cảnh giống Đệ Nhất Đạp.
Hắn muốn thử xem chiến lực cực hạn của mình khi ở cảnh giới Hỗn Nguyên hậu kỳ, đã áp chế đạo vận là bao nhiêu.
Thật ra trong mũi tên của Mông Điềm ngoài yếu tố nguyên lực quá mức hùng hậu ra thì phảng phất xuất hiện ý cảnh bi thống.
Loại ý cảnh này vô cùng nồng đậm, tăng thêm một cấp độ nữa sẽ có thể hóa thành đạo vận.
Mặc dù con đường đạo vận được Thẩm Yến sáng tạo ra trong tương lai song không thể không nói cổ nhân đã có người lần mò ra nó từ trước, chỉ là kém một chút cơ duyên, chưa thể đi tới tận cùng.
Hạo nhiên chính khí tiếp tục dâng lên xung quanh thân thể hắn, lần này không phải ý cảnh tinh tấn, vĩnh viễn cố gắng nữa mà có sự xuất hiện của ý cảnh kim cổ vô thường, biến thiên năm tháng, bí ẩn thời gian.
- Mọi người thường nói tương lai và quá khứ vốn tách biệt nhau, nằm trên một đường thẳng, có quá khứ trước mới có tương lai, có gieo nhân nên quả mới nảy mầm.
Nhưng trường hợp của ta thì sao? Nếu không có ta ở tương lai, những thứ ở quá khứ liệu có phát sinh hay không? Theo một cách hiểu nào đó, hiện tại mọi thứ đã đảo ngược, tương lai của mọi người đã trở thành quá khứ của ta, mà tương lai của ta thì lại chính là quá khứ của mọi người… Có lẽ thời gian chính là một vòng tròn nối liền với nhau… Nếu như vậy…
Độc Cô Minh chìm trong cảm ngộ, mặc dù hắn đã áp chế bản thân nhưng vẫn khiến loại ý cảnh kim cổ này tăng trưởng cực nhanh, chỉ còn chờ đợi hắn thả lỏng toàn bộ áp chế thì trong năm mười năm nữa nhất định sẽ lột xác thành đạo vận.
Trong lúc mũi tên chỉ còn cách hắn mấy trượng, một suy nghĩ điên rồ chợt lóe lên trong đầu hắn.
Nhưng tình thế hiện tại quá nguy hiểm, hắn đành rũ bỏ ý nghĩ kia, sau đó nhấc chân trái lên bước tới một bước.
Hạo nhiên chính khí ngập tràn trời đất, nguyên lực của Độc Cô Minh mang theo dư vị năm tháng biến thiên, kim cổ vô thường hóa thành một vòng kết giới bao bọc hắn lại, trực tiếp va chạm với mũi tên nhị sắc nhuốm đầy sự bi thống kia.
Ầm! Ầm! Ầm!
Tiếng nổ long trời nổ đất vang lên, cả Phương Hạo và Hoắc Tôn đều phun ra máu tươi.
Mặc dù họ đã đứng khá xa nhưng vẫn bị dư chấn của cuộc va chạm này làm tổn hại.
Sắc mặt Mông Điềm vẫn như thường, chỉ là trong ánh mắt có một chút ngưng trọng.
Y nhìn về phía gã thanh niên lạ mặt đang chật vật gượng dậy phía trước, từ tận đáy lòng không khỏi xuất hiện chút nghi vấn.
- Giỏi! Tu vi Hỗn Nguyên hậu kỳ chịu được một Giáng Kiếp Nhị Sắc tiễn mà không chết! Thương thế lại hồi phục nhanh đến như vậy, nhiều khả năng người chính là một kẻ mang Thánh Thể hoặc Bá Thể của nhân tộc.
Chỉ đáng tiếc hôm nay ngươi gặp phải ta, tuyệt đối không có đường sống!
Mông Điềm không phải kẻ thích dông dài, lại tiếp tục cầm Xạ Nhật cung lên, lần này mũi tên trong tay của y xuất hiện thêm sợi tơ màu xám.
Sợi tơ tỏa ra khí tức chết chóc hủy diệt cực kỳ nồng đậm.
Khoảnh khắc nó vừa hiển hóa ra thì toàn thân Mông Điềm cũng run lên bần bật, da thịt khô héo với tốc độ nhanh khủng khiếp.
Nhìn bằng mắt thường có thể nhận ra được mũi tên này đang hấp thu gần như năm phần sinh cơ của y, ngay cả nguyên lực trong cơ thể cũng bị hút cạn tới năm sáu thành.
Phía bên kia, Độc Cô Minh vừa gượng dậy sau khi hứng trọn một tiễn của Mông Điềm.
Gã ma đạo tử trước mặt quả thật quá mạnh, bằng vào tu vi Hỗn Nguyên hậu kỳ thôi thì hắn vẫn chưa phải là đối thủ.
Một tiễn vừa rồi chẳng những phá tan Quân Tử Nhị Đạp Thiên mà còn làm xương cốt kinh mạch hắn đứt ra thành đoạn.
Nếu không phải hắn sở hữu Trường Sinh thể có sức khôi phục cực kỳ nghịch thiên thì đã sớm biến thành phế nhân rồi.
Có điều đây là do tu vi của Mông Điềm chênh lệch khá xa với hắn, cách nhau từ Tiên Thai trung kỳ đến Hỗn Nguyên hậu kỳ.
Chịu được hai tiễn của kẻ từng xếp thứ năm trên Phong Vân bảng, chiến lực không hề thua kém Phùng Hằng của tiên giới đã đủ khiến Phương Hạo và Hoắc Tôn nhìn hắn bằng con mắt khác.
Phương Hạo lau đi máu tươi trên khóe miệng, thân hình không ngừng lui lại.
Thầm nghĩ trong đầu:
- Tên này rõ ràng có gian trá.
Vốn dĩ có thể nhất kích diệt sát ta nhưng trước sau vẫn luôn câu giờ, không muốn dốc toàn sức lực.
Ta có cảm giác hắn vẫn đang giấu đi bài tẩy của mình.
Chỉ e rằng đây là biến số lớn nhất trong chiến dịch lần này.
Hoắc Tôn thở dài, truyền âm với Độc Cô Minh:
- Ta sẽ tự bạo ngăn cản chúng thoáng chốc.
Ngươi cứ giở hết thủ đoạn bỏ chạy đi.
Chết một Dược Thiên Sầu và Lãnh Oán cũng sẽ không tổn thất bằng mất đi một mầm mống hào kiệt như ngươi.
Nếu gặp Vạn bá vương, hy vọng nhắn nhủ với ngài ấy hãy tới nhà của ta ở Thiên Huyễn thành, ở đó có cất mấy bầu Bá Vương Tế Huyết tửu đã ủ sáu trăm năm.
Hoắc Tôn muốn mời bá vương một ly…
Độc Cô Minh tỏ ra âm trầm, phía trên Mông Điềm bằng một cách nào đó lại nghe lén được đoạn truyền âm này, không ngừng cười lạnh:
- Tự bạo? Bỏ chạy? Mặc dù ta phải công nhận tên Vạn Vô Địch kia rất mạnh, nhưng dưới Đệ Tam Tiễn này của ta không ai có thể kháng cự, kể cả hắn cũng phải trọng thương.
Đó là chưa kể Phùng Hằng đến rồi, ta còn mơ hồ cảm nhận được khí tức của Dịch thần vương nữa! Bá Vương Thập Bát thức tuy hùng mạnh, xem như môn tổ hợp thần thông tốp đầu trong giới tu sĩ trẻ tuổi hiện nay, nhưng để đem so sánh với sự kết hợp của Giáng Kiếp tiễn, Cái Thế Thần quyền và Phi Tiên Cửu Tự quyết thì còn kém một bậc…
Theo lời y nói ra, một cỗ tiên khí bàng bạc phía trên trời cũng ngay lập tức bùng phát khiến Độc Cô Minh hít thở không thông, mà Hoắc Tôn thì bị uy áp tiên tộc vừa xuất hiện này đè lên thân thể, hai chân gãy nát ngay lập tức khụy xuống, nguyên lực toàn thân bị phong bế không cách nào tự bạo được.
Phùng Hằng hiện ra, trên người khoác một bộ áo bào vàng thêu hình phượng hoàng đỏ rực trông kỳ tôn quý.
Thêm vào đó khí chất Vô Cấu tiên tỏa ra khiến mọi người có cảm giác y rất thanh tao thoát tục, hoàn toàn chẳng nhiễm chút bụi trần.
Phùng Hằng cười cười:
- Dịch thần vương! Nếu huynh đã tới rồi vì sao còn chưa xuất hiện? Ta cứ tưởng ta và Mông huynh là kẻ đầu tiên nóng lòng, hóa ra từ nãy đến giờ huynh vẫn ở đây quan chiến…
- Cái gì? Dịch Thiếu Quân vẫn luôn ở đây sao?
Nghe y nói thế, tất cả mọi người đều tỏ ra sửng sốt.
Dịch Thiếu Quân, đệ nhất thiên tài thần tộc thời đại này!
Kẻ mang trong mình Vô Thượng Thánh Thần Chí Tôn huyết, phẩm chất huyết mạch thậm chí còn nằm trên Kim Ô Thiên Đế danh chấn cổ kim, gây dựng nên Khai Nguyên sừng sững lục giới hơn trăm vạn năm chưa từng suy chuyển một bậc.
Ở thần giới y có địa vị chí cao vô thượng, gần như chỉ đứng sau những Thần Đế tuổi già sắp sửa toạ hoá. Có lẽ vì quá ưu ái mà Kim Ô Thiên Đế còn phá lệ sắc phong y trở thành Hoả Nhật thần tướng, Trấn Thế thần vương, hai danh xưng mà chỉ có cường giả Phong Vị cảnh mới đủ tư cách để đón nhận.
Khác với Vạn Vô Địch sử dụng hai môn công phu do chính bản thân gã sáng tạo ra là Thiên Thượng Thiên Hạ Độc Ngã Duy tôn và Bá Vương Thập Bát thức, Dịch Thiếu Quân lại tiếp nhận công pháp truyền đời từ tổ tiên thần tộc của mình.
Bất Diệt Chân Kinh, Vạn Quang Thần Công, Cái Thế Thần quyền, Hoả Nhật Tam Tuyệt thuật... Những môn công pháp này gần như đều được liệt vào cấm kỵ ở thần tộc, chỉ riêng các đời Thần Hoàng mới được phép tu luyện. Vì Kim Ô Thiên Đế tại vị quá lâu nhưng lại bế quan không bao giờ xuất hiện nên Thần Hoàng là danh xưng dùng cho kẻ đứng đầu thay thế ông ta xử lý chuyện của Thiên Đình, quyền lực sánh ngang với Bạch Hoàng hay Tiên Hoàng của nhân tiên lưỡng giới. Từ những gì Kim Ô Thiên Đế ban cho Dịch Thiếu Quân, có thể thấy rõ kỳ vọng của ông ta dành cho y rất lớn, từ lâu đã xem y như một Thần Hoàng tương lai của Thiên Đình thần giới.
Công pháp đỉnh cấp, danh vọng đỉnh cấp, ngay cả Kim Ô chiến giáp và Thắng Tà thần kiếm cũng là pháp bảo đỉnh cấp do những vị trưởng lão đức cao vọng trọng, vừa mới đột phá Phong Vị cảnh luyện chế ra riêng cho một mình y dùng.
Mọi thứ thuộc về Dịch Thiếu Quân, vạch sẵn cho y gần như hoàn mỹ toàn bộ, nhưng đó là người ngoài nhìn vào, còn bản thân y lại hiểu tất cả những điều này lại chính là áp lực và trở ngại lớn nhất của y.
Y còn quá trẻ tuổi, thiếu danh khí, thiếu chiến công, cũng may tu vi của y đích thực vượt xa anh kiệt cùng thế hệ, đánh bại những Mông Điềm, Phùng Hằng để bước lên vị trí số một Phong Vân bảng, bằng không chắc chắn sẽ hứng chịu vô vàn sự chỉ trích từ tộc đàn mình.
Nhưng chỉ bấy nhiêu là chưa đủ để trở thành Thần Hoàng trấn áp một thời đại.
Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, anh hùng có anh hùng trị.
Mấy năm về trước vào lúc danh khí của Dịch Thiếu Quân đang lên đến đỉnh điểm, trở thành sự chú ý của cả lục giới thì một Vạn Vô Địch xuất thân từ phàm trần lại xuất hiện.
Gã là ngoại lệ duy nhất của tu luyện giới khi không có khởi đầu tốt đẹp, đến tận năm ba mươi lăm tuổi mới chính thức bước vào con đường tu luyện.
Vạn Vô Địch khi còn chưa tu hành là một cao thủ võ lâm Việt quốc Nam Hoang, bang chủ Thiên Hạ bang, người đầu tiên thống nhất một trăm linh tám lộ võ lâm của các quốc gia phàm nhân Nam Hoang khi tuổi đời mới chỉ chạm đến ba mươi. Võ công phàm trần của gã cũng được mô tả là đã đạt tới cảnh giới đăng phong tạo cực, siêu việt nhất từ trước đến nay, từ lúc tung hoành giang hồ chưa bao giờ biết chiến bại là gì.
Ở võ lâm phàm trầm Nam Hoang, Vạn Vô Địch có xưng hiệu là Võ Thánh, Bất Bại Chiến Thần, được nhân sĩ khắp nơi vô cùng sùng bái.
Cơ duyên tu đạo chỉ đến với gã khi đã ba mươi lăm tuổi, độ tuổi mà khoảng thời gian vàng tu đạo đã trôi qua rất lâu, cơ thể cũng không còn khả năng hấp thu thiên địa nguyên khí tốt nhất, ngộ tính cũng bị bào mòn. Vậy mà Vạn Vô Địch lại khiến cả tu luyện giới Cửu Thiên Thập Địa dậy sóng không kém gì cái cách đã làm với võ lâm phàm trần Nam Hoang. Chỉ trong năm năm gã đã thành công tu luyện đến Tiên Thai trung kỳ đỉnh phong, căn cơ mỗi cảnh giới đều là hoàn mỹ vô khuyết. Tại Hóa Long đại hội có sự góp mặt của Mông Điềm, Lã Vọng thiên tài yêu tộc, Giáng Tam Thế minh đạo tử… gã một mình đả bại tất cả, thậm chí cách chiến thắng còn khiến mọi người phải rơi vào trầm mặc khi chưa từng có một ai đỡ được ba chiêu của gã, cực kỳ nhàn nhã trở thành quán quân đại hội.
Công pháp tự sáng tạo, tổ hợp thần thông tự sáng tạo, ngay cả bá khí trên người cũng là nhiên mà thành, tất cả vượt xa kẻ đang sở hữu danh khí tột đỉnh khi ấy là Dịch Thiếu Quân.
“Dịch Thiếu Quân thì có gì chứ? Sinh ra đã sở hữu huyết mạch mạnh nhất trong lịch sử, mặc Kim Ô Chiến Giáp do Kim Ô Thiên Đế ban tặng, Thắng Tà Thần Kiếm cũng do mấy vị Thần Đế đúc ra, công pháp cũng là cấm kỵ do cổ nhân ban cho! Nếu bỏ đi hết những thứ đó, chỉ e đến vị trí hai trăm trên Phong Vân bảng hắn còn lết vào không nổi!”
“Ta nghĩ các ngươi chưa hiểu rõ vấn đề! Để trở thành cường giả trấn áp một thời đại phải dựa vào rất nhiều yếu tố. Thể chất, tu vi, ngộ tính, khả năng đấu pháp, pháp bảo tùy thân, công pháp, thần thông, con đường phụ trợ, tính cách, quyền mưu, khí độ… Những thứ này Dịch Thiếu Quân đều đạt đến hoàn mỹ, trong khi Vạn Vô Địch còn thiếu sót rất nhiều. Về lâu về dài thì sự cách biệt sẽ được thể hiện rõ ra, các ngươi cứ chờ xem!”
“Muốn biết ai là nhất thế hào kiệt, đủ sức trấn áp lục giới trong tương lai chiến một trận đi!”
“Đúng, chiến một trận!”
Đó là những lời bàn luận châm biếm Dịch Thiếu Quân nghe được hằng ngày. Nhưng cách đối đầu của y là chỉ im lặng xoay người rời đi, thậm chí nụ cười chế giễu trên khuôn mặt cũng chưa từng hiện diện.
Sống dưới Thiên Đình tràn ngập thần quang ánh sáng của Kim Ô Thiên Đế, bản thân cũng là thần đạo tử nổi danh nhất nhưng tính cách của y lại giống như thuộc về bóng tối, chưa bao giờ để người khác nắm bắt được suy nghĩ của mình.
Quay lại hiện tại, dưới ánh nắng vàng chói lấp lánh giữa thiên không bỗng không hiểu từ đâu dần hiện ra một bóng dáng cao lớn khuôn mặt tuấn vĩ, trên người khoác một bộ khôi giáp vàng óng ánh như được đúc ra bằng vàng ròng. Lưỡng quyền y nhô cao, đôi mắt sâu tràn đầy trí lực, miệng rộng không hề mỉm cười toát lên sự nghiêm nghị. Bàn tay phải y cầm một thanh cự kiếm rất lớn, kiếm không có vỏ, cũng không hề toả ra sự sắc bén như những thanh kiếm thông thường. Có điều chỉ những đạo tử tốp đầu như Phùng Hằng, Mông Điềm mới biết thanh cự kiếm này lợi hại cỡ nào.
Nếu luận về lực đạo, ngoài Vạn Vô Địch ra thì Dịch Thiếu Quân chính là người sở hữu sức mạnh nguyên thủy khủng khiếp nhất trong cùng thế hệ. Thắng Tà thần kiếm có trọng lượng trăm vạn cân được đúc từ vô số tài bảo có trọng lượng nặng nhất trong trời đất, lại được huyết luyện chung với hồn huyết của Dịch Thiếu Quân để giúp nó có khả năng thông linh, chỉ trong tay y thì nó mới trở nên nhẹ như lông hồng, nhưng một khi giáng xuống thì chẳng khác nào núi lớn ập xuống, mặt trời rơi rụng, biến địch nhân thành một đống thịt vụn.
Nhìn nam tử thần tộc tuấn vĩ trước mặt, cảm giác đầu tiên mà y đem lại cho Độc Cô Minh là sự âm trầm, thâm tàng bất lộ. Những kẻ như vậy bình thường sẽ rất ít nói, luôn luôn lấy hành động làm đầu, hành sự cẩn trọng từng chút một chứ không hề xốc nổi cuồng nhiệt như những thiên kiêu trẻ tuổi khác.
- Đây là nhân vật có thể so sánh với Vương Nhất, y vừa xuất hiện đã khiến đạo tâm ta lung lay, muốn ghim sâu bóng dáng của y, cảm tưởng bản thân đời đời kiếp kiếp khó lòng vượt qua được…
Độc Cô Minh nhìn Dịch Thiếu Quân hiện ra ở trên bầu trời, thần sắc y lãnh đạm đến cực điểm, khoảnh khắc hai người nhìn nhau thì Dịch Thiếu Quân mới mở miệng nói:
- Một mầm non tốt, nếu cho ngươi mười năm phát triển, ắt có thể giống Vạn Vô Địch trở thành đối trọng của ta…
Phùng Hằng nghe vậy liền mỉm cười:
- Vậy thì Dịch thần vương phải mau chóng giết hắn mới đúng, hôm nay Vạn Vô Địch chết đi rồi thì chẳng ai có thể tranh phong với huynh nữa… Huynh sẽ lấy lại được đỉnh cao uy vọng năm xưa…
Dịch Thiếu Quân lắc đầu, vẻ mặt không có chút gì là kiêu ngạo, vẫn thâm trầm âm tàng như bình thường:
- Kẻ vô địch chỉ sợ tịch mịch. Không có đối thủ, bản thân sẽ vĩnh viễn dậm chân tại chỗ không thể phát triển. Hôm nay ta đến đây không phải để giết Vạn Vô Địch, mà là đưa tiễn y.
Mông Điềm vẫn chưa buông Xạ Nhật cung xuống, ngọn Tam Sắc tiễn vẫn khóa chặt phương vị của Độc Cô Minh, đem sinh tử của hắn đặt vào tay mình. Y nhíu mày hỏi:
- Ý của Dịch thần vương ta chưa hiểu lắm?
Dịch Thiếu Quân nói:
- Vì đại cục, ta đã cử năm mươi đạo tử mạnh nhất thần giới đến đây giúp tứ giới các ngươi giết Vạn Vô Địch. Nhưng ta sẽ không tham gia, đều là anh kiệt với nhau, hắn ngã xuống ta cũng thấy mất mát…
Mông Điềm lại nói:
- Vậy nhìn thần đạo tử của phe mình ngã xuống, huynh không thấy mất mát sao? Vì sao không liên thủ với chúng ta giết hắn để giảm bớt tổn thất. Xạ Nhật cung kết hợp Cái Thế Thần quyền và Phi Tiên Cửu Tự quyết chắc chắn mạnh hơn Bá Vương Thập Bát thức của Vạn Vô Địch nhiều lần, đủ để dồn hắn vào chỗ chết một cách nhanh nhất…
Phùng Hằng gật đầu:
- Đúng vậy! Dịch thần vương đừng câu nệ tiểu tiết, ba người chúng ta liên thủ chắc chắn diệt sát Vạn Vô Địch rất nhanh, tránh được tổn thất cho nhân thủ phía sau…
Thấy Dịch Thiếu Quân tỏ vẻ âm trầm không trả lời, Mông Điềm và Phùng Hằng cho rằng y đã đồng ý.
Phía dưới đất Hoắc Tôn không ngừng run rẩy, nét mặt uất hận. Gã không lo cho bản thân mà lo cho Vạn Vô Địch đang sắp sa vào vòng vây của ngũ đạo tự phong. Nhân giới đời này chỉ vừa mới xuất hiện một mầm mống có thể đưa họ quật khởi, nay lại sắp sửa chết yểu. Thân là thành viên nhân tộc, Hoắc Tôn làm sao mà không giận cho được.
Độc Cô Minh im lặng, tay chống dưới đất chuẩn bị đứng dậy. Hắn đang có sự cân nhắc thiệt hơn rất kỹ càng. Sở dĩ hắn dám liều mạng ra tới chỗ này vì có sự nắm chắc khi sử dụng đạo vận của tương lai ắt có thể tạo ra bất ngờ, để bản thân an toàn rút lui dễ dàng. Nhưng chỉ vậy thôi thì hắn vẫn không cam tâm. Dưới động phủ âm cốc kia là hai bằng hữu thời đại này của hắn, từng cứu mạng hắn, đem lại cho hắn tạo hóa lớn. Con người Độc Cô Minh sống rất rạch ròi, chỉ cần người có ơn với ta, ta nhất quyết không phụ người, bằng mọi giá phải hoàn trả ơn tình.
Hiện tại sự xuất hiện của Dịch Thiếu Quân khiến hắn có cảm giác không chắc chắn lắm với kế hoạch của mình vì người kia từ nãy đến giờ vẫn chưa ra mặt. Nếu y chấp nhận từ bỏ Hoắc Tôn, Lãnh Oán và Dược Thiên Sầu để bảo toàn mạng sống thì e rằng Độc Cô Minh sẽ phải trả giá rất lớn mới thành công thoát được nơi đây.
Mông Điềm cười cười, Xạ Nhật cung rung lên bần bật, tiếng kéo cung kêu ken két làm ai nấy rơi vào trầm mặc:
- Nếu không ai quyết định được thì ta sẽ đi trước vậy! Lấy máu hắn tế cung, tạo thành minh chứng cho sự liên thủ của ba người chúng ta…
Đúng lúc Mông Điềm chuẩn bị buông cung thì bầu trời chợt nổi gió lớn, cát bụi bay mù mịt, xen kẽ vào đó là tiếng vó ngựa dồn dập giống như hợp tấu thành một bản trường ca hào hùng khiến người nghe phải rợn cả da gà.
- Là ai? Là ai nói Xạ Nhật cung kết hợp Cái Thế Thần quyền và Phi Tiên Cửu Tự quyết có thể chiến thắng Bá Vương Thập Bát thức của ta?