Thần Tiêu định xuất thủ ngăn Đông Hải Đại Đế nhưng đúng lúc này thân ảnh của Bất Động lại hiện ra. Ông ta đưa tay chắn ngang ngực của y, lắc đầu ra dấu “không cần”.
- Tử Lạp tu theo tiên đạo nhưng tính tình nóng nảy. Dẫu rằng rất nhanh tu hành đến Đế cảnh nhưng e rằng khó lòng đột phá qua cửa ải chữ Chân, cứ để Lưu Tông cho cô ta một bài học. Cuộc chiến lục giới sắp đến gần rồi, bây giờ sai còn có chúng ta sửa cho, chứ đến lúc sinh tử chiến thật sự, chẳng ai vãn hồi nổi!
Thần Tiêu gật đầu.
Man Đế hỏi:
- Minh Vương, ngài tin vào thực lực của tên trẻ tuổi kia như vậy ư? Hắn cũng chỉ là hậu kỳ Chân cấp mà thôi, tu vi ngang nhau, làm gì gây khó dễ nổi cho Tử Lạp kia chứ?
Bất Động nói:
- Cùng cấp cũng phân ra mạnh yếu. Không ngẫu nhiên mà người xưa phân ra các cấp bậc chiến lực từ Thập Nhân Địch, Bách Nhân Địch, Thiên Nhân Địch, Vạn Nhân Địch, đến Nhân Giả Vô Địch…
Trên bầu trời, mắt thấy tiên khí cuồn cuộn vây lấy mình, Lưu Tông vẫn biểu tình dửng dưng, lạnh lùng quay đầu lạnh đánh ra một chưởng đối chiêu với Đông Hải Đại Đế.
Đối nghịch với tiên chính là ma!
Nhưng tiên của Đông Hải Đại Đế chỉ là loại tiên nửa vời bởi vì ngoài thể chất đã lột xác thì tính cách của nàng ta lại không hề giống. Tiên vốn vô tình, thanh cao thoát tục, siêu thoát hồng trần, không như Tử Lạp nóng nảy hấp tấp, thậm chí nếu nói nặng lời có thể dùng hai chữ “nông cạn” để miêu tả.
Đối nghịch với nàng, Lưu Tông đã trở thành ma triệt để. Từ thân thể cho tới tính cách đều trọn vẹn hóa ma. Cố chấp, ngông cuồng, vô pháp vô thiên, tự do tự tại không gì thúc ép nổi. Đó đều là những tính cách mà y thể hiện ra cho tới giờ phút này.
Chỉ thấy khoảnh khắc chưởng thủ của Lưu Tông đánh ra thì trong thiên địa chẳng hiểu từ đâu bỗng vang lên vô số tiếng kêu gào oán thán, nhưng không phải mang theo sự thù hận với y mà là thù hận với tiên! Bọn chúng kêu gào muốn diệt thí, thí tiên, tru tiên, phạt tiên. Ủy thác nhiệm vụ này lên người nam tử như thần như ma, mái tóc ngắn bay cuồng loạn trong gió kia.
- Táng Tiên chưởng!
Nhất chưởng Diệt Sinh, nhị chưởng Phiên Thiên, tam chưởng Táng Tiên… Đến đây, tam đại thần thông của Lưu Tông trong những tháng ngày chém giết với hai tàn hồn hào kiệt trong Vạn Yêu Mộ Địa chính thức hiển lộ trên thế gian.
Chỉ hai chưởng trước thôi mà đã đủ sức diệt sát một cường giả Đế cảnh Huyền cấp là Trư Đế, thì đệ tam chưởng còn khủng bố đến nào?
Trong mắt chúng đế đang quan chiến co rụt lại. Thần Tiêu khẽ lẩm bẩm:
- Y thu thập oán niệm của chúng sinh bị tiên tộc đàn áp, diệt chủng. Kế đến luyện hóa số oán niệm đó để tạo nên thần thông này. Oán niệm thu thập được càng nhiều thì uy lực thần thông sẽ càng mạnh. Đây là một món thần thông có tiềm năng vô hạn, vì những chủng tộc có oán niệm với tiên tộc thì rất nhiều. Riêng ở Di địa thôi thì số lượng oán niệm đã dư dả cho y thu thập để tạo ra một chưởng đủ sức nghiền nát Đế giả chữ Huyền.
Nghĩ đến đây ông ta biến sắc, bất chấp việc Bất Động ngăn cản từ trước mà lao đến đón đỡ một chưởng kia thay cho Đông Hải Đại Đế.
Mà nữ tiên tử xinh đẹp kia lúc này đây đang xiêu lạc hồn phách vì sát niệm quá đỗi khủng bố từ cự chưởng trước mặt. Đó là chưa kể tới những tiếng gào thét đòi mạng truyền vào tai nhiễu loạn tinh thần nàng ta, khiến tiên lực trong cơ thể đình trệ, không thể tiếp tục đối kháng bình thường.
Bằng với cảnh giới như Thần Tiêu dĩ nhiên là dễ dàng phá tan thức thần thông này, cứu lại cho Đông Hải Đại Đế một mạng.
Mà Lưu Tông trên bầu trời cũng chẳng tỏ vẻ gì là dương dương tự đắc, chỉ ném cho nữ tiên tử dưới đất một cái nhìn sắc lẹm rồi lại hóa thành đạo ánh sáng bay đi.
Đông Hải Đại Đế mặt mày tím ngắt, tuy nhiên vẫn cứng miệng nói:
- Tên này tà công quá nhiều, đi theo ma đạo, tương lai sẽ có ngày làm hại nhân giới…
Khổ Diệu đại sư chắp tay cười cười:
- Tiên tử nói thế sai rồi. Ma đạo hay tiên đạo cũng là đạo thuộc về ngoại tộc, nhân tộc chúng ta đều chỉ mượn dùng, nào có phân chính tà chứ? Không thiếu những tu sĩ phong tiên nhưng lại toàn tà tâm, làm hại chúng sinh…
Đông Hải Đại Đế nghe xong chẳng phản bác được gì nữa, hừ lạnh rồi im lặng.
Bất Động cũng nói đỡ cho Lưu Tông:
- Kẻ này không như các ngươi nghĩ. Hắn rất khá, tương lai của nhân giới e rằng sẽ có lúc đặt hết lên vai hắn.
Đến Bất Động Minh Vương còn nói vậy, làm gì có ai dám truy xét về chuyện Lưu Tông bỏ đi nữa? Tất nhiên, bọn họ cũng không ấu trĩ đến mức hỏi ai thắng ai bại ở trong cuộc quyết đấu kia dù rất tò mò. Có những thứ biết nhiều không tốt, cứ an nhiên làm chuyện của mình là đủ rồi.
Man Đế thở dài:
- Ngũ đạo tự phong đều có đạo của riêng mình, hướng về thương khung lưu lại dấu ấn. Mà nhân tộc ta từ cổ chí kim cũng đã nhiều lần vấn đỉnh, vì sao vẫn chưa có đạo của bản thân? Vì sao luôn là nhân tộc ta học theo đạo của tộc khác, mà lại không phải tộc khác học theo đạo của chúng ta?
Thần Tiêu mỉm cười lắc đầu trước câu hỏi khó của Man Đế, thấy mọi người trầm mặc liền chuyển chủ đề:
- Được rồi, bây giờ hãy bàn đến đối sách với thánh giới. Chuyện bọn chúng khiêu khích đòi quyết đấu tại Cách Giới Phàm Kiều, có nên hay không chấp thuận? Mà giả như chấp thuận, chúng ta sẽ cử ai ra?
Chúng đế giả thánh giới yêu cầu tổ chức cuộc chiến giữa Đế cảnh và Đạo Đài cảnh. Mỗi lôi đài tỷ đấu ba trận nhằm phân ra thắng bại. Và hạng tu sĩ được chọn lựa để tham gia bắt buộc phải là “rồng trong loài người”, “tuấn kiệt trong những tuấn kiệt”.
Đế cảnh thì dễ bàn, loại trừ Man Đế đã đột phá Chủ cảnh ra thì Di địa chỉ còn bốn vị Đế giả là Khổ Diệu, Độc Cô, Tử Lạp và Lưu Tông.
Tử Lạp thực lực thua kém Lưu Tông rõ rệt, một chiêu ban nãy đủ để phân cao thấp. Giả dụ như Lưu Tông đồng ý tham dự thì vị trí này chắc chắn thuộc về y. Tuy nhiên nếu không thì bắt buộc phải cử Tử Lạp ra ứng chiến, tỷ lệ chiến thắng rất đáng quan ngại.
Còn Đạo Đài cảnh mới khó xử. Hiện nay anh kiệt trẻ tuổi của Di địa nhiều như mây, đẳng cấp chiến lực không thua kém chênh lệch nhau là bao. Chọn người này thì tiếc người kia, cảm thấy khó khăn khi phải so sánh với đám đạo tử cường đại phía thánh giới.
- Bất luận ai tham dự, vị trí của Vương Nhất là bất biến!
Thần Tiêu nói ra suy nghĩ của mình.
Mọi người đều hiểu ông ta muốn nhân dịp này chiếm danh vọng cho Vương Nhất. Chỉ cần chiến thắng anh kiệt thánh giới một cách oanh liệt thì quần Di địa sẽ đều cảm phục y, tương lai có lợi cho đại thế nhất thống thiên hạ của Tuyết Thương phái.
Tuy nhiên, chẳng ai có thể phủ nhận việc Vương Nhất đang là đệ nhất nhân lớp trẻ Di địa ở thời điểm hiện tại. Y mà không chiếm vị trí độc tộc trong ba danh ngạch thì mới là điều bất công.
Khổ Diệu đại sư chen vào:
- Pháp Táng của Đại Lôi Âm Tự ta cũng không tồi đâu. Thậm chí, nếu chiến thắng nó còn có thể khiến địch nhân bị cảm hóa bởi phật pháp từ bi, đầu nhập vào Di địa, trung thành bất biến…
Mấy cường giả nghe xong chửi thầm trong lòng. “Cảm hóa” cái gì chứ? Rõ ràng là tẩy não sau đó biến địch nhân thành môn đồ của mình.
- Ta tiến cử Mộng Yên Hoa đệ tử ta. Tu vi của nó chắc chắn không thua kém Vương Nhất là bao!
Đông Hải Đại Đế lên tiếng.
Man Đế cũng tham dự, nhưng điều bất ngờ hơn cả là ông ta không lựa chọn Đả Cẩu cháu mình mà lại nhắc đến cái tên khá lạ lẫm:
- Nếu muốn quyết đấu để chiến thắng ta lựa chọn Hàn Phi. Trong những tin tức mà ta đọc qua thì tiểu tử này khá thú vị. Ngay cả Vương Nhất cũng từng ăn không ít trái đắng của gã. Để gã xuất kích bên cạnh Vương Nhất là hợp lý nhất.
Mọi người gật đầu, cũng cảm thấy Hàn Phi là sự lựa chọn rất tốt. Nếu Hàn Phi biết rằng mình bị nhiều đại lão để ý như vậy ắt sẽ sợ đến vãi cả linh hồn. Rõ ràng mục tiêu của gã xưa này là càng ít người biết tới mình càng tốt, mỗi lần xuất thủ đều mau lẹ, ra tay quyết đoán để tránh bị người khác phát hiện ra. Không ngờ tới rốt cuộc vẫn không lọt khỏi tầm mắt của các cường giả hàng đầu nổi.
Đáng tiếc rằng, có một vấn đề mà chúng cường giả không truy xét được, đó là Hàn Phi có lẽ đã tử nạn cùng với Lưu Bình ở Nguyệt Dạ sâm lâm mất rồi.
Độc Cô Đại Đế nói:
- Pháp Táng không ổn lắm, thành tích của y ở Di địa tuy nói không tệ nhưng vẫn thua kém rất nhiều người. Mộng Yên Hoa còn tệ hơn Pháp Táng, quá ít kinh nghiệm thực chiến. Ta cũng đồng ý Hàn Phi là sự lựa chọn cho vị trí thứ hai, nhưng tên này hành tung bất định, chúng ta muốn tìm hắn cũng rất phí sức, vẫn nên chọn thêm vài cái tên để thay thế. Còn về vị trí thứ ba, ta tiến cử một người cạnh tranh cùng Pháp Táng và Mộng Yên Hoa, chúng ta có thể để cả ba quyết đấu trước để chọn ra người xứng đáng nhất, mà lại không khiến Tử Lạp tiên tử và Khổ Diệu đại sư phiền lòng…
Khổ Diệu và Đông Hải Đại Đế nghe xong gật đầu, phương án của Độc Cô Đại Đế rất hợp lý. Ai cũng muốn đưa người thế lực mình vào để chiếm lấy phong quang, vậy cứ cho chúng chiến một trận, xem thử ai xứng đáng hơn là được.
- Kẻ này đến từ Độc Cô gia của chúng ta, các vị có đoán được là ai không?
Độc Cô Đại Đế mỉm cười cất tiếng.