243: Cấm Kỵ Phát Sinh
Ánh mắt Hàn Phi chợt lóe, nhìn chằm chằm vào vỏ kiếm bên hông của Độc Cô Minh.
Gã không hề chần chừ mà xuất ra pháp tướng ba đầu sáu tay sau đó thi triển một hơi ba bốn thần thông mạnh nhất hòng cướp đoạt nó.
Vì Độc Cô Minh đã có đề phòng từ trước nên lập tức thi triển Bách Bộ Hồng Trần không ngừng tránh né, đồng thời kêu gọi hoang phân thân cùng động thủ.
- Đưa vỏ kiếm cho ta, các ngươi được phép rời khỏi đây!
Sắc mặt Hàn Phi lạnh lùng tới cực điểm, sát khí bốc lên ngùn ngụt, hiển nhiên đã xuất ra mười phần thực lực.
Hiện tại Nhân kiếp đã qua đi, mối lo của gã đã biến mất không cần phải phân tâm, chiến lực sẽ mạnh mẽ hơn khi nãy gấp nhiều lần.
Độc Cô Minh cũng không định từ bỏ cơ duyên này.
Hắn có linh cảm rằng những gì sắp phát sinh có ý nghĩa tối quan trọng với hắn, là một bước ngoặt rất lớn, nếu hắn bỏ qua thì sẽ vĩnh viễn hối tiếc, không thể tìm kiếm lại.
- Ta mà thua ngươi sao? Cùng lắm thì chết! Chân Giả Song Nhãn, Mộng Ảo Vô Hoa, Bích Hải Triều Sinh!
Từ sau lưng Độc Cô Minh xuất hiện đôi mắt khổng lồ đang nhắm nghiền, cùng lúc đôi mắt của hắn cũng nhắm lại, chân giả đạo vận lan tràn khắp khu vực tế đàn khiến Hàn Phi tỏ ra ngưng trọng.
- Ta mở mắt là thật, nhắm mắt là giả… Mở mắt khiến chân tướng hiển lộ trước mặt, nhắm mắt lại khiến chúng sinh chìm trong huyễn mộng…
Sau câu nói của Độc Cô Minh, ảo giác của Hàn Phi bắt đầu hình thành, cảnh tượng đầu tiên xuất hiện chính là Nhân kiếp ban nãy, nhưng gã giờ đây trở thành nhân vật chính, thay thế cây cột của Bá Luân chống đỡ đòn tấn công từ năm hình chiếu trên bầu trời.
Nếu là người bình thường chắc chắn sẽ sợ tới vỡ gan vỡ mật vì ảo cảnh Độc Cô Minh tạo ra quá đỗi chân thật, nhưng Hàn Phi thì vẫn tỏ ra điềm tĩnh, khóe môi nở nụ cười nhạt.
- Chân giả đạo vận…
Thần thông này của Độc Cô Minh gã chưa từng biết tới, những kẻ từng thấy hắn thi triển nó đều đã chết.
- Ảo cảnh chỉ có tác dụng với những tu sĩ đạo tâm không vững.
Còn ta đi từ phàm đến thánh, một đường đánh giết bày mưu tính kế với toàn những tu sĩ mạnh hơn, tư chất cao hơn ta gấp trăm lần, đó là chưa kể phía sau lưng bọn chúng còn có sự hậu thuẫn rất lớn của gia tộc, được các tiền bối đời trước vạch sẵn đạo lộ cho mình.
Ngươi cho rằng đạo tâm ta vững đến đâu? Thiên Hành Kiện, quân tử phải không ngừng cố gắng!
Hàn Phi lạnh lùng bước tới một bước, khoảnh khắc gã đặt chân xuống Độc Cô Minh liền phun ra một ngụm máu tươi, ảo ảnh Nhân kiếp tan vỡ.
Thần thông Hàn Phi thi triển rất có lai lịch, nó thuộc về Hạo Nhiên tông ở Đông Hải, môn phái của Diệp Huyền Thanh đã vẫn lạc và Diệp Chính vừa mới giao chiến với Độc Cô Minh cách đây một ngày.
Hạo Nhiên tông là một trong những thế lực cự đầu hùng mạnh nhất ở vùng Đông Hải, có truyền thừa từ tận đầu thời đại thái cổ, đã trải qua mấy lần cấm kỵ phát sinh vẫn bảo tồn được đạo thống.
Công pháp nổi tiếng của thế lực này ngoài Hạo Nhiên công, Vạn Cổ công còn có một bộ gọi là Quân Tử kinh.
Quân Tử kinh rất khó học, tương truyền rằng từ thái cổ đến nay cứ cách một vạn năm mới có một người tu luyện thành công.
Nhưng bù lại cho sự khó khăn khi tu luyện là uy lực cực kỳ khủng bố.
Chẳng nói đâu xa, Lý Ẩn từng là chưởng môn nhân của Hạo Nhiên tông trong một đoạn thời gian, và công pháp chủ đạo của y khi ấy chính là Quân Tử kinh.
Y biên soạn, chỉnh tu nó tổng cộng bảy lần, sửa chỗ khiếm khuyết, chia Quân Tử kinh ra làm quyền thượng hạ trung.
Thứ Hạo Nhiên tông còn giữ được đến ngày hôm nay chỉ là quyển hạ, vì vậy Diệp Chính và Diệp Huyền Thanh mới lựa chọn bỏ qua nó mà tu luyện hai môn công pháp kia.
Ở đây Hàn Phi là truyền nhân của Lý Ẩn, hiển nhiên nắm được Quân Tử kinh trọn vẹn trong tay.
Mấu chốt để tu luyện Quân Tử kinh chính là đạo tâm.
Đạo tâm càng lớn thì uy lực thi triển ra càng mạnh.
Lúc này đây điều đó đã được chứng minh khi Hàn Phi dễ dàng phá tan thần thông Chân Giả Song Nhãn mà Độc Cô Minh từng rất tâm đắc.
Khung cảnh lúc này lại biến đổi lần nữa.
Bầu trời tuyết trắng phủ kín, từng bông tuyết như hoa mai rơi lả tả xuống bên dưới, nhìn thì có vẻ mỹ lệ nhưng Hàn Phi hiểu trong mỗi bông tuyết đều ẩn chứa đầy sát cơ.
Thần thông này có tên gọi Mộng Ảo Vô Hoa, Độc Cô Minh chỉ vừa ngộ ra nó cách đây một ngày, mặc dù còn rất nhiều khuyết điểm song nếu xếp chồng lên Chân Giả Song Nhãn sẽ tạo thành ảo cảnh trùng điệp, khiến đối phương chìm đắm vào trong.
- Ngươi dung hợp kiếm pháp vào trong mỗi một bông tuyết, mà ở đây có tới hàng vạn bông.
Độc Cô Minh, ta không thể không thừa nhận thiên tư của ngươi rất cao.
Hàn Phi quan sát bầu trời tuyết trắng, không khỏi thở dài cảm thán một câu.
Kế đến tay phải gã phất lên, lưng thẳng như bút, một cỗ hạo nhiên chính khí như trường giang đại hải dâng lên cuồn cuộn thổi tung những bông tuyết kia, đánh chúng tan thành vô số làn khói trắng.
Ảo cảnh lại tan vỡ lần nữa, tuy vẫn là khung cảnh tế đàn nhưng giờ đây bầu trời và mặt đất đều bị hắc ám bao phủ, giống hệt lúc tà hùng Khán Bất Xuyên xuất hiện.
Hàn Phi sắc mặt như thường, không vì sự biến đổi này mà buông lơi cảnh giác.
Chỉ thấy tay phải gã nhanh như cắt đưa lên trên đỉnh đầu, quả nhiên kịp thời chặn lại một nắm đấm đầy lông lá đang từ trên trời giáng xuống.
- Ra đây cho ta!
Hàn Phi thét lớn, bóp chặt nắm đấm kia rồi kéo mạnh một cái.
Ngay lập tức hoang phân thân bị gã lôi ra khỏi bóng tối, nó còn chưa kịp vùng vẫy thì đã cảm giác xương ngực gãy nát, trúng một cước của Hàn Phi văng ra xa mấy trăm trượng.
Độc Cô Minh bị Hàn Phi cường hoành phá giải gần như toàn bộ thần thông nên trọng thương nặng nề, chân trái khụy xuống, bất lực nhìn gã từng bước từng bước đi đến chỗ mình, chuẩn bị tung ra đòn kết liễu.
Dẫu sao việc hắn thua thiệt đối phương tới ba tiểu cảnh thì việc thất bại cũng chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
- Ta không tin không có cách thắng ngươi!
Độc Cô Minh nghiến răng, trong đầu này sinh ra một ý tưởng điên cuồng.
Dưới cái nhìn sửng sờ của Hàn Phi, tay phải hắn rút Thiên Nhai kiếm ra chém loạn xạ bức gã ta phải tạm thời chống đỡ.
Tay trái của hắn nắm vào vỏ kiếm đang đeo bên hông sau đó ném ra thật xa về phía vòng xoáy máu xám trên bầu trời.
Hàn Phi giật mình, vội vã xoay người bay theo để chụp lấy vỏ kiếm.
Theo gã phỏng đoán vỏ kiếm này chính là thứ mấu chốt để khống chế cấm kỵ binh khí Tuế Nguyệt kiếm sắp sửa xuất hiện.
Cho dù phải trả giá cỡ nào cũng không được để mất nó.
Độc Cô Minh vừa thoát khốn đã tiếp tục cùng hoang phân thân lao lên tấn công vào phía sau lưng Hàn Phi khiến gã tức giận thét lớn:
- Âm hồn bất tán, cút cho ta! Vô Chỉ chưởng!
Hàn Phi tiếp tục xuất ra một món thần thông lạ lẫm khác.
Năm ngón tay của gã ta gập lại, chưởng tâm đánh về phía trước, một luồng linh lực khủng khiếp xuất hiện thổi bay Độc Cô Minh và hoang phân thân xuống mặt đất.
Đây đã là toàn bộ thực lực của Hàn Phi hoàn toàn không giữ lại chút nào, gần như tiếp cận vô hạn với cảnh giới Thiên Nhân Địch.
Tiếng kiếm minh trong vòng xoáy màu xám càng lúc càng mãnh liệt, mà vỏ kiếm đang lao vút trên không trung cũng rung lên bần bật, giống như tri kỷ cả vạn năm mới tương ngộ trở lại.
Một tia sáng màu bạc loé lên đâm thẳng vào trong vỏ kiếm, gần như đồng thời trời đất rung chuyển dữ dội.
Rung chuyển ở đây không phải chỉ ở khu vực tế đàn sâu bên trong Nguyệt Dạ Sâm Lâm mà là cả là năm châu lục của nhân giới.
Giữa năm đại lúc bắt đầu xuất hiện những vết nứt dài không ngừng rộng ra, chẳng mấy chốc đã hình thành những vực sâu vạn trượng, từ phía dưới bay lên vô số sinh vật kỳ dị, có loại trông như châu chấu nhưng toàn thân phủ đầy gai nhọn, chúng nhe hàm răng sắc bén ra không ngừng rít gào.
Số lượng của đám sinh vật kỳ dị này đông tới mức khủng khiếp, bay qua nơi nào lập tức khiến cỏ cây nơi đó tuyệt diệt, cả thú vương cảnh giới Đạo Đài cũng bị cắn nuốt sạch sẽ, hình thần câu diệt.
Trên bầu trời phát ra tiếng nổ ầm ầm, vô số vòng xoáy màu xám giống hệt ở tế đàn Nguyệt Dạ Sâm Lâm hiện ra.
Từ bên trong xuất hiện lôi đình màu sắc ngẫu nhiên, có lúc nhị sắc, lúc tam sắc, cũng có lúc thập sắc đánh xuống phía dưới.
Xen kẽ với lôi kiếp chính là hoả kiếp từ dưới đất bùng lên, tạo thành rất nhiều hoả vực khắp năm châu lục.
Toàn bộ nhân giới triệt để rơi vào cảnh hỗn loạn.
Tây Thiên, Đại Lôi Âm Tự.
Trong một bảo tháp cao chọc trời đang có vô số cao tăng đang ngồi tụng kinh niệm phật.
Dáng vẻ ai nấy cực kỳ nghiêm trọng, ánh mắt thi thoảng lại liếc nhìn về đỉnh tháp nơi có một vị hoà thượng già đang ngồi nhập định.
Vị hoà thượng này khoác áo cà sa màu nâu cũ kỹ, nếu Độc Cô Minh ở đây sẽ nhận ra chiếc áo này con gà chột mắt cũng đã từng mặc, rõ ràng cùng chung chất liệu với nhau.
Ngay cả chuỗi tràng hạt ông ta đeo trên cổ cũng giống hệt đến từng đường vân.
Khoảnh khắc thiên địa đại biến, vị hoà thượng thở dài, cuối cùng mở mắt ra với bộ dạng mệt mỏi:
- Thông báo cho toàn thể đệ tử ngay lập tức trở về Tây Thiên.
Truyền tín hiệu cho Pháp Táng, ta muốn công bố thiên hạ lập Pháp Táng trở thành Pháp tử của Đại Lôi Âm tự, mệnh lệnh của y tương đương với mệnh lệnh của ta, toàn tự nghe theo không được làm trái!
Cùng ngày này, vô số thế lực ở nhân giới cũng bắt đầu thực hiện chuyển giao quyền lực một cách nhanh tới chóng mặt.
Quan Thất được bố cáo trở thành thái tử Thiên Địch thánh hoàng triều, ba mươi năm sau sẽ làm lễ đăng cơ.
Thẩm Yến thậm chí còn được lập tức truyền lại chức cung chủ Thượng Thanh cung, trở thành cung chủ trẻ tuổi nhất, có tu vi thấp nhất trong lịch sử.
Ở Bắc vực, hành động của yêu tộc cũng nhanh không kém, Thông Bích trở thành thiếu tộc trưởng của toàn yêu tộc Bắc vực, địa vị ngang hàng với Đan Ngư Yêu Đế.
Mà Đế Long lại bị giáng chức, xuống trở thành thánh tử tầm thường của Long tộc.
Điều này giống như khiến y cảm thấy sỉ nhục đến cực hạn.
Một lần thất bại trước Sổ Tư đã đạp đổ toàn bộ nền móng y xây dựng từ trước.
Đế Long tuyên bố đóng cửa bế quan, tự mình xông phá cấm địa Chân Long nhất mạch, không đạt đến Đạo Đài cảnh tuyệt đối không xuất quan.
Mặc dù không ai nói ra nhưng bất kỳ ai ở tu luyện giới cũng ngầm hiểu thiên địa đã đại biến rồi, có lẽ khoảng thời gian cấm kỵ đã chính thức phát sinh.
Thứ chờ đợi họ sắp tới đây chính là gió tanh mưa máu, tranh đoạt không ngừng để tự giành giật lấy cơ hội sống sót qua kiếp nạn.
Tất cả những điều đó Hàn Phi và Độc Cô Minh đều không biết, và nó cũng chỉ triệt để phát sinh sau cuộc tranh đấu ngày hôm nay của hai người.
Khoảnh khắc thanh kiếm màu bạc kia xuất hiện thì thiên địa nguyên khí từ bên trong vòng xoáy máu xám bắt đầu ồ ạt tràn vào khu vực bên trong tế đàn. Vì xung quanh tế đàn có năm cây Trấn Đạo Thần Trụ trấn giữ nên nguyên khí không cách nào rời sang khu vực khác, cứ không ngừng cô đặc lại. Nó đậm đặc đến mức khiến khuôn viên chính giữa tế đàn xuất hiện một vườn hoa thơm ngát, thậm chí còn có nguyên tuyền chảy ngược xuôi. Nếu bầu trời phía trên tế đàn không bị hắc ám bao phủ thì chắc hẳn đây sẽ là một nơi cực kỳ đẹp đẽ và diễm lệ.
Nhìn thanh bảo kiếm tra vào vỏ đang sáng lấp lánh trước mặt, Hàn Phi lộ ra vẻ khao khát. Khoảng cách từ gã đến thanh bảo kiếm màu bạc này chỉ có một trượng, chỉ cần hơi vươn tay ra là sẽ nắm được ngay. Bên trong nó có ẩn chứa bí mật kinh thiên động địa thời thái cổ, để xác minh nó, Lý Ẩn đã phải dày công sắp đặt, bố trí cho Hàn Phi tới tận ngày hôm nay.
Rốt cuộc bí mật đó có liên quan đến những ai, gây ra những biến đổi lớn thế nào? Thanh Tuế Nguyệt kiếm này có thật sự nối thông được hiện tại với quá khứ hay không? Câu trả lời dường như đều nằm trong thanh bảo kiếm đẹp đến mức tuyệt mĩ kia.
Ánh mắt Hàn Phi toả ra tia sáng cháy bỏng, bàn tay phải chộp tới thanh bảo kiếm đang huyền phù trên không trung. Độc Cô Minh và hoang phân thân đã bị đánh rơi xuống đất, lúc này đây không có bất kỳ ai có thể cản trở được y.
- Đoạt được cấm kỵ binh khí, lại có thiên địa nguyên lực nồng đậm của thời thái cổ hỗ trợ tu hành, Hàn Phi ta chắc chắn sẽ một đường quật khởi, trở thành hào kiệt mạnh mẽ nhất thời đại này!
Nhưng khoảnh khắc mấy đầu ngón tay của Hàn Phi sắp sửa chạm đến vỏ kiếm thì thân hình gã chợt khựng lại, biểu cảm trên khuôn mặt cứng đờ như pho tượng.
Toàn bộ sinh khí của gã trong nháy mắt đều bị rút cạn, tử khí ngập tràn cơ thể, sắc mặt từ đen chuyển thành tái xanh, sau đó lại trắng bệch như tờ giấy. Hai mắt gã trợn trừng đầy vẻ không cam lòng. Nhưng ánh mắt này rất nhanh biến mất thay vào đó là sự mờ mịt mê mang của người chết.
Thân hình Hàn Phi từ trên không trung rơi tự do xuống phía dưới, trùng hợp thay lại đúng ngay vị trí quan tài của bộ thây khô. Ban nãy lúc con mắt duy nhất của nó tan rã thì quan tài cũng rơi ầm xuống, nhưng khi đó Hàn Phi hoàn toàn không chú ý vì đang bận giao tranh với Độc Cô Minh. Vả lại theo như cách Hàn Phi nghĩ thì chết là hết, Lý Ẩn dù sao đã chết từ trăm vạn năm trước, thứ còn tồn tại đến tận ngày hôm nay chỉ là chút tàn hồn chấp niệm. Vì vậy với sự ra đi của bộ thây khô, lòng gã tuy có chút mất mát nhưng không quá lớn, rất nhanh đã loại bỏ nó khỏi cảm xúc mềm yếu của bản thân.
Phía bên dưới, Độc Cô Minh chứng kiến Hàn Phi đột ngột chết đi thì nhíu này khó hiểu. Bỗng nhiên hắn thấy hắc ám đang bao phủ xung quanh khu vực tế đàn dường như có chút kỳ dị, nó rất giống với không gian do thần thông Dạ Hoàng Triều của Lưu Bình tạo ra.
Quả nhiên đúng như hắn đoán, hắc ám trên trời thoáng rung chuyển, cuối cùng tụ lại một chỗ hoá thành hình dáng của Lưu Bình đang nhếch miệng cười đầy ý vị khinh thường. Vị trí mà y đang đứng chính là ở phía sau lưng Hàn Phi ban nãy.
- Y dùng thần thông Dạ Hoàng Triều để ngụy trang, đáng lý ta và Hàn Phi phải chú ý đến điểm này mới phải. Nhưng cả hai lại cho rằng ngoài đối phương ra thì chẳng ai vào được tế đàn nơi đây... Rốt cuộc Hàn Phi bị y xuất kỳ bất ý đánh lén giết chết. Nếu ban nãy người lao tới Tuế Nguyệt kiếm là ta, ta cũng sẽ phải chịu kết cục tương tự...
Độc Cô Minh trầm mặc, gắng gượng đứng dậy nhưng không nổi. Cả hoang phân thân cũng thế, trận chiến với Hàn Phi quá đỗi ác liệt. Trường Sinh thể thật ra cũng có giới hạn chứ không thần thánh như tưởng tượng. Hiện nay tốc độ hồi phục của nó đã giảm xuống tận cùng, thậm chí thua kém cả phàm nhân. Không mất sáu tháng một năm e rằng khó lòng hồi phục lại như cũ.
- Đây là những nhân tuyển để bồi dưỡng thành hào kiệt tương lai của nhân giới sao? Thật quá thất vọng. Nếu ta sinh ra ở thời đại này và là nhân tộc chắc chắn đủ sức một mình diệt sạch các ngươi, tự xưng Nhân Giả Vô Địch... Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình phía sau, đến đạo lý đơn giản này còn không hiểu thì không xứng lăn lộn ở tu luyện giới...
Nói đoạn y cười lạnh nhìn về phía năm cây Trấn Đạo Thần Trụ, vẫn rất thong thả không hề vội vàng đoạt lấy Tuế Nguyệt kiếm, giống như mọi thứ đều đã nằm trong sắp đặt sẵn của y từ trước.
- Tên điên, tên mù, thư sinh mặt trắng, tên nhà quê, và còn có ngươi tên đội nón lúc nào cũng ra vẻ thần bí nữa. Các ngươi đều đã chết, mà ta thì vẫn sống sót một cách thần kỳ. Năm tháng dài lâu, Đoạ Lạc ta lại chân chính tái hiện thế gian. Cho ta một vạn năm, chắc chắn sẽ làm được những gì mà Bá Luân từng làm, thống nhất lục giới, biến Đoạ Lạc đạo giới thành một thế giới thật sự! Tuế Nguyệt kiếm, thuần phục ta, ta mạnh hơn chủ nhân của ngươi, đi theo ta ngươi sẽ có phong quang vô hạn chứ không phải chịu cảnh chôn vùi trong dòng chảy thời không thế này...
Lưu Bình cười kiêu ngạo, đưa tay định chộp lấy Tuế Nguyệt kiếm nhưng lại chợt run bắn người khi nghe thấy một giọng nói quen thuộc, vẻ mặt biểu tình hoảng sợ tới cực điểm.
- Đoạ Lạc, còn nhớ ta không...?
Âm thanh nhẹ nhàng như làn gió vang vọng trong không trung, Lưu Bình toả thần niệm ra tìm kiếm song vẫn không phát hiện người nói đang ở đâu.
- Không thể nào, ngươi giả thần giả quỷ, rõ ràng ban nãy chính mắt ta thấy ngươi đã bị Nhân kiếp hủy diệt rồi...
Lưu Bình sợ hãi nói, hình bóng kẻ kia hiện lên trong tâm trí. Đó là một thư sinh tay cầm quạt giấy, nụ cười trên miệng luôn thường tại, cử chỉ phi phàm phóng dật, ánh mắt ẩn chứa sự tự tin như nắm cả thiên hạ trong lòng bàn tay.
Gian hùng Lý Ẩn!
Nhất Niệm Khai Hoa, Bách Nghệ thông, Hạo Nhiên tông chủ Lý Ẩn!
Phía bên dưới, Độc Cô Minh còn đang sửng sốt thì bên tai chợt nghe thấy tiếng thì thầm:
- Tiểu hữu, mượn thân thể của ngươi một chút. Yên tâm, bù lại ta sẽ truyền môn công pháp tâm đắc nhất của ta cho ngươi, Quân Tử kinh...
Còn chưa đợi Độc Cô Minh đồng ý thì một cỗ khí tức kỳ lạ đã thâm nhập vào cơ thể hắn, hoàn toàn chiếm lấy quyền khống chế.
Cả hoang phân thân bên cạnh cũng bị cưỡng ép hút tới gần rồi dung hợp lại, mặc dù liên tục gào rống song vẫn không thể tránh khỏi số phận phải hợp nhất. Điều này giúp cho tu vi Độc Cô Minh được đề thăng lên Hỗn Nguyên cảnh trung kỳ, nguyên lực trong khổ hải nồng đậm hơn rất nhiều. Ngay cả hoang lực cũng có một góc riêng, hoá thành một cây cổ thụ vươn thẳng lên khỏi mặt biển linh dịch, chỉ thiếu chút nữa thôi là chạm đến vùng trung đan điền, đạt đến viên mãn.
- Tốt, ngươi là một trong những người trẻ tuổi xuất chúng nhất ta từng gặp. Cả mầm mống trung dung đạo nữa, rất tốt, rất tốt, rất phù hợp với Quân Tử kinh...
Thấy Độc Cô Minh đứng lẩm bẩm một mình, Lưu Bình trên trời bắt đầu tỏ ra nghi hoặc:
- Ngươi là Lý Ẩn?
Chỉ thấy Độc Cô Minh gật đầu:
- Là ta!
- Ngươi không chết, không thể nào!
Lưu Bình biểu cảm khó tin. Với lịch duyệt trăm vạn năm như y, y không tài nào chấp nhận việc mình bị người khác qua mặt gài bẫy.
- Nếu không giả chết làm sao ta dụ được con hồ ly ngươi ra khỏi hang. Ngươi chính là mầm mống tai hoạ của nhân giới, ngươi không bị diệt thì bách tính nhân giới sẽ phải chịu cảnh lầm than...
- Mưu trong mưu, kế trong kế, cục trong cục sao... Ta đã xem thường Lý Ẩn ngươi...
Lưu Bình nghiến răng ken két, định quay đầu bỏ chạy. Nhưng rồi y chợt nhíu mày, thử thả thần niệm ra dò xét.
- Không đúng!
Lúc sau liền cười phá lên:
- Ngươi gạt ta, tên thư sinh ngươi đã mất hết tu vi rồi, ngươi đang dùng chút ý thức cuối cùng của mình để thi triển thuật "Tá Thi Hoàn Hồn" với tiểu tử kia. Bàng môn tả đạo của Hạo Nhiên tông các ngươi ta biết quá rõ... Bộ thân thể này của ta tu vi cao hơn ngươi tới hai tiểu cảnh, năm xưa chúng ta đều là cường giả đẳng cấp hào kiệt, thà tu vi bằng nhau không nói, còn hiện tại ngươi lấy gì để uy hiếp ta?
Hạo Nhiên tông chia làm Nho môn và Quyền môn. Nho môn thiên về nghiên cứu nho đạo, tu luyện Hạo Nhiên chính khí. Quyền môn lại không màng đến tu luyện là mấy, chỉ nghiên cứu thuật quyền mưu bố cục, luyện cục đạo.
Nếu Nho môn nổi danh với hai bộ chỉ pháp Hạo Nhiên chỉ và Vạn Cổ Thần chỉ thì Quyền môn lại có bộ đạo thuật dương danh khắp nhân giới là Quỷ Cốc thuật, gồm tổng cổng ba mươi sáu môn đạo thuật tà dị biến ảo khôn lường.
- Tu vi cách biệt thì sao? Không quá mười chiêu ta vẫn sẽ thu phục ngươi như trăm vạn năm trước...
"Độc Cô Minh" nở nụ cười tự tin.
Lưu Bình hừ lạnh, hắc khí trong cơ thể toả ra cuồn cuộn bao phủ khắp trời đất:
- Dáng vẻ ngông cuồng này của người thật khiến người ta chán ghét. Vậy để ta xem ngươi làm sao thắng được ta... Dạ Hoàng Triều hiện!
Bóng tối ngập tràn, Lưu Bình hoà mình cùng bóng tối, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của Độc Cô Minh. Mặt đất phát ra những tiếng bụp bụp như có thứ gì đó đang từ bên dưới bò lên. Đó là vô số những bàn tay trắng xoá của các oan hồn, bọn chúng nhìn chằm chằm Độc Cô Minh với vẻ oán hận, không ngừng rít gào đòi mạng. Chưa đầy mười khắc, khu vực tế đàn giờ đây đã biến thành một địa ngục đúng nghĩa, mà Lưu Bình đã trở thành quỷ vương ẩn mình trong bóng tối, hiệu lệnh cho những oan hồn kia công kích kẻ dám khiêu chiến uy nghiêm của bản thân.