366: Nhi Nữ Tình Trường
Thần Tiêu nghĩ ngợi một chút rồi nói:
- Thực ra Thập Thất hoàng tử vẫn luôn nghiên cứu phương pháp dung hợp với khí vận nhân tộc thông qua Thái Hoàng kiếm và Bạch Hoàng Đế Vương ấn… Y từng nói với ta sắp sửa thành công.
Nếu chuyện này thành thì y sẽ sở hữu thân thể bất tử, dù chỉ là thân phàm nhưng lại ẩn chứa khí vận toàn thể nhân tộc.
Vấn đề của Di địa hiện nay là thiếu khí vận, nó khiến Ứng Kiếp không thể đột phá Đế cảnh, mà Đế cảnh lại không thể đột phát Chủ cảnh.
Giả sử chúng tu sĩ ở Di địa không còn chịu ước chế của Bạch Hoàng ở thánh giới, có thể tùy ý sử dụng khí vận để đột phá thì…?
- Nhưng làm như vậy chẳng khác nào tạo ra một Bạch Hoàng khác?
Người trong mộ huyệt hỏi với giọng khó hiểu:
- Diệt họ Bạch, sau đó lại tôn họ Bạch lên làm chủ.
Vết xe đổ mấy trăm vạn năm ngươi lại muốn đi tiếp sao? Còn Vương Nhất nữa, ngươi giúp nó thu thập huyết mạch đế vương khắp Cửu Thiên Thập Địa, khí vận mới đang dần sinh ra, vì sao lại muốn phụ thuộc vào khí vận cũ?
Thần Tiêu đáp:
- Việc này không thể nói rõ với tiền bối! Một khi nói rõ sợ rằng tiền bối sẽ ngăn cản ta.
Ngài chỉ cần biết những gì Thần Tiêu này làm hoàn toàn là vì nhân tộc.
Cấm kỵ buông xuống, chúng thần từ trong cấm kỵ sắp sửa hàng lâm.
Năm xưa ngài vì nhân tộc mà không tham gia vào chuyện nghịch loạn đó, Nhưng chắc cũng phải hiểu được nguy cơ lớn nhất đối với nhân tộc không phải chỉ có ngũ đạo tự phong.
Chỉ cần những chuyện kia xảy ra, đến hùng mạnh như ngũ đạo tự phong còn phải tự lo cho an nguy của mình, chứ đừng nói là nhỏ yếu như nhân giới chúng ta!
- Được, ngươi cứ cân nhắc mà hành động, dù sao mọi chuyện cũng đã giao hết cho người.
Mấy kẻ sống vất vưởng như chúng ta sẽ ngủ say chờ ngày bùng phát chút tinh hoa cuối cùng cho nhân tộc.
Chỉ hy vọng các ngươi đủ sáng suốt, nghĩ cho đại cục…
Người trong mộ huyệt nói xong câu cuối liền im bặt.
Thần Tiêu trầm mặc hồi lâu, sau khi hướng về mộ huyệt vái một vái liền rời đi.
Rời khỏi huyệt mộ kia, ra được đất liền, Thần Tiêu nhìn mặt biển Đông Hải đang không ngừng cuộn sóng, lại nhìn đỉnh Tuyết Thương mây trắng vờn quanh nơi xa, ánh mắt ông ta trở nên kiên quyết, miệng lẩm bẩm:
- Yêu tộc rất thông minh, bọn họ đi trước tất cả, đã sớm an bài mọi thứ, nay ta chỉ là học hỏi theo họ một chút mà thôi… Nhân tộc, vì sao bắt buộc phải là nhất tộc kia chứ? Hoàng vị, vì sao chỉ có thể dành cho một người? Thập Thất, hy vọng ngươi thành công, có thể sống lâu hơn, cùng ta xây dựng thái bình thịnh thế ở trong mộng tưởng… Mà Vương Nhất, Cổ Lạc, hy vọng các ngươi không phụ lòng ta.
Ván cờ này đến con trai mình ta cũng có thể hy sinh, chỉ vì thành toàn cho các ngươi...
————————————————————————
Thiên Huyễn thành, hồ Vô Ưu…
Cố Lý đứng bên bờ hồ, điềm tĩnh nhìn mặt hồ đang gợn sóng sau cơn gió nhẹ bên dưới.
Y chỉ đứng một mình, chẳng hề có bất kỳ ai bảo vệ.
Chẳng ai biết y suy nghĩ điều gì, chỉ biết gần đây y thường xuyên rời khỏi Tế Vũ lâu mà đi dạo khắp Thiên Huyễn thành, thỉnh thoảng lại mỉm cười một mình rồi lắc đầu thở dài.
- Tâm tình của một kẻ sắp chết ai có thể hiểu được? Trừ phi gã cũng sắp chết như ta…
Cố Lý lẩm bẩm.
Hơn ai hết y biết rõ thọ nguyên của mình đã sắp cạn.
Có thể gắng gượng đến giờ này đều là vì chờ một người từ trong luân hồi quay về.
Người đó là ai? Chẳng lẽ chính là người đã tác động đến cuộc đời y, dẫn dắt y đến với cuốn Thiên Hạ cục kia hay sao?
- Ngày ngươi trở về cũng là ngày ta hoàn thành sứ mệnh của mình…
Trong lúc Cố Lý đang cảm thán thì từ phía xa bỗng truyền tới tiếng bước chân nhè nhẹ.
Người tới là một thiếu nữ bộ dáng bình phàm, bên cạnh có tỳ nữ đẹp như hoa như ngọc theo hầu.
Dù rằng nhan sắc chẳng có gì nổi bật, thua kém tỳ nữ bên cạnh gấp trăm lần nhưng loại thần thái điềm tĩnh, ôn nhu lại không thể lẫn đi đâu được, tạo thành cho nàng một loại khí chất cực kỳ đặc biệt, bất kỳ ai gặp một lần rồi sẽ rất khó quên.
- Trưởng công chúa!
Cố Lý nhanh chóng nhận ra cô gái này.
Ai trong đời dẫu cô độc đến mấy cũng sẽ từng có ít nhất một tri âm, trưởng công chúa Lạc Trường An chính là tri âm của y.
Nàng thông hiểu âm luật, tinh thông binh pháp, đối với đạo lý áo nghĩa bách gia học thuật cực kỳ nắm rõ, chẳng những vậy với tình hình chính trị tu luyện giới cũng phân tích rất sâu sắc.
Ngoài Địch Vân ra, trong chốn phàm trần này Lạc Trường An là người khiến Cố Lý nể phục nhất.
- Nếu như nàng không phải nữ nhi, nếu như nàng sở hữu thể chất tu luyện thì ắt sẽ vang danh thiên hạ… Việc thống nhất nhân giới cũng không đến phiên bọn Vương Nhất, Độc Cô Minh, hay Lục Triết thực hiện…
Cố Lý từng than thở như vậy.
Nàng và y bầu bạn với nhau ba năm.
Trong ba năm ấy cõi lòng vốn lạnh giá, đã toàn tâm toàn ý đặt vào đại nghiệp thịnh thế của y thoáng rung động.
Sự rung động này đến rất đột ngột, rất bất ngờ, đến mức khiến y không kịp đề phòng.
Trong một đêm phong vân vần vũ, chớp giật sấm động, hai người hữu tình ở trên Tế Vũ lâu luận đạo, sau đó say trong men tình hòa quyện vào nhau.
Đây cũng là lần duy nhất Cố Lý cảm nhận được sự ôn nhu của một nữ tử ngoài trừ mẫu thân đã khuất của mình.
Cũng chỉ có nàng mới khiến y cảm giác an toàn, có thể tùy ý để nàng vuốt ve mái tóc nửa đen nửa trắng, chạm vào những sợi gân máu đen sậm chằng chịt như rễ cây đang ngược xuôi khắp thân thể của mình.
Những tưởng đây sẽ là cái kết đẹp cho một kẻ cô độc như y, song ngay sáng mai, khi ánh nắng mặt trời đã xua tan sự mờ mịt của đêm tối, y rất nhanh bừng tỉnh.
Sau khi bật dậy khỏi giường, y đổ mồ hôi hột ướt đẫm cả vạt áo sau lưng.
Ngay lập tức mọi kế hoạch, âm mưu, đại nghiệp mà y luôn suy tính hiện lên mồn một trước mặt.
Nếu thường ngày bọn chúng rất rõ ràng, chặt chẽ thì nay lại mong manh, giống như có thể tan vỡ bất cứ lúc nào.
Mường tượng chúng đang bắt y phải lựa chọn giữa đại nghiệp và nhi nữ tình trường.
Sau một giây trầm mặc, Cố Lý rốt cuộc đã lựa chọn đừng dậy, dùng cách không thể tuyệt tình hơn để đuổi Lạc Trường An đi là ném vào bộ ngực trần trụi của cô một sấp tiền, lạnh lùng thốt ra một chữ: “Cút!”
Bọn họ mất ba năm để trở nên thân cận thuộc về nhau, nhưng lại chỉ tốn đúng một khoảnh khắc để trở thành người xa lạ.
Cố Lý còn nhớ rõ khi ấy Lạc Trường An đã mím chặt môi, hai tay run rẩy mặc lại y phục rồi rời khỏi Tế Vũ lâu với hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má.
Kể từ đó về sau, Tế Vũ lâu không đón tiếp Trưởng công chúa, mà thiếu nữ bộ dáng bình phàm này cũng không còn ghé thăm Tế Vũ lâu, chỉ thường xuyên đứng từ bên kia bờ hồ Vô Ưu nhìn vọng lại mỗi khi Bích Hải Triều Sinh khúc vang lên bằng ánh mắt đượm buồn.
- Lâu rồi không gặp…
- Đúng vậy, đã lâu rồi, hôm nay ta không có tiền, mời Trưởng công chúa rời đi…
Cố Lý nở nụ cười nửa miệng, nhắc lại đoạn ký ức kia giống như để chọc tức Lạc Trường An.
Nào ngờ Lạc Trường An chỉ lắc đầu nói:
- Huynh không cần làm vậy! Ta hiểu huynh muốn ta rời xa huynh vì huynh không còn sống được lâu nữa, cũng không muốn ta làm ảnh hưởng tới đại nghiệp mà huynh đang xây dựng.
Chúng ta là tri âm, những gì huynh nghĩ, trên đời này chỉ có mình ta nhìn thấu…
- Vậy sao? Cô thì hiểu được bao nhiêu?
Cố Lý cười lạnh, vẫn giữ gương mặt tàn nhẫn vô tình:
- Ta là người bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích! Ngay cả bằng hữu, thân nhân cũng mặc kệ.
Mệnh ta không dài? Cô nhầm rồi, mệnh ta rất dài, thậm chí còn dài đến mức phàm nhân như cô không tưởng tượng nỗi! Vẫn là câu nói cũ, cút!
Y nói xong dứt khoát xoay lưng trở lại Tế Vũ lâu, Trưởng công chúa bình đạm nhìn theo, tỳ nữ bên cạnh thì biểu tình cực kỳ giận dữ.
- Công chúa, người nhìn lầm tên nam nhân này rồi! Hắn quá đê tiện bỉ ổi.
Cái gì mà đệ nhất tài tử Thiên Huyễn thành, kỳ nhân trăm năm có một kia chứ? Đều là danh hão mà thôi!
- Được rồi, chúng ta trở về thôi…
Lạc Trường An nói, sau đó lặng lẽ trở lại xe ngựa của mình.
Tiếng vó ngựa lộp cộp vang lên, xe ngựa lăn bánh rời khỏi Tế Vũ lâu, lúc Cố Lý quay đầu lại thì đã biến mất khỏi tầm mắt của y.
Lúc này đây trên gương mặt y mới hiện lên nụ cười đầy ưu sầu:
- Hy vọng có kiếp sau, lúc ta có nhiều thời gian hơn, nhất định sẽ không phụ nàng… Còn hiện tại, nếu chúng ta bị quấn vào vòng xoáy tình ái này thì người ở lại là nàng sẽ rất đau khổ.
Thà rằng ta để nàng hận ta thấu xương, dễ dàng quên đi ta còn hơn là bắt nàng sống cuộc sống như Độc Cô Minh kia… Hắn bắt buộc phải sống cuộc đời như vậy để cải biên thế giới này, mà nàng thì không.
Ta muốn nàng sống trọn vẹn nhân sinh một đời của phàm nhân, cưới phu quân, sinh hài tử, bình bình an an sáu mươi năm, chỉ cần như vậy thôi ta đã mãn nguyện rồi...
Y không hề biết rằng ở trên chiếc xe ngựa kia, Lạc Trường An lại cũng đang thì thào, giống như nghe được câu nói này của y:
- Nhân sinh của ta là huynh, huynh càng muốn ta quên huynh, ta lại càng không thể làm được...
Hai hàng lệ châu lăn dài trên gò má nàng, nỗi lòng của nàng cũng giống như Cố Lý, ngoại trừ chính bản thân sẽ vĩnh viễn chẳng có người thứ hai biết được.
Cố Lý tập tễnh trở về Tế Vũ lâu, lúc này đây ở ngay tầng một đã có tám người mặc áo choàng đen trùm đầu che kín mặt đợi y sẵn từ bao giờ.
Khoảnh khắc thấy y xuất hiện, tất cả đều ôm quyền cúi đầu thi lễ:
- Bái kiến chủ công, Cách Giới Phàm kiều được nối thông, rất nhiều thế lực từ thánh giới đổ bộ xuống, chúng thuộc hạ muốn cấp báo để tìm ra đối pháp!
- Lên trên rồi nói....
Cố Lý gật đầu, tuy nhiên không dừng lại mà vẫn đi thẳng một lèo lên lầu trên. Thấy bóng lưng đầy vẻ mệt mỏi của y, mấy người mặc áo choàng đen nhìn nhau đầy nghi ngại. Cấm kỵ tới gần, kẻ cầm đầu phải luôn là người giữ được sự bình tĩnh, nếu đến y còn cảm thấy mệt mỏi thì những kẻ bên dưới làm sao mà an tâm cho được.
Sau khi ngồi xuống chiếc bàn quen thuộc của mình, Cố Lý dường như cảm nhận được điều mấy người mặc áo choàng đen đang suy nghĩ, bèn mỉm cười:
- Các ngươi đang lo sợ cho tương lai của bản thân sao? Hay là sợ ta sức khoẻ không ổn định, đã sắp gần đất xa trời?
- Chủ công nặng lời rồi, có điều thuộc hạ thấy sức khoẻ của người đúng là không ổn lắm...
Cố Lý nâng tách trà lên uống, ánh mắt điềm tĩnh:
- Chuyện này các ngươi không cần phải bận tâm nữa. Ta đã tìm ra phương pháp dung hợp khí vận bên trong Thái Hoàng kiếm và Bạch Hoàng Đế Vương ấn, nhờ vậy có thể mượn khí vận nhân tộc để giúp bản thân duy trì sự bất tử, cũng giống như cách Vương Nhất mượn long mạch Di địa để khôi phục trong trận chiến ở Thiên Huyễn thành mấy ngày trước.
- Việc này có ảnh hưởng đến long mạch tổng thể nhân giới hay không? Lúc Vương Nhất sử dụng bí thuật kia, long mạch ở bốn trung cấp quốc gia ở Nam Hoang đã bị hủy diệt, hiện tại quốc vận biến mất, sắp sửa sụp đổ đến nơi rồi...
Một người thắc mắc.
Cố Lý đáp:
- Tu vi càng cao sẽ tạo thành tổn thương càng lớn cho khí vận. Còn ta không có tu vi, chỉ là xác phàm, việc duy trì sự bất tử của ta giống như nhổ đi một cọng lông trên thân trâu, chẳng thấm thía là bao so với khí vận nhân tộc. Đừng nên để tâm vấn đề này!
Nghe y nói vậy, tám người kia biểu tình mừng rỡ ngay lập tức quỳ một chân xuống, tay ôm quyền hô lớn:
- Chủ công hồng phúc tề thiên! Chúng thuộc hạ nguyện cúc cung tận tụy, dù chết không từ!
- Được rồi, chính sự quan trọng. Hôm nay ta có chút không thoải mái, các ngươi trình bày ngắn gọn để ta nghe thử…
Mọi người vậy bắt đầu trình bày rất nhiều sự kiện xảy ra ở nhân giới trong một tuần này, bao gồm tình hình cả ngũ châu, thậm chí hành tung của những đạo tử thiên kiêu đến từ thánh giới vừa đổ bộ xuống cũng nắm rất rõ, hệt như bên cạnh bọn họ có cài tai mắt của Hắc Thủ vậy. Điều khiến tất cả bất ngờ nhất là với chuyện nào Cố Lý cũng trả lời rất gãy gọn, chẳng khác nào đã chuẩn bị sẵn kế hoạch từ trước.
- Ngay trong ngày Cách Giới Phàm kiều được nối thông, gần một trăm thế lực cự đầu ở thánh giới đã tràn vào Di địa. Tuy mỗi một thế lực chỉ cử ra vài tu sĩ chủ chốt, cũng không làm ra cử chỉ gì bất thường nhưng vẫn khiến cho thế cục Di địa thay đổi rất nhiều. Người Hắc Thủ chúng ta ở những địa phương ấy gần như không cách nào hoạt động để bành trướng thế lực, chỉ có thể ẫn nhẫn theo dõi bọn họ.
Cố Lý gật đầu:
- Không sao, ra lệnh của ta tiếp tục triển khai bành trướng, đồng thời tìm cách cho những kẻ đến từ thánh giới biết về sự tồn tại và quy mô Hắc Thủ. Thậm chí các ngươi có thể trực tiếp nói ta đang ở Thiên Huyễn thành chờ bọn chúng tới bái phỏng!
- Chuyện này? Chủ công người suy nghĩ kỹ chưa? Người thánh giới theo phe Bạch Hoàng, trước khi tới đây hô hào muốn bắt ngài về quy án, điển hình là Bất Bại Tiểu Bá Vương Lục Triết. Bây giờ tự khai ra vị trí chẳng phải tự tìm đường chết sao?
Gã thuộc hạ kia biến sắc hỏi lại.
Cố Lý thần sắc đầy ung dung:
- Yên tâm! Suy nghĩ của lũ người kia ta hiểu rất rõ. Bọn họ không vọng động vì muốn thăm dò thực hư của Di địa, và chính cả thực hư của ta! Ngươi nghĩ cho tới giờ phút này cái danh thờ phụng Bạch Hoàng vẫn còn tồn tại sao? Nếu bọn họ thật sự vật còn trung thành với phụ hoàng ta thì chắc chắn đã cử đại quân tới đây bất chấp mọi thứ trấn áp Di địa, hoặc chí ít là dùng bạo lực cường hoành bắt ta. Nhưng bọn họ không làm thế, tuy tham gia rất đông nhưng lại ẩn nhẫn không công khai lộ diện. Rõ ràng muốn tìm hiểu Di địa có đủ khả năng tạo phản hay không?
Y nói tiếp:
- Giả như Di địa đủ khả năng tự mình phân tách, thành lập tân nhân giới, bọn họ sẽ không ngại bày ra kế “man thiên quá hải”, giả vờ rằng thế lực mình xảy ra phản loạn để tự chia tách gia nhập vào Di địa. Thông qua đó vươn chân rết ra cả hai bên, làm tăng thêm cơ hội sinh tồn trong loạn thế. Vì vậy thứ chúng ta cần lúc này không phải là thu mình mà là điên cuồng bành trướng, cho họ thấy thực lực của chúng ta, trong lòng không còn chần chừ về quyết định phản bội Bạch Hoàng! Còn về việc tiết lộ vị trí của ta sao?
Cố Lý cong khóe môi cười nhạt:
- Hạ Thương Lan đi cùng một vị Nhân Chủ tới Thiên Huyễn thành từ lâu còn chưa dám ra tay với ta, huống hồ là kẻ khác. Nàng ta tất nhiên sẽ nảy sinh ý tưởng tiết lộ hành tung của ta, mượn tay đám người ngu trung ở thánh giới điển hình là Lục Triết hay Thạch Dương tiêu diệt ta, còn bản thân lại "toạ sơn quan hổ đấu", đứng từ xa quan sát sau đó thu dọn tàn cục. Nếu đã vậy vì sao ta không "tiên phát chế nhân", dành quyền chủ động, đi trước nàng ta một bước để phá vỡ kế hoạch đó?
Một người cau mày, đoạn bước ra hỏi:
- Nếu người thánh giới thấy Di địa không đủ khả năng tạo phản nên thuần phục Bạch Hoàng trở lại, đồng loạt chĩa mũi giáo với chúng ta thì sao?
Cố Lý biểu tình trào phúng, mắt khẽ liếc bàn cờ trắng đen trên bàn:
- Nếu Di địa không đủ khả năng tạo phản thì họ sẽ thao túng Di địa để tự mình tạo phản! Đã là người ắt có tham vọng. Tu vi càng cao tham vọng cũng sẽ càng nhiều. Nay cường giả cấp độ Nhân Chủ nhiều như mây. Bọn họ sẽ không cam chịu quỳ bái dưới kẻ khác, việc phản Bạch Hoàng là chuyện sớm muộn. Đám lão già hồ ly ở thánh giới không tự nhiên mà lại tốt bụng tới mức đem tài nguyên ban phát bừa bãi cho kẻ khác, đồng thời cho thiên kiêu đạo tử bỏ phí thời gian tu luyện đi giúp đỡ những kẻ khác máu tanh lòng. Ăn của người một bát cơm, phải chịu người sai khiến nửa ngày. Đạo lý này các ngươi nên ghi nhớ!
- Chủ công anh minh!
Nghe Cố ý đáp gãy gọn như vậy, thâm tâm tám người mặc áo choàng đen trở nên nhẹ nhòm, hoàn toàn loại bỏ ý nghĩ rằng y sợ hãi mà thoái chí.
- Tiêu gia Nam Hoang không ngờ lại có dây mơ rễ má với Tiêu thiên sư. Hai đạo tử xuất chúng từ thánh giới Tiêu Uyển Đình, Tiêu Giáp đã đến đó phối hợp với Tiêu Mịch Nhi, Tiêu Ức Tình bắt đầu bành trướng, thu nạp tu sĩ khắp nơi, gây dựng quân đội ý đồ thống nhất Nam Hoang rồi dẫn binh đánh chiếm Trung Thổ.
Cố Lý trả lời dứt khoát:
- Đem quà tới tặng cho Tiêu Ức Tình, nói rằng Hắc Thủ sẽ giao cho y mười hai tiểu thế lực, ba tông môn cấp trung lân cận Trung Thổ làm vốn liếng… Với tính cách tiểu nhân đê tiện, tham tài háo sắc, chỉ biết lợi trước mắt của Tiêu Giáp nhất định sẽ nhận ngay. Kế đến chúng ta cử trọng binh giúp đỡ hắn đánh chiếm Nam Hoang, để hắn dựa dẫm vào chúng ta. Như vậy sẽ tạo thành kế ly gián chia rẽ nội bộ Tiêu gia với Hạ Thương Lan! Cô nàng kia dùng "người Di địa trị người Di địa", còn ta lại dùng "người Tiêu thiên sư trị người Tiêu thiên sư"! Để xem rốt cuộc kế sách của ai cao minh hơn...
- Chủ công anh minh!
Người vừa hỏi thi lễ rồi rút lui, chẳng mấy chốc đã rời khỏi Tế Vũ lâu với bộ dáng vội vã.
Một kẻ khác hỏi tiếp:
- Thạch Dương, một trong những đạo tử kiệt xuất đến từ Thạch tộc Thái Thanh thiên giáng lâm Đông Hoa thánh hoàng triều. Hắn mới gặp Mộ Dung Uyên Bác đã thân như tri kỷ, hiện nay hai người đang dẫn binh đi bình định mấy bộ tộc du mục xung quanh. Thậm chí bọn họ còn va chạm với Tây Phong bộ lạc, bất chấp việc Đại Ngưu thánh tử bộ lạc này vừa thành thân với Độc Cô Mạn ái nữ của Độc Cô Đại Đế, cộng thêm Độc Cô Minh cũng vừa thành hôn với Mã Tư Thuần cách đây nửa năm. Thạch tộc luôn bày tỏ ý định muốn giết chủ công để lấy công lao với Bạch Hoàng, không nên để hắn tùy ý xây dựng thế lực ở đây, tương lai sẽ bất lợi cho chúng ta!
Cố Lý mỉm cười đầy bí ẩn:
- Chuyện này ta đã sớm an bài, con người của Thạch Dương và Lục Triết là ngu trung cùng một dạng. Tuy Thạch Dương thông minh hơn Lục Triết nhưng khuyết điểm của gã là luôn tự cho mình là đúng. Ta có thể lợi dụng điều này để biến gã thành con cờ của ta. Ngươi lập tức tiến hành thêm dầu vào lửa, thúc đẩy việc công phạt Tây Phong bộ lạc của Thạch Dương. Bố cục này ta sẽ kéo theo Lục Triết vào trong, sẽ rất thú vị đây...
- Còn sự kiện Diệt Kiếp, mấy hôm nay Kim Phát Nữ liên tục đi đến những thế lực lớn ở Trung Thổ tự xưng là sứ giả của Kiếp Chủ. Nàng ta thông cáo với bọn họ rằng cho bọn họ lựa chọn thuần phục hay hủy diệt. Nếu dám không thuần phục, nội trong mười ngày nữa Kiếp Chủ sẽ cùng Đào Ngột tới diệt môn. Việc này gây ra sự hoang mang rất lớn trong nội bộ những tông môn đó...