286: Chẳng Có Gì Là Hoàn Mỹ Chân Chính
Quần hùng ngũ đạo tự phong bỏ chạy tán loạn, bọn họ ngay trong đêm liên tục di chuyển hơn mấy ngàn dặm, phải đến khi gặp được một ngọn núi khá hoang vu nằm trong Vô Biên sơn mạch thì mới dám dừng lại ổn định thương thế trong người.
Một trận chiến này qua đi bọn họ thất bại thê thảm đến mức không dám ngẩng đầu lên, ai nấy đều bảo toàn sự trầm mặc, mỗi người tách riêng một góc để điều tức.
Mông Điềm chỉ còn lại nửa cái mạng.
Cách Ngạn, Âu Dương Hoa, Đông Phương Chấn bị chặt đầu.
Phùng Hằng bị chính cấm kỵ thần thông của mình cắn trả, thọ nguyên tiêu hao rất nhiều.
Bão Phác tử bị chém đứt một cánh tay, mặc dù có thể phục hồi được nhưng sẽ phải trả giá rất đắt.
Vô Nhai tử vô cùng thế thảm, bị Khán Bất Xuyên cầm bút lông đâm lòi ruột, cũng may có Bão Phác tử ứng cứu kịp thời bằng không cũng đã bỏ mạng lại ở chiến trường nơi kia rồi.
Minh tộc đến một trăm sáu mươi đạo tử mà nay chỉ còn vỏn vẹn ba người Giáng Tam Thế, U Minh và Quân Đồ Lợi là cấp cao, số khác đều bị giết một cách tàn nhẫn.
Nhân thủ hiện tại có mặt ở đây chưa tới bốn mươi người.
Mà yêu tộc tổn thất nặng nhất.
Ngoại trừ Lã Vọng ra tất cả đều chết trận, để lại một mình gã trơ trọi ngồi ngơ ngẩn như người mất hồn.
- Thần tộc đúng là Đệ Nhất tộc, gần như chẳng ai tử thương.
Đó là chưa kể đến Dịch thần vương vẫn quá mạnh mẽ, hơi thở ổn định, một chút ngoại thương sau trận chiến với Vạn Vô Địch chẳng thể nào tạo cho hắn ảnh hưởng nặng nề gì…
Quân Đồ Lợi điều tức xong bèn đứng dậy.
Y những tưởng mình sẽ là người nhanh nhất ổn định được thương thế nhưng khi thấy Dịch Thiếu Quân đã hoàn thành trước từ bao giờ, hiện tại đang đứng phía xa ngắm trăng tròn treo trên cao thì không khỏi cảm khái.
Giáng Tam Thế thở dài:
- Cũng may nhờ Dịch huynh chúng ta mới bảo toàn được tính mạng! Nhưng ta không cam tâm, chúng ta người đông thế mạnh vậy mà lại ăn phải trái đắng thế này.
Biết bao nhiêu đạo tử cấp cao ngã xuống mà chỉ đổi lại được mạng một mình gã thanh niên lạ mặt kia…
Quân Đồ Lợi trầm mặc:
- Kẻ này đích thực xuất chúng! Loại thần thông hắn dùng phút cuối cùng đã giúp Vạn Vô Địch thoát chết.
Nếu cho hắn mười năm, e rằng nhân giới lại xuất hiện một Vạn Vô Địch thứ hai.
- Đáng tiếc Bất Động ca ca không thể tham gia vào cuộc chiến này…
U Minh chợt nhỏ giọng nói.
Số là Bất Động đi đến một cấm địa minh tộc cùng Diêm La rồi mất tích suốt hai năm nay.
Cũng may mệnh bài của y chưa từng vỡ nát, không những thế trái lại càng lúc càng tỏa ánh sáng lấp lánh chứng tỏ đã đạt được tạo hóa kinh người ở đó.
Dù việc vây giết Vạn Vô Địch rất quan trọng nhưng giới cao tầng minh tộc cũng không muốn phá hỏng cơ duyên của y, vì vậy chưa từng làm phiền.
- Đúng vậy, nếu có Bất Động tham gia liên thủ với Dịch thần vương, tên cuồng nhân kia chắc chắn phải chết!
Quân Đồ Lợi tỏ vẻ hậm hực.
Nhưng đột nhiên lại nghe âm thanh của Dịch Thiếu Quân vang lên:
- Các vị nhầm rồi, thanh niên lạ mặt kia chưa chết… Mà ta dù liên thủ với Bất Động cũng chưa hẳn đã là đối thủ của Vạn Vô Địch!
Chỉ thấy Dịch Thiếu Quân từ từ đi đến chỗ này, gương mặt điềm tĩnh, chậm rãi nói.
Đến tận giờ phút này mà gã vẫn giữ được khí độ hơn người như vậy không khỏi khiến mọi người nảy sinh cảm giác nể phục.
- Chưa chết, rõ ràng ta thấy Dịch huynh một kiếm đập tên kia thành thịt vụn cơ mà?
Quân Đồ Lợi kinh ngạc hỏi.
Dịch Thiếu Quân lắc đầu mỉm cười, tuy nhiên cũng chẳng giải thích rõ ràng làm gì.
Không hẳn là không muốn, mà là không tiện.
Một thức thần thông kia đem đến cho gã một ảo cảnh cực kỳ thân quen, là một đoạn hồi ức gã từ lâu đã chôn sâu vào đáy lòng.
Đoạn hồi ức đó có một thiếu nữ xinh đẹp vẻ đang ngã quỵ dưới mặt đất.
Hai hàng lệ châu từ đôi mắt buồn đượm của nàng lăn dài trên gò má.
Nàng nhìn gã, khiến gã cảm nhận được sự ai oán xen lẫn với khó hiểu.
- Huynh nhất định phải giết ta ư?
Dịch Thiếu Quân mỉm cười, mặc dù hơi gượng gạo nhưng đích thực gã đã mỉm cười.
Nếu ai thấy được nụ cười này của gã chắc sẽ hoảng hốt lắm, vì Dịch thần vương trong lời đồn từ trước đến nay luôn là một người trầm tính, trên gương mặt luôn bảo toàn vẻ nghiêm nghị, thậm chí ngay cả lúc nhận được sắc phong từ Kim Ô Thiên Đế cũng không tỏ ra một chút vui sướng nào.
Gã cứ như thể là một nhân vật sinh ra từ trong ánh sáng nhưng thuộc về bóng đêm, vĩnh viễn trầm mặc, vĩnh viễn không thể nắm bắt.
Một nhân vật như thế vậy mà lại từng cười, nhưng nụ cười này không phải hạnh phúc mà là chua chát, tự giễu.
- Phải…
- Vì sao?
Thiếu nữ cũng cười, ánh mắt xuất hiện vẻ yêu thương trìu mến khiến Dịch Thiếu Quân thoáng khựng lại.
Có điều gã ngay lập tức nhắm mắt lại, cố gắng xóa đi hình ảnh vừa rồi trong đầu, lạnh nhạt nói.
- Nàng là yếu điểm duy nhất của ta, nếu giết nàng rồi ta sẽ chân chính không còn điểm yếu, trở thành một kẻ hoàn mỹ…
- Hoàn mỹ? Hoàn mỹ quan trọng đến thế sao? Tiên vốn vô tình, nhưng huynh lại còn vô tình hơn tiên…Huynh trở thành một kẻ hoàn mỹ nhưng sẽ vĩnh viễn mất ta…
Thiếu nữ ngừng lại, im lặng nhìn gã thật lâu, như muốn khắc cốt ghi tâm hình bóng nam nhân trước mặt.
Chốc lát sau mới cất giọng nói, thần thái tràn đầy sự vui vẻ hồn nhiên giống lần đầu cả hai gặp nhau.
- Dịch thần vương, ta yêu huynh…
Dịch Thiếu Quân vẫn không mở mắt ra, có điều Thắng Tà thần kiếm đã giơ lên cao.
Thanh âm thiếu nữ như nỉ non bên tai, hóa thành dòng suối ngọt ngào xoa dịu sự lạnh lẽo vô tình trong thâm tâm gã, có điều dường như tất cả chỉ là vô ích.
Đó là ảo cảnh được tạo ra bởi thần thông của Độc Cô Minh, nhưng khác với năm xưa, Dịch Thiếu Quân vừa nãy lại lựa chọn không vung kiếm chém xuống.
Chính bản thân gã cũng không biết nếu mình làm vậy thì hôm nay sẽ thành ra bộ dạng gì, có thể thành tựu như hiện tại được hay không? Tuy nhiên từ tận đáy lòng gã đích thực có chút tiếc nuối và mất mát.
Loại cảm giác này âm ỉ rất khó chịu, tạo thành sự trầm mặc cho gã, khiến gã không bao giờ có thể vui vẻ.
- Có lẽ thế gian chẳng có gì là hoàn mỹ chân chính, chỉ có dám đánh đổi đến tận cùng hay không mà thôi…
Dịch Thiếu Quân khẽ lẩm bẩm, quyết định lại chôn sâu đoạn hoài niệm vào lòng, không bao giờ nhớ đến nó nữa.
Đúng lúc này giọng của một ma đạo tử vang lên khiến gã tỉnh táo lại.
- Cực Ác đã dẫn viện binh của ngũ đạo tự phong chúng ta tới rồi…
Dịch Thiếu Quân đưa mắt nhìn ra đằng xa thì thấy một gã thanh niên mặc áo bào đen xuất hiện.
Ánh mắt của kẻ này cực kỳ thâm độc và tàn nhẫn, ngoại hiệu Cực Ác quả không hề sai chút nào.
—————————————————
Ở chân một ngọn núi hoang vu nọ, một đạo thân ảnh dùng tốc độ điện xẹt lướt qua, chẳng ai có thể nhìn rõ bộ dáng của hắn trông như thế nào, chỉ biết hắn giống như đang bị siêu cấp mãnh thú truy đuổi, vai vác thứ gì đó khá to và đồ sộ, điên cuồng bỏ chạy ngay cả dừng lại một chút cũng không dám.
Hắn chính là Độc Cô Minh vừa thoát khỏi chiến trường của quần hùng lục giới.
Sau khi dùng thần thông che mắt tất cả mọi người, hắn lập tức dùng Bách Bộ Hồng Trần thuấn di vào hang động dưới đáy âm cốc rồi ném Lãnh Oán và Dược Thiên Sầu lên lưng Đạp Nguyệt Ô Truy.
Kế tiếp hắn nâng bỗng con ngựa đen này lên, vác nó trên vai rồi cắm đầu chạy.
Vì sử dụng Bách Bộ Hồng Trần không ngừng nghỉ, trả giá là sự tiêu hao nguyên lực đến mức cơ thể kiệt quệ, ngay cả kim huyết trong người cũng phải bốc hơi đến tám thành mà hắn đã thành công trốn thoát.
- Mệt chết ta…
Sau ba ngày ba đêm liên tục chạy không hề dừng lại, rốt cuộc Độc Cô Minh cũng gắng gượng không nổi nữa mà ngã gục xuống, Đạp Nguyệt Ô Truy đang chễm chệ trên vai hí dài một tiếng rồi nhảy về khoảng đất trống trước mặt, không thể không nói con ngựa đen này giờ đây đã trở thành một cổ thú khá mạnh.
Dù rằng tốc độ nhất thời không thể sánh bằng thần thông thuấn di của nhân loại nhưng về độ bền bỉ, cứng cáp thì nhân loại xa xa không thể theo kịp nó.
Dược Thiên Sầu cũng nhảy xuống, sau khi xác định Lãnh Oán nằm trên lưng ngựa vẫn bình an thì mới quay sang Độc Cô Minh đang nôn thốc nôn tháo hỏi:
- Bây giờ chúng ta phải làm gì? Đã cắt đuôi được đám người kia hay chưa?
- Giờ có không cắt đuôi được ta cũng chịu, không đi tiếp được nữa… Ngươi và hắc mã mau đi xung quanh kiếm một chỗ trú ẩn kín đáo, ta phải bế quan ba tháng, ngươi cũng mượn khoảng thời gian nay chữa trị cho Lãnh cô nương thật tốt đi…
Dược Thiên Sầu ngẩn ra liền bị Độc Cô Minh quát nhẹ:
- Còn không mau đi!
- Được được, ta đi ngay!
Dược Thiên Sầu nhát gan như thỏ đế, nhìn sát khí từ nam tử trước mặt tỏa ra làm cho sợ hãi.
Ngay lập tức dìu Lãnh Oán xuống đặt nàng dựa lưng vào một tảng đá lớn, sau đó cùng hắc mã chạy đi vòng vòng xung quanh chân núi.
Không phải Độc Cô Minh muốn ăn hiếp y mà là y quá mức chậm chạp, thiếu kinh nghiệm lăn lộn.
Đã vậy thì thôi đi còn cứng đầu, tự cho mình là đúng.
Nếu không dùng biện pháp mạnh để y nghe lời e rằng tới lúc xảy ra chuyện hối hận cũng đã muộn.
Rốt cuộc nửa canh giờ sau Dược Thiên Sầu cũng tìm được nơi cư ngụ lý tưởng.
Sau khi chứng kiến quang cảnh trong hang động mà gã vừa phát hiện ra, Độc Cô Minh không khỏi cất tiếng thở dài cảm thán. Tên y sư dở hơi này đích thực là một “khí vận chi tử”. Mặc dù tư chất tu đạo kém cỏi đến mức khó hình dung nhưng vận khí lại cao ngất trời, khiến tất cả đều phải ghen tỵ.
- Ha ha, ngươi đã thấy sự lợi hại của ta chưa? Ta trời sinh mẫn cảm với tài vật, nhất là loại tài vật rung động lòng người thế này. Cũng chẳng hiểu vì sao ở trong hang động này lại tồn tại nhiều thứ quý giá như vậy nữa. Ngươi xem, đây chẳng phải Vạn Thọ Nhân Sâm chín vạn năm tuổi chỉ xuất hiện trong truyền thuyết đó ư? Còn một khối thượng phẩm nguyên thạch to bằng cái bàn nữa, chẳng những thế còn có xác chết của Ngũ Trảo Kim Long ấu niên, vừa sinh ra đời mấy ngày đã tử nạn. Long châu tuy yếu nhưng vẫn giữ được tinh hoa bên trong…
Dược Thiên Sầu vừa đi vừa trầm trồ. Thấy bộ dáng hưởng thụ của gã, Độc Cô Minh cười khổ:
- Có khi nào ngươi tìm nhầm động phủ của kẻ khác không?
Dược Thiên Sầu nhếch mép hừ một cái, hai tay chắp sau lưng, đi theo là hắc mã đang nhìn mấy ngọn thảo dược quý hiếm đến nhỏ dãi.
- Làm sao mà nhầm được? Mà nếu nhầm thì có hề gì, nơi đây rừng thiêng nước độc, vắng vẻ ít người, dựa vào ba người chúng ta còn sợ hay sao?
- Ngươi định cướp?
Độc Cô Minh cau mày, hỏi lại. Theo hắn thấy những năm tháng đi theo Lãnh Oán đã khiến tên y sư này bị hắc hóa, quá quen thuộc với việc cướp của hãm hại người khác rồi.
Chỉ thấy Dược Thiên Sầu cười khà khà, vẻ mặt không thể nào gian xảo hơn:
- Không phải cướp mà là mượn, có điều món nợ này phải để kiếp sau ta mới trả hết được. Từ trước tới giờ ta thiếu nợ rất nhiều người nhưng đều hẹn kiếp sau cả! Không nói với ngươi nữa, chẳng phải ngươi rất vội bế quan sao? Nơi kia có một góc nhỏ rất kín đáo, ngươi có tự sát hay tẩu hỏa nhập ma chết trong đó ta cũng không biết hay nghe thấy gì đâu… Bây giờ ta còn phải bận thu hoạch thành quả…
- Ngươi…
Độc Cô Minh nghẹn họng. Hắn luôn nghĩ tên y sư trước mặt là một kẻ hiền lành nhút nhát, nào ngờ bây giờ lại bộc lộ bộ mặt vô sỉ như vậy. Có điều bản tính của gã vẫn không cách nào thay đổi, vừa cảm nhận chút sát khí từ cơ thể hắn nổi lên thì liền co giò bỏ chạy, biệt tăm biệt tích.
Độc Cô Minh lắc đầu than thở, rốt cuộc đi đến vị trí được Dược Thiên Sầu giới thiệu.
Đây là một gian mật thất tự nhiên vô cùng kín đáo và an toàn, Dược Thiên Sầu không hề khoác lác về điểm này.
- Hy vọng sẽ thuận lợi! Cũng đã lâu lắm rồi ta chưa được bế quan trọn vẹn…
Hắn trầm ngâm hồi lâu sau đó mở cửa mật thất đi vào, bắt đầu ngồi xuống đả tọa, hai mắt từ từ nhắm nghiền lại.
Tám loại đạo vận từ cơ thể hắn bộc phát tràn ngập khắp không gian trong mật thất, xen lẫn với đó là khí tức cực kỳ hùng hậu của cảnh giới Hỗn Nguyên đỉnh phong cùng tiếng kiếm minh đao thanh réo rắt tạo nên một cảnh tượng rất kỳ diệu.
Lần bế quan này hắn muốn giải quyết triệt để vấn đề tu vi tăng trưởng quá đột ngột của bản thân, xây dựng lại nền móng căn cơ. Bên cạnh đó một lần nữa ngưng tụ ra hỏa đạo vận và khinh hành đạo vận đã tự bạo trong sự kiện Nguyệt Dạ Sâm Lâm lúc trước, cũng đồng thời khiến cho tám loại đạo vận khác đi đến viên mãn ở cảnh giới Hỗn Nguyên.
—————————————————————————
Tuế nguyệt vô tình trôi qua chỉ trong chớp mắt, vào một ngày nọ Độc Cô Minh thở ra một hơi dài, sau đó từ từ thu công lại.
Vốn dĩ dự định của hắn chỉ là bế quan ba tháng, vậy mà trong vô thức lại kéo dài đến hai năm.
Trong hai năm này hắn đã hoàn toàn ổn định được cảnh giới Hỗn Nguyên đỉnh phong, thậm chí tiến thêm một bước nữa trở thành đại viên mãn, có lẽ rất nhanh là sẽ đột phá lên Tiên Thai.
Mười loại đạo vận chính thức tái hiện lần nữa trên cơ thể hắn, đem lại sự cường đại khó lòng hình dung trong cùng cảnh giới. Nếu bây giờ gặp phải Phùng Hằng, hắn tự tin sẽ có thể chiến thắng y một cách dễ dàng chứ không hề chịu nhiều thua thiệt như năm xưa.
Tuy nhiên đợt bế quan này đem lại cho hắn rất nhiều tiếc nuối. Đơn cử là vấn đề giới hạn số lượng đạo vận mà cơ thể ngộ ra được. Mặc dù hắn vô cùng cố gắng và kiên trì nhưng vẫn không tài nào dung nạp thêm những loại đạo vận khác như kim cổ, tự nhiên hay hạo nhiên.
Tuy vậy hắn vẫn còn một hy vọng cuối cùng đang đặt trên người Dược Thiên Sầu.
Theo như hắn tính toán, giả dụ mình đưa toàn bộ mười loại đạo vận đang có ra ngoài tạo thành mười cỗ phân thân, sau đó lại tiếp tục thể ngộ ra mười loại đạo vận mới, thì liệu có thể “lách” qua quy tắc thiên địa, gián tiếp sở hữu hai mươi loại đạo vận hay không?
Đây là một câu hỏi không thể tìm ra đáp án trừ phi trực tiếp thực hiện.
Cũng may cho hắn, mặc dù Dược Thiên Sầu tuổi trẻ, tu vi lại thấp kém nhưng nếu xét và tạo nghệ đan dược thì đích thật siêu việt cổ kim. Nhìn đôi găng tay mà gã đang mang, Độc Cô Minh dù ngu ngốc tới đâu cũng đã đoán ra mơ hồ thân phận của người này.
Nghĩ lại cũng thật trùng hợp, bản thân ở tương lai kết nhân quả với truyền nhân của gã, sau khi về quá khứ lại được gặp gã. Nếu nói nhân quả là một loại quy tắc mơ hồ thì thời gian cũng kỳ diệu không kém.
Trong hai năm này, đôi lúc hắn từng nảy sinh suy nghĩ liệu rằng hiện tại, vị lai và quá khứ liệu có đang cùng tồn tại hay không? Vì đơn giản nếu hắn ở quá khứ thay đổi tương lai, thì hắn ở tương lai sẽ hoàn toàn biến mất, hoặc chí ít là thay đổi theo chiều hướng khác. Nhưng lúc này đây việc đó chẳng những không hề phát sinh mà còn bình ổn một cách lạ thường. Rõ ràng trong chuỗi quan hệ ràng buộc này có tồn tại khúc mắc ở đâu đó, có lẽ ở cảnh giới như hắn vẫn chưa đủ tư cách để nắm bắt.
- Sức mạnh bảo vệ ta khỏi lực bài xích vô hình đến từ thiên địa đang dần suy yếu đi. Dù vậy vẫn sẽ còn tới tám năm ròng rã nữa để ta chuẩn bị cho kế hoạch của mình… Cả Lãnh Oán nữa, hai năm trôi qua, nàng ta chắc chắn cũng đã hồi phục, ở nàng ta còn nhiều bí ẩn ta cần phải hỏi rõ…
Ánh mắt Độc Cô Minh chợt lóe, biểu tình nghiêm túc, bắt đầu đứng dậy mở cửa mật thất đi ra ngoài.
- Cái gì đây? Con mẹ nó chứ?
Mật thất kia quá mức yên ắng, sự ồn ã bên ngoài không thể làm phiền nhiễu bên trong khiến cho Độc Cô Minh vẫn nghĩ rằng trong hang động này sẽ như xưa, không biến đổi nhiều lắm, nhưng lúc vừa mở cửa đi ra chừng hai mươi bước thì bản thân đã phải hết hồn hết vía.
Trước mặt hắn lúc này đây đâu còn là một hang động hoang sơ nữa mà đã biến thành một cực lạc tiên cảnh. Nguyên tuyền chảy dọc xuôi, rất nhiều thảo dược và linh thú chạy nhảy khắp nơi. Thậm chí còn xuất hiện không ít ngoại nhân đang đi đi lại lại chăm sóc chúng, khoảnh khắc thấy Độc Cô Minh xuất hiện, bọn họ lập tức cúi đầu cung kính.
- Bái kiến lão tổ!
- Con mẹ nó, ta lại xuyên không nữa sao?
Độc Cô Minh đưa vỗ vỗ trán, thậm chí hắn còn hoang tưởng rằng bản thân trong lúc tu luyện đã tẩu hỏa nhập ma mà chết rồi vô tình xuyên không đến thế giới khác.
Rất may lúc này đây Dược Thiên Sầu lại đột ngột đi ra, hai tay chắp sau lưng, miệng cười ha hả:
- Ngươi cảm thấy kinh hãi lắm phải không? Ta còn tưởng ngươi chết trong đó luôn rồi… Nếu không phải không thấy mùi hôi thối bốc ra thì ta đã xông vào trong dọn xác ngươi đi làm phân bón cho mấy gốc thảo dược của ta…
Thấy Độc Cô Minh còn chưa hoàn hồn trở lại, Dược Thiên Sầu vẻ mặt dương dương tự đắc nói tiếp:
- Ta nhớ rõ ngươi từng dặn ta phải cẩn thận, thân phận ta và Lãnh Oán khá nhạy cảm nên thời gian này không thể xuất hiện ở tu luyện giới. Mà tên khốn nhà ngươi bế quan quá lâu, ta ở đây sinh ra nhàm chán chẳng biết làm gì, luyện đan cũng không thể vì tài sản của ta đã bị mất trắng ở âm cốc kia rồi. Vì vậy ta nhân lúc rảnh rỗi mới cũng hắc mã đi tới vùng tái ngoại biên giới Diêu quốc khá gần nơi đây. Ở đó tồn tại rất nhiều thôn dân phàm nhân vì chiến sự liên miên giữa Nam Hoang và Đông Hải mà phải sống du mục. Kế đến tuyển chọn ra vài người tư chất không tồi, tuy thua ta một chút nhưng vẫn là tuyệt đỉnh thiên kiêu. Sau đó lại nhờ Lãnh Oán chỉ dạy bọn họ tu luyện rồi thay chúng ta đi tới phường thị đổi chác vài món đồ. Những thứ ngươi đang thấy đều là do một tay ta gầy dựng lên đó!
Bằng vào trình độ luyện đan thượng thừa của gã thì chắc chắn sẽ rất dễ trở thành một phú hào ở tu luyện giới. Có điều Độc Cô Minh không thể tin được trong hai năm gã lại xây dựng nên được cơ ngơi như vậy.
Đúng lúc này hai cỗ khí tức cực kỳ hùng mạnh ập đến làm Độc Cô Minh biến sắc. Để khiến hắn cảm nhận được nguy hiểm sinh tử ngoài cao thủ Đạo Đài cảnh trở lên hoặc những đạo tử tu vi cuối Tiên Thai ra thì chẳng còn ai.
Hắn tỏ ra ngưng trọng, nguyên lực thúc dục đến cực hạn, chuẩn bị cho một cuộc đại chiến.
Hai gã đàn ông trung niên xuất hiện chặn trước mặt Dược Thiên Sầu, mà Độc Cô Minh nhìn biểu tình của gã thì liền biết rằng hai người này rất có thể do gã tìm tới để đối phó mình.
- Là tu sĩ Đạo Đài…
Độc Cô Minh lui lại một bước, Thiên Nhai kiếm nhanh chóng tế ra, thậm chí mười loại đạo vận cũng ngay lập tức bao phủ hang động này, thần niệm thì đảo liên tục từng ngóc ngách một. Dù hiện tại hắn gần như đã là vô địch trong cùng cảnh giới nhưng chắc chắn không cách nào địch lại tu sĩ Đạo Đài, kể cả là hạng tầm thường cũng dư sức một kích diệt sát hắn. Đối mặt với hai tu sĩ Đạo Đài mạnh mẽ như vậy, bản thân không còn lựa chọn nào khác ngoài cách vắt giò lên cổ mà chạy.