213: Nguyệt Dạ Sâm Lâm
Những tu sĩ đang bao vây Độc Cô Minh chứng kiến thức thần thông quỷ dị này thì không khỏi chấn kinh, lòng thầm ước lượng chiến lực của gã ta cách xa mình bao nhiêu.
Một người nói:
- Chiến lực trong cùng cảnh giới rất khó phân định, nhất là trong tình trạng tu vi ai nấy xấp xỉ nhau như thế này.
Giả dụ bọn họ tự sáng tạo được con đường riêng của bản thân thì càng khó xác định hơn nữa.
Giống như Kiếp chủ, nhìn thì y mới chỉ là Tiên Thai sơ kỳ, song thực chất chiến lực đã sánh ngang tu sĩ Tiên Thai đỉnh phong bình thường.
Mà tên Độc Cô Minh này cảnh giới giống như Hỗn Nguyên sơ kỳ, song thực chất hùng mạnh chẳng kém Hỗn Nguyên đỉnh phong.
Đám Quan Thất, Lưu Bình, Côn Vũ cũng vậy.
Nếu hiện tại phải miêu tả về lớp trẻ hiện nay e rằng chỉ có thể đoán định dựa trên số tu sĩ cùng cảnh giới mà họ có thể giao chiến.
Nếu có thể dùng sức bản thân đánh mười người thì gọi là Thập Nhân Địch, đánh được trăm người là Bách Nhân Địch, ngàn người gọi là Thiên Nhân Địch, vạn người là Vạn Nhân Địch… cứ thế cho đến khi trở thành Nhân Giả Vô Địch.
Đây là lý thuyết được chúng tu sĩ trẻ tuổi đồng lòng công nhận, và cũng chỉ có cách này mới có thể phân định chiến lực trong tình trạng hệ thống tu luyện bắt đầu trở nên quá rối ren như hiện nay.
Căn cứ vào đó, Độc Cô Minh, Lưu Bình, Diệp Chính đang nằm ở ngưỡng Bách Nhân Địch.
Nhưng chiến lực của Độc Cô Minh mạnh hơn hai gã kia khá nhiều, gần như một mình hắn có thể địch hơn bốn trăm tu sĩ bình thường, trong khi đó Lưu Bình và Diệp Chính chỉ có thể khiêu chiến tối đa hai trăm người, con số này với Lưu Bình là ba trăm.
Về cơ bản thì đây là sự phân chia khá hợp lý khi mà Lưu Bình và Diệp Chính liên thủ liền có thể đánh ngang tay với Độc Cô Minh, thậm chí còn dồn hắn vào thế hạ phong.
Nếu hai gã tách ra thì có thể dựa vào số lượng Thập Nhân Địch khác để bù vào, cũng đạt được hiệu quả tương tự.
Cách phân ra chiến lực thế này nếu phân tích quá kỹ thì sẽ rất rối rắm đau đầu, vì vậy mọi người thường chỉ gọi đơn giản là Bách Nhân Địch, Thiên Nhân Địch, Vạn Nhân Địch… không hề cố gắng đi sâu.
- Cùng là Bách Nhân Địch nhưng chênh lệch quá lớn.
Nghe đồn Kiếp chủ sau khi tiến nhập vào cảnh giới Tiên Thai đã lập tức trở thành Thiên Nhân Địch ở cảnh giới đó.
Có nghĩa là một mình y có thể chấp đến mười vị Bách Nhân Địch Tiên Thai cảnh cùng tấn công, còn trong tình huống đa số thiên kiêu đều đang mắc lại ở bình cảnh Hỗn Nguyên như thế này thì y chính là vô địch trong thế hệ trẻ nhân giới.
Một cô gái liền nói:
- Lý thuyết này nếu nói sơ qua thì có vẻ hợp lý, nhưng nếu soi xét kỹ thì một thiên kiêu có khả năng địch bao nhiêu người cũng chỉ là bề nổi do họ cố tình thể hiện ra cho chúng ta đánh giá.
Lưu Bình đã động thủ bao nhiêu lần kia chứ? Chẳng phải vẫn được xưng tụng là đệ nhất ở Nam Hoang hay sao? Mà thần thông “Dạ Hoàng Triều” kia của y gần như tạo ra một thế giới hắc ám chân chính, những oan hồn bên trong đều có thực không phải hư ảo.
Độc Cô Minh chưa chắc đã đón đỡ được!
Mọi người nghe vậy đều chuyển sự tập trung sang chiến trường của Độc Cô Minh và Lưu Bình.
Ai nấy đều xem Độc Cô Minh như một viên đá mài đao nên không vội vây công hắn.
Bọn họ đều là những thiên kiêu từng tắm máu bát phương, đạp lên trên tu sĩ cùng thế hệ mà thành tựu chí tôn, không hề sợ chết.
Ở tu luyện giới này có một câu nói rất hay: “Trăm trận không chết sẽ thành cường giả!”.
— QUẢNG CÁO —
Nếu có một chút lòng ham sống sợ chết lúc tranh phong với người khác thì nên quên luôn chuyện trở thành cường giả đi.
Bởi vậy Mã Tam Đao tuy chết dưới tay Độc Cô Minh nhưng chưa chắc đã oán hận, bởi vì trước khi tham gia vào cuộc chiến này gã cũng đã xác định tâm lý từ trước.
Chỉ có chiến mà không chết thì mới đột phá giới hạn bản thân được, hoàn toàn không còn cách nào khác.
Lúc này đây Độc Cô Minh biểu tình bi thương đến tột độ, cả con hắc mã Đạp Nguyệt Ô Truy dưới chân hắn cũng trở nên tĩnh lặng, mất đi sự hung dữ vốn có.
Ký ức của hắn giống như bị một lớp mây mù che kín không thể nhớ rõ, chỉ mơ mơ hồ hồ hiện lên một vài câu nói và hình bóng xưa cũ.
Nếu không gặp lại oan hồn của ba người trước mặt, có lẽ hắn cũng sẽ vĩnh viễn xóa đi sự tồn tại của họ trong ký ức.
- Là thứ gì che đậy phần ký ức này của ta, khiến ta mê man?
Trong lúc hắn đang ngồi trên lưng hắc mã thì thào, tia lệ mang từ ánh mắt của Phương Nhi, bàn tay gầy trơ xương của thầy đồ và cái miệng đỏ lòm của bà lão đang bò dưới đất đã sắp ập tới chỗ hắn.
Hắc khí xung quanh cuồn cuồn không ngớt, giống như hóa thành một bộ phận của quỷ giới.
Thần thông Dạ Hoàng Triều này năm xưa là niềm kiêu ngạo của Hắc Ám Quỷ Vương, qua cách nó vận hành, người ta thấy rõ khát vọng muốn đột phá Chủ cảnh của ông ta.
Muốn trở thành Giới chủ thì điều kiện tiên quyết là phải sáng tạo ra được một giới diện riêng của mình.
Dạ Hoàng Triều này chính là biến quỷ khí thành một giới diện riêng, đem linh hồn của những kẻ từng bị mình giết dung nhập vào trong, biến họ thành tội dân trong đó, để cho người thi pháp tùy ý khống chế.
Lúc Hắc Ám Quỷ Vương đạt đến đỉnh phong thì Dạ Hoàng Triều sở hữu tới chín ức oan hồn, chỉ thiếu một chút nữa là thành tựu một giới diện hoàn chỉnh.
Thôn Hạnh Hoa đã bị Lưu Bình dùng thủ đoạn này luyện hóa toàn bộ, những oan hồn kia không được siêu sinh mà bị gã giam cầm lại trong thế giới hắc ám này, không ngừng bị tra tấn dằn vặt.
Ký ức của họ vẫn còn, vì vậy mới có thể nói ra những lời hết sức chân thật, nhưng hành động lại bị Lưu Bình khống chế hoàn toàn giống như những con rối.
Thấy biểu hiện mê man của Độc Cô Minh, Lưu Bình cười nhạt nói:
- Thế nào? Ngươi không biết nên ứng phó ra sao ư? Nếu ngươi giết những vong hồn này thì tức là trảm đạo vong tình, mà không giết họ thì chính ngươi sẽ bị giết.
Ta biết ngươi rất trọng chữ tình, điều đó thể hiện qua cách ngươi đối đãi với đám Tiết Hồng Y, Lưu Tích Quân.
Bây giờ ta muốn phá hủy đạo tâm của ngươi, xem ngươi về sau làm thế nào tu hành được nữa…
Gã vừa dứt lời đã thấy bàn tay của Độc Cô Minh chộp lấy cổ tay thầy đồ, sau đó lôi ông ta lên lưng ngựa.
Khoảnh khắc cả hai đối diện với nhau, nhìn vào đôi mắt tràn ngập sự hung ác của ông ta, Độc Cô Minh chỉ khẽ nở nụ cười ấm áp:
- Không sao, tất cả kết thúc rồi.
Chết đi, đôi khi chính là sự giải thoát!— QUẢNG CÁO —
Bàn tay hắn siết chặt một cái lập tức khiến linh hồn thầy đồ vỡ vụn ra hàng vạn mảnh, hóa thành vô số những điểm sáng tan biến trong màn đêm u tối này.
Kế đến hắn rút kiếm ra, ánh kiếm lóe lên, cái miệng đỏ lòm của bà lão kia bị hắn chém đứt đôi.
Phương Nhi cũng vậy, bị một kiếm của Độc Cô Minh chém nát linh hồn.
Nhưng lúc cô bé sắp sửa biến mất thì đôi mắt liền hiện lên vẻ giải thoát, khóe môi nở nụ cười trìu mến với hắn, giống như muốn thốt lên hai chữ “đa tạ”.
Nhìn linh hồn ba bọn họ hóa thành vô số điểm sáng bay thẳng lên trời cao, mặc kệ sự trói buộc của không gian hắc ám do “Dạ Hoàng Triều” tạo thành, tất cả trừ Lưu Bình đều biểu tình trầm mặc.
Ra tay với phàm nhân không phải là điều những tu sĩ như họ hướng đến.
Hành vi của Lưu Bình có thể nói độc ác chẳng kém gì Kiếp chủ.
Nhưng hiện nay bọn họ lại phải sóng vai với gã để chém giết một kẻ chí tình như Độc Cô Minh, từ tận đáy lòng bỗng nảy sinh ý nghĩ muốn rút lui.
- Ngươi muốn lung lay đạo tâm của ta sao?
Nụ cười trên môi Độc Cô Minh tắt hẳn, hắn xoay người lại nhìn Lưu Bình đang giấu mặt dưới áo choàng đen, toàn thân hắc khí bao phủ.
- Ta giết họ nhưng không trảm tình.
Nếu tu luyện mà mất hết nhân tính thì còn tu luyện để làm gì? Thứ các ngươi hướng đến là đại đạo vô tình sao? Nhưng các ngươi chưa từng tự hỏi sau khi vấn đỉnh rồi thì liệu các ngươi có còn là các ngươi không, hay đã trở thành một hóa thân của đạo? Đạo với ta chỉ là một phương tiện, một đường đi, không phải tôn chỉ sống.
Đã là phương tiện thì phải bị hắn nắm trong tay, đã là đường đi thì phải bị hắn đạp dưới chân, không thể phụ thuộc vào nó.
Ánh mắt Độc Cô Minh chợt lóe, Thiên Nhai kiếm trong tay chém xuống một kiếm rạch đôi hắc khí, đem ánh sáng trở lại đỉnh núi Dịch Mã.
Khoảnh khắc ánh sáng trở lại thì hắc mã dưới chân hắn cũng hí vang trời, hắn ngẩng đầu quát lớn:
- Chẳng phải các ngươi muốn giết ta sao? Còn chờ gì nữa mà không ra tay? Cùng lên đi!
Bảy tu sĩ đang bao vây hắn vẫn bảo trì dáng vẻ trầm mặc, rốt cuộc cô gái duy nhất nghiến răng lên tiếng phá tan bầu không khí tĩnh lặng này:
— QUẢNG CÁO —
- Vũ Tịch Nhan ta luôn căm thù Kiếp chủ vì hành động táng tận lương tâm của y, dùng Đại Thôn Phệ thuật giết chết không biết bao nhiêu phàm nhân ở nhân giới.
Nếu bây giờ ta ủng hộ kẻ dùng loại thần thông tương tự thì chẳng khác nào đi ngược với bản tâm của mình.
Lưu Bình, ngươi chết đi cho ta!
Vũ Tịch Nhan thét lớn, từ hai ống tay áo bắn ra vô số dải lụa hồng tấn công Lưu Bình.
Mà sáu người kia giống như bị hành động của Vũ Tịch Nhan kích thích, cũng lập tức thét lớn rồi lao về phía Lưu Bình.
Độc Cô Minh đang cưỡi trên lưng ngựa vô cùng bất ngờ về dị biến này, còn Lưu Bình lại chỉ cười nhạt, thân hình không ngừng lui về phía sau, ung dung gạt đỡ những thần thông mạnh mẽ đang đổ dồn xuống mình.
- Họ Độc Cô, bây giờ ngươi có hai lựa chọn, một là giúp chúng ta giết Lưu Bình nhưng sẽ bị truy binh nhanh chóng đuổi tới đây, hai là lập tức chạy về Nguyệt Dạ Sâm Lâm ở phía Tây.
Nơi đó là chỗ duy nhất có thể thoát khỏi bố cục của Quan Thất.
Nhìn ngươi rất vội, hoàn toàn bất chấp hiểm nguy chạy về Nam Hoang.
Ta nói cho ngươi biết nếu đi qua Nguyệt Dạ Sâm Lâm liền có thể rút ngắn con đường này đi mấy lần.
Tin hay không tùy ngươi!
Độc Cô Minh không phải kẻ dài dòng, nghe xong liền ôm quyền nói “đa tạ”, xong đó thúc ngựa rời khỏi đỉnh Dịch Mã.
Hướng đi của hắn thực sự là hướng tây, một chút ngập ngừng cũng chẳng có, điều này khiến bảy người kia không khỏi cảm phục từ tận đáy lòng.
- Kẻ này không phải ngu dốt mà là gan to bằng trời.
Hắn dám đánh cược xem chúng ta có phải đang diễn kịch để lừa hắn hay không.
Hắn đã lâm vào hiểm cảnh, dù có tiếp tục gặp phải sự vây công của nhóm khác cũng chẳng sao! Nhưng nếu lời chúng ta là thật thì hắn đã thành công thu phục được lòng người.
Kẻ này đáng sợ!
Vũ Tịch Nhan thầm đánh giá Độc Cô Minh như vậy.
Sáu người kia biểu tình nghiêm túc nhìn Lưu Bình đang đứng cười lạnh ở phía xa.
Vẻ mặt của Lưu Bình chẳng có gì là bất ngờ hay sợ hãi, giống như tất cả đã nằm trong dự tính của gã.
- Đã sớm muốn luyện hóa các ngươi thành một bộ phận của Dạ Hoàng Triều.
Có bảy chí tôn thiên kiêu trấn giữ, Dạ Hoàng Triều cũng ta sẽ nhanh chóng đạt đến đại thành ở Hỗn Nguyên cảnh hơn!
Gã vừa dứt lời hắc khí lại bao phủ toàn bộ nơi đây, tiếng thần thông va chạm mãnh liệt vang lên, không ai biết bên trong xảy ra chuyện gì, chỉ biết ba canh giờ sau Vũ Tịch Nhan và một nam tử trẻ tuổi chật vật bỏ chạy.
Mà Lưu Bình bước ra từ trong đám hắc khí, ánh mắt hướng về Nguyệt Dạ Sâm Lâm ở phương xa, khóe miệng nở nụ cười nhạt:
- Đều có chữ Dạ trong tên, đó chính là địa phương giúp ta trở thành Thiên Nhân Địch! Diễn tập cái gì chứ? Các ngươi chỉ muốn giết Độc Cô Minh mà không biết Quan Thất cũng đang muốn lợi dụng các ngươi để thành toàn cho bản thân gã ta.
Người không vì mình trời tru đất diệt, đợt truy sát này kết thúc, kẻ được lợi nhất sẽ chỉ có ta!.
Độc Cô Minh cưỡi ngựa phi nhanh, Đạp Nguyệt Ô Truy dưới chân cũng giống như hắn trên người đã ngập tràn vết thương, tuy nhiên ánh mắt nó ngày càng sáng rực, dưới làn da xuất hiện vài hoa văn màu đỏ như rễ cây bắt đầu lan rộng ra khắp nơi.
Kể từ lúc nó có thể chịu được một thức trong Vạn Cổ Thần chỉ của Diệp Chính mà không chết thì Độc Cô Minh liền hiểu nó không phải yêu mã tầm thường. Ở thế giới này yêu mã rất được ưa chuộng dùng làm vật cưỡi vì sự dẻo dai và bền bỉ của chúng, giá cả lại rẻ hơi những loài phi điểu hay mãnh thú rất nhiều. Ngay cả trong các thế lực lớn thì yêu mã cũng chiếm tới bảy phần, chủng loại đa dạng, khả năng vượt đường xa không yêu thú nào bì kịp. Ở đây con hắc mã dưới chân Độc Cô Minh thuộc về giống Đạp Nguyệt Ô Truy, nghe đồn rằng vào thời thái cổ đây là chủng loại từng dẫn đầu yêu mã thế gian, đồng thời là vật cưỡi của một vị hào kiệt cực kỳ tiếng tăm thời đại ấy.
Thời đại thái cổ cách xa ngày nay lâu đến mức tên tuổi của những hào kiệt này đều đã bị chúng nhân lãng quên hoàn toàn, nếu không phải Bá Luân đại thần quá đỗi hùng mạnh, lại thêm chiến tích đánh khắp lục giới không đối thủ thì có lẽ đã phải chịu tình cảnh tương tự.
Mỗi lần cấm kỵ phát sinh đều sẽ xuất hiện những hào kiệt đầu đội trời chân đạp đất, dùng sức bản thân xoay chuyển cả càn khôn, đánh giết ra một con đường sống cho chúng sinh. Có anh hùng, có gian hùng, có kiêu hùng, càng có tà hùng và ác hùng… Có kẻ tầm đạo, có kẻ diệt đạo, cũng có kẻ khinh đạo…
Bá Luân đại thần chính là anh hùng thời thái cổ, vô địch thiên hạ, nhưng ông ta cũng không cô độc, đứng song hành bên cạnh còn tới mấy vị hào kiệt khác đủ sức tranh phong công bằng một trận.
Truyền thuyết kể lại rằng ngoài anh hùng ra thì kẻ diệt đạo luôn là tồn tại mạnh nhất, kế đến là tà hùng và ác hùng. Kẻ khinh đạo và kẻ tầm đạo rất ít khi xuất hiện, gần như chỉ tập trung vào con đường tu hành riêng. Còn gian hùng, kiêu hùng chính là những người có sức ảnh hưởng lớn nhất đến định cục thiên hạ. Bọn họ không hẳn là cần tu vi cao để dương danh lập vạn, chỉ cần dùng trí tuệ của bản thân xoay chuyển càn khôn là đủ.
Vì lẽ đó, có rất nhiều người không phục khi nghe Bá Luân được tôn xưng là hào kiệt vĩ đại nhất. Đối với một bộ phận nhân tộc, bọn họ tôn sùng gian hùng và kiêu hùng hơn, bởi vì chỉ có sự xuất hiện của hai tồn tại này mới có thể khiến thế gian an định, thái bình thịnh thế chục vạn năm không hề suy chuyển.
Đường đạo còn dài và xa, bất kể là Độc Cô Minh hay đám cao thủ trẻ tuổi hiện nay đều giống như những con thiêu thân không ngừng lao đầu vào biển lửa, dùng nhiệt huyết tuổi trẻ của mình vẽ lên một bức tranh hào hùng của thời đại này.
Nhất tướng công thành vạn cốt khô, có người thành công, tất sẽ có người ngã xuống. Thành không kiêu, thậm chí còn tiếc thương cho địch nhân của mình, tài hoa nhưng chết yểu. Tử không hận, vì đạo mà sinh, vì chiến mà cuồng, đời này không thể vô địch thì còn tu luyện làm gì?
Độc Cô Minh cưỡi trên lưng Đạp Nguyệt Ô Truy lướt nhanh trên bình địa bao la, bốn phía trống trải dấy lên sự cô độc trong lòng người. Địa phương hắn muốn nhắm tới chính là cánh rừng ngập tràn sắc đỏ ở phương tây - Nguyệt Dạ Sâm Lâm, một trong những cấm địa nổi tiếng ở nhân giới.
Truyền thuyết kể lại đây chính là nơi vẫn lạc của một trong những vị hào kiệt thời thái cổ.
Máu của y nhuộm đỏ cánh rừng, huyết khí bốc lên khiến mặt trăng trong đêm cũng biến thành màu đỏ, tượng trưng cho chiến ý bất diệt mãi mãi trường tồn.
Nguyệt Dạ Sâm Lâm tuy nói là cấm địa nhưng cũng không hung hiểm lắm, trừ phi tiến đến quá gần nơi trung tâm thì thân thể mới bị huyết khí ăn mòn, sau đó hóa thành một đống máu tan rã vòng lòng đất.
— QUẢNG CÁO —
Dù vậy từng có tu sĩ Ứng Kiếp cảnh sau khi bỏ ra bốn ngàn năm nghiên cứu Nguyệt Dạ Sâm Lâm liền kết luận. Mặc dù địa phương ở rìa ngoài nhìn thì không có hung hiểm gì, tuy nhiên sẽ ảnh hưởng đến căn cơ của tu sĩ, khiến họ khó đột phá bình cảnh hơn, thậm chí cực kỳ dễ tẩu hỏa nhập ma. Vậy nên tu luyện giả tuyệt đối không nên bén mảng đến đây, bằng không chờ đợi ngươi chính là đường cùng của đạo lộ.
Lúc Độc Cô Minh còn cách Nguyệt Dạ Sâm Lâm thêm chừng mấy ngàn bước chân nữa thì bốn phía xung quanh hắn đã xuất hiện nhóm vây công cuối cùng.
Hai mươi lăm tu sĩ, có nam có nữ, toàn bộ đều sở hữu những thần thái cực kỳ đặc trưng. Có người lãnh ngạo đến cực điểm, có người tiếu ý ngập tràng, cũng có người toàn thân bị một bầu sát khí bao phủ. Nhưng điểm chung giữa bọn họ chính là khí tức hùng mạnh khó lòng lay chuyển nổi.
- Mười ba Bách Nhân Địch!
Độc Cô Minh khẽ thì thào, cảm thấy thủ bút hôm nay thực sự quá lớn. Hắn cũng là Bách Nhân Địch nhưng lại bị tổng cộng mười lăm Bách Nhân Địch đuổi giết.
- Nếu ta có thể địch lại toàn bộ thì ta chính là Thiên Nhân Địch! Mặc dù tu vi ta không đủ nhưng chiến ý lại có thừa, đã tới nước này cũng chẳng còn gì để mất nữa, cùng lắm là hy sinh một bộ đạo thể, nhưng bù lại tâm cảnh của ta sẽ thăng hoa đến cực hạn. Tương lai khi Kiếp thể xuất thế sẽ khiến các ngươi chết không có chỗ chôn thân!
Vẻ mặt hắn dần trở nên dữ tợn, tốc độ không giảm mà ngược lại có gia tăng gấp đôi. Đạp Nguyệt Ô Truy dưới chân hắn cũng không hề hoảng sợ mà trở nên điên cuồng không kém. Người là tuấn kiệt trong người, mã cũng là tuấn kiệt trong mã. Đã không còn đường sống nữa thì vì sao lại không điên cuồng triệt để một lần!
Độc Cô Minh vốn đánh giá cao Kiếp thể hơn Đạo thể, dù sao đó cũng là bổn tôn nguyên bản của hắn, cũng chỉ có bổn tôn này mới có thể thi triển thuật Chúng Sinh Thất Biến mà hắn tâm đắc nhất. Hiện tại Trường Sinh thể của nó vì ngâm mình trong huyết hà lâu ngày mà cũng đã trở nên biến dị hoàn toàn, từ hồng huyết trở thành hắc huyết, kiếp lực quấn thân, một khi xuất thế thành tựu chắc chắn không dưới Kiếp chủ.
- Chiến đi! Mộng nam nhi là huyết mộng, nếu không lấy máu tươi nhuộm đỏ vạt áo thì làm sao trở thành cường giả!
Nhìn một người một ngựa lao thẳng đến chỗ mình, đám Quan Thất biểu tình hết sức ngưng trọng.
Quan Thất hôm nay đã khác hẳn Quan Thất mười bốn năm về trước, trầm ổn hơn, điềm tĩnh hơn, tuy nhiên mỗi lần nhìn thấy nam tử đang cưỡi ngựa lao tới trước mặt thì gã lại không thể kiềm chế mối hận trong lòng.
- Độc Cô Minh, Kiếp chủ, các ngươi vốn từ nhất thể sinh ra, bí mật của các ngươi ta cũng đã đoán được phong phanh. Đời này chỉ cần giết chết các ngươi đoạt lấy khí vận, chẳng ai có thể cản bước chân ta nữa…
— QUẢNG CÁO —
Đứng sát cạnh bên gã chính là Quỷ Diện Quân của Luyện Ngục tông, một thân áo đen, đeo mặt nạ quỷ dữ khiến người ta không thể nhìn rõ dung mạo.
- Có Độc Cô Yên đánh ở phía sau lưng! Bên phải là Vũ Văn Dục, bên trái lại là Trương Giác Minh giáo. Chúng ta cứ việc trấn thủ ở đây chờ hắn nạp mạng là được! Hai mươi lăm cao thủ trẻ tuổi, trong đó có tận mười lăm người là Bách Nhân Địch, ta không tin hắn có thể nghịch thiên!
Quan Thất cười cười, quay đầu nhìn mười người đang đứng ở đây, cất giọng hỏi:
- Vị nào muốn lên mở đầu trước? Không cần quyết tử với hắn, cứ xem hắn như viên đá mài đao để rèn luyện là được. Thần thông của hắn gần như tương đương với Kiếp chủ, trải nghiệm trước sẽ rất có ích cho sự kiện Diệt Kiếp sắp sửa diễn ra!
- Để ta!
Một gã thanh niên trẻ tuổi cười nhạt, vẻ mặt cực kỳ kiêu ngạo bước tới trước. Y họ Tư Mã, tên Ngang, là môn nhân của Suy Tuyết phái Đông Hoa thánh hoàng triều, xếp thứ hai mươi lăm trên Nhân Giới Chí Tôn bảng. Nếu xét về chiến lực thì vừa đột phá từ Thập Nhân Địch lên Bách Nhân Địch không lâu, sở hữu môn hai món thần thông và công pháp cực kỳ nổi danh là Lăng Tuyết Khí Sương và Ngọa Tuyết Thần Công.
Quan Thất nói:
- Ngọa Tuyết Thần Công là tâm pháp chí âm chí hàn, rất phù hợp để khiến vết thương do tử khí tạo ra trên người Độc Cô Minh trở nên trầm trọng. Lăng Tuyết Khí Sương không cần phải nói, đến ta cũng cực thán phục. Tư Mã Ngang xuất trận đầu tiên không thể hợp lý hơn!
Tư Mã Ngang ngẩng cao đầu, thân hình bay ra phía trước đứng giữa không trung, mắt gã nhìn xuống phía dưới nơi mà Độc Cô Minh đang cưỡi ngựa lướt đến ở cách đó không xa.
- Ngươi chính là Độc Cô Minh kẻ từng tạo ra sóng gió ở Tuyệt Vọng Ma Uyên sao?
Tư Mã Ngang nói, hàn khí trong cơ thể bắt đầu vận chuyển, từ làn sương lạnh uốn lượn xung quanh như những con rồng trắng đang cuộn mình.
Đáp lại Tư Mã Ngang là sự im lặng đến mức đáng sợ của Độc Cô Minh, trên người hắn tràn ngập những vết thương do tử khí tạo thành, máu đỏ ứa ra ướt hết y phục, gió mạnh thổi vạt áo hắn bay phất phơ, biến hắn thành một huyết y nhân đang điên cuồng đi ngược chiều gió.
— QUẢNG CÁO —
- Ngươi câm sao?
Tư Mã Ngang gằn giọng hỏi lại lần nữa. Nhưng đúng lúc này tròng mắt y chợt co rút lại khi thấy Độc Cô Minh rút kiếm ra. Có điều không phải động tác chém hay đâm mà chỉ đơn giản là nắm ngược thanh kiếm sau đó phóng tới.
Thiên Nhai kiếm xé gió lao đi, từng tiếng kiếm minh gào thét vang vọng khắp trời đất, thời gian như đứng lại giữa khoảnh khắc này.
Tư Mã Ngang rùng mình, hàn khí trong cơ thể đã vận chuyển đến cực hạn, những con sương long xung quanh cơ thể ngưng tụ lại trước mặt tạo thành một tấm khiên chắn cực kỳ vững chắc để đón đỡ thanh kiếm màu bạc kia.
Hai mươi tư chí tôn thiên kiêu ở bốn phía đều ngưng tụ ánh mắt ở một kích đầu tiên giữa Độc Cô Minh và Tư Mã Ngang, muốn xem thử thực lực của huyết y nhân kia rốt cuộc nằm ở mức nào của Bách Nhân Địch.
Chỉ thấy vẻ mặt Tư Mã Ngang biến đổi tám lần, từ trắng chuyển thành xanh, từ xanh chuyển thành tái, sợ hãi, kinh hoảng, không tin nổi, không cam tâm, hối hận, bất lực.
Thiên Nhai kiếm của Độc Cô Minh giống như một mũi thần tiễn không thể cản phá xuyên qua tấm khiên sương giá trước mặt Tư Mã Ngang, sau đó ghim thẳng vào lồng ngực của y. Miệng Tư Mã Ngang ứa ra vô số máu tươi, là do nguyên lực cuồng bạo ẩn chứa trong kiếm lan tỏa ra khắp thân thể, phá hủy toàn bộ kinh mạch, khiến khổ hải của y nổ tung, tuyệt khí mà chết.
Thậm chí Thiên Nhai kiếm không hề dừng lại mà còn kéo lê xác Tư Mã Ngang đi thêm mấy trăm bước chân nữa mới dừng lại.
Độc Cô Minh vẻ mặt lạnh lùng, Đạp Nguyệt Ô Truy cũng lạnh lùng, một người một người nhanh như cắt đuổi tới. Hắn nghiêng người sang bên phải, tay nắm lấy chuôi kiếm đang cắm trên ngực Tư Mã Ngang sau đó tiếp tục thúc ngựa chạy thẳng về phía trước.
- Bách chiến không chết sẽ thành cường giả! Cùng lên hết thành toàn cho ta đi!
Hắn mặc dù tu vi không phải là Thiên Nhân Địch nhưng tâm cảnh đã dần hoàn toàn trở thành cảnh giới này. Đối mặt với mấy chục cao thủ cùng cảnh giới mà chỉ có điên cuồng hơn chứ không hề lui lại dù chỉ một bước.