- Mọi chuyện là như vậy! Đúng rồi Tiểu Minh tử, tấm thạch bia trong khổ hải của ngươi đâu? Mấy chục năm trôi qua nó đã nứt ra chưa?
Tiểu ô quy nhìn vào bụng dưới của Độc Cô Minh với vẻ dò xét, dù biết rằng đây chỉ là phân thân của hắn, bản thể còn đang ngủ say ở tận Tuyệt Vọng Ma Uyên.
Độc Cô Minh gật đầu:
- Nó đã nứt ra…
Hắn mới nói đến đây đã thấy tiểu ô quy la hét như phát điên, chạy lăng xăng khắp đỉnh núi:
- Cha mẹ quỷ thần ơi, vô thượng đế quy ta trải qua mấy lần cấm kỵ suýt nữa mất đi cái mạng nhỏ, rốt cuộc cũng chờ được đến ngày này! Thượng thiên không bạc với ta!
Độc Nhãn Kê lạnh lùng nhìn nó, biểu cảm hết sức khinh thường. Dù sao con gà chột mắt này lai lịch rất lớn, là sủng vật của Bá Luân đại thần thái cổ, dĩ nhiên trên đời rất hiếm chuyện có thể làm nó kinh động. Kể cả chuyện trong suy nghĩ của tiểu ô quy có là sự thật.
Sau khi chạy như điên mấy trăm vòng, tiểu ô quy mới dừng lại thở hồng hộc, hai mắt sáng rực nhìn Độc Cô Minh hỏi.
- Tấm thạch bia nứt ra thứ gì? Có phải thất trảo kim long hay không? Hoặc là thạch hầu ba đầu sáu tay? Không đúng, ngài ấy tuyệt đối không phải bộ dáng tầm thường như vậy, nhất định là một con rùa màu đen giống ta. Trong vạn thú chỉ có rùa mới là yêu loại cao quý nhất, huyết mạch vượt lên trên tất cả!
Độc Cô Minh không rõ nó ám chỉ điều gì, nhàn nhạt trả lời:
- Làm gì đến mức như ngươi phóng đại. Tấm thạch bia kia nứt ra là một con lừa ngốc!
- Lừa ngốc? Ông ngoại ngươi chứ?
Tiểu ô quy hai lỗ mũi phún hỏa:
- Ngươi lừa ta! Không thể nào có chuyện này! Hay là ngươi làm gì ngài ấy rồi nên mới bịa chuyện lừa ta. Ta giết ngươi!
- Con rùa điên này?
Tiểu ô quy tuy nhỏ bé như tốc độ nhanh đến mức kinh khiếp, trong nháy mắt đã lao tới cắn mấy chục nhát vào người Độc Cô Minh khiến hắn đau điếng. Hắn rút Ly Biệt kiếm ra chém thì nó liền rụt cổ lại, vẻ mặt dương dương tự đắc khinh thường hắn.
- Chờ đạo thể của ta quay trở lại, ta sẽ bắt ngươi hầm canh!
Độc Cô Minh bất lực với con rùa vô sỉ này, tức giận nói:
- Rốt cuộc ngươi hỏi con lừa ngốc kia làm gì? Nó có thân phận ra sao? Chẳng lẽ còn cao hơn ta ư?
- Tên Trường Sinh thể nhà ngươi thì là cái rắm gì? Ngươi cùng lắm chỉ là một loại thể chất thuộc về Độc Cô gia nhân giới, mà con lừa kia thậm chí còn cao quý hơn Bạch Hoàng của ngươi gấp vạn lần!
Tiểu ô quy né lưỡi kiếm của Độc Cô Minh, lại hung hăng cắn một phát vào tay hắn.
- Rốt cuộc nó là ai?
Độc Cô Minh thở dài ngao ngán, hiểu rằng mình dây dưa với con rùa điên này sẽ không có kết quả, bèn tra Ly Biệt kiếm vào vỏ rồi hỏi.
Chỉ nghe con rùa đen phun ra từng chữ. Khoảnh khắc nghe thấy mấy chữ này từ miệng nó, hắn thiếu chút nữa đã té bật ngửa vì kinh hãi.
“Yêu Tổ! Là vạn yêu chi tổ! Thống lĩnh đời đời của yêu tộc!”
——————————————
Địch Vân bị Độc Cô Minh tàn nhẫn vứt ở cạnh một tảng đá lớn, mặc kệ băng tuyết phủ kín trên người y. Thân thể y run lên từng đợt vì lạnh, có điều vẻ mặt vẫn chẳng hiện lên chút sự bất mãn nào, đầu hơi nghiêng, đưa tai ra nghe ngóng động tĩnh.
Độc Cô Minh lúc này đang cùng với gà chột mắt và tiểu ô quy chụm đầu vào nhau, hai cặp rưỡi mắt nhìn thẳng về phía trước, thần thái ai nấy kinh nghi bất định.
- Có đúng là Yêu Tổ không? Ta vẫn thấy nó giống một con lừa ngốc thì đúng hơn?
- Mặc dù nhìn có hơi ngốc, nhưng chắc chắn là Yêu Tổ!
- Đại ngu giả trí, ta nghĩ Yêu Tổ đại nhân chỉ đang giả vờ ngốc vì khinh thường chúng ta thôi!
Độc Cô Minh đã quan sát con lừa đen đang nằm trên tuyết trắng ngáp ngắn ngáp dài trước mặt gần một canh giờ nhưng vẫn không phát hiện điều gì bất thường từ nó.
Tuy nhiên, nhớ lại ngày đó nó có thể bảo vệ hắn thoát khỏi Tuyệt Vọng Ma Uyên một cách dễ dàng thì hắn lại càng nghi hoặc. Cho dù sở hữu thiên phú thần thông nhưng làm gì có sinh vật tầm thường nào chống chọi nổi không gian phong bạo cùng lực bào món thôn phệ đến từ huyết hà kia chứ? Đến cả tiểu ô quy dù cho sở hữu thân xác thuộc về Đế cảnh, cứng cáp vô bì, cả hỏa mạch cấp bảy cấp tám cũng không tổn thương được nhưng vẫn cực kỳ sợ huyết hà, không dám lây nhiễm dù chỉ một chút. Trừ phi nó sở hữu huyết mạch vương giả và tu vi nửa bước nghịch linh giống Đào Ngột, bằng không rơi xuống huyết hà chỉ có nước hình câu thần diệt.
Vậy mà con lừa này tuy không hề tỏa ra chút dao động nguyên lực nào lại có thể tung tăng bơi lội trong đó. Thậm chí dùng phương pháp “đánh rắm” để tạo kết giới ngăn chặn hắc ám và ma khí, vạch đường cho nó và hắn rời khỏi Tuyệt Vọng Ma Uyên.
- Đúng là bá đạo mà! Hóa ra rắm của Yêu Tổ có sức mạnh nghịch thiên như vậy, sau này phải ngửi nhiều một chút…
Nghe tiểu ô quy lẩm bẩm, Độc Cô Minh và gà chột mắt không khỏi chửi nó biến thái, vội vã tách ra xa không dám đứng cạnh nó nữa. Độ thần tượng Yêu Tổ của con rùa đen này đã đạt đến cảnh giới mù quáng.
- À hí, ùm ùm…
Con lừa đột nhiên kêu lên không ngừng khiến tiểu ô quy và Độc Nhãn Kê giật mình hoảng sợ.
- Chẳng lẽ nó cảm nhận được điều gì đặc biệt hay sao?
Độc Cô Minh mặt đen như than, hắn ở cạnh con lừa này rất nhiều năm, chỉ có hắn mới hiểu khi nào thì con lừa mới kêu thảm thiết như vậy.
- Nó bị tiêu chảy! Thường thường mỗi lần bụng đầy hơi tiêu chảy sẽ kêu thất thanh như thế…
- Tốt!
Tiểu ô quy nghiến răng nghiến lợi, mắt sáng như điện, bỗng nói một chữ “tốt”, liếm môi đầy biến thái khiến Độc Cô Minh rợn cả da gà.
- Bỏ đi, trước mắt cứ dùng máu huyết vừa thu được phá mở cực âm của Vạn Yêu Mộ Địa tiến vào bên trong. Nếu con lừa này đích thực là Yêu Tổ thì khi vào tới tế đàn ở đó sẽ phát sinh dị biến.
Ít lâu sau, Độc Nhãn Kê thần sắc ngưng trọng dùng mấy ngụm máu huyết của Địch Vân nhỏ vào đóa Bách Diệp Liên Hoa trắng tinh khiết đang mọc chính giữa hồ băng.
Khoảnh khắc giọt máu đỏ chạm vào cánh hoa sen sen liền khiến nó rung chuyển dữ dội, kế đến giọt máu không ngừng thẩm thấu vào hơn trăm cánh hoa bên cạnh rồi lan ra mặt hồ băng bên dưới. Một đồ án màu đỏ kỳ lạ hiện ra, yêu khí trong nháy mắt bao phủ cả đỉnh Tuyết sơn.
Con lừa đen khịt khịt mũi, vẻ mặt đầy hưởng thụ, bụng kêu ột ột, cái mông ngún nguẩy thích thú, dường như yêu khí này rất có lợi cho nó.
Tiểu ô quy bên cạnh thấy vậy thì hưng phấn cực độ, liếm môi liên tục, chẳng biết đang định bày ra trò biến thái gì.
Ầm!
Đồ án đỏ do máu tạo thành bành trướng được một nửa hồ băng liền bốc hơi toàn bộ, cuối cùng tiêu biến mất.
Độc Nhãn Kê thất thểu:
- Thất bại!
Tiểu ô quy nói:
- Không sao! Cứ mỗi lần chúng ta công phá đồ án này thì nó lại suy yếu đi một phần, thêm vài lần nữa chắc chắn sẽ bị phá tan.
- Nếu có máu của vương thủ đẳng cấp nghịch linh nhỏ vào sẽ không khó khăn như vậy!
Độc Nhãn Kê thở dài.
Vạn Yêu Mộ Địa là nơi án táng các đời hào kiệt của yêu tộc, dĩ nhiên phải có đường vào. Dù vậy điều kiện rất ngặt nghèo, trước khi tiến vào nơi đây phải nhỏ máu để xác định thân phận, đẳng cấp huyết mạch tu vi.
Độc Nhãn Kê và tiểu ô quy không phù hợp với quy tắc này nên đã tìm cách lách luật.
Qua quá trình nghiên cứu tìm tòi, bọn chúng phát hiện ra qua không biết bao nhiêu năm tháng không có người tu bổ nên đồ án đã mục nát đến cực hạn, chỉ cần liên tục khởi động nó với cường độ lớn thì sẽ khiến nó đẩy nhanh quá trình mục nát của mình.
Chính vì lẽ đó hai yêu vật này mới bỏ ra tận hơn mấy chục năm dày công trấn giữ nơi đây, dùng đại lượng tinh huyết của tu sĩ và yêu loại trút vào Bách Diệp Liên Hoa, hòng phá giải nó.
Tiểu ô quy nói:
- Mấy hôm trước ta thấy ở Đông Hải xảy ra hiện tượng “hồng thiên hoán nhật”, e rằng có hung linh vương cấp vừa tái hiện thế gian. Nhiều khả năng chính là Đào Ngột luôn ẩn thân dưới huyết hà kia. Nghịch linh! So với chúng ta thời kỳ toàn thịnh cũng mạnh hơn vô số lần, muốn xin tí máu của nó là điều không thể. Đành phải tự cố gắng vậy!
Đột nhiên con mắt duy nhất của Độc Nhãn Kê sáng rực, nhìn về phía con lừa đen đang thoải mái hấp nạp yêu khí.
- Chi bằng dùng máu của nó nhỏ vào Bách Diệp Liên Hoa, như vậy chẳng phải dễ dàng chứng minh thân phận của nó sao? Nếu nó đích thực là thể xác của Yêu Tổ thì mọi chuyện dễ nói, đồ án sẽ lập tức bị hóa giải!
Tiểu ô quy tức giận, cái đầu ngắn ngủn vươn lên:
- Ngươi định làm tổn thương Yêu Tổ đại nhân ư? Ông đây liều mạng với ngươi!
Ầm ầm ầm!
Con rùa vừa nói dứt lời thì kim quang thần thánh một lần nữa xuất hiện đánh nó lún xuống mấy chục trượng dưới lớp tuyết, thủ đoạn tàn nhẫn đến độ Độc Cô Minh cũng nhăn mặt. Dĩ nhiên Độc Nhãn Kê hiểu mai rùa của tiểu ô quy rất cứng cáp, không thể bị phá vỡ nên mới dám nặng tay như vậy.