Xong xuôi, Độc Nhãn Kê từ từ đi tới trước mặt con lừa đen, vẻ mặt cực kỳ thành kính, ôn hòa nói:
- Yêu Tổ đại nhân, cho tiểu bối xin tí huyết nhé…
Độc Nhãn Kê nắm chân trước của con lừa giơ lên. Dù vẫn đang nghi hoặc về thân phận của con lừa này nhưng nó vẫn không khỏi run rẩy cả người. Là Yêu Tổ đấy! Lấy máu của một thần thoại vô thượng trong lịch sử yêu tộc, đây là việc kinh khủng đến nhường nào?
Con lừa ngơ ngác nhìn Độc Nhãn Kê, hai con ngươi của nó trong veo như nước, rõ ràng tâm hồn giản đơn đến tận cùng, không hề biết rằng con gà này chuẩn bị ra tay với mình.
- Yên tâm, không đau đâu, sẽ rất nhanh thôi… Ta lấy máu rất chuyên nghiệp, không như con rùa kia…
Độc Nhãn Kê run rẩy dùng móng vuốt của mình tì xuống, ngay lập tức đỉnh Tuyết sơn phát ra tiếng la hét thảm thiết.
Nghe thấy tiếng la hét này, tiểu ô quy lồm cộm bò lên khỏi khỏi hố tuyết, lúc nhìn thấy Độc Nhãn Kê đã lấy xong máu nơi chân của con lừa thì liền suy sụp ngồi bệch xuống, lấy mai rùa làm điểm tựa, tứ chi ngắn ngủn buông thõng.
- Loạn rồi, ngươi dám làm tổn thương Yêu Tổ đại nhân! Không thể tin được! Yêu Tổ là tồn tại cao quý vô thượng, vậy mà con gà chết bầm ngươi lại…
Nó gần như khóc rống, đột nhiên lại nghe Độc Cô Minh cười lạnh:
- Lấy máu đã là gì? Ta còn cưỡi trên con lừa này suốt mấy năm trời, các ngươi quá mức thần thánh nó thôi…
- Cưỡi? Con bà ngươi, ta liều mạng với ngươi!
Tiểu ô quy thét lớn, chuẩn bị lao tới chỗ Độc Cô Minh liều mạng nhưng đúng lúc này trên trời bỗng vang lên tiếng sấm sét đì đùng, Bách Diệp Liên Hoa run rẩy liên hồi, tựa hồ như đang phải gánh chịu sức mạnh cực đại. Giọt máu của con lừa thẩm thấu xuống mặt hồ băng sau đó không ngừng lan rộng, chẳng mấy chốc đã tràn đầy hồ băng này.
- Đây, đây…
Tiểu ô quy lắp bắp, mà Độc Cô Minh cũng kinh ngạc không thôi. Chỉ thấy đồ án bên trong đỏ rực như máu, phát ra ánh sáng ngợp trời, khiến ai nấy lóa mắt.
Đóa Bách Diệp Liên Hoa nứt toạc làm đôi, từ vị trí chính giữa nó từ từ hiện ra một cánh cửa nhỏ xíu. Theo sự phóng đại vô số lần của cánh cửa này, một cỗ yêu khí hùng hồn cũng tỏa ra khắp Tuyết sơn, giúp chúng yêu loại trên ngọn núi tuyết này bất kể có tu vi gì, huyết mạch ra sao đều sôi sục hoàn toàn.
Độc Nhãn Kê và tiểu ô quy từ Đạo Đài sơ kỳ trực tiếp tấn thăng lên trung kỳ.
Mà Sổ Tư đang theo dõi ở đằng xa cũng đột phá tu vi, có điều y liền lạnh lùng chặn đứng sự thăng hoa này, nắm đấm siết chặt lại, cơ bắp toàn thân nổi cuồn cuộn, chấn tan sự chúc phúc đến từ đồ án kia.
- Sổ Tư ta tự xưng mệnh yêu, vô căn, vô trần, vô tông, vô phái. Ngươi có thể là tổ của cả yêu tộc, nhưng không phải của ta. Chỉ có ta mới là tổ của chính mình!
Gã liếc mắt nhìn sang Cao Tiệm Sơn đang lãnh đạm đứng cách đó mấy trăm trượng, vẻ mặt đầy ngưng trọng.
Đây là người khiến gã cố kỵ nhất, thậm chí mức độ cố kỵ còn vượt qua cả Độc Cô Nghiệp vừa mới giao chiến cách đây không lâu.
Tên kiếm khách kia không tỏa ra một chút dao động tu vi nào, ngay cả biểu cảm trên gương mặt cũng vô hồn như khôi lỗi. Tuy nhiên mỗi lần nhìn đến thanh kiếm trên tay y thì không hiểu sao sống lưng Sổ Tư lại lạnh toát, cổ họng đau nhói.
Dường như linh cảm cho gã biết nếu va chạm với tên kiếm khách này thì bản thân chắc chắn sẽ phải ngã xuống, bị y dùng mũi kiếm tầm thường kia đâm sâu vào huyết quản của mình.
Cả hai cùng chung mục đích theo dõi Độc Cô Minh nhưng không hề va chạm với nhau, ai làm việc nấy. Kiếm khách kia cũng chẳng quan tâm lắm Sổ Tư đang làm gì, chỉ lạnh lùng vô cảm cất bước mỗi khi Độc Cô Minh di chuyển.
- Đúng là quái nhân! Đến Độc Cô Nghiệp còn không làm cho ta linh cảm được sự tử vong rõ ràng đến vậy… Kẻ này không rõ có ẩn tàng thực lực hay không, ta cố gắng quan sát thủ đoạn cùng chiêu số của y nhưng sau cùng vẫn công cốc, chưa từng thấy ai chịu nổi một kiếm của y.
Đột nhiên trong đầu Sổ Tư xuất hiện một ý nghĩ kỳ quái:
- Chẳng lẽ ta cũng sẽ như vậy nếu đối đầu với kiếm khách kia sao?
Có suy nghĩ sẽ có tò mò muốn thử, nhưng Sổ Tư cật lực kiềm chế sự tò mò này lại. Việc gã không nắm chắc, tuyệt đối sẽ không làm. Đại sự vẫn còn dang dở, chưa tới lúc cần thiết cứ giả đui giả mù lảng tránh kiếm khách kia là xong.
Độc Cô Minh cõng Địch Vân bước vào đại môn đang hiện ra chính giữa Bách Diệp Liên Hoa.
Lừa đen, tiểu ô quy, gà chột mắt cũng đi theo vào trong. Thấy ánh mắt nuối tiếc của hắn với đóa hoa sen ngoài cửa, Độc Nhãn Kê nói:
- Đừng nên động chạm để tránh xảy ra sự cố không hay. Vạn Yêu Mộ Địa rất nhiều kỳ trân dị thảo, không thiếu thứ quý giá hơn Bách Diệp Liên Hoa trăm vạn lần, phục hồi kinh mạch và mắt cho một tu sĩ Hỗn Nguyên cảnh cũng rất dễ dàng.
Địch Vân sau lưng hắn mỉm cười:
- Không vội đâu đại ca, đệ cũng quen với việc bị tàn phế rồi, tạm thời an toàn của mọi người mới là quan trọng.
Tiểu ô quy có vẻ rất có hảo cảm với Địch Vân, gật gù nói:
- Tên đệ đệ của ngươi rất hiểu chuyện. Nhớ năm đó đám Trường Sinh thể Độc Cô gia các ngươi ai cũng hùng tài đại lược, năng lực lãnh đạo càng trác tuyệt. Độc Cô Kiếm dùng kiếm dương danh lập vạn, sáng lập Nghịch Kiếm tông tại Thái Hoàng thiên, đối lập với Chân Kiếm tông của Bạch Kỳ Giai bạch công chúa khi ấy. Mà Bạch Kỳ Giai là ai chứ? Trong lịch sử Bạch tộc, nàng ta có danh hiệu là đệ nhất kiếm thần của gia tộc…
Thông đạo bên trong cánh cửa kia tối đen như mực, hai người ba thú chậm rãi bước đi cực kỳ cẩn thận, để khỏi nhàm chán tiểu ô quy không ngừng kể lại chuyện xưa cho cả bọn nghe. Độc Nhãn Kê không ngăn cản nó, vì bản thân con gà này cũng đang có những hoài niệm riêng, về bóng lưng áo xanh bình phàm của một nam tử nọ.
- Độc Cô Kiếm không đơn độc, y có Tần Mạc cùng rất nhiều huynh đệ vào sinh ra tử trợ giúp. Chính nhờ những vị huynh đệ này mà Độc Cô gia cự đầu thánh giới mới được hình thành, kiên cố vững chãi trăm vạn năm không suy bại như ngày hôm nay.
Độc Nhãn Kê gật gù:
- Tần Mạc mệnh danh Xuy Phong Kiếm Thánh, nổi tiếng với thanh Thập Toàn Xuy Phong kiếm, từng chém ngũ đại cường giả Đế cảnh ma tộc. Nghe đồn rằng là nhờ Độc Cô Kiếm trợ giúp mới sáng tạo ra thức thần thông kinh thế kia. Đó là chưa kể tới đồ đệ tâm đắc nhất của y - Liễu Nham. Y là thủy tổ Liễu gia, mệnh danh Tây Lai Kiếm Khách, tuyệt kỹ thành danh Nhất Kiếm Tây Lai dung hợp mười ba loại ý cảnh kiếm đạo, lừng lẫy một thời…
- Còn có Độc Cô Hỏa giáo chủ Quang Minh hội! Y được Âm Chấn Thiên phò tá hoàn thành đại nghiệp ở Đại La thiên, ngày chân rết rộng khắp, tuyên truyền giáo pháp toàn bộ chín tầng trời chín tầng đất thánh giới, không nơi nào mà không có phân đàn của Quang Minh hội.
- Tàng Ảnh các càng thần bí đáng sợ, là nơi hội tụ những sát thủ siêu việt nhất, thậm chí không thiếu sát thủ đẳng cấp hào kiệt. Tôn chỉ của bọn họ là “vĩnh bất lưu danh”, tên tuổi càng ít người biết càng dễ động thủ. Vì vậy hành động không quá phô trương, mỗi lần giết người đều cực kỳ âm thầm, phải đến khi nhìn thấy xác chết của người bị hạ độc thủ thì người ta mới biết là do tổ chức này thực hiện.
- Không thể không nhắc đến Độc Cô Đao, Đao Thần thái cổ, tông chủ Loạn Đao môn! Y cùng với đệ tử của mình là Chu Bàn, cũng tức thủy tổ Bá Đao phái hoành hành ở Thái Thủy thiên…
Nhắc tới Độc Cô Đao, khóe mắt Độc Nhãn Kê chợt xuất hiện ánh lệ, thương cảm nói:
- Y còn được phu phụ A Nhất và Nhã Hinh phò ta, hai vị này là đại công thần của Tuyết Thương phái, chết trận vì bảo vệ ải Tam Quan Di địa. Vì cái chết của họ, chủ nhân ta đã trầm mặc suốt mấy chục năm trời, trong lòng luôn có cảm giác tội lỗi vì không ứng cứu kịp. Mặc dù người biết chiến sự, thương vong là điều khó tránh.
Độc Cô Minh mỉm cười an ủi nó:
- Bá Luân của các ngươi có đụng độ với Độc Cô gia chúng ta không?
Độc Nhãn Kê lắc đầu:
- Chẳng những không đụng, mà chủ nhân ta còn là một trong những thành viên sáng tạo ra Tu Chân Liên Minh. Cũng nhờ y mà Tu Chân Liên Minh mới phát triển khủng khiếp thế này, quyền lực gần như lấn áp cả Bạch Hoàng các thời đại.