- Ngươi là ai? Vì sao trong tư liệu về chí tôn thiên kiêu Nam Hoang không có tên ngươi?
Mạc Ảnh vất vả chống cự bạch long khổng lồ do cuồng phong hoá thành đang cuốn lấy thân thể mình.
Rõ ràng là tên trước mắt chỉ có tu vi nửa bước chí tôn thiên kiêu nhưng pháp lực lại hùng hậu hơn cả gã.
Kinh dị nhất là trong mỗi thần thông y tạo ra còn ẩn chứa tiên lực cực kỳ tinh thuần, chẳng khác tiên nhân giáng thế.
Tiên nhân ở đây là cách gọi dùng cho nhân loại tu theo tiên đạo.
Loại tu luyện giả này khi tu luyện sẽ khiến linh lực trong cơ thể biến đổi hoàn toàn thành tiên lực, nhưng máu thịt vẫn là của nhân tộc.
Trừ phi có thể đạt tới Đế Cảnh mới có thể chọn lựa một trong ngũ phẩm tiên ma thần yêu quỷ để chính thức thoát khỏi xác phàm, trở thành sinh linh cấp cao.
- Ta là Độc Cô Minh, đến từ thôn Hạnh Hoa, huyện Quan Khẩu, núi Côn Luân.
Ta chỉ mới tu đạo hai năm, dĩ nhiên không ai biết đến tên ta!
Độc Cô Minh tiếp tục gia tăng tiên lực vào bạch long, miệng nhàn nhạt nói.
Tên tuổi của hắn chỉ mới nổi lên ở U Minh bí cảnh cách đây hai năm, nhưng trong trí nhớ của mọi người thì khi ấy hắn chỉ mới gần tiếp cận mức tuyệt đỉnh thiên kiêu khổ hải bốn vạn trượng.
Mà tuyệt đỉnh thiên kiêu ở Nam Hoang rất nhiều chứ chưa nói ở toàn nhân giới, vì vậy dẫu có gây ra một chút phong ba cũng không thể khiến các thế lực liệt vào danh sách nhân vật đáng gờm.
- Ngươi rất mạnh, nhưng không thể đánh bại ta đâu! Bạch Hồng Quán Nhật!
Mạc Ảnh dùng toàn lực đánh tan bạch long.
Sau đó dùng hết tiên lực còn lại trong khổ hải, quyết tâm thi triển đòn sát thủ cuối cùng của mình.
Chân phải gã đạp tới một bước, dưới chân hiện ra một cầu vồng bảy sắc bắc ngang qua vòm trời.
- Chết!
Mạc Ảnh thét lời, tiên lực trong người hoàn toàn khô cạn, gần như đồng thời khí thế của cầu vồng bảy sắc cũng lên tới đỉnh điểm, theo bước chân gã dậm xuống, cầu vồng xuất hiện một uy áp nặng tới cả trăm ngàn cân đổ dồn lên thân thể của Độc Cô Minh khiến hắn phun ra một ngụm máu tươi.
- Đây là một trong những thần thông chủ đạo của Tiêu Dao tiên cung ta! Ngươi được chết dưới nó cũng không có gì phải oán hận!
Sau khi thân ảnh của Độc Cô Minh hoàn toàn bị cầu vồng bảy sắc chôn vùi, Mạc Ảnh cũng thở phào một hơi, miệng lẩm bẩm:
- Quá biến thái, không thể tin được trên đời lại có người có thể sánh với Thẩm Yến khi xưa.
Mười mấy năm trước lúc Thẩm Yến đạt tới nửa bước chí tôn thiên kiêu, có người đồn rằng hắn đã động thủ với không ít chí tôn ở Trung Thổ, sau đó còn giết chết.
Ta vốn tưởng chỉ là lời đồn, bây giờ gặp kẻ này mới biết đó là sự thật.
Kẻ nghịch thiên như vậy nếu bây giờ không giết thì mấy năm nữa có ai cản được hắn?
- Ngươi nói Thẩm Yến cũng giống ta? Vượt cấp khiêu chiến chí tôn?
Ở phía dưới cầu vồng không ngờ Độc Cô Minh vẫn còn chịu đựng được, cầu vồng bảy sắc dần mờ nhạt rồi tan biến vào hư không để lộ ra một thân áo trắng của hắn.
Chứng kiến đôi mắt lạnh lùng vô tình của hắn từ từ nhìn lên chỗ mình đang đứng, trong lòng Mạc Ảnh không khỏi dâng lên sự sợ hãi đến tột cùng.
Bọc bọc xung quanh Độc Cô Minh lúc này là một dòng sông ngân hà hư ảo lấp lánh ánh sao, cùng với thực lực đại tăng thì thần thông Tinh Hà Chuyển này cũng lột xác hoàn toàn, biến thành một lớp bảo hộ cực kỳ kiên cố.
Không thể không nói cũng nhờ có tiên lực phụ trợ mới đạt được diệu dụng như vậy.
- Nên kết thúc thôi!
Độc Cô Minh giơ tay lên, định tiếp tục ra đòn thì chợt nghe Mạc Ảnh thét lớn:
- Ta bại, ta bại rồi… Đừng đánh nữa.
Độc Cô huynh, ngươi rất lợi hại!
Mục đích của Độc Cô Minh không phải là sát phạt nên cũng ngừng tay lại.
Từ trước đến nay, tuy tính cách của hắn có chút điên cuồng nhưng vẫn sống theo đúng quy tắc làm người do mình đặt ra.
Người không phạm ta, ta nhất quyết không phạm người.
Sở dĩ dẫn tới cuộc giao chiến hôm này chỉ là vì trên con đường tu đạo nhất định phải có phân tranh, định ra thắng bại, vậy mới thúc ép bản thân tiến xa hơn được.
Hắn tuyệt đối sẽ không hạ đòn sát thủ, trừ khi đối phương muốn tử chiến đến cùng.
Sau khi hắn chiến thắng, Tiêu Mịch Nhi và Tiết Hồng Y như thường lệ lại xuất hiện.
Tiêu Mịch Nhi vẻ mặt tinh nghịch, đưa ngón tay cái lên khen ngợi:
- Lợi hại, lợi hại, đây đã là chí tôn thiên kiêu thứ tám bị huynh đánh bại rồi!
Tiết Hồng Y nhìn Độc Cô Minh ngày một hùng mạnh, cũng ngưng trọng nói:
- Tiến cảnh của ngươi quá nhanh làm người ta phải kinh ngạc.
Nhưng nhanh như vậy liệu có tốt không? Từ xưa đến nay cổ nhân luôn nói dục tốc bất đạt, thành tựu được xây dựng trên căn cơ mỏng manh thì không thể bền vững, sợ rằng khi ngươi đột phá tới Hỗn Nguyên cảnh thì sẽ xảy ra vấn đề.
- Căn cơ của ta rất bền vững!
Độc Cô Minh lắc đầu.
Hắn không hề tự kiêu mà đích xác căn cơ của hắn vững chắc như bàn thạch.
Từ kinh mạch, gân cốt, khổ hải, huyệt đạo cho đến từng lỗ chân lông đều đã trải qua tẩy luyện của chúng sinh huyết và Trường Sinh huyết, phẩm chất của bộ thân thể hắn đang sử dụng nói không quá thì hoàn toàn đủ tư cách sánh ngang với đạo thể.
Cứ nhìn sang tốc độ tu luyện của Quan Thất là sẽ không còn cảm thấy hắn quá nghịch thiên nữa.
Quan Thất tu đạo từ lúc sáu tuổi, đến chín tuổi trở thành chí tôn Khổ Hải đại viên mãn, bảy năm sau khi vừa tròn mười sáu tuổi lại thành công đột phá cảnh giới Tiên Thai.
Tốc độ như vậy có thể nói là siêu việt thế gian, dù là thời thái cổ hay thượng cổ cũng ít người sánh bằng.
Mà thời gian tu đạo của Độc Cô Minh đến nay chỉ vừa tròn hai năm, trong một năm nữa hắn phải đạt tới được Khổ Hải đại viên mãn mới đủ tư cách sánh ngang với Quan Thất về mặt thiên phú.
Nhưng điều này thật sự khó như lên trời, thiên tư thôi chưa đủ mà còn cần cả đại khí vận, đại cơ duyên mới có hy vọng làm được.
- Độc Cô huynh dừng bước!
Lúc Độc Cô Minh và nhị nữ quay lưng sắp rời đi thì chợt nghe Mạc Ảnh lên tiếng.
- Mạc huynh có gì muốn chỉ giáo?
Độc Cô Minh quay lại nhìn gã mỉm cười.
Nụ cười này rất bình thường nhưng không hiểu vì sao lại khiến Mạc Ảnh run lên bần bật, thân thể không tự chủ lui lại mấy bước.
Phải mất hồi lâu gã mới nói:
- Ta có một đại cơ duyên muốn chia sẻ với Độc Cô huynh, không biết huynh có muốn nhận không?
- Điều kiện?
Độc Cô Minh không ngây thơ đến mức cho rằng có người nguyện ý chia sẻ lợi ích cho mình.
Ngay cả Xích Khao nhìn thì như vì quý mến hắn nên mới chấp nhận chia cho hắn chân linh huyết, song thực chất một mình y vốn không thể phá vỡ dư chấn thần thông còn tồn tại trong hố sâu do bàn tay của vị đại năng bí ẩn tạo thành, nên mới thừa dịp bản thân thua trận để lấy cớ mời gọi Độc Cô Minh trợ giúp mình.
Mà Độc Cô Minh cũng rất vui vẻ cùng y diễn hết vai này, giả vờ không hề hay biết việc thắng trận thì phải có chiến lợi phẩm, cho dù bị Tiết Hồng Y, Tiêu Mịch Nhi và Xích Khao trêu chọc cũng mặc kệ.
Nếu đến lúc quan trọng Xích Khao dám trở mặt phản bội thì đó chính là tử kỳ của y.
Con người của Độc Cô Minh chính là như vậy.
Nói nói cười cười, lúc thì ngờ nghệch đến cực điểm, lúc lại cuồng vọng hung mãnh, tất cả đều là hắn dựa theo tình huống và nét mặt của người khác mà diễn ra.
Một kẻ từng lăn lộn nơi đầu đường xó chợ, phải tranh giành cướp lấy từng miếng ăn dưới đất, làm sao lại có thể là một kẻ ngơ ngẩn như mọi người thường đánh giá hắn được?
Mạc Ảnh cười ha hả:
- Độc Cô huynh rất thẳng thắn, ta cũng nói thật vị trí mà ta phát hiện là một kiện pháp bảo bị tàn phá của một đại năng tiên tộc.
Tiêu Mịch Nhi cau mày hỏi:
- Pháp bảo tàn phá thì đã không còn giá trị sử dụng, cho dù có miễn cưỡng thúc động được thì cũng mất nhiều hơn được.
Ngươi gọi cái này là đại cơ duyên gì vậy?
- Cô nương nói đúng, đại cơ duyên không nằm ở kiện pháp bảo này mà nằm ở thế giới bên trong pháp bảo!
Lời Mạc Ảnh khiến nhị nữ chấn động, riêng Độc Cô Minh thì trầm tư suy nghĩ.
Pháp bảo có thể sinh ra thế giới bên trong thì đã gần như tiếp cận với Giới bảo trong truyền thuyết.
Mà theo sự hư hại của pháp bảo này, khẳng định thế giới bên trong cũng đã bị tàn phá đến cực điểm.
Một khi cố xâm nhập sẽ lâm vào cảnh thập tử nhất sinh.
- Nhưng ta chưa hiểu Mạc huynh cần gì ở ta!
Hồi lâu sau hắn mới mở miệng nói.
- Pháp bảo tiên tộc này nếu muốn thúc dục để mở ra cổng tiến vào thế giới bên trong nó thì cần phải huy động một lượng tiên lực cực lớn.
Chỉ một mình ta thì không đủ, ta đã mời thêm ba vị nữa cũng là tu tiên giả ở Đông Hải đến trợ giúp nhưng vẫn có chút quá sức.
Tiên lực của Độc Cô huynh hùng hậu như vậy, tin tưởng liên thủ với bốn người chúng ta sẽ mở được nó dễ dàng.
- Bên các ngươi chỉ có bốn người tham gia sao?
Tiết Hồng Y hỏi.
Nàng cảm thấy đối phương có tận bốn mạng, đều là chí tôn thiên kiêu, mà bên Độc Cô Minh chỉ có mình hắn miễn cưỡng đủ tư cách xưng chí tôn.
Nếu tham gia vào cuộc hợp tác này thì chỉ hại mà không có lợi.
Ai biết được lúc cấp bách nhất, hoặc giả đã đoạt được đồ tốt thì bốn kẻ kia có quay người chĩa mũi giáo vào hắn không?
- Yên tâm, nhân thủ lần này tham gia rất đông.
Bốn tu tiên giả chúng ta và Độc Cô Huynh chỉ đóng vai trò mở cửa.
Để an toàn hơn, ta còn mời thêm một vài chí tôn thiên kiêu đến từ đại lục khác nữa.
Hoàn toàn không có chuyện Đông Hải chúng ta bày ra sát cục đưa Độc Cô huynh vào…
Mạc Ảnh nói tiếp:
- Không ngại tiết lộ thêm cho các vị.
Kiện pháp bảo kia theo như trong điển tịch mô tả lại thì chính là Sơn Hà Đồ do một vị Phạm Thiên tu vi nửa bước Giới Chủ đem tới nhân giới.
Y giao chiến với Chân Võ Thiên Tôn suốt bảy ngày bảy đêm, cuối cùng bị Chân Võ Thiên Tôn hợp lực với bốn vị thiên tôn khác giết chết, nhưng y cũng kịp thi triển sát chiêu cuối cùng phong ấn Chân Võ Thiên Tôn vào trong Sơn Hà Đồ.
Có lẽ kết cục của Chân Võ Thiên Tôn đã rất bi thảm, là vĩnh viễn bị nhốt lại, dù không chết vì trọng thương thì cũng chết vì cạn sạch thọ nguyên.
Nhưng ta khẳng định y có lưu lại truyền thừa cho hậu nhân đời sau ở trong đó.
Khả năng cao là Toái Mộng đao - Đế bảo bổn mạng của y cũng ở chung một chỗ với truyền thừa.
Vẻ mặt Mạc Ảnh hết sức chân thành.
Độc Cô Minh đưa tay vân vê cằm, nhìn chằm chằm gã hồi lâu, cuối cùng mỉm cười gật đầu:
- Nếu Mạc huynh đã có lòng thì Độc Cô ta sao không dám nhận?
Danh Sách Chương: