317: Tình Bằng Hữu Giữa Nguyệt Quang Và Thanh Thủy
Đám Tề Mạc và sáu mươi tu sĩ đang đứng ở cách đó không xa, lúc vừa trông thấy Độc Cô Minh xuất hiện thì mừng rơn, riêng với Bá Luân lại tặng cho gã ánh mắt chán ghét cùng một loạt tiếng thở dài ngao ngán.
Rõ ràng ấn tượng mấy năm qua mà gã tạo dựng nên không tốt lắm, khó lòng khiến chúng nhân kính phục.
- Đại ca sao lại đi chung với Bá Luân kia? Một tên phế vật ngay cả Khang Dụ cũng đánh không lại mà còn dám hạ sơn, chẳng lẽ vì có đại ca bảo vệ nên mới gan to như vậy?
Mọi người cực kỳ bất bình.
Tần Mạc nghiêm mặt nói:
- Đại ca làm vậy tất có lý của mình.
Có lẽ huynh ấy nhắm tới A Nhị, tiềm năng của thanh niên này không nhỏ đâu! Giả sử được y giúp sức, kế hoạch xây dựng thế lực trải dài Cửu Thiên Thập Địa cũng sẽ sớm thành công!
- Không riêng A Nhị, sáu người trong Tuyết Thương Thất Tử chẳng ai tầm thường, chỉ là thiếu một ít kinh lịch lão luyện, việc này chúng ta có thể truyền dạy cho họ!
- Đúng! Nếu đã về phe đại ca thì đều là người một nhà, không nên so đo chuyện trước đây nữa...
Không ít người cười lớn, hào sảng lên tiếng.
Đúng lúc này giọng của Thanh Thiện cất lên vang vọng khắp trời đất, kèm theo đó là khí tức Đế giả vô đối vô địch bùng phát.
Khoảnh khắc nghe thấy lời sát phạt của ông ta và tin tức Bá Luân trở thành tông chủ đời thứ ba của Tuyết Thương phái thì ai nấy không khỏi sửng sốt.
- Bá Luân vậy mà thành tông chủ Tuyết Thương?
- Đừng nói Tuyết Thương, bây giờ y là chủ của cả Đông Hải.
Có Đế giả chống lưng ai dám không nghe?
Gã tu sĩ này vừa dứt lời thì bốn phương tám hướng khắp Đông Hải đã xuất hiện mười mấy cỗ khí tức Ứng Kiếp cực kỳ cường đại, thậm chí xen lẫn với đó còn có ba Đế giả.
Những khí tức này cực kỳ cổ lão tang thương, rõ ràng tuổi tác của họ đã rất dài lâu, sắp sửa đi tới cuối nhân sinh của mình.
Phong Vị cảnh của tu sĩ chia làm ba cấp độ nhỏ là Chân Huyền Thiên.
Khi đạt tới thì có thể rũ bỏ xác phàm, cơ thể thăng hoa thuế biến thành sinh linh của ngũ đạo tự phong.
Nếu chiếu theo tên của ba cấp độ nhỏ kia thì có thể gọi tu sĩ đi theo tiên lộ là chân tiên, huyền tiên, thiên tiên.
Tương tự, với thần lộ sẽ là chân thần, huyền thần, thiên thần.
Bằng vào những gì ba hơi thở đế giả kia thể hiện ra thì họ đang nằm ở cảnh giới chữ Huyền, dưới Thanh Thiện và Thanh Thủy đạo nhân một cấp độ.
Tần Mạc sợ hãi nói:
- Là Đông Hải tam tuyệt! Bọn họ vừa là thái thượng trưởng lão của ba đại tông môn Phá Hư, Thiên Tàng, Cửu Hạ, vừa là thành viên của Tổ Miếu.
Trong đó Thiên Tàng thánh địa được truyền thừa từ thời tiền thái cổ đến nay, lịch sử cực kỳ lâu đời, được Bạch Hoàng trọng vọng vô cùng.
Bình thường Đông Hải do ba vị này chưởng quản, thu toàn bộ lợi ích từ tài nguyên đến nhân thủ cho thế lực của mình.
Hiện tại hai vị đạo nhân Tuyết Thương muốn độc chiếm Đông Hải dĩ nhiên bọn họ sẽ không đồng ý.
Quả nhiên y đoán đúng.
Từ tận cùng Đông Hải chếch về phía Tây cách xa đây cả vạn dặm vang lên một giọng nói ồm ồm:
- Thanh Thiện, Thanh Thủy huynh, các người đã chẳng phải một lòng tu đạo, lánh xa hồng trần hay sao? Cớ gì bây giờ lại thay đổi sơ tâm rồi?
Trên đỉnh Tuyết Thương phát ra tiếng cười dài:
- Vân Mộc lão cẩu, ta chẳng những thay đổi sơ tâm mà còn bị hắc hoá nữa.
Đông Hải tuy nằm ở chân trời nhưng lại sở hữu con đường thông đến vũ trụ bên ngoài.
Tu sĩ ngũ đạo tự phong muốn tới nhân giới bắt buộc phải thông qua nơi đây.
Số tiền qua cửa năm nào cũng bị ba tên cẩu tạp chủng các ngươi độc chiếm một mình, đó là còn chưa kể tài nguyên dưới đáy biển cùng rất nhiều mầm non tu luyện từ những quốc gia phàm nhân.
Từ thời Vô Vi tổ sư đến nay chúng ta nhịn đủ rồi, bây giờ chúng ta muốn lấy lại hết...!À không, là cướp hết...
Vân Mộc là đương kim tông chủ của Phá Hư tông, đồng thời kiêm nhiệm trưởng lão của Tổ Miếu, địa vị trong nhân giới cực cao.
- Ngươi! Nãy giờ ta vẫn giữ kẽ với ngươi là vì nể phục Vô Vi tiền bối, chứ bằng vào hai con rùa rút cổ như các ngươi mà cũng dám tranh phong với ba người chúng ta sao?
Giọng nói từ Phá Hư tông tràn đầy phẫn nộ.
- Ha ha, hai tên bọn hắn tưởng rằng bản thân đạt đến Thiên cấp đỉnh phong liền có thể hùng bá Đông Hải.
Đúng là nực cười, ta trải qua vô số huyết tinh mới có thành tựu như hôm nay, dù có thua một cấp độ nhưng đối phó với hai tên các ngươi đã là quá đủ.
Nơi hướng Nam Đông Hải vang lên giọng nữ nhân the thé.
Đây ngoài Nguyệt Quang Thánh Mẫu của Thiên Tàng thánh địa thì còn ai vào đây?
Đỉnh Tuyết Thương phát ra âm thanh đầy giễu cợt:
- Nguyệt Quang ả tiện nhân, năm ấy ngươi cắm sừng ta, gả cho tên tiểu tử Tằng Ngọc con trai của Miếu Chủ đương nhiệm, nhờ vậy một bước lên trời, hưởng thụ phong quang vô hạn.
Đã gây ra lỗi lầm như vậy bây giờ ngươi còn dám xuất hiện trước mặt ta sao? Đúng là phường vô liêm sỉ!
- Thanh Thủy, ngươi thân là người tu đạo mà lại chấp nhặt chuyện xưa đến như vậy ư? Đã mấy ngàn năm rồi! Huống hồ năm đó ta không hề có tình cảm với ngươi! Ta và ngươi là tình bằng hữu!
Nguyệt Quang Thánh Mẫu cũng tỏ ra hằn học, sát khí trỗi dậy khiến mây đen ùn ùn kéo tới bao phủ cả bầu trời Đông Hải.
Sấm chớp xé mây đánh xuống làm mặt biển nổ tung, từng cột sóng lớn đập mạnh vào đảo Tư Niệm khiến nó không ngừng run chuyển.
Dù vậy giọng Thanh Thiện vẫn như cũ chẳng chút hoang mang:
- Thúi lắm, không có tình cảm, chỉ là tình bằng hữu mà song tu với nhau hơn mấy ngàn lần.
Gọi song tu thì thật hổ thẹn, đúng hơn là ngủ với nhau chẳng khác gì phàm nhân, theo lời người là trong quá trình giao hoan phải tự phong ấn tu vi, chẳng dùng chút nguyên lực nào để bảo tồn khoái cảm.
Thanh Thủy vừa nói xong chúng tu sĩ khắp Đông Hải đều sững sờ.
Bọn họ không dám nghĩ tới vị Nguyệt Quang Thánh Mẫu cao cao tại thượng, sát phạt tứ phương kia lại từng có lúc đam mê sắc dục đến vậy, thậm chí còn cắm sừng Thanh Thủy đạo nhân, đoạn tình ái rối ren này thật khiến người ta phải đau đầu.
- Nguyệt Quang lão thúi bà, dù sao ông đây cũng chẳng tiếc gì một ả tiện nhân như ngươi! Năm đó ngươi lấy Tằng Ngọc xong, ta liền cùng huynh đệ trong tông mở tiệc mừng ba ngày ba đêm, vui đến mức quên trời quên đất...
Giọng Thanh Thủy quanh quẩn giữa không trung, như có ma lực kỳ lạ truyền vào tai hàng trăm vạn sinh linh Đông Hải, để mọi người đều nghe rõ ràng từng câu từng chữ.
Bá Luân cười bất đắc dĩ:
- Thanh Thủy sư phụ nói dối, Thanh Thiện sư phụ từng kể lại năm đó sau khi bị Nguyệt Quang tiền bối phản bối, ông từng có ý định tự sát nhưng rất may Vô Vi tổ sư phát hiện kịp thời.
Kể từ đó một lòng tu đạo, chẳng mấy chốc đã thành tựu Đế giả vô thượng, còn Tằng Ngọc kia chết từ khi là Đạo Đài cảnh, vô pháp so sánh được với ông.
Nhưng dù sao Nguyệt Quang tiền bối cũng đạt được mục đích, nhờ có sự đỡ đầu của Tổ Miếu mà đi đến tận ngày hôm nay, trở thành Thánh Mẫu của Thiên Tàng thánh địa.
Độc Cô Minh gật đầu:
- Hai lão nhân gia nhà huynh thật là khiến ta mở rộng tầm mắt.
Ngoài đạo hạnh cao thâm, tu vi sâu không thể dò ra còn có tình sử thú vị như vậy...
Sau khi Thanh Thủy buông lời trêu chọc, cả Thiên Tàng thánh địa từ trên xuống dưới đều tỏ ra giận dữ.
Bảy vạn môn đồ liên tục kêu gào muốn tử chiến với Tuyết Thương.
- Tuyết Thương các ngươi rảnh rỗi nên hoá rồ rồi sao? Là các ngươi tự chuốc lấy diệt vong...
Nguyệt Quang Thánh Mẫu giận dữ thét lớn.
Những đám mây đen đang bao phủ bầu trời Đông Hải mau chóng ngưng tụ lại tạo thành hình một bàn tay khổng lồ vỗ xuống đỉnh Tuyết Thương.
Bình thường nhìn ngọn núi này hùng vĩ là thế nhưng hiện tại lại quá nhỏ bé khi so sánh với bàn tay kia.
Tuyết Thương Thất Tử biểu tình lo lắng sợ hãi, có điều Bá Luân trấn an bọn họ:
- Yên tâm, hai lão nhân gia đã làm thì chắc hẳn có nguyên do.
Thực tế phương pháp Mộng Thành Chân là do họ sáng tạo ra, mục đích dùng mộng cảnh mô phỏng địch thủ để giao chiến, bù đắp cho việc không thể cùng người khác đấu pháp.
Kinh nghiệm chiến đấu của bọn họ không hề thua kém những Nguyệt Quang Thánh Mẫu, Vân Mộc lão tổ và Uyên Thâm tôn giả đâu.
- Mộng Thành Chân? Tự tạo ra địch thủ trong mộng rồi quyết đấu với họ? Bá huynh, huynh có thể dạy cho ta không, ta có thể trả giá...
Độc Cô Minh vừa nói xong thì Bá Luân đã trợn mắt nhìn hắn.
- Cửu Chuyển Thiên công đã học miễn phí, cách chưng cất Mê Loạn tửu cũng thu thập được, bây giờ còn muốn học thêm Mộng Thành Chân? Sao huynh không bái làm môn hạ Tuyết Thương ta luôn đi?
Độc Cô Minh ho khan:
- Ta cũng đâu để huynh thiệt, Đại Phân Thân thuật, Đạo Ma kinh, Độc Cô Cửu Kiếm cũng truyền lại cho huynh còn gì.
- Ta thèm vào, ngươi luyện toàn thuốc độc, có tham đến mấy ta cũng không dám nhận...
Bá Luân lắc đầu nguây nguẩy.
Phía bên kia, khoảnh khắc bàn tay khổng lồ do mây đen ngưng tụ vỗ xuống, từ đỉnh Tuyết Thương chợt chém ra một đạo kiếm quang sáng rực rỡ cắt đôi bàn tay này.
Nguyệt Quang Thánh Mẫu thét lên đau đớn khiến chúng sinh Đông Hải khiếp đảm.
Chưa dừng lại ở đó, kiếm quang từ đỉnh Tuyết Thương tiếp tục chém ra ba nhát phân biệt theo hướng Phá Hư tông, Thiên Tàng thánh địa, Cửu Hạ tông.
Kiếm khí lăng lệ cơ hồ muốn diệt sát toàn bộ sinh linh, sự mạnh mẽ của nó làm trời đất như cũng run lên vì sợ.
- Loạn rồi! Thanh Thiện và Thanh Thủy hai vị đạo nhân vốn xa lánh hồng trần nay đột ngột ra tay với tam tuyệt Đông Hải. Hơn nữa nhìn phong thái của bọn họ liền biết không phải xung đột bình thường...
- Bọn họ muốn diệt tam đại tông!
- Cái gì? Chẳng lẽ dám làm vậy ngay tại Đông Hải sao? Bọn họ không quan tâm đến Tổ Miếu nơi tận cùng chân trời à?
- Chúng ta cùng xem Tổ Miếu có xuất thủ ngăn cản hay không!
Ba luồng kiếm quang như muốn rạch nát trời đất chém xuống ba đại tông môn. Dĩ nhiên muốn tấn công ba tông môn này không hề đơn giản, bọn họ sở hữu truyền thừa lâu đời, trận pháp hộ sơn cứ mỗi đời tông chủ lại được củng cố tăng cường thêm một tầng, Đế giả đỉnh phong muốn một kích diệt môn là chuyện không thể nào.
Khoảnh khắc kiếm quang va chạm với hộ sơn đại trận của ba đại tông môn, quần đảo nơi đó liền rung chuyển dữ dội, mặt biển nổ tung, vô số sinh linh dưới đáy biển bị dư chấn đánh nát thành bụi bặm, máu tươi nhiễm đỏ cả mấy vạn dặm Đông Hải nhìn mà ghê người.
Bảy vạn đệ tử Thiên Tàng thánh địa cầm đầu bởi một nữ nhân tuổi chừng hai tám, mặc dù dung mạo rất trẻ nhưng trên người lại toát lên sự cổ lão tang thương. Đây chẳng phải ai khác ngoài Nguyệt Quang Thánh Mẫu vừa cùng Thanh Thủy đả kích lẫn nhau.
Sau khi chống đỡ một kiếm kinh thiên động địa kia, sắc mặt nàng ta liền tái nhợt, miệng thổ huyết khiến ai nấy kinh hãi.
- Thánh Mẫu!
- Thánh Mẫu ngài không sao chứ?
Bảy vạn đệ tử cực kỳ lo lắng, ngay cả đám Thánh Chủ, trưởng lão và đạo tử mạnh mẽ nhất cũng biểu tình khiếp đảm. Từ xưa đến nay Thánh Mẫu của bọn họ luôn được xếp trong những cường giả sở hữu chiến lực mạnh nhất của nhân giới, hoàn toàn bỏ xa hai lão nhân lánh đời của Tuyết Thương. Vậy mà hiện tại khi trao đổi chiêu thức thực chiến lại thua thiệt đến cỡ này, hộ sơn đại trận bị chém làm đôi, tổn hại nặng nề, mà Thánh Mẫu đáng kính dường như cũng thọ thương nghiêm trọng, hơi thở cực kỳ bất ổn.
Thiên Tàng Thánh Chủ là cất giọng:
- Sư phụ, chúng ta kế tiếp nên làm thế nào đây? Có nên tiến đánh Tuyết Thương không?
Y là thân truyền đệ tử của Nguyệt Quang, luận về bối phận thì ngang Bá Luân nhưng sinh ra trước hai ngàn năm, đã sớm đạt đến Ứng Kiếp đỉnh phong.
Nguyệt Quang truyền âm:
- Không được! Một kích vừa rồi cho thấy chiến lực của hai lão tặc kia rất kinh khủng, nếu không phải ta đã sớm chuẩn bị kỹ lưỡng không hề khinh địch thì dư chấn toả ra đã biến bảy vạn đệ tử sau lưng thành bụi bặm rồi! Bọn họ ẩn nhẫn suốt mấy ngàn năm đến nay mới bộc phát một lần, tu vi đã cao, thủ đoạn cũng không như kẻ thiếu kinh nghiệm. Nếu bây giờ ta quyết chiến đến cùng nhiều khả năng sẽ đẩy Thiên Tàng vào con đường diệt vong...
Thiên Tàng Thánh Chủ run rẩy:
- Họ mạnh đến vậy sao? Vậy chẳng lẽ chúng ta quy hàng, giao Đông Hải lại cho họ!
- Bọn họ đích xác có năng lực diệt tông chúng ta! Đương nhiên, Tổ Miếu sẽ không để việc này phát sinh, mà cho dù có quyết sinh tử tới cùng thì Tuyết Thương cũng sẽ tổn thương thảm trọng, bọn họ chỉ muốn phô trương thanh thế để chiếm lợi ích thôi, không cần quá lo lắng...
Ngừng một lát, Nguyệt Quang lạnh lùng nói tiếp:
- Thật ra nhường lại chút lợi ích cũng được nhưng nếu muốn cả Đông Hải thần phục một tên hậu bối miệng còn hôi sữa, dựa vào may mắn mới chiếm được vị trí thứ hai trăm trên Phong Vân bảng thì còn lâu? So với Khê Nhi, hắn chẳng khác gì con kiến! Thời đại của đám già chúng ta đã qua rồi, đại kiếp nạn sắp đến, hai lão tặc kia muốn xây dựng căn cơ trước cho Bá Luân. Nhưng dù bọn chúng có cố gắng cách mấy cũng không ngăn được đại thế hiện tại. Khê Nhi hiện đang xếp thứ mười bảy trên Phong Vân bảng, chiến lực tuy thua đám Khán Bất Xuyên và Thái Phong Điên một chút nhưng tiềm năng phát triển vô hạn, sẽ sớm trở thành hào kiệt thôi!
Kẻ được Nguyệt Quang Thánh Mẫu nhắc đến tên đầy đủ là Tào Khê, cảnh giới Tiên Thai hậu kỳ, đương nhiệm thánh tử của Thiên Tàng thánh địa.
Hiện tại chứng kiến tông môn thất thế, lại nghe được từ nay về sau rất có thể gã Bá Luân xú danh vang dội kia sẽ là chủ nhân của cả Đông Hãi thì y trở nên trầm mặc. Dù vậy trong đáy mắt y xuất hiện sát cơ sâu kín, dường như đã vạch lên kế hoạch nào đó.
- Khê Nhi, con biết nên làm gì rồi chứ? Chuyện lớp trẻ chúng ta không can dự được, mà hai lão già Tuyết Thương cũng thế, dù tức tối ra sao cũng sẽ phải bàng quang đứng nhìn...
Nguyệt Quang Thánh Mẫu nói xong, Tào Khê liền ôm quyền thi lễ:
- Khê Nhi đã hiểu, xin Thánh Mẫu cứ an tâm!
Điều tương tự cũng diễn ra ở Phá Hư tông và Cửu Hạ tông.
Từ trong sơn môn Phá Hư tông vọng ra tiếng rống giận của Vân Mộc lão tổ.
- Khốn khiếp, người muốn diệt tông chúng ta hay sao mà tay nặng vậy? Muốn Phá Hư tông nhường lại lợi ích thì được, nhưng muốn chúng ta nhận một một thằng nhóc ngay cả tốp năm mươi Phong Vân bảng còn chưa lọt vào được làm chủ chẳng khác nào sỉ nhục chúng ta! Bàn về tư chất, tiểu tử Bá Luân kia một trăm vạn năm nữa cũng chưa bì kịp Nhã Hinh!
Nhã Hinh cũng như Tào Khê, là thánh nữ của Phá Hư tông, đứng thứ hai mươi ba trên Phong Vân bảng, tương lai nhiều khả năng sẽ thay thế Vân Mộc chưởng quản tông môn.
Một kiếm của Tuyết Thương phái quá nặng nề, chẳng những xé rách hộ sơn đại trận mà còn đả thương toàn bộ những cường giả Ứng Kiếp trở lên. Vì để bảo vệ năm vạn đệ tử dưới trướng mà giới cao tầng Phá Hư tông đã phải trả giá rất đắt.
Đây cũng xem như một kiểu trí trá đến từ hai đạo nhân kia. Bọn họ tấn công vào những tu sĩ cùng thế hệ chứ không hề nhắm vào những đệ tử cấp thấp, nếu có thương vong do dư chấn tạo ra cũng là "vô ý", chẳng ai truy cứu được bọn họ. Hai lão đạo này gian manh đến nỗi kiên nhẫn chờ khi đám Bá Luân cập bến ở đất liền thì mới triển khai công kích để tránh bị địch nhân "lấy gậy ông đập lưng ông", bắt chước thủ đoạn của mình.
Đương nhiên, đám Nguyệt Quang, Vân Mộc và Uyên Thâm bằng mọi giá sẽ bảo vệ đệ tử của mình, bắt buộc phải ngạnh kháng trực diện một kiếm kia nên sẽ trọng thương. Còn như trong điều kiện bình thường, bọn họ sẽ có rất nhiều phương pháp đơn giản hơn, ví dụ thuấn di hay khinh hành né tránh, đâu đến mức chịu thiệt thòi như hiện tại.
Đến Uyên Thâm tôn giả từ đầu đến giờ ngoài phóng khí tức ra thể hiện sự ủng hộ với Nguyệt Quang và Vân Mộc thì luôn giữ im lặng lúc này đây cũng phải lên tiếng, giọng nói hùng hồn vang vọng khắp mặt biển Đông Hải:
- Hai vị đạo huynh đi hơi xa rồi! Nếu như chúng ta quyết đấu tay đôi so bì chiến lực thì không nói, ở đây các người lại dám công kích thẳng về phía Cửu Hạ tông bất chấp điều đó có thể dẫn tới làm tổn thương sáu vạn đệ tử tông ta, vậy chẳng khác nào hạ chiến thư với chúng ta, ngoài ra các người còn ngạo mạn muốn bá chiếm Đông Hải. Không lẽ đã quên mất Tổ Miếu mới là chủ nhân chân chính của vùng biển này hay sao?
Từ đỉnh Tuyết Thương phát ra tiếng cười lạnh:
- Thì sao? Tổ Miếu thì có thể một tay che trời ư? Các ngươi người đông thế mạnh thì như nào, có giỏi cùng lên cắn đít ta đi!
Uyên Thâm cả giận nói:
- Thô tục! Hai tên các ngươi giả vờ lánh đời chứ thế ngoại cao nhân, rời xa hồng trần cái rắm chó gì! Con mẹ nó, ông đây quyết sống mái với các ngươi...
- Lão tổ...
Uyên Thâm tôn giả đang đứng chánh điện Cửu Hạ môn, phía sau lưng là sáu vạn đệ tử đang nhìn lão sửng sờ. Cũng may Cửu Hạ tông chủ vẫn còn tỉnh táo, vội vã truyền âm nhắc nhở.
- Cái gì?
Uyên Thâm tôn giả còn đang bực bội, định chửi rủa tiếp thì bị người khác xen vào nên giận cá chém thớt, quát lớn một tiếng khiến ai nấy giật mình kinh hãi.
Cửu Hạ tông chủ cười khổ cung kính nói:
- Người bảo hai lão tặc kia thô tục, nhưng người cũng đang chửi bậy đó. Năm vạn đệ tử đều đang chú mục về phía người...
- Khụ...
Uyên Thâm đưa tay lên miệng ho khan:
- Là ta hoài niệm tuổi trẻ thôi...
Đoạn lão chỉnh lại vạt áo, nghiêm mặt hướng về đỉnh Tuyết Thương quát lớn:
- Cửu Hạ chúng ta có thể nhường ba thành lợi ích hằng năm, nhưng chuyện tôn tiểu tử kia làm chủ thì hai ngươi đừng mơ nghĩ tới. Có bản lĩnh tới đây hủy diệt Cửu Hạ không? Nếu ngươi dám làm vậy, ta trực tiếp bỏ qua sinh tử năm vạn người ở Cửu Hạ, đi diệt Tuyết Thương phái của ngươi!
Ngụ ý của lão rất rõ ràng, ta có thể đánh không lại ngươi, nhưng ta đủ sức đồng quy vu tận với ngươi, bắt những đệ tử dưới trướng ngươi phải chôn cùng!