209: Một Quyền Không Tên
Ngay khoảnh khắc đạo linh lực cương mãnh kia bắn tới, vì không kịp phòng vệ nên Độc Cô Minh chỉ có thể hơi lách đầu sang một bên né tránh.
Điều này khiến cho con hắc mã hắn đang cưỡi trúng chiêu, xương sống lưng vang lên những tiếng lạo xạo không ngớt, sau đó bốn chân xụi lơ ngã xuống.
Độc Cô Minh vội vã nhảy lên trên cao để tránh khỏi việc bản thân cũng ngã theo hắc mã.
Nhưng đúng lúc này dị biến xảy ra!
Vị trí bốn mươi tên tu sĩ đã bị hắn chém đứt đôi người bỗng xuất hiện những tiếng thét cực kỳ thê lương, vô số phù văn màu tím từ trong mắt mũi tai họng của họ bay lên trên cao dung hợp với bốn mươi thanh kiếm đang lơ lửng trên không trung.
Dù hiện tại không có ai điều khiển bốn mươi thanh kiếm này nhưng chúng vẫn bay lượn tới lui không ngừng công kích Độc Cô Minh.
Sau khi dung hợp với những phù văn màu tím kia thì sát khí tỏa ra càng nồng đậm hơn, khoảnh khắc chém trúng vào vai phải Độc Cô Minh liền khiến vết thương của hắn giống như bị thối rữa, dù được kim huyết trong người điên cuồng thúc dục chữa trị nhưng cũng không cách nào liền lại được.
Diệp Chính cười nhạt:
- Ỷ vào Trường Sinh thể sao? Đây chính là Trừu Hồn Thí Thiên Tỏa Huyết đại trận của luyện hồn sư thời thái cổ.
Trận pháp này chuyên dùng để trị những loại thể chất có sức hồi phục nghịch thiên như thánh thể, bá thể hay Trường Sinh thể.
Mặc dù chỉ là bản phục chế nhưng vẫn dư sức trấn áp ngươi!
Độc Cô Minh trở nên ngưng trọng, trên người lại trúng một kiếm sau lưng nữa.
Không phải hắn không đỡ nổi mà là bốn mươi thanh kiếm này sau khi dung hợp với phù văn màu tím thì trở nên cực kỳ quỷ dị, lúc hữu hình lúc vô hình, hoàn toàn bất chấp mọi phòng ngự của hắn mà rạch thẳng vào da thịt.
Dù những vết rạch này không sâu và nguy hiểm lắm nhưng lại không thể hồi phục, miệng vết thương không ngừng thối rửa khiến máu đỏ chảy ra đầm đìa.
Cứ giao chiến như vậy dù không bị Diệp Chính giết chết thì hắn cũng sẽ chết vì kiệt lực.
- Độc Cô Minh! Trận chiến năm xưa ở Tuyệt Vọng Ma Uyên ngươi dùng mưu kế ti tiện để gài bẫy chúng ta! Trên người chúng ta cũng mặc Nhân Giới Chiến Giáp vì vậy bị hạn chế rất nhiều bản lĩnh thực sự.
Để hôm nay ta cho ngươi chứng kiến như thế nào mới xứng đáng được liệt vào hàng ngũ chí tôn thiên kiêu đứng đầu nhân giới!
Độc Cô Minh cười lạnh:
- Ta cũng rất muốn biết Hạo Nhiên tông Đông Hải có gì đặc biệt! Nghe đồn Hạo Nhiên Chính Khí kinh và Hạo Nhiên chỉ là hai môn công phu đứng đầu thiên hạ về độ thanh thuần, mà Vạn Cổ Thần chỉ của ngươi chính là thần thông giúp cho Chân Võ Thiên Tôn thời thượng cổ dương danh lập vạn ở tu luyện giới.
Luận về tiềm lực ngươi không thua kém gì ta, lại thêm có Trừu Hồn Thí Thiên Tỏa Huyết trận hỗ trợ có thể nói đang chiếm thế thượng phong, nếu trong tình huống này còn bị ta đánh bại thì ta nghĩ ngươi nên cút về Đông Hải bế quan mấy trăm năm đi!
Lời hắn nói khiến Diệp Chính thoáng giận dữ, lập tức muốn xông lên giao chiến, nhưng bên tai lại vang lên một giọng nói già nua thầm nhắc nhở:
- Hắn đang khích tướng để phá đi chính khí thanh thuần của ngươi, đồng thời muốn ngươi cảm thấy mất mặt vì có trận pháp hỗ trợ.
Kẻ này nhìn thì cuồng ngạo mà tâm kế rất sâu, vượt qua được hắn thì con đường phía trước của ngươi rất rộng mở! Ngươi nên hiểu lý do vì sao chúng ta có thể ra mặt một chưởng đánh chết hắn nhưng lại muốn dành cơ hội này cho ngươi.
Muốn bóp chết một anh tài rất dễ, nhưng muốn tạo ra một anh tài thì lại rất khó.
Thời gian cấm kỵ sắp tới, Hạo Nhiên tông chúng ta bằng mọi giá phải xuất hiện một vị hào kiệt để chống đỡ, lèo lái tông môn vượt qua kiếp nạn này.
- Đệ tử hiểu, đa ta sư tôn chỉ giáo!
Diệp Chính bình tĩnh trở lại, nhìn Độc Cô Minh nói:
- Xem ra ngươi đã thay đổi, còn biết công kích nhân tâm trước khi giao chiến.
Điểm này ta cần phải học hỏi ngươi…
Hai chữ “học hỏi” nói ra có vẻ nhẹ nhàng nhưng thực chất lại cực kỳ nặng nề đối với một chí tôn thiên kiêu đẳng cấp của Diệp Chính.
Tuy nhiên gã đã thốt ra được chứng tỏ mọi khúc mắc trong lòng đã được hóa giải, tâm cảnh thăng hoa phù hợp với “chính đạo” và hạo nhiên đạo.— QUẢNG CÁO —
Hai loại đạo vận này bắt đầu tràn ngập khắp trời đất sau đó ngưng tụ lại vào mười đầu ngón tay của Diệp Chính.
- Hạo nhiên là gì? Hạo nhiên là loại ý cảnh ngay thẳng khẳng khái, đứng trước trời đất tuyệt không cúi đầu.
Chính đạo là gì? Trời đất có âm dương, vạn vật có chính phản.
Có ma tất có đạo, có tà tất có chính.
Chính ở đây là loại cương liệt ngay thẳng rất giống với hạo nhiên đạo, tuy nhiên chỉ có người tu luyện mới tường tận chúng vốn khác xa nhau.
Diệp Chính giơ tay phải lên, ngón cái và ba ngón giữa, vô danh, út đều gập lại, ngón trỏ nhấn một cái về phía Độc Cô Minh:
- Thiên Địa Hữu Chính Khí!
Ngay lập tức một đạo kình lực cương mãnh đến tột độ xé không bắn tới trước mặt Độc Cô Minh, tốc độ của nó cực nhanh, tiết diện lại nhỏ chẳng khác nào một mũi tên sắc bén đến tận cùng sẵn sàng xuyên thủng mọi thứ.
Đối mặt với một chỉ này, Độc Cô Minh liền chém ra một chiêu Kinh Đào Hải Lãng trong Bích Hải Triều Sinh kiếm pháp, nhưng vì cảm ngộ với phàm thể đã bị cắt đứt nên cũng không thể phát huy tối đa sức mạnh.
Dù vậy hắn lại có thể vận dụng cây nguyên khí ở trong khổ hải và nguyên lý xếp chồng mà chém ra một kiếm cũng cương mãnh không kém đạo kình lực đến từ Diệp Chính, thậm chí còn có phần bá đạo hơn, đánh tan một chỉ kia, dư chấn khiến Diệp Chính phải hoảng hốt xoay người né tránh ngược trở lại.
Nhưng đồng thời trên thân thể Độc Cô Minh cũng xuất hiện bốn vết chém khác nhau do trận pháp xung quanh tạo thành.
- Đúng như Tô Viễn và Độc Cô Đại Đế nói, những loại phụ trợ như trận đạo, dược đạo, phù đạo đều có ảnh hưởng rất lớn đến trận chiến.
Ta thiếu sót quá nhiều về vấn đề này.
Nếu không phải linh lực của ta hùng hậu gấp đôi Diệp Chính nhờ Đại Phân Thân thuật thì e rằng đã lãnh đủ.
Phía bên kia sau khi trải nghiệm một kiếm của Độc Cô Minh thì Diệp Chính cũng đã phát hiện ra vấn đề này.
Ý cảnh trong một kiếm vừa rồi không cao siêu lắm nhưng lực đạo đích thực khủng bố vô bì, gần như chạm tới mức của Thạch Đầu từng thi triển ra.
- Không thể nào! Sau đại thế con đường tu luyện đã thay đổi rất nhiều, vì sao ngươi vẫn có thể lấn áp được ta kia chứ?
Diệp Chính thét lớn, tay trái vung lên, ngón giữa và ngón vô danh khép lại, ba ngón kia điểm thẳng về phía Độc Cô Minh.
Đây là thức Xuân Phân trong Vạn Cổ Thần Chỉ.
Thủ pháp của gã lại biến đổi, ngón giữa và ngón trỏ duỗi ra, biến đổi thành thức Mang Chủng.
Không dừng lại ở đó, gần như hai bốn thức chỉ pháp trọng tâm của Vạn Cổ Thần Chỉ đều được Diệp Chính thi triển ra hết.
Xuân Phân mang theo sự ấm áp ôn nhu.
Mang Chủng toát lên sự thành thục giống như ngũ cốc nảy mầm.
Tiểu Hàn lại là hơi lạnh nhè nhẹ của tiết trời sắp chuyển sang đông.— QUẢNG CÁO —
Hai mươi bốn đạo kình lực đủ mọi loại sắc thái đổ dồn xuống thân thể Độc Cô Minh.
Nhưng chỉ bấy nhiêu vẫn chưa khiến Diệp Chính thấy đủ.
Hạo nhiên chính khí toàn thân thể gã bộc phát, tay trái xuất ra Vạn Cổ Thần chỉ, tay phái xuất ra Hạo Nhiên chỉ, liên tục điểm ra năm cái.
Thiên Địa Hữu Chính Khí
Tạp Nhiên Phú Lưu Hình
Thượng Tắc Vi Hà Nhạc
Hạ Tắc Vi Nhật Tinh
Ư Nhân Viết Hạo Nhiên!
Theo năm đạo kình lực này bắn tới thì hư ảnh sơn hà vạn trượng, mặt trời sáng chói cũng được hiển hóa ra.
Diệp Chính giống như tắm mình trong ánh nắng đầy chính khí, hướng về kẻ tà ma là Độc Cô Minh mà tru diệt.
- Quyết thắng bại trong một lần này sao! Được, ta cũng không có nhiều thời gian dây dưa với ngươi!
Ánh mắt Độc Cô Minh trở nên lạnh lùng, mười loại đạo vận cùng lúc bùng phát khiến Diệp Chính sửng sờ.
Trong đó hỏa đạo vận mạnh mẽ nhất, cực kỳ nồng đậm khiến cho toàn thân Độc Cô Minh trở nên đỏ rực.
Không ra tay thì thôi, đã ra tay thì phải xuất kỳ bất ý, dùng thủ đoạn mạnh mẽ nhất khiến đối phương không kịp thích ứng.
Độc Cô Minh đối diện với hai mươi chín đạo kình lực giống như hai mươi chín mũi tên đang bắn về phía mình thì cũng làm ra động tác giống Diệp Chính, ngón trỏ đưa lên điểm nhẹ về phía trước một cái.
- Hóa Sinh thuật! Thiên Vi Hỏa!
Dưới câu nói này của hắn, bầu trời chợt biến thành biển lửa vô tận cắn nuốt toàn bộ hai mươi chín đạo kình lực kia khiến chúng suy yếu lần thứ nhất.
- Hô Phong!
Độc Cô Minh xoay người phất tay áo, hai con bạch long dài mấy ngàn trượng rít gào lao tới, nó há cái miệng rộng lớn của mình ra điên cuồng cắn xé hai mươi chín đạo kình lực, trong chớp mắt đã phá tan một nửa, nhưng sau đó thì thân hình chúng cũng tiêu tán vào không gian, hoàn toàn biến mất.
Xoẹt xoẹt, vì tập trung tấn công Diệp Chính nên trên người hắn càng lúc càng nhiều vết thương do sát trận tạo thành.
Dù vậy sát trận này cũng đã bắt đầu suy yếu, linh hồn bốn mươi tu sĩ không giúp nó kéo dài được lâu, sắp sửa tan rã.— QUẢNG CÁO —
- Thần thông của ngươi dù mạnh thế nào cũng chỉ là thứ lạc hậu do tiền nhân để lại, làm sao sánh bằng những thần thông do chính ta sáng tạo ra!
Hậu nhân liệu có thể vượt qua tiền nhân không? Thời đại sau có thể hưng thịnh hơn thời đại trước hay không?
Mọi người chính vì xem tiền nhân là tượng đài vĩ đại bất khả xâm phạm nên cũng cho rằng di sản bọn họ để lại là mạnh nhất, tốt nhất, những thứ do thế hệ sau sáng tạo ra chẳng thể sánh bằng.
Nhưng vào thời đại của bọn họ, bọn họ chẳng phải cũng chỉ là những “hậu nhân” tuổi trẻ ngông cuồng dám can đảm đánh phá ra một con đường mới đó hay sao?
Bọn họ đã làm được như vậy, vì sao lớp trẻ hiện nay lại không làm được?
Đó chính là chấp niệm của Độc Cô Minh.
Hắn cất Thiên Nhai kiếm lại, thân hình lao vút về phía hai mươi chín đạo kình lực của Diệp Chính, dưới ánh mắt sợ hãi của gã mà nắm chặt quyền đầu của bản thân lại.
- Giết!
Một quyền này dung hợp nguyên lý xếp chồng của Cực Dương Chí Cương công, nguyên lực đến từ hai cây nguyên khí trong khổ hải, tất cả khiến mười loại đạo vận lần đầu tiên kết hợp với nhau một cách hoàn mỹ.
Không những thế còn mang theo cố chấp trong đáy mắt của Độc Cô Minh, mô phỏng đạo tâm kiên định chỉ tiến quyết không lùi bước của hắn.
Không thành tất tử!
Đã chiến thì không lùi!
Nhân cuồng thiên địa cũng phải cuồng.
Một người khi đã cuồng rồi, thế gian ai cản nổi bước chân của hắn?
Một quyền này không có tên, chỉ mang những cảm ngộ hoang sơ đầu tiên của Độc Cô Minh, liệu nó có thể đánh tan hai loại thần thông từng vang danh một thời của tiền nhân hay không?.
Diệp Chính nhìn một quyền mang theo khí thế hùng hồn như muốn đấm nát cả trời đất đánh về phía mình của Độc Cô Minh, biểu tình sợ hãi dần chuyển thành hưng phấn.
- Hay lắm! Ngươi quả nhiên là viên đá mài đao tốt nhất. Bất kể Côn Vũ, Tiêu Ức Tình hay Thẩm Yến sau khi đối đầu với ngươi xong đều lột xác hoàn toàn, tu vi nhảy vọt. Lần này ngươi chính là viên đá mài của ta!
Diệp Chính thét dài, toàn bộ linh lực trong người điên cuồng vận chuyển, mắt tràn ngập tơ máu, hạo nhiên đạo vận và chính đạo vận dưới sức ép mãnh liệt bắt đầu lột xác thăng hoa đến cực hạn. Nhờ nguy cơ sinh tử mà gã bắt đầu tiến nhập vào một trạng thái huyền diệu không thể nói thành lời, thần thái mê man rất giống với lúc Độc Cô Minh sáng tạo ra một thức Nhất Kiếm Cô Hành.
Ngón tay trỏ, ngón giữa và ngón út của gã duỗi ra, sau đó dưới ánh mắt không thể tin nổi của Độc Cô Minh, Diệp Chính vươn tay đánh ra một chỉ.
Dưới một chỉ này, biển lửa do thần thông Hóa Sinh thuật của Độc Cô Minh tạo thành ngay lập tức tan rã, không gian vang lên từng tiếng xoẹt xoẹt như sắp rách toạc đến nơi. Theo ba ngón tay của Diệp Chính điểm tới, sức ép khổng lồ giống như thái sơn áp đỉnh cũng giáng xuống người Độc Cô Minh, muốn bức hắn phải lùi lại phía sau.
- Hay! Đây là loại chỉ pháp gì?
Độc Cô Minh cố gắng chống chọi lại sức ép, áo quần bay phấp phới trong gió, nhưng quyền đầu vẫn không ngừng lại, đánh thẳng về phía trước.
Diệp Chính trong cơn mê man trả lời hắn:
- Một chỉ này ta muốn hỏi trời xanh cao bao nhiêu, liệu ta có thể vươn tới trời hay không! Ta cảm giác phía sau nó có thể còn có thêm hai chỉ tương đương nữa, tạm gọi thần thông này là Tam Chỉ Đạn Thiên vậy!
Độc Cô Minh cười ha hả:
- Tam Chỉ Đạn Thiên, hay lắm, bây giờ ngươi đã có tư cách để ta cảm thấy nể phục. Con đường của tiền nhân việc gì phải đi theo chứ, ta tin chắc hậu nhân sẽ vượt qua tiền nhân. Tiếp chiêu đi!
Mặc dù toàn thân bị sức ép nặng nề cản trở nhưng một quyền của Độc Cô Minh vẫn đủ sức phá tan nó, giáng thẳng về phía hai mươi chín đạo kình lực đủ loại sắc thái trước mặt.
Hai mươi bốn tiết khí, tượng trưng cho năm tháng vạn cổ xoay vần, thời gian luân chuyển.
Mà năm thức Hạo Nhiên chỉ lại giống như mô phỏng lại tư thế của văn nhân chốn phàm trần khi đứng trước thiên địa bao la, ngẩng đầu lên không thấy sợ hãi, cúi đầu xuống lòng ôm mặt đất rộng lớn.
Một quyền của Độc Cô Minh rất hoang sơ, chỉ là một cảm ngộ mông lung của hắn kết hợp với rất nhiều thứ. Mười loại đạo vận, nguyên tắc xếp chồng, cộng thêm nguyên lực hùng hậu đến từ hai cây nguyên khí trong khổ hải, tất cả làm nên một quyền độc nhất vô nhị.
Khoảnh khắc nắm đấm hắn va chạm với hai mươi chín đạo kình lực kia thì liền đánh cho chúng vỡ tan tành, mà bốn mươi thanh kiếm đang tạo thành sát trận vây quanh cũng bị chấn cho gãy nát thành mấy trăm mảnh.
Không dừng lại ở đó, nắm đấm của hắn tiếp tục đánh tới, sắp sửa va chạm với một chỉ khủng bố do Diệp Chính vừa cảm ngộ ra.
Cả hai đều không biết trận chiến này đang được rất nhiều lão quái vật Ứng Kiếp cảnh quan sát từ xa. Tổng cộng có bảy lão già, sắc mặt ai nấy biểu hiện sự âm trầm bất định.
Một lão già lùn nói:
- Diệp Chính quả nhiên là kẻ có tiềm năng trở thành hào kiệt, dưới sức ép của tiểu tử kia liền có thể lột xác, tự sáng tạo ra thần thông vượt qua tiền nhân.
Một lão già khác có dáng vẻ gầy gò, thân hình cao lêu nghêu nhíu mày:
- Có nên ngăn cản không? Nguyên lực của tiểu tử kia quá đỗi hùng hậu, khi va chạm thì Diệp Chính chắc chắn không chịu nổi, sẽ bị trọng thương.
Thấy mấy lão già kia trầm mặc, lão già lùn lắc đầu:
- Đừng nghĩ rằng chỉ có mỗi mình chúng ta quan chiến. Đây là kỳ lân tử của Độc Cô gia, thêm vào đó mấy lão già của bộ lạc Tây Phong cũng đang theo dõi gắt gao quãng đường này. Chúng ta coi hắn là đá mài đao cho những thiên kiêu của mình, thì bọn họ cũng coi thiên kiêu của chúng ta là đá mài đao cho hắn. Đây là trận chiến giữa thế hệ trẻ, dù có xảy ra chuyện gì cũng tuyệt đối không được xen vào, để tránh loạn thế xảy ra trước thời hạn!
Ở nơi tổng đàn của Phiêu Vân phái, Độc Cô Minh biểu tình điên cuồng, mà Diệp Chính toàn thân chính khí lẫm liệt, quyền đối với chỉ, khoảnh khắc va chạm với nhau liền khiến không gian vang lên tiếng nổ ầm ầm.
Độc Cô Minh lùi lại hơn hai mươi bước, chân đạp lại phía sau để giữ thăng bằng nhưng cũng không tránh khỏi lún sâu xuống dưới mặt đất mấy tấc, khóe miệng ứa ra một dòng máu tươi, lục phủ ngũ tạng đều chấn động mạnh.
Mà Diệp Chính thê thảm hơn, lực đạo của Độc Cô Minh quá mạnh đã đánh nát ba ngón tay của gã, thậm chí còn khiến xương cốt cánh tay phải nứt rạn, không thể tiếp tục thi triển thần thông được nữa. Nếu Độc Cô Minh chỉ ứa máu ở khóe miệng thì Diệp Chính là phun thẳng ra một ngụm máu lớn, chứng tỏ trọng thương cực kỳ nghiêm trọng. Nhưng gã không vì thế mà thất vọng, trái lại hai mắt càng sáng rực:
- Tam Chỉ Đạn Thiên! Ba chỉ hỏi trời, hóa ra là vậy!
Độc Cô Minh biểu tình lạnh lùng, hắn muốn nhân cơ hội này giết Diệp Chính. Trong giao chiến hắn tuyệt đối không nể tình ai, dù có sự khâm phục nhưng sát ý vẫn như cũ bùng phát.
- Độc Cô Minh, đỡ một đao của ta!
Đúng lúc hắn đang định tiến lên thì từ phía sau lưng vang lên một giọng nói ồm ồm quen thuộc.
Đao khí tung hoành, sát ý điên cuồng, đây không phải đao pháp của Mã Tam Đao thì còn ai vào đây?
Mã Tam Đao chính là sư huynh của Kim Phát Nữ, chí tôn thiên kiêu thứ hai của Bá Đao phái.
Thân hình y rất béo nhưng ánh mắt lại vô cùng linh hoạt, trong tay y cầm một thanh đoản đao hình bán nguyệt, khoảnh khắc vừa xuất hiện thì đã cách không chém về phía Độc Cô Minh chín trăm bảy mươi hai đao.
Tốc độ chém của y càng lúc càng nhanh, cuối cùng chuyển thành cuồng loạn đến mức vô chiêu vô thức, đao ảnh lấp loáng giống như ngàn vạn luồng âm phong, Tôn chỉ của Bá Đao phái nằm trong chữ “cuồng”, mà “bá” là một loại cảnh giới mà khi cuồng tới cực điểm mới có thể chạm đến.
Ba ngàn đại đạo, ba ngàn tiểu đạo thử hỏi đạo nào là vô địch?
Câu hỏi này từ xưa đến nay chưa từng có ai trả lời được. Mỗi người đều sẽ có riêng một loại chân đạo hợp với mình nhất, với Chân Võ thì đao đạo là vô địch, với Thẩm Yến thì truy cầu mới là ý nghĩa cuộc sống của gã, mà với Bá Đao phái thì chính là “cuồng”. Đao trong tay họ chỉ là một loại phương tiện để chạm đến chữ “cuồng” này.
Đao cuồng, nhân cuồng, thiên địa cuồng. Lấy đao làm thuyền, nhân làm người lái đò để đi đến bến bờ của chân đạo.
Chân đạo của họ lúc đã đến bờ bên kia không còn là cuồng nữa mà đã hóa thành “bá”. Thế gian có truyền thuyết nói về “bá đạo”, cho rằng trong ba ngàn đại đạo, ba ngàn tiểu đạo thì duy nhất bá đạo là độc tôn.
Không thể ngờ sau mười mấy năm gặp lại, Mã Tam Đao cũng là người lĩnh ngộ cuồng đạo vận đến mức sánh ngang Độc Cô Minh, khoảnh khắc bắt đầu tấn công hắn thì đã không còn cần tới mạng sống nữa.
Tánh mạng của y nhập vào thanh đoản đao hình bán nguyệt trong tay, từng nhát từng nhát chém xuống khiến sau lưng Độc Cô Minh xuất hiện vô số vết thương.
- Tốc độ nhanh thật, gần như có thể so sánh với Cao Tiệm Sơn!
Độc Cô Minh biểu tình ngưng trọng xoay người lại.
Trên người hắn thấm đẫm máu tươi, vốn dĩ những vết thương do Trừu Hồn Thí Thiên Tỏa Huyết đại trận tạo thành vẫn chưa thể lành miệng lại, càng lúc càng thối rữa, nay gặp phải đao khí của Mã Tam Đao thì càng phát tác nghiêm trọng hơn.
- Các ngươi đã chuẩn bị rất kỹ! Toàn bộ đều là những chiêu thức và sát trận có thể khắc chế ta!
Sắc mặt Độc Cô Minh cực kỳ âm trầm, biển đao cuồng loạn của Mã Tam Đao đã ập tới, cùng lúc này từ hai bên trái phải cũng xuất hiện bốn cao thủ trẻ tuổi khác có tu vi Hỗn Nguyên cảnh đỉnh phong đồng thời ra chiêu tấn công hắn. Mà Diệp Chính mặc dù không vui lắm nhưng cũng đưa tay trái vẫn còn lành lặn của mình lên, chuẩn bị đánh ra Hạo Nhiên chỉ.
Hôm nay bọn họ quyết tâm phải dồn hắn vào chỗ chết, hoặc chí ít là khiến hắn sống không bằng chết!
Trong lúc Độc Cô Minh rơi vào tình huống hiểm nguy nhất thì tiếng ngựa hí vang trời liền cất lên.
Đạp Nguyệt Ô Truy chịu phải một chiêu Kinh Trập trong Vạn Cổ Thần chỉ vẫn không chết, giờ phút này đã hồi phục sức lực bắt đầu đứng thẳng dậy sau đó chạy tới chỗ Độc Cô Minh.
Hắn biết không thể chần chừ được nữa, nhanh chóng thi triển khinh công Hành Vân Lưu Thủy nhảy lên lưng hắc mã, sau đó nắm dây cương điều khiển nó chạy thẳng vào trong truyền tống trận.