358: Manh Mối
Bởi vì đạo thể từ quá khứ còn chưa trở lại nên kiếp thể lúc này đây chẳng hề có chút ấn tượng gì với thiên tài họ Vạn trong lời nói của lão.
Mà hắn cũng không quan tâm lắm, nôn nóng hỏi về vấn đề phục sinh người chết thì nghe lão đáp:
- Yên tâm, lão phu không hề lừa ngươi.
Ta đích thực có manh mối về vấn đề này, nó cũng có liên quan tới ta rất nhiều.
Ngươi từng nghe đến truyền thuyết về Hoàng Tuyền hay chưa?
Độc Cô Minh nhíu mày thoáng nghĩ ngợi, sau đó liền kinh ngạc nhìn lão nhân trước mắt:
- Tam Sinh? Chẳng lẽ tiền bối với Tam Sinh thạch có liên quan?
Trong nhân gian có tương truyền một câu chuyện về luân hồi.
Truyền thuyết kể rằng mỗi một sinh mạng trên thế gian sau khi chết đi thì linh hồn không hề bị hủy diệt mà vẫn còn tồn tại, hướng đến kiếp sống ở một thế giới khác.
Nhưng trước khi đầu thai chuyển kiếp, linh hồn bắt buộc phải đi qua một nơi có tên gọi Địa Phủ.
Đây cũng là nơi phán xét phân định thiện ác, nhân quả của linh hồn đó, cuối cùng chọn nơi luân hồi tương ứng tùy theo nghiệp lực.
Đường xuống Địa Phủ chỉ có một.
Đó là Hoàng Tuyền lộ - một con đường thẳng tắp nhưng lại dài và xa tới mức linh hồn muốn đi đến điểm cuối cần mất thời gian cả trăm năm, thậm chí nếu đó là một linh hồn vất vưởng vô định, nghiệp lực quá nặng thì có thể mất đến ngàn vạn năm cũng chưa thể thoát khỏi con đường này.
Hai bên đường nở rộ một loại hoa đẹp, chỉ thấy hoa nở không thấy lá xanh, người cõi dương gian gọi đó là hoa Bỉ Ngạn.
Nơi cuối Hoàng Tuyền lộ còn có một con sông nhỏ gọi là Vong Xuyên.
Nước sông chảy siết, chỉ cần vô tình rơi vào thì vĩnh viễn bị hủy diệt, không còn tư cách luân hồi thêm lần nữa.
Cầu Nại Hà bắt ngang qua Vong Xuyên để dẫn đường cho những linh hồn vượt khỏi Nại Hà chảy siết bên dưới.
Bờ đối diện của cây cầu lại có một gò đất có tên Vọng Hương đài, bên cạnh Vọng Hương đài là đình Mạnh Bà.
Chính Mạnh Bà này là người trông chừng và cai quản nơi đây, đồng thời có nhiệm vụ giao cho mỗi sinh linh một chén canh Vô Ưu.
Tương truyền rằng sau khi uống canh Vô Ưu này thì linh hồn sẽ quên đi chuyện tiền kiếp, trở về thánh khiết như lúc nguyên thủy, chuẩn bị bắt đầu một kiếp sống mới.
Mà Tam Sinh thạch Độc Cô Minh vừa nhắc đến chính là một tảng đá nằm bên cạnh dòng sông Vong Xuyên, trên đó có phản chiếu ba đời hiện tại, vị lai cùng quá khứ của mỗi sinh linh vừa đi ngang qua.
Nhìn nhân quả ba đời này, những sinh linh kia sẽ hiểu vì sao mình lại phải luân hồi đến thế giới mới với thân phận được định đoạt sẵn, sau khi không còn vướng bận gì sẽ uống một bát canh Vô Ưu rồi chìm vào luân hồi vô biên, chính thức đầu thai chuyển kiếp.
- Ta đích xác là Tam Sinh thạch ở bên cạnh Vong Xuyên.
Ta không rõ ta sinh từ khi nào, vì sao sinh ra, chỉ biết khi có Vong Xuyên thì liền có ta, mà Mạnh Bà, chính là tồn tại cấm kỵ chưởng khống luân hồi, thay thiên đạo cai quản chúng sinh...
Giọng Tam Sinh lão nhân chậm rãi vang lên, như có ma lực khiến Độc Cô Minh chìm đắm trong đó.
- Nhưng lúc còn ở đó ta không hề có linh trí mà chỉ là một hòn đá vô tri, cho đến một ngày nọ, một tên dã nhân lông vàng đầu thắt khăn tím xuất hiện đánh vào Hoàng Tuyền nhằm cướp lại thứ gì đó từ trong luân hồi.
Gã dã nhân kia cường đại đến mức khó lòng hình dung, mặc dù bị Mạnh Bà đánh bại, trục xuất ra khỏi Hoàng Tuyền nhưng trước khi rời đi vẫn kịp đánh ra một chưởng hủy diệt bản thể Tam Sinh thạch của ta, khiến nó rơi vào trong luân hồi, đi đến nhiều tiết điểm thời không khác nhau.
Trăm vạn năm sau, ta từ trong cõi hồng trần nảy sinh linh trí, bắt đầu không ngừng tìm kiếm những mảnh vụn thân thể của mình để tổ hợp lại, để rồi khi tới thời đại thái cổ ta mới chính thức hồi phục gần như trọn vẹn, trở thành sinh mệnh sống thực sự, có cảm xúc, có thể tu luyện, đồng thời có thời điểm tử vong riêng của mình.
Thấy Độc Cô Minh có vẻ không hiểu, Tam Sinh lão nhân vuốt râu cười ha hả:
- Loại sinh mệnh như ta nếu vĩnh viễn vô tình vô cảm, hoà vào thiên đạo thì sẽ thọ ngang trời đất, gần như bất tử bất diệt.
Nhưng như vậy chẳng có gì thú vị, hồng trần tuy vấy bẩn nhưng ngập tràn màu sắc khiến ta rung động.
Hiện tại mệnh ta không dài, mục đích tồn tại mỗi ngày tuy cũng là tu luyện để gia tăng thọ nguyên nhưng trong sự hữu tình, không hề vô tình như năm xưa.
Loại cảm giác gấp rút, khao khát né tránh tử vong này rất thích thú.
Ta cam nguyện như vậy!
Độc Cô Minh trầm mặc hỏi:
- Ý của tiền bối nếu ta cường đại như dã nhân lông vàng kia thì có thể đến luân hồi cướp lại Tích Quân từ Mạnh Bà sao?
Tam Sinh lắc đầu:
- Ngươi vĩnh viễn không thắng được Mạnh Bà, vì nàng ta đại diện cho thiên đạo, từ bỏ vọng tưởng ấy đi.
Những thứ bên trong luân hồi đều là cấm kỵ, dù cho những tồn tại thần thoại, hay trước thần thoại cũng không cách nào suy tính ra những gì phát sinh bên trong luân hồi.
Đến mức kiếp nạn giáng xuống bọn họ vì không chống được nên phải nghĩ ra cách trốn vào tiết điểm thời không, chờ ngày trở lại nhân gian.
Ta nói chỉ cho ngươi manh mối, là muốn nói về sự kiện dã nhân đánh nát bản thể Tam Sinh thạch của ta.
Ta có khả năng nhìn thấu tiền kiếp, hiện kiếp và lai kiếp của một linh hồn.
Nếu có người nào dung hợp với một bộ phận của ta thì cũng có năng lực tương tự như vậy.
Năm đó hành động của dã nhân dường như không phải đơn thuần khiêu chiến Mạnh Bà mà trọng điểm là nhắm đến ta.
Năm tháng sau đó cũng có một người áo xanh xuất hiện, y mặc dù thua xa dã nhân nhưng lại dường như rất thông thuộc nơi này, cẩn thận tìm đến một mảnh vỡ còn sót lại của ta.
Y thi triển thần thông nào đó dung hợp nó với linh hồn mình.
Kế đến...
Giọng Tam Sinh trở nên gấp rút, ánh mắt như hồi tưởng lại tình cảnh năm ấy:
- Kế đến y nở nụ cười hờ hững, khoảnh khắc Mạnh Bà đánh tới liền thi giải tán đạo, tự kết thúc sinh mạng mình rồi nhảy vào trong vòng xoáy luân hồi...!Mãi về sau ta mới hiểu hành động của y và dã nhân! Cả hai là muốn mượn loại năng lực kia của ta để tìm kiếm người mình muốn.
Ta không rõ họ có thành công hay không, nhưng đó cũng là một loại manh mối!
Độc Cô Minh nghe đến xuất thần.
Bình thường hắn rất tự tin vào bản thân nhưng nghe xong những điều này cũng cảm thấy chết lặng.
Chạm đến luân hồi là cảnh giới gì mới làm được?
Chủ cảnh trong mắt Tam Sinh lão nhân chẳng khác gì con kiến, mà Tam Sinh lão nhân với dã nhân lại càng cách biệt, đó là còn chưa kể tới nam tử áo xanh kia.
Hai vị này một người đánh vỡ Tam Sinh thạch, một người cưỡng ép dung hợp nó, tu vi có thể gọi siêu thần nhập hoá, ngay cả Kiếp Chủ e là cũng chưa có loại năng lực như thế.
Vậy hắn thì sao? Bây giờ còn đang là một Tiên Thai nhỏ bé, bao giờ mới đạt được trình độ như họ?
Tam Sinh dường như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, bèn cười nói:
- Đừng khinh thường bản thân, vì sao ta lại chọn tự mình chủ động đến gặp ngươi, nói ra manh mối này cũng vì có nguyên nhân riêng.
Ta có thể nhìn ra tam sinh của mọi người nhưng lại không tài nào thấy được tam sinh của ngươi! Lý do vì ngươi cũng là tồn tại như ta, nơi ấn đường của ngươi chính là mảnh vỡ bản thể năm đó đã bị người áo xanh dung hợp!
Trong lúc Độc Cô Minh còn đang sửng sờ thì lại nghe Tam Sinh nói tiếp:
- Ngoài ngươi ra, sẽ chẳng ai vén được bức màn cấm kỵ này! Rốt cuộc dã nhân và nam tử áo xanh là ai, sau khi y thi giải tán đạo chìm vào luân hồi đã trở thành kẻ nào, làm ra những chuyện kinh thế hãi tục gì! Ta thậm chí nghi ngờ ngươi chính là y sau khi chuyển thế! Tuy nhiên, Kiếp Chủ ngoài kia lại là một dấu hỏi lớn khiến nhận định này của ta xuất hiện khúc mắc...
Chờ khi tu vi ngươi cao hơn, sử dụng được Tam Sinh thạch thì mọi thứ sẽ bắt đầu rõ ràng! Cứ vậy đi! Về thân xác nữ tử kia thì nên an táng cho tốt, nếu thật sự có một ngày ngươi cứu được nữ tử kia từ trong luân hồi trở về thì phải tạo cho nàng ta một thân thể mới, đủ thọ nguyên, đủ căn cơ, không thể tiếp tục sử dụng thân xác cũ được.
- Vãn bối hiểu, đa tạ tiền bối chỉ giáo!
Độc Cô Minh cúi người bái tạ, đến khi ngẩng đầu lên đã thấy Tam Sinh biến mất, khung cảnh xung quanh trở lại là bờ hồ Vô Ưu đầy tịch lặng kia.
Nhìn mặt hồ đang phảng phất ánh tím trước mặt, lại thêm cầu Bất Quy Lai đang bắt ngang qua, hắn chợt nhíu mày kinh nghi bất định.
- Bất Quy Lai, Nại Hà kiều...!Hồ Vô Ưu, Vong Xuyên hà...!Chẳng lẽ chúng có liên quan gì với nhau sao? Mà Thiên Huyễn thành này, tồn tại qua nhiều lần cấm kỵ vẫn không mảy may suy chuyển, ngay cả bản thể Tam Sinh thạch sau khi nảy sinh linh trí vẫn chọn đến đây tu luyện, chẳng lẽ là vì nó có liên quan tới Địa Phủ kia?
Kiếp thể im lặng một lúc thật lâu, phàm thể đang ôm thi thể Lưu Tích Quân về đến căn nhà tranh cũng chợt dừng bước.
Địch Vân ngồi trên xe lăn, gã cảm nhận được có người trở về. Lúc đi là hai, nhưng trở về chỉ một, hơn nữa bước đi còn nặng nề trầm trọng, bầu không khí cũng tràn ngập sự tang thương khó miêu tả thành lời.
- Đại ca...
Địch Vân nói ra hai chữ, nhưng không đề cập đến Lưu Tích Quân vì hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Người tinh tế như gã biết rằng giờ phút này đây chỉ cần đồng cảm là đủ, chớ nên nhiều chuyện.
Độc Cô Minh không đáp. Cuộc nói chuyện với Tam Sinh lão nhân đã khiến hắn rơi vào trầm mặc.
Nhìn nhành liễu rũ trước mái hiên nhà phất phơ trong gió, đáy lòng hắn càng thêm trống trải.
Lưu Tích Quân đã chết, nhành liễu kia cũng không còn gắng gượng được nữa mà khô héo đi, một cơn gió nhẹ thoảng qua khiến nó gãy làm đôi. Một nhành liễu không cam lòng trước số mệnh, nhưng sau cùng vẫn bị số mệnh khuất phục, vĩnh viễn rời xa chốn hồng trần đầy bi ai này...
Độc Cô Minh nhìn nhành liễu khô héo đang bay tới trước mặt mình, sau đó khẽ mơn man gò má nay đã nhợt nhạt của nữ tử áo trắng đang bất động trong lòng mình kia. Miệng hắn nở nụ cười bất đắc dĩ, sự thê lương tràn ngập đáy mắt:
- Muội yên tâm, kết thúc chỉ là sự khởi đầu. Nếu luân hồi là có thật, ta không tin không tìm được muội. Dù giữa biển người mênh mông, hồng trần vạn kiếp, ta nhất định không ngừng tìm kiếm, chờ đến ngày muội trùng sinh chờ lại...
Lúc này đây đã thấy một tia hy vọng nhỏ nhoi, mặc dù cực kỳ bất khả thi nhưng hắn vẫn phải bám víu lấy nó. Thứ hắn cần ở thời điểm hiện tại không phải nước mắt đau buồn mà sự bình tĩnh, cố gắng thấu suốt mọi chuyện để tìm ra giải pháp.
- Điều bọn họ làm được ta cũng làm được, điều bọn họ không thể làm ta vẫn sẽ làm được! Bởi vì ta là Độc Cô Minh! Ta chưa từng bỏ cuộc!
Sự thê lương kia hoá thành điên cuồng, cùng lúc ánh nắng ban mai đã xuống hiện trên bầu trời Thiên Huyễn thành, báo hiệu một ngày mới bắt đầu.
Kiếp thể rời đi, hắn ra bên ngoài thành tham gia vào cuộc chiến kia, trạng thái nghịch chuyển sinh tử giúp hắn gia tăng chiến lực lên một tầm cao mới. Lực đạo khi trước vốn đã kinh khủng nay còn bá đạo hơn gấp bội phần, đồng thời thi triển ra một sát chiêu hắn nghĩ đến lúc còn trầm mình trong huyết hà.
- Tuyệt Thánh Trí!
Thần thông này lấy ý tưởng từ Tụ Linh chú của Bất Động Minh Vương nhưng dễ thực hiện hơn, vô cùng thích hợp với kiếp thể, vì bộ thân thể này ngoài sử dụng lực đạo và sinh mệnh lực ra thì chẳng thể nào cảm ngộ ý cảnh hay ý chí vào đòn đánh giống môn cấm kỵ thần thông kia.
Cách thi triển rất đơn giản, đồng thời đem lại hiệu quả vô cùng khủng khiếp.
Tự bạo!
Nếu Tụ Linh chú là dốc toàn bộ sinh mệnh lực, ngưng kết thành một thanh song đầu đoản đao đâm đến địch nhân kèm theo ý chí nhất kích tất sát thì Tuyệt Thánh trí lại chẳng cần ngưng kết gì cả, cứ tự khiến khổ hải sôi trào rồi nổ tung là thành công. Uy lực chỉ thua kém một chút nhưng tầm ảnh hưởng lại rộng hơn Tụ Linh chú gấp bội phần, rất thích hợp dùng cho quần chiến.
Chỉ trong nháy mắt loại thần thông này đã bức lui được Vương Nhất, còn khiến Kiếp Chủ lần đầu tiên hừ lạnh, lắc đầu bất lực bỏ đi. Mà đám Ngũ Hành tử, Trương Kiệt lại càng khiếp sợ đến cực điểm, vắt giò lên cổ bỏ chạy.
- Điên rồi, lại có kẻ dám dùng tự bạo chế thành thần thông! Hắn là dạng quái thai gì?
- Hắn lại chơi trò cảm tử này! Rút thôi!
Trương Kiệt phun ra một ngụm máu tươi, áo quần rách rưới, tóc tai bù xù cười thảm bò lết ra khỏi một vụ nổ kinh thiên động địa. Mà kẻ tạo ra vụ nổ này ngoài kiếp thể Độc Cô Minh ra thì còn có ai?
Lợi dụng việc bản thân sở hữu sinh mệnh lực nhiều tới mức khiếp người, hắn thi triển Tuyệt Thánh Trí đưa bản thân vào trạng thái tự bạo. Dĩ nhiên việc tự bạo này chỉ hy sinh chín mươi phần trăm sinh mệnh lực trong người, trước đó hắn đã cẩn thận ngăn cách linh hồn và ý thức để tránh bị vụ nổ làm ảnh hưởng.
Sinh mệnh lực càng nhiều, nguyên lực càng thâm hậu thì vụ nổ do tự bạo tạo thành càng khủng bố. Mỗi một đòn như vậy cơ hồ là đồng quy vu tận, mà đáng hận hơn là hắn sau khi tự bạo thì trong nháy mắt lập tức hồi phục nhờ trạng thái gánh chịu sinh tử kiếp từ thiên địa, kèm theo sức tái tạo nghịch thiên của Trường Sinh thể.
Dù là thiên kiêu như Vương Nhất hay Kiếp Chủ đều cảm thấy bất lực khi chứng kiến hắn liên tục lao tới thi triển môn thần thông đốn mạt kia.
- Bạo!
Hai mắt Độc Cô Minh đỏ ngầu, lại lao tới vị trí Thông Bích Viên Hầu mà thi triển Tuyệt Thánh Trí.
ẦM! ẦM! ẦM!
Tiếng nổ như muốn xé tan trời đất lại vang lên đánh bay gã thiên tài của Thần Hầu Nhất Mạch, khiến gã phải lập tức bỏ Vương Nhất mà rời đi trước.
- Coi như ngươi lợi hại, lần tới gặp lại đừng hòng giở trò này ra! Nhị sự đệ, ngươi cũng cẩn thận, tốt nhất là về Thần Tiêu thánh hoàng triều bế quan dài hạn đi! Ít lâu nữa ta sẽ tìm đến tận cửa bái phỏng ngươi!
Vương Nhất nghiến răng. Đồng thời dùng ánh mắt thù hận liếc qua Độc Cô Minh đang khôi phục thân thể rồi nhanh chóng hoá thành đạo tàn ảnh biết mất nơi đường chân trời.
Mọi người cực kỳ bất ngờ về sự thay đổi của Độc Cô Minh. Sau khi vào Thiên Huyễn thành rồi trở ra, hắn không những chẳng hề yếu đi mà trái lại còn sinh long hoạt hổ, tràn trề sức sống hơn gấp bội phận. Tuy nhiên bấy nhiêu là không đủ để giấu đi sự bi ai nơi đáy mắt nam tử tóc tím này.
Nhìn hắn, ai cũng hiểu được hắn đang muốn dùng sự điên cuồng của mình để phát tiết ra toàn bộ dày vò trong lòng.
Ít lâu sau, giữa không trung hiện ra hư ảnh luân hồi đạo giới của Thần Tiêu Nhân Chủ. Trận chiến của ba cường giả đẳng cấp Giới Chủ đã kết thúc. Thắng bại không ai rõ, chỉ biết Đào Ngột rời đi một cách đường hoàng, trên người mặc dù chi chít vết thương nhưng khí tức vẫn cực mạnh.
Huyết long gào rống chấn động trời xanh, cũng không chờ Độc Cô Minh mà trực tiếp bay về Tuyệt Vọng Ma Uyên, rõ ràng trọng thương rất nặng.
Mà Thần Tiêu Nhân Chủ là sung mãn nhất, tà áo phất phơ trong gió, vẻ mặt cương nghị đáp xuống trước mặt Sát Tiếu Thiên mỉm cười nhìn y.
Sát Tiếu Thiên và chúng tu sĩ trẻ tuổi vội khom người hành lễ:
- Bái kiến Nhân Chủ!
- Miễn lễ! Hài tử, con không cần phải che giấu thân phận giữa chúng ta nữa...
Thần Tiêu ôn tồn nói, ánh mắt đặt trên người Sát Tiếu Thiên, cảm thấy đứa con trai này quá mức cương liệt. Tính cách so với năm đó bị mình thi triển luân hồi thuật, bắt đó chuyển thế trăm lần chẳng hề thay đổi tí nào.
Đám Độc Cô Minh cực kỳ bất ngờ về thân phận kinh người này của Sát Tiếu Thiên. Dùng ánh mắt khó tin nhìn y.
Mà Sát Tiếu Thiên chỉ lắc đầu cười gượng gạo, giống như không thích bị công bố thân phận này lắm.
- Con không như Vương Nhất kia. Con luôn cảm thấy việc để mọi người biết phía sau lưng có một Nhân Chủ hùng mạnh chống lưng là điều không nên. Muốn mọi người đối đãi công bằng với mình cần giấu tiệt thân phận này, hành tẩu tu luyện giới bằng chính thực lực cá nhân, dù chết đi cũng là do mình chưa đủ bản lĩnh, chẳng thể trách hay oán hận kẻ khác...
Thần Tiêu thở dài:
- Thời thế mỗi lúc một khác. Ta cảm nhận được cách đây một canh giờ Cách Thế Phàm kiều đã chính thức được nối thông, bọn họ sẽ rất nhanh phủ xuống. Di địa chỉ có một vị Nhân Chủ là ta, mà Cửu Thiên Cửu Địa lại có rất nhiều. Cũng may ta sử dụng luân hồi thuật trùng tu không biết bao nhiều lần từ thượng cổ đến nay, đã sắp chạm đến ngưỡng đại viên mãn, trong nhất thời đám người thánh giới vẫn sẽ phải dè chừng ta. Nếu biết con là hài tử của ta sẽ hạn chế va chạm giúp con có thêm thời gian phát triển.
Thấy đám Sơ Tuyết, Tẫn Cốt, Toả Cốt, Đông Hoa thái tử biểu tình kinh nghi bất định. Thần Tiêu Nhân Chủ nói tiếp:
- Các ngươi sẽ mau chóng hiểu lời ta thôi! Nhớ kỹ đừng khinh địch, thế hệ trẻ của thánh giới rất khủng bố. Đặc biệt nên tránh va chạm với Bất Bại Tiểu Bá Vương Lục Triết, theo tin tức vừa truyền đến từ thánh giới thì y không đơn giản đâu... Còn ngươi, kẻ diệt đạo thời đại này, sắp tới nên hạn chế giết chóc đi. Nếu muốn đại khai sát giới thì đợi lọt vào tốp mười Nhân Giới Chí Tôn bảng, được trao cho danh ngạch tiến đến chân trời Đông Hải thí luyện, ta sẽ cho ngươi giết bấy nhiêu tùy thích!
Nghe vị Nhân Chủ kia nhắc tới mình, Nguyệt Nhi áo đỏ ở xa chỉ khẽ cười nhạt:
- Đa tạ Nhân Chủ quan tâm!
Sau khi dặn dò qua loa mấy câu, Thần Tiêu Nhân Chủ liền gấp rút rời đi, đến một vị Nhân Chủ đã sống rất lâu như ông ta mà còn có biểu tình khó coi như vậy, rõ ràng vừa có chuyện rất kinh khủng phát sinh.
Bên trong thành, Mạnh lão nhoẻn miệng cười:
- Hay lắm! Cách Giới Phàm kiều được nối thông trước kỳ hạn rồi! Tiểu Bá Vương dường như cũng phủ xuống Di địa. Mục đích chính của y chắc chắn là bắt Thập Thất hoàng tử về quy án. Hy vọng có thể lợi dụng Thập Thất và chúng anh kiệt Di địa diệt trừ y!
Hạ Thương Lan gật đầu:
- Đến lúc đó bằng mọi giá phải giết được Tiểu Bá Vương. Nếu để y trưởng thành thì Bạch tộc sẽ gặp lâm nguy... Sự kiện Diệt Kiếp vừa hay còn mấy tháng nữa diễn ra. Quan Thất đã sắp xếp xong mọi việc, nghe đồn lần này quy mô anh kiệt hội tụ rất lớn, có cả mấy người của thánh giới. Con cũng sẽ tham gia để đoạt đầu danh trạng này, đồng thời tìm cơ hội trừ khử Tiểu Bá Vương, tiện một công đôi chuyện...