Độc Cô Minh dĩ nhiên không nghe thấy mấy lời lẩm bẩm này của trung niên nhân, tâm trạng hắn đang rất hưng phấn khi nghĩ tới những chuyện sắp sửa diễn ra. Nếu mọi thứ thuận lợi, tiến triển theo đúng kế hoạch thì hôm nay hắn chắc chắn lời to.
- Đế Long ư? Long Sào tổ Địa ư? Cũng bị một phàm nhân như ta đạp bằng mà thôi!
Độc Cô Minh cười đầy ám muội, nụ cười này đã từ rất lâu không còn xuất hiện trên gương mặt hắn, bị những toan tính tranh đấu không ngừng ở tu luyện giới vùi lấp.
Con lừa chợt ngẩng đầu kêu lên mấy tiếng như hưởng ứng. Thấy vậy, hắn liền đưa tay vỗ đầu nó theo thói quen, mắng khẽ:
- Tên tiểu tử ngươi bình thường lười biếng cái gì cũng không giỏi, chỉ giỏi hùa theo lúc ta bày trò xấu xa…
- Tiểu bối, ngươi còn vỗ đầu Yêu Tổ một lần nữa thì đừng trách ta đá ngươi ra ngoài Vạn Yêu Mộ Địa!
Trung niên nhân tức giận đến mức muốn thổ huyết, lại chửi toáng lên. Ông ta sống cùng thời đại với Yêu Tổ, dù rằng xét về độ thần tượng thì ưu ái ca ca Hổ Hoàng của mình hơn, nhưng từ tận đáy lòng vẫn vô cùng kính phục vị thủ lĩnh từng giúp yêu tộc thoát khỏi cảnh diệt vong, phát triển rực rỡ tới tận ngày hôm nay. Nhìn y bây giờ đã thần hồn tan nát, chỉ còn lại thể xác suy yếu đến cực hạn, biến thành một con lừa ngốc bị người ta cưỡi, xem như sủng thú, ông ta sao mà không thương cảm cho được.
Mà chết tiệt hơn là người đang bắt nạt nó lại có nét gì đó rất giống một kẻ ông ta cũng từng gặp qua ở kỷ hồng hoang. Thậm chí, ông ta còn chứng kiến người đó dùng thân thể vĩ ngạn, đầu chít khăn tím của mình đứng lên hô hào vạn tộc không phục tùng thiên mệnh, lật đổ ách thống trị của hai tòa Thiên Đình cổ xưa. Mỗi lần định trừng phạt Độc Cô Minh thì bóng hình "vị thần của vạn tộc” này lại hiện ra, khiến ông ta trở nên run rẩy không cách nào xuống tay được.
- Tiểu bối, thần trí của Yêu Tổ vẫn đang còn mơ hồ, đừng để ngài ấy lây nhiễm tính cách vô sỉ của ngươi?
- Khốn khiếp, ngươi có thôi đi không? Ta đã bảo đừng vỗ lên đầu Yêu Tổ nữa…
- Ta giết ngươi, tên vô lại này!
Bên tai Độc Cô Minh vang lên không ngớt tiếng chửi rủa của trung niên nhân. Hắn cười khổ không thôi, còn đang định đính chính “ta tuy là vô lại những hoàn lương từ lâu” thì sát khí bốn phương đã nổi lên cuồn cuộn, thúc ép hắn phải đẩy nhanh tốc độ di chuyển đến Long Sào Tổ Địa.
Mà Đế Long và Mục trưởng lão lúc này đã thành công lui về sâu bên trong tổ địa của mình, chính là ngôi miếu đổ nát cũ kỹ nơi mà y đã hoàn thành đạo pháp Cửu Mạch Quy Nhất kia.
Ngôi miếu này có niên đại rất xa xưa, ngay cả tấm bia ghi lại danh tính cũng đã bị bào mòn hoàn toàn, long khí mờ nhạt không rõ ràng, tuy nhiên không hiểu vì sao đây lại là nơi duy nhất khiến Đế Long cảm thấy an toàn ở tổ địa này. Khi ngồi nhập định trước nó, tốc độ tu luyện của y cũng được kéo lên tầm cao mới, siêu việt chúng yêu tu cùng thế hệ.
- Thiếu chủ yên tâm, đây là miếu thờ của một trong những hào kiệt từng cùng Yêu Tổ tung hoành kỷ hồng hoang! Chính ông ta xây dựng nên tổ địa này cho long tộc, năm đó Trảm Long Nhân dù cường đại nhưng cũng không thể tiến vào chu vi quanh đây nổi một bước. Nếu không phải Thiên Long Thần nghĩ cho đại cục của long tộc, cho rằng tộc đàn của chúng ta không thể nào cứ chui rúc mãi, bắt buộc phải phản đòn đi tìm sinh cơ trong tử lộ thì bằng vào địa thế và trận pháp nơi đây cũng đủ giúp ông ta phòng ngự vĩnh viễn trước Trảm Long Nhân.
Đế Long gật đầu. Đến nước này rồi ngoài lẩn trốn ra y chẳng làm được gì khác. Đối phương quá hùng mạnh, thêm vào sự chống lưng đến từ vị cường giả thần bí của Thần Hổ nhất mạch. Đến Ứng Kiếp tu sĩ như Mục trưởng lão còn cảm thấy tuyệt vọng huống hồ là y.
- Thần Hổ nhất mạch đúng là đáng ghét! Nhưng bọn chúng vậy mà lại xuất hiện cường giả bậc này dưới tình huống huyết mạch tại nhân giới đã đoạn tuyệt, còn chúng ta tuy con đàn cháu đống, phát triển rực rỡ nhưng chẳng có lấy một ai đạt đến đẳng cấp như Hắc Hổ vừa rồi!
- Có lẽ cũng không phải không có, mà là họ đã đi đến một vùng đất hứa ở nơi xa xăm để tìm kiếm hy vọng vấn đỉnh. Trên rất nhiều thạch bích ở các tộc đàn có khắc lại lời dặn dò cuối cùng của họ trước lúc rời đi.
Đế Long hỏi:
- Là lời gì?
Mục trưởng lão hít sâu vào một hơi, vẻ mặt nghiêm túc gằn từng chữ:
- Chúng ta sẽ quay về, dẫn dắt long tộc trở thành đệ nhất tộc!
Đế Long siết chặt nắm đấm, câu nói này kích phát chiến ý trong lòng y. Đoạn y ngẩng cao đầu nhìn về hướng đại môn cách đó rất xa của tổ địa, lạnh lùng nói:
- Được! Tương lai hãy còn dài, chúng ta cùng đợi các bậc hào kiệt của long tộc chúng ta trở lại, khuấy đảo thương khung! Long tộc gặp bại không nản, gặp khó càng tiến, gặp mạnh càng mạnh, vĩnh viễn không quỳ gối, cớ gì lại phải nhụt chí trước kẻ kia!
Mục trưởng lão gật mạnh đầu, ngưng trọng nói:
- Tên giả dạng phàm nhân kia tới rồi, hắn đang cưỡi trên lưng một con lừa tầm thường, bộ dáng ngu ngốc đến cực điểm! Tên này rõ ràng là cường giả cực mạnh nên ta mới nhìn không thấu tu vi của hắn. Nhưng cho dù hắn có “giả trư cật hổ” đi chăng nữa thì cũng sẽ bị trận pháp tổ địa xé xác mà thôi, trở thành máu tươi hiến tế cho các bậc tiền bối long tộc. Thiếu chủ cứ điềm tĩnh chờ hắn đến đây nộp mạng!
Đế Long huyết khí sục sôi, để tăng thêm phần hùng hồn, y ngẩng mặt lên trời thét lớn:
- Có bản lĩnh thì tới đây, Đế Long ta đang ngửa cổ chờ ngươi chém!
Phía bên ngoài, Độc Cô Minh và con lừa ngốc đang đứng quan sát phía trước Long Sào Tổ Địa.
Hắn đã tập được sự cẩn thận này trong những năm tháng hóa phàm ở Việt quốc. Trước khi làm một điều gì dù dễ dàng hay đã chuẩn bị kỹ càng đến đâu đều sẽ dành một khoảng thời gian ngắn để xem xét lại. Trong lúc dò xét, hắn vẫn thi thoảng nhìn về phía sau lưng nơi đang phát ra từng tràng dao động mạnh, âm thanh thần thông va chạm tạo thành dư âm vang vọng khắp bốn phương.
Hắn đã nhờ trung niên nhân phá mở kết giới nơi tuyệt địa ra thành công, đây xem như đã là cực hạn hắn làm được khi dùng bộ phàm thể này đến đây. Mọi việc tiếp theo đành phải trông chờ ở Sổ Tư và đám tiểu ô quy, hay thậm chí là chính bản thân Lưu Tông.
Với Lưu Tông, “cha vợ” chưa từng một lần gặp gỡ kia, hắn có một niềm tin rất lớn với ông ta thông qua những câu chuyện mà tu luyện giới truyền tụng trong mấy ngàn năm trở lại đây.
Nam Cuồng!
Thiên hạ đệ nhất cuồng nhân!
Ngang ngược vô pháp vô thiên chỉ vì thân nhân cốt nhục!
Nhìn như điên cuồng vô tình nhưng thật ra lại chí tình chí nghĩa.
Lưu Tông về khía cạnh nào đó chính một hình ảnh trong tương lai cực kỳ giống với bản thân Độc Cô Minh, mà Độc Cô Minh, chính là hình ảnh phản chiếu trong quá khứ của Lưu Tông, con đường của cả hai khúc chiết mà thê lương, trên con đường thành đạo đều có nước mắt và hơi thở đã trở thành hồi ức của bậc hồng nhan.
Phu nhân Lưu Tông, cũng tức là mẫu thân của Lưu Tích Quân đã bạo bệnh mà chết đi. Chính cái chết của bà đã biến ông ta từ một gã thanh niên nam tử còn đang khí huyết phương cương, hùng tâm tráng chí trở thành lãnh đạm, thường xuyên nhìn về chiều tà ráng đỏ mà trầm mặc, đáy mắt thêm phần tang thương u uất.
Đến phiên đứa con gái mà ông ta cưng chiều hết mực, quý trọng hơn cả mạng sống gặp phải nguy nan. Chỉ vì tìm kiếm đan dược bảo mệnh cho nó mà ông ta lại bất chấp trở thành địch nhân của cả thiên hạ, làm ra biết bao nhiêu chuyện đảo điên khinh cuồng, cuối cùng bản thân sa chân vào Vạn Yêu Mộ Địa, bị giam hãm suốt mấy chục năm, lại gặp phải hai tàn hồn cực mạnh của hào kiệt thời cổ yêu tộc và nhân tộc muốn tranh đoạt cắn nuốt mình.
Nhưng ông ta chung quy kiên cường đến mức khó hình dung, tấm lưng cao lớn như thần như ma vĩnh viễn không thể sụp đổ, lấy hình bóng thê tử trong lòng làm điểm tựa để đối kháng với tất cả, cuối cùng lấn áp hai hào kiệt kia, hiện tại còn chuẩn bị giết ngược bọn chúng.
Tín niệm của ông ta cũng tương tự Độc Cô Minh, cho rằng chỉ cần bản thân kiên định không lùi bước thì mọi chuyện đều có thể vãn hồi. Không có hy vọng, thì bản thân sẽ tự sáng tạo ra hy vọng, tuyệt đối không có "chấp nhận" cùng "buông bỏ".
Hai con người, hai hình chiếu quá khứ tương lai của nhau, do sự sắp đặt của số mệnh lại thông qua Lưu Tích Quân hình thành mối liên kết đầy oan trái. Cũng không rõ nếu Lưu Tông biết ái nữ của mình vì Độc Cô Minh mà vong mạng thì sẽ trở nên điên cuồng thế nào nữa, có hay không sẽ một chưởng giết chết hắn.
- Cũng may phàm thể sống đi chết lại được, cùng lắm cho ông ấy giết vài trăm lần cho hả giận. Ta không sợ chết, chỉ sợ mình không còn cơ hội để tìm cách đưa nàng từ luân hồi trở lại!
Độc Cô Minh khẽ lẩm bẩm, cưỡi trên lưng con lừa ngốc chậm rãi tiến vào Long Sào Tổ Địa. Khoảnh khắc bước chân cả hai chạm vào tổ địa này thì đột nhiên trời đất rung chuyển dữ dội, mấy trăm ngôi thần miếu hào kiệt yêu tộc tỏa ra ánh sáng rọi thẳng lên trời, khí thế như muốn thôn thiên phệ địa.
Hư ảnh chân long gào thét bay lượn khắp nơi, tất cả đều giương nanh múa vuốt phô diễn toàn bộ những gì đẹp đẽ nhất của mình. Nhìn thấy cảnh tượng kỳ vĩ này, Đế Long và Mục trưởng lão không khỏi há hốc mồm. So với những gì đang xảy ra thì dị tượng “vạn long triều bái” lúc trước y tạo ra chẳng khác nào trò đùa.
- Trận pháp khởi động đem lại thanh thế lớn đến vậy sao?
Đế Long ngơ ngác nói.
Mục trưởng lão âm trầm:
- Vậy càng chứng minh kẻ địch rất mạnh, những tiền bối tộc ta phải dùng toàn lực ứng phó! Nhưng thiếu chủ yên tâm, dưới lực lượng mạnh mẽ thế này, dù là Yêu Tổ tái sinh cũng phải bị nghiền nát!