Mục lục
Đế Cuồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

186: Vùng Đất Bị Lãng Quên


Chiếc ô bung ra ngăn cản những giọt mưa lạnh buốt rơi xuống trên người hắn.
Tiếng tí tách vang lên, mặt hồ vốn trong xanh phẳng lặng nhưng giờ đây lại bị những giọt mưa làm xao động, tạo thành vô số vòng tròn gợn sóng khuếch tán ra bốn phía.
Phàm thể không có da thịt rắn chắc và linh lực hùng hậu như đạo thể nên rất dễ cảm lạnh.

Mấy năm qua không ít lần Độc Cô Minh mắc bệnh vì sự thay đổi thời tiết thất thường ở Việt quốc rồi.
Miệng nở nụ cười tươi, hắn nhìn cây cầu trước mặt, nơi đang có rất đông người qua lại chạy tán loạn tránh mưa, chân khẽ cất bước.
Hắn đi trong cơn mưa, gió lạnh thổi qua, mặc dù đã có ô che chắn nhưng vẫn không thể tránh khỏi bị vài giọt theo gió cuốn qua mà rơi xuống trên xiêm y, khiến vạt áo bản thân ướt đẫm.

Cầu Bất Quy Lai không dài lắm, chỉ cần đi tầm ba mươi bước chân là sẽ tới được bên kia cầu, Độc Cô Minh cứ chậm rãi bước đi trong mưa sa gió lạnh, sự gấp rút của biển người chật như nêm ở bốn phía xung quanh không thể khiến lòng hắn xao động.

Ánh mắt hắn điềm tĩnh nhìn về phía trước, một loại ý cảnh vô thường tự nhiên khởi phát trong vô thức.
- Sinh lão bệnh tử cũng giống xuân hạ thu đông bốn mùa luân chuyển, mà phàm nhân lại chẳng khác nào người lữ hành đi xuyên qua năm tháng, đến khi mưa phùn dào dạt mùa xuân rơi trên vạt áo đã chuyển thành tuyết trắng lạnh lẽo mùa đông thì đó cũng chính là lúc nhân mệnh kết thúc… Nhưng có phải chỉ có phàm nhân mới như vậy không? Tu sĩ cả đời nghịch thiên mà đi, muốn sánh ngang trời đất, phất tay một cái là khiến phong vân biến sắc, càn khôn đảo lộn, nhưng rốt cuộc chẳng phải cũng đều như những giọt mưa kia, chỉ có thể khiến mặt hồ thoáng xao động rồi vĩnh viễn biến mất đó sao? Thế gian vô thường, nhân mệnh vô thường, kim cổ vô thường… không gì là vĩnh hằng bất biến…
Hắn thở dài cảm khái, trong lúc ngẩn ngơ bất giác đã đặt chân tới giữa cầu lúc nào không hay.
Đúng lúc này một bóng trắng từ trước mặt đi tới khẽ lướt qua bên cạnh hắn.

Đó là một cô gái dung mạo xấu xí tay cầm ô mưa đang bước đi vội vã.

Giữa biển người mênh mông, hai người giống như vô tình mà hữu ý, đều bất giác quay sang nhìn nhau một cái.

Ngay khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt của cô gái kia, Độc Cô Minh liền đứng sửng người, toàn thân tê cứng chẳng thể làm ra động tác gì.


Dung mạo hiện tại của hắn đã bị biến đổi, không còn là Độc Cô Minh kẻ đang tung hoành trong thế hệ trẻ nhân giới kia.

Mà dung mạo nàng tuy cũng cải biên thành xấu xí, tuy nhiên đôi mắt phượng sắc sảo kia hắn vĩnh viễn không thể nào quên được.

Nàng chính là người đầu tiên hắn gặp khi đi đến thế giới này, cũng hắn vượt qua mấy lần sinh tử ở cả U Minh cấm địa và Tuyệt Vọng Ma Uyên, cũng là người duy nhất dám đứng về phía hắn trong thế giới đạo hoa, giúp hắn bảo vệ một cô gái khác trước sự tấn công của chín chí tôn thiên kiêu đứng đầu nhân giới.

Khi tiên ma chủ tự bạo, lòng hắn chỉ nghĩ tới Trần Mạn Dao mà hoàn toàn quên mất nàng.

- Lưu Tích Quân…
Độc Cô Minh giật mình tỉnh lại, vội vàng quay đầu nhưng đã muộn, bóng lưng gầy gò của Lưu Tích Quân đã biến mất giữa biển người mênh mông, giống như hạt mưa đã rơi xuống mặt hồ tạo thành gợn sóng trong khoảnh khắc, sau đó tan biến không còn chút vết tích.
- Thật sự là nàng ta sao?
Sau một hồi tìm kiếm trong vô vọng, hắn trở nên trầm mặc, hoài nghi bản thân đã nhìn nhầm, kế đến quay lưng tiếp tục đi đến phía bên kia cầu.

Nơi đó có Tế Vũ lâu cao ngút quanh năm sương khói lượn lờ, nếu may mắn còn có thể bắt gặp lúc Cố Lý công tử đàn lên Bích Hải Triều Sinh khúc tê tái lòng người, thể ngộ nhân sinh huyền ảo.
Lúc này đây trên đỉnh Tế Vũ lâu, Nhân Phi Nhân đang ngồi đối diện một nam tử áo trắng.

Tướng mạo người này tầm ba mươi lăm, trán cao mũi thẳng, miệng luôn nở nụ cười mỉm hết sức thần bí.

Nhưng điều khiến người ta ấn tượng nhất khi vừa gặp y chính là mái tóc nửa trắng nửa đen đang xõa dài tới lưng.

Tuổi tác của y không già nhưng tóc đã bạc đi nửa mái đầu, thêm vào đó là đôi mắt tang thương u uất khiến người ta không dám tin y còn trẻ tuổi như vậy.
Ở giữa hai người có bày một chiếc bàn thấp, phía trên có đặt một bát hương đang nghi ngút khói trắng và một bộ ấm trà vẫn còn hơi nóng.

Ngoài ra còn có hai cuốn sách, một cũ kỹ vô cùng, đã gần như mục nát bảy phần, chỉ còn sót lại mấy trang đầu là còn nguyên vẹn.

Cuốn sách còn lại thì trắng tinh thơm tho, phía trên có ghi bốn chữ “Liễu gia bí điển” màu đen còn chưa khô mực.
Nhân Phi Nhân cầm cuốn sách mục nát lên, lật ra mấy trang đầu đọc kỹ thật lâu, cuối cùng thở dài nói:
- Cố Lý công tử, lần này ta đến là muốn thu hồi cuốn sách này, hy vọng công tử thứ lỗi…
Nam tử áo trắng chính là Cố Lý nổi tiếng Việt quốc với tiếng đàn thê lương não lòng người của mình.

Đến Tiêu Ức Tình thân là người tu đạo mà cũng từng hạ mình đích thân đến đây để thỉnh giáo về cầm nghệ của y.

Sau khi so tài ba ngày ba đêm thì Tiêu Ức Tình liền đứng dậy vái Cố Lý một vái, nói ra một câu khiến phàm nhân trong thành vẫn còn tự hào đến tận hôm nay, luôn lấy đó làm điển cố khi so sánh giữa phàm nhân và tu sĩ.
- Mặc dù công tử là phàm nhân không thể tu đạo nhưng Ức Tình nguyện làm học trò của công tử.

Cầm nghệ này so với Cầm Thánh Thiên Tôn dường như còn trên một bậc…
Cầm Thánh Thiên Tôn là ai?
Ông ta chính là một trong ba cường giả mạnh nhất của thập đại thiên tôn thời thượng cổ.

Dùng cầm nhập đạo, tu vi tiếp cận Chủ cảnh.

Trong trận chiến lục giới năm xưa ông ta bị Tiên Chủ dùng thần thông vô thượng đánh tan nát thần hồn, nhưng cũng kịp tự bạo khiến Tiên chủ trọng thương nghiêm trọng.

Sau đó ai cũng đã biết, Tiên Chủ bị cây hắc thương của Kiếp chủ đâm xuyên qua trán, táng mạng đương trường.
Tiêu Ức Tình đạt được truyền thừa của Cầm Thánh Thiên Tôn.

Sau vụ nổ của tiên ma chủ tại Tuyệt Vọng Ma Uyên, gã không chết mà được cha mình cứu ra.

Sở dĩ gã có thể vượt qua được tai kiếp lần này đều là nhờ Tiêu Hồn cầm - Đế bảo bổn mệnh do Cầm Thánh Thiên Tôn để lại hy sinh đổi mạng.

Tiêu Hồn cầm tuy tan nát, dây đàn đứt rời nhưng khoảnh khắc người ta đến gần Tiêu Ức Tình lại nghe thấy tiếng đàn thê lương vang vọng từ trong linh hồn của gã.

Giống như gã và Tiêu Hồn cầm đã hợp nhất, tuy hai mà một.

Có điều tình trạng giữa hai người họ không phải tình trạng như của Chân Võ và Toái Mộng đao.

Chân Võ lựa chọn trở thành khí linh, để Toái Mộng đao tiếp tục tồn tại.

Mà Tiêu Hồn cầm lại chọn cách tiêu tán, khiến cầm ý của mình hòa vào linh hồn Tiêu Ức Tình, để gã mang cầm ý này sống tiếp, kéo dài tiếng đàn não nề ai oán ở thế gian.
Dù được cầm ý của Cầm Thánh Thiên Tôn dung thân, thậm chí còn ngộ ra hai loại đạo vận là cầm đạo và tình đạo nhưng đứng trước Bích Hải Triều Sinh khúc của một phàm nhân là Cố Lý thì Tiêu Ức Tình vẫn cảm giác mình vĩnh viễn không thể sánh bằng.

- Đáng tiếc, đáng tiếc, đáng tiếc…
Tiêu Ức Tình quan sát thân thể Cố Lý hồi lâu, rốt cuộc thốt ra ba từ “đáng tiếc” rồi rời đi.

Phàm nhân mặc dù không có căn cơ tu đạo nhưng không có nghĩa ngộ tính và thiên tư sẽ thấp hơn tu sĩ.

Cứ nhìn Nhân Phi Nhân là biết.

Gã chỉ dùng mười mấy năm ngắn ngủi của cuộc đời mà ngộ ra mười một loại hình thái của kiếm, điều này đến Kiếm Thiên Tôn thời thượng cổ e rằng cũng không thể sánh bằng.

Mà Đao Thần, một lão già gần đất xa trời cũng có cảm ngộ về đao vượt trội hơn cả Chân Võ Thiên Tôn.
Nhưng bọn họ đều không thể tu đạo, thân thể không cách nào dung nạp linh khí, nhưng thiên tư lại trác tuyệt vô song, ngạo thị thế gian.

Đây là bất hạnh hay may mắn?
Không thể tu luyện song bọn họ có thể sống một đời thống khoái, hiệp nghĩa trong tâm, không thẹn với lòng.

Còn tu sĩ sống cả một đời chém chém giết giết, quỷ kế âm mưu, đến mức như Tử Dực dù không muốn xuống tay, biết rõ mình xuống tay sẽ phải hối hận nhưng không còn cách nào khác.

Khi nghe ba tiếng than thở của Tiêu Ức Tình xong, nhìn bóng lưng gã rời đi, Cố Lý chỉ khẽ mỉm cười:
- Đáng tiếc hay không e rằng phải tới lúc nhắm mắt xuôi tay mới biết được.

Chính và phản, đúng và sai là hai khái niệm hết sức mờ ảo khó phân biệt rõ.


Nếu lúc trước khi chết ngươi có thể nở nụ cười tươi, có nghĩa là ngươi đã đúng.

Nếu lúc trước khi chết khuôn mặt người chỉ toàn là bi thương cùng hối hận, có nghĩa là ngươi đã sai.

Nhưng dù sao chết rồi thì mọi thứ đều như làn khói vấn vương rồi phiêu tán, nếu có kiếp sau, cứ sống thoải mái hơn một chút là được…
Quay lại hiện tại, khi nghe Nhân Phi Nhân nói muốn thu hồi cuốn sách, Cố Lý nhẹ nhàng gật đầu, cầm cuốn sách mới tinh có ghi bốn chữ “Liễu gia bí điển” kia đưa qua cho gã.
- Việc công tử nhờ ta đã làm xong.

Văn tự cổ ở những trang sau mặt dù đã hư hại khá nhiều, lại là loại văn tự kỳ lạ không thuộc nhân giới.

Tuy nhiên ta dựa theo tần số xuất hiện và quy luật của chúng đã đoán ra vài phần ý nghĩa.

Không rõ ta có đoán đúng không, hy vọng những thứ ta ghi lại trong đây sẽ khiến công tử hài lòng.
Nhân Phi Nhân đang định đón lấy cuốn sách nhưng cơ mặt chợt co rút lại.

Cơn ho khan kéo tới, gã vội lấy khăn tay đưa lên miệng ho sù sụ.

Sau khi ho xong nhìn lại chỉ thấy máu đỏ đã thấm ướt đẫm cả chiếc khăn màu trắng.
- Đa tạ, Đại La thiên thật sự tồn tại sao? Nếu nó có thật thì nó chính là quên hương của ta…
Cố Lý mỉm cười:
- Tin tưởng thì sẽ tồn tại.

Ở trong bí điển Liễu gia ghi rằng nhân giới có hai điểm giống như hai cực âm dương trong thái cực.

Một nơi xa tận chân trời, một nơi lại là khởi nguồn của vạn vật.

Ở nơi khởi nguồn kia có tồn tại một cây cầu tên gọi Cách Thế Phàm kiều.

Đi qua cây cầu sẽ đến được một thế giới khác.

Thế giới này có chín vòm trời và mười tầng đất.

Mà nhân giới chúng ta đang ở năm xưa cũng từng là một trong mười tầng đất, tên gọi Di địa, nghĩa là vùng đất bị lãng quên…

187: Phàm Như Thủy

Nghe Cố Lý nói vậy, ánh mắt Nhân Phi Nhân trở nên mơ màng:

- Chỉ riêng Nam Hoang thôi mà phàm nhân như ta cả đời đã đi không hết. Nhân giới còn rộng lớn hơn biết bao. vậy mà hóa ra cũng chỉ là một trong mười chín thế giới, thậm chí còn là nơi bị lãng quên không ai đoái hoài tới…

Cố Lý điềm đạm nói:

- Dù sao đây chỉ là ta phỏng đoán từ quy luật và tần số xuất hiện của những văn tự này, sau đó chiếu theo những trang đầu tiên mà dịch ra, chưa chắc đã đúng.

Nâng tách trà lên ngắm nghía hồi lâu, Cố Lý nói tiếp:

- Theo như giáo lý của Phật môn thì trong một tách trà này cũng có thể chứa đựng tam thiên đại thiên thế giới. Ai mà biết được thế giới chúng ta đang sống có phải nằm trong tách trà của kẻ nào đó hay không?

Cố Lý uống vào một ngụm đã hết sạch, trước bộ dáng ngẩn ngơ của Nhân Phi Nhân, lại nói:

- Thay vì dùng mắt nhìn thế giới sẽ chỉ thấy bản thân nhỏ bé vô cùng, sao không đặt cả thế giới vào trong mắt để thấy bản thân lớn lao hơn… Cùng là một suy nghĩ giống nhau, chỉ có cách tiếp nhận là khác nhau. Nhân huynh chỉ biết cảm khái và than thở, mà ta thì khác, ta đứng trước trời không thấy run sợ, đứng trước đại địa rộng lớn lòng vẫn vững chãi, đến cả tu sĩ như Tiêu Ức Tình còn phải cúi đầu trước ta. Vì sao cứ nhất thiết phải sở hữu thần thông che trời lật đất mới là người tu đạo. Cổ nhân có câu: “Thượng thiện nhược thuỷ. Thuỷ thiện lợi vạn vật nhi bất tranh, xử chúng nhân chi sở ố, cố ky ư đạo.” Nhân Phi Nhân huynh có hiểu ý nghĩa của nó không?

Nhân Phi Nhân ôm quyền, vẻ mặt trở nên nghiêm túc:

- Xin Cố công tử chỉ giáo…

Cố Lý đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, chậm rãi bước đến chỗ tấm trướng đang bay phất phơ phía xa, nhìn xuống dưới chỉ thấy mưa phùn dào dạt, biển người chật như nêm đang di chuyển dưới những tán ô tròn nhiều sắc màu. Những hạt mưa rơi tí tách trên những chiếc ô rồi chảy ào ạt xuống dưới đất, bị biển người chà đạp không chút thương tiếc, có những hạt may mắn hơn thì rơi xuống hồ Vô Ưu rồi cũng hòa tan rồi biến mất.

- Bậc thiện đức giống như nước. Nước khéo làm lợi cho vạn vật mà không tranh với vạn vật, chịu ở chỗ thấp nhất nên gần với đạo. Trong mắt thế nhân, phàm nằm ở dưới đáy của chúng sinh, tiên thiên yếu ớt, không có sức vẫy vùng trước tự nhiên, càng không thể tranh phong với thần ma tu sĩ. Nhưng chỉ khi là phàm thì huynh mới có thể hiểu cái gì là nhân, từ từ trở thành “nhân” chân chính. Ta nghe nói ở tu luyện giới khi tu luyện đến tận cùng sẽ có thể tiến vào ngũ đạo tự phong. Chúng sinh đều muốn trở thành tiên ma quỷ thần yêu, nhưng chưa từng có ai muốn trở thành nhân, có lẽ vì tu sĩ chưa ai từng chân chính là phàm, mà phàm lại chưa ai có thể tu luyện trở thành tu sĩ…

Nói đến đây, Cố Lý bất giác nhìn vào một chiếc ô tròn màu trắng đang đứng yên bất động dưới chân Tế Vũ lâu, rất nổi bật giữa dòng người hối hả.



Chiếc ô tròn hơi ngả về sau một chút, lộ ra hình bóng một nam tử có diện mạo bình thường nhưng từ đôi mắt lại toát lên vẻ kiên định khó tả.

Cố Lý nhìn nam tử này mỉm cười, mà hắn cũng mỉm cười ngược lại với y.

- Nhân Phi Nhân, bằng hữu của huynh tới rồi, nên mời hắn lên cùng đàm đạo một chút chăng?

——————————————

Độc Cô Minh ngồi bên cạnh Nhân Phi Nhân, nhìn nam tử sở hữu mái tóc nửa đen nửa trắng phía đối diện, thêm nụ cười đầy bí ẩn của y, trong lòng hắn không hiểu sao lại xuất hiện một cảm giác rất lạ. Giống như mọi bí mật trên người mình đều bị nam tử kia nhìn thấu, không những thế bản thân còn đứng dưới y một bậc, vĩnh viễn không cách nào tranh phong.

Nhưng từ hơi thở tỏa ra, y rõ ràng cũng là phàm nhân như hắn, thậm chí còn yếu ớt hơn, hơi thở rất nông, rõ ràng sức khỏe có vấn đề.

- Tại hạ Độc Cô Phàm, là văn nhân đến từ Minh Không thành Việt quốc, ra mắt Cố Lý công tử…

Cố Lý gật đầu:

- Đã là bằng hữu của Nhân huynh thì cũng là bằng hữu của ta, về sau nếu có chuyện gì khó khăn cứ việc tìm đến đây. Ta tuy trói gà không chặt nhưng tri âm thì rất nhiều. Bọn họ có khả năng hơn ta, nếu ta không giúp được thì bọn họ sẽ thay mặt ta giúp huynh…

Độc Cô Minh ôm quyền cảm ơn, sau đó ánh mắt liền dán vào cuốn Liễu gia bí điển mới tinh đang đặt trên bàn. Nhân Phi Nhân ra hiệu nếu hắn muốn đọc thì cứ tự nhiên nên hắn cũng không khách khí, trực tiếp cầm lên.

Vừa đọc ít lâu, vẻ mặt hắn chợt đại biến, đôi tay bắt đầu run rẩy. Những gì ghi chép lại trong cuốn sách này thật sự đều là những đầu mối mà hắn đã đi tìm bấy lâu, thậm chí rất có thể liên quan tới xuất thân của hắn.

- Không ngờ nhân giới lại chỉ là một trong Cửu Thiên Thập Địa. Mà Thập Địa được gọi là phàm giới, Cửu Thiên lại được gọi là thánh giới. Liễu gia của Nhân huynh đến từ Đại La thiên xếp từ tám trong thánh giới, cũng xem như danh gia vọng tộc. Mà nơi chân trời Đông Hải nhiều khả năng chính là một trong hai cánh cửa để thoát khỏi Di địa. Cách Thế Phàm kiều cũng có tồn tại, theo mô tả thì nằm ở phía sau Nguyên Thủy môn nơi khởi đầu của Tây Thiên.

Nhân Phi Nhân thấy hắn cũng hốt hoảng như mình trước kia thì bật cười, cho rằng bản thân cũng không mất mặt lắm.

- Huynh sợ rồi sao? Thế giới quá mức rộng lớn, cả đời chúng ta cũng đi không hết. Cố Lý công tử có nói với ta “thay vì dùng mắt nhìn thế giới sẽ chỉ thấy bản thân nhỏ bé, sao không đặt cả thế giới vào trong mắt để thấy bản thân lớn lao hơn”, bây giờ ta tặng câu này lại cho huynh…



Độc Cô Minh nghe xong nhíu mày nhìn Cố Lý đang mỉm cười điềm đạm trước mặt. Ý nghĩa trong câu nói này chẳng khác gì câu trả lời của hắn trước Tô Viễn mấy hôm trước, thậm chí còn cuồng phóng hơn. Nếu hắn muốn “thuận theo để nghịch, mượn thiên đạo để thành toàn nhân đạo”, thì ở đây Cố Lý có cách giải quyết đơn giản hơn hẳn. Y đặt thiên địa vào trong mắt, thiên địa đã trở thành tâm tưởng của y, đạo của thiên địa cũng trở thành đạo của y, hai chữ thuận nghịch sớm đã không còn tồn tại nữa. Không thể không nói, trình độ cảm ngộ của Cố Lý trên hắn một bậc.

Cố Lý thở dài:

- Ta cố gắng học tập không ngừng, đèn sách mười mấy năm, tìm hiểu đại đạo cũng chỉ vì đợt Bách Gia Luận Đạo đại hội sắp diễn ra vào mấy ngày nữa. Lúc đó anh tài lục quốc Tấn, Tần, Hán, Sở, Ngụy đều tề tựu về đây, còn có cả những tu sĩ thiên kiêu khắp nơi trên nhân giới cũng tham gia để tìm kiếm cảm ngộ đạo vận. Thân là đại diện của Việt quốc, ta không thể để quốc gia của mình mất mặt.

Nhân Phi Nhân ho khan hồi lâu, rồi thở dài:

- Việt quốc nếu không có Cố Lý công tử ra mặt thì suốt mấy kỳ đại hội vừa qua đã bị văn sĩ ngũ quốc còn lại khinh nhục rồi. Năm nay là lần thứ tư tổ chức, nghe đồn sẽ có sự góp mặt của những anh tài số một của mỗi quốc gia. Tấn quốc Cơ Giang, Tần quốc Doanh Hoài Âm, Hán quốc Lưu Hoa, Sở quốc Hạng Tiết Thanh, Ngụy quốc Tào Dương Phong. Bọn họ đều là những văn sĩ rất xuất chúng, đặc biệt đến đây muốn tranh tài với Cố Lý công tử…

Đúng lúc này Nhân Phi Nhân chợt biến sắc, mà Độc Cô Minh cũng giật mình vội quay người lại.

Chỉ thấy một mũi kiếm sắc bén không hiểu từ lúc nào đã từ sau lưng họ đâm thẳng tới. Vị trí nó nhắm đến là khoảng không chính giữa Độc Cô Minh và Nhân Phi Nhân, nơi có Cố Lý công tử đang ngồi đối diện.

Mũi kiếm này vô thanh vô ảnh, nhanh tới mức tận cùng, chẳng khác nào sao băng xẹt qua bầu trời, không đâm tới thì thôi, đã đâm tới thì chắc chắn phải có người bỏ mạng. Thậm chí thân ảnh của người cầm kiếm vì quá nhanh mà khiến Độc Cô Minh và Nhân Phi Nhân cũng không kịp thấy rõ.

Cả hai vội vã dùng chưởng tâm lần lượt đánh vào hai bên mạng sườn của người cầm kiếm khiến xương cốt nơi đó của gã gãy nát.

Nhưng chỉ vậy là chưa đủ, một kiếm của gã ta vẫn đắc thủ, đâm vào tim Cố Lý sau đó lập tức rút ra. Mũi chân sát thủ đạp nhẹ dưới đất, mượn lực đạo từ song chưởng của Độc Cô Minh và Nhân Phi Nhân để lui lại phía sau rồi nhảy thẳng xuống phía dưới Tế Vũ lâu, hoàn toàn mất dạng.

Động tác của gã quá nhanh quá thuần thục, giống như đã thực hiện nó mấy trăm ngàn lần rồi, Độc Cô Minh và Nhân Phi Nhân không thể đuổi kịp, chỉ có thể chạy lại đỡ Cố Lý đang trọng thương dậy.

Ngực áo y chảy đầy máu tươi, sau khi vạch áo ra liền thấy một vết thương tầm nhỏ ba phân chệch khỏi tim một chút. Cũng may vì có chưởng lực của Độc Cô Minh và Nhân Phi Nhân mới khiến mũi kiếm không đi đúng vị trí, bằng không y chắc chắn mất mạng ngay lập tức.

Dù vậy trúng một kiếm sâu hoắm thế này, với sức khỏe vốn đã rất yếu ớt của mình, Cố Lý cũng chịu không nổi mà lập tức hôn mê.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK