Bông tuyết rơi đầy hai vai Độc Cô Minh, cũng rơi đầy y phục của Sơ Tuyết.
Đột nhiên nữ tử băng lãnh này quay sang nhìn hắn hỏi:
- Chúng ta quen biết tính đến nay là hơn hai mươi năm rồi nhỉ?
- Đúng vậy, Sơ Tuyết tỷ vẫn xinh đẹp như ngày nào, gần như không có chút biến đổi.
Độc Cô Minh mỉm cười gật đầu.
Thực tình mà nói tu sĩ tuổi thọ dài lâu hơn phàm nhân, vậy nên thay đổi trên gương mặt sẽ không nhiều. Sự thay đổi dễ thấy nhất thường nằm ở khí chất, ánh mắt và thần thái. Giống như bản thân hắn vậy, cách đây hơn hai mươi năm, dáng vẻ của hắn đúng là như đám Ngô Trung miêu tả, đầy ngạo nghễ và “gợi đòn”.
Nhưng thời gian trôi qua lâu, cộng thêm vô số trải nghiệm nhân sinh, đấu đá tranh giành, thần thái và khí chất của hắn lại trầm lắng xuống, không còn quá phóng túng như xưa. Hắn cũng kiệm lời hơn, thường dùng hành động thay cho lời nói.
Nếu có thứ gì đó vẫn vĩnh hằng bất biến, có lẽ chính là ánh mắt của hắn.
Ánh mắt trước sau như một, luôn luôn kiên định, vĩnh viễn thâm tình.
Nếu một ngày nào đó hai thứ này không còn tồn tại nữa, thì Độc Cô Minh có lẽ đã chết đi rồi.
Sơ Tuyết nhìn sâu vào đôi mắt của hắn nói:
- Ngoại hình ta không thay đổi, nhưng nội tâm đã thay đổi. Còn ngươi tuy ngoại hình đã thay đổi, nhưng nội tâm lại dường như chẳng thay đổi chút nào…
Độc Cô Minh tỏ vẻ bất ngờ, tự nhìn kỹ mình tự trên xuống dưới, hỏi lại:
- Trông ta bây giờ đường hoàng nghiêm túc thế này, đâu còn lưu manh như xưa nữa mà tỷ lại bảo nội tâm không thay đổi?
Sơ Tuyết lắc đầu, chuyển ánh nhìn về phía màn đêm:
- Người xưa thường nói “tiên đạo vô tình”, tu sĩ đi theo tiên đạo phải tự chặt bỏ cảm xúc bản thân. Lại nói “ma đạo ngang tàng”, tu sĩ đi theo ma đạo phải cuồng ngạo vô pháp vô thiên. Tương tự, thần cũng vậy, quỷ, yêu cũng vậy, đều khiến nhân tính biến đổi hoàn toàn. Mà ngươi lại chọn cách bảo toàn nhân tính, tương lai e rằng rất khó khăn trong việc đột phá Đế cảnh…
Nhắc nhở của Sơ Tuyết không sai.
Kiếp thể thì không nói, vì đã sở hữu sẵn lực lượng của ngũ đạo tự phong, con đường tu luyện cũng thoát ly khỏi hệ thống Khổ Hải, Tiên Thai, Đạo Đài hiện tại.
Nhưng còn đạo thể đang mất tích kia, lỡ như nó vẫn còn sống, một ngày nào đó trở về thì sẽ chịu phải muôn vàn trắc trở nếu muốn đột phá Phong Vị cảnh.
Nó sẽ tự phong mình làm chủng loại nào đây?
Tiên thì chắc chắn không được. Chỉ có tiên vô tình, chưa từng nghe tiên hữu tình.
Ma thì càng không. Tác phong của hắn không phải ma đạo chân chính như Hồng Trần Kiếp Chủ, hay Lưu Tông.
Yêu cũng bỏ qua. Yêu thường đa đoan, hay thay đổi, không giống như hắn.
Thần lại không hợp. Hắn không cương liệt dữ dội như Lục Triết hay Bá Luân, muốn phong thần rất khó khăn.
Tương tự là quỷ, vì hắn chẳng hiểu gì về nó.
Độc Cô Minh trầm tư hồi lâu, đột nhiên trong đầu xuất hiện câu hỏi tự vấn:
“Vì sao lại phải đi trên đường của tiền nhân kia chứ? Chẳng lẽ cứ phải trở thành ngũ đạo tự phong mới đột phá được Đế cảnh sao?”
Nghĩ vậy, hắn trả lời một câu khiến Sơ Tuyết động dung, phải quay lại nhìn kỹ hắn lần nữa:
- Trên đời này vì sao chỉ có tiên đạo, quỷ đạo, ma đạo, thần đạo, yêu đạo mà không có nhân đạo? Chẳng lẽ “thành nhân” khó khăn đến thế sao?
Hắn tiếp:
- Từ cổ chí kim có lưu truyền câu nói “tiên vốn vô tình, ma cực tà ác, yêu hay thay đổi, quỷ luôn âm trầm, thần chủ cương liệt, mà nhân, nhân thì sống có tình…” Mấu chốt để đạt được nhân đạo, có lẽ nằm chữ tình này!
- Vậy cũng được sao?
Sơ Tuyết thẫn thờ, cảm giác mông lung vô cùng với những điều Độc Cô Minh vừa nói.
Chỉ thấy Độc Cô Minh nhoẻn miệng cười sáng lạn:
- Không thử làm sao biết không được?
Hắn chắp hai tay sau lưng, đưa mắt nhìn xuống hắc ám đang bao phủ ngoài tòa thành, thần thái có chút mơ tưởng:
- Tỷ nghĩ xem nếu có một ngày tiên tộc ở tiên giới phải nỗ lực tu luyện, chém giết tranh giành cơ duyên “thành nhân” thì đó sẽ là cảnh tượng hoành tráng cỡ nào. Tiên muốn thành nhân, ma cầu nhân đạo, yêu gặp nhân liền sợ hãi quỳ bái, ngay cả thần tộc trông thấy nhân cũng phải hốt hoảng thốt lên “đó là một vị nhân”.
- Nghe hơi lạ tai, một vị nhân?
Sơ Tuyết bật cười. Nàng từng nghe một vị tiên, một vị thần chứ chưa từng nghe một vị nhân bao giờ cả. Đừng nói là nàng, tất cả nhân tộc ở Cửu Thiên Thập Địa này khi nghe tới danh xưng trên chắc chắn sẽ cho Độc Cô Minh là kẻ điên, nói xằng nói bậy, tâm thần hết thuốc chữa.
Trò chuyện một lúc giúp cho khoảng cách giữa cả hai cũng thân thiết hơn. Đây là lần đầu tiên Sơ Tuyết mở lòng mình, không còn dáng vẻ lạnh lùng với người khác.
Ở phía xa, đám Ngô Trung, Tiêu Ngôn, Liễu Thần chụm đầu lại bàn tán không ngừng.
Nhất là Tiêu Ngôn luôn miệng suýt xoa, ánh mắt nhìn Độc Cô Minh với vẻ kính sợ đến cực điểm.
- Đại ca đúng là đệ nhất cao thủ trong lĩnh vực tán gái. Tán được người yêu của Kiếp Chủ, tán được cả Nam Hoang đệ nhất mỹ nữ, bây giờ lại thêm một tảng băng vạn năm không tan của Chân Đại Đạo chúng ta nữa. Đó là còn chưa kể đến Tiêu Mịch Nhi của Tiêu gia, Tiết Hồng Y của Phong Lôi thánh địa, và Mã Tư Thuần lão bà không chính thức…
Liễu Thần cau mày:
- Ta thấy chuyện này không ổn lắm. Dù sao cũng chỉ nên chung thủy với một người, cùng lắm là hai người. Không nên hoa thơm đánh cả cụm như vậy.
Ngô Trung cười ha hả:
- Lãng tử phong lưu năm thê tứ thiếp là chuyện bình thường. Yêu nhiều người không sai, quan trọng là yêu thật lòng. Chỉ cần đại ca thật lòng với những nữ tử này, có ôm hết thì đã sao?
Mấy ngày sau, Độc Cô Minh đi tới đi lui trong Chân Đại Đạo chỉ dạy những tu sĩ cấp thấp tu luyện, giải đáp rất nhiều nghi vấn cho bọn họ. Điều này khiến bọn họ biết ơn không thôi, cảm tạ rối rít, đồng thời cũng nhận thức được vị anh kiệt này khác xa với đám anh kiệt khác.
Hắn thân thiện, không phân bần hàn phú quý, tất cả đều gọi là huynh đệ như nhau.
- Nếu được phò tá một người như vậy, ta có chết cũng cam lòng!
Một gã đệ tử thở dài nói.
Đến một ngày nọ, Độc Cô Minh tìm tới Đinh trưởng lão, Sơ Tuyết và đám Ngô Trung báo rằng mình sẽ rời đi.
Khi Đinh trưởng lão hỏi rằng vì sao lại gấp đến vậy thì nhận được câu trả lời từ hắn.
- Đã có tin tức về vị trí của Mạn Dao, đệ tử phải đi tìm nàng ấy…
Không hiểu sao lúc hắn nói ra câu này, vẻ tươi tắn mới xuất hiện ngắn ngủi mấy ngày trên gương mặt Sơ Tuyết lại biến mất hoàn toàn, thay thế bằng dáng vẻ băng lãnh thường thấy.
Nàng ta cũng không nói gì, nhìn hắn thật sâu, chúc hắn bình an rồi quay đầu cất bước.
Hành động của nàng khiến Đinh trưởng lão thở dài buồn bã:
- Nghiệt duyên mà, tiểu tử ngươi thật giỏi gieo tình chủng vào tim người khác…
Liễu Thần dường như không thích mấy với vấn đề đa thê, nghiêm mặt nói:
- Đại ca, nếu huynh đã không có ý gì với Sơ Tuyết sư tỷ thì nên phũ phàng một chút, cắt đứt luôn sợi dây tình này từ khi nó chưa cứng cáp.
Nghe bọn họ nói vậy, Độc Cô Minh lắc đầu cười khổ:
- Các ngươi nghĩ đi đâu vậy? Tỷ ấy còn chưa nói gì mà cả đám các ngươi đã nói thay rồi. Thật ra tình ái không đơn giản như các ngươi tưởng đâu. Nếu phụ nữ đã yêu thích một người thật lòng rồi thì dù người đó có đối xử thậm tệ với họ, hay bỏ rơi họ, họ cũng sẽ không bỏ cuộc, yên lặng chờ đợi…
Ngô Trung trừng mắt:
- Nếu thật sự như vậy thì huynh phải bàn bạc lại với Mạn Dao đại tẩu đi, bằng không chúng đệ không tha cho huynh. Sơ Tuyết sư tỷ băng thanh ngọc khiết há để cho huynh khi dễ?
- Các ngươi đúng điên là hết thuốc chữa!
Độc Cô Minh nói không lại bọn họ.
Hắn chọn ra một con yêu mã không tệ rồi leo lên lưng nó, tay ghìm mạnh dây cương khiến nó giơ hai chân trước lên cao, cất tiếng hí dài vang vọng cả một vùng.
Trước khi rời đi, hắn ngoái đầu nhìn lại những người đang đưa tiễn mình trên tường thành, gật đầu mỉm cười với họ.
- Chư vị, hậu hội hữu kỳ!
- Đại ca, hậu hội hữu kỳ!
Đám Ngô Trung, Tiêu Ngôn, Liễu Thần cùng mấy trăm đệ tử Chân Đại Đạo ôm quyền đồng thanh hô to.
Bỗng nhiên không hiểu sao ánh mắt Độc Cô Minh lại bất giác lướt tới một nơi xa ở góc tường thành.
Nơi đó cũng có một nữ tử áo trắng, gương mặt lạnh lùng như băng tuyết đang nhìn về mình.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, không ngờ trên đôi môi anh đào của nữ tử kia lại hiện ra nụ cười mà suốt bốn mươi qua chưa từng có ai trong Chân Đại Đạo thấy được.
Đó là một nụ cười diễm lệ vô song, đủ làm tan chảy tất cả băng giá trên thế gian.
- Ngươi đi bình an…
Độc Cô Minh gật đầu, cũng cười đáp lại, miệng khẽ lẩm bẩm:
- Sư tỷ cũng bình an…
Kế đến hắn thúc ngựa rời đi, để lại sau lưng một vết cát bụi kéo dài, bóng lưng dần biến mất ở nơi chân trời.